Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 16: Chương 16




Harry không chết một cách nhanh chóng và cũng chẳng chết một cách dễ dàng. Ông đã trải qua một thời gian dài khủng khiếp của riêng mình, điều ích kỷ đầu tiên và cuối cùng ông từng làm trong đời. Harry chết trong vòng một năm rưỡi, chết dần chết mòn, hôn mê trong vài tuần, rồi lại hồi tỉnh gần như bình thường, khiến tất cả chúng tôi chóng mặt vì phỏng đoán. Liệu có phải lần này ông sẽ ra đi, hay ông đã đánh bại hoàn toàn bệnh tật? Chúng tôi chẳng bao giờ biết được, nhưng vì đó là Harry, với chúng tôi bỏ cuộc dường như thật ngu ngốc. Harry sẽ làm điều gì đúng đắn, cho dù có khó khăn đến thế nào đi nữa, nhưng với cái chết điều đó có nghĩa là gì đây? Liệu có đúng đắn không khi chiến đấu quyết liệt bám trụ lại và làm cho chúng tôi phải chịu khổ sở qua một cái chết dài vô tận, trong khi cái chết kiểu gì cũng sẽ tới bất chấp Harry có làm gì đi nữa? Hay đúng đắn có nghĩa là ra đi một cách trang nhã, không gây ồn ào?

Ở tuổi mười chín, chắc chắn tôi chưa thể biết câu trả lời, cho dù tôi đã biết về cái chết nhiều hơn phần lớn những gã trai mới lớn khác trong lớp, đần độn và mặt đầy trứng cá, hồi năm thứ hai tại Đại học Miami.

Một buổi chiều mùa thu đẹp trời sau giờ hóa học, trong lúc tôi bước đi qua khuôn viên trường tới câu lạc bộ sinh viên, Deborah xuất hiện bên cạnh. “Deborah,” tôi gọi cô, nghe có vẻ rất có chất sinh viên, tôi nghĩ vậy, “lại đây uống một lon Coke nào.” Harry đã bảo tôi nên la cà tới câu lạc bộ sinh viên và uống Coke. Ông nói như thế sẽ giúp tôi hòa nhập vào nhân loại và học được cách những người khác cư xử. Tất nhiên rồi, ông đã đúng. Bất chấp những tồn hại mà hàm răng của tôi phải chịu, tôi đã học được rất nhiều về những giống người khó chịu.

Deborah, ở tuổi mười bảy, ngay từ lúc ấy đã quá nghiêm túc, lắc đầu. “Bố,” cô em tôi nói. Ngay sau đó, chúng tôi đi xe băng qua thành phố tới bệnh viện nơi người ta đã đưa Harry vào. Bệnh viện không phải là tin tốt lành. Thế có nghĩa là các bác sĩ muốn nói Harry đã sẵn sàng để chết và đề nghị ông nên hợp tác.

Harry trông không được tốt khi chúng tôi tới nơi. Ông xanh xao và bất động trên tấm ga trải giường tới mức tôi nghĩ chúng tôi đã đến quá muộn. Ông gầy xọp đi và hốc hác sau cuộc tranh đấu kéo dài, với mọi người dường như có thứ gì đó bên trong ông đang gặm nhấm dần mọi thứ. Chiếc máy thở bên cạnh rít lên khe khẽ, âm thanh như của Darth Vader[36] vọng lên từ một nấm mồ sống. Nói một cách chính xác, Harry vẫn còn sống. “Bố,” Deborah cầm tay ông gọi. “Con đưa Dexter đến đây.”

Harry mở mắt, nghiêng đầu về phía chúng tôi, gần như thể một bàn tay vô hình nào đó đã đẩy nó từ phía bên kia cái gối. Nhưng chúng không còn là đôi mắt của Harry. Đó là hai hố sâu mờ đục màu xanh, đờ đẫn, trống rỗng, vô hồn. Thân thể Harry có thể vẫn còn sống, nhưng ông không còn ở trong đó nữa.

“Không khả quan,” y tá nói với chúng tôi. “Bây giờ chúng tôi đang cố giúp ông ấy cảm thấy dễ chịu.” Cô ta đang bận rộn với một bơm tiêm lớn vừa cầm từ trên khay lên, hút đầy thuốc vào trong đó, rồi giơ ngược lên để đẩy không khí ra.

“Đợi đã...” tiếng nói yếu ớt đến mức thoạt đầu tôi nghĩ có thể đó là âm thanh của chiếc máy thở. Tôi nhìn quanh phòng và đôi mắt tôi cuối cùng dừng lại trên những gì còn sót lại của Harry. Sau tấm màn trống rỗng đờ đẫn của đôi mắt ông, một đốm sáng nhỏ đang lóe lên. “Đợi đã...” ông lặp lại, hất hàm về phía người y tá.

Cô ta không nghe thấy ông nói gì, hoặc quyết định tảng lờ ông. Cô ta bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cánh tay gầy gò xương xẩu lên. Người y tá bắt đầu lấy bông cồn lau trên da.

“Không...” Harry khẽ thều thào, gần như không thể nghe thấy.

Tôi đưa mắt nhìn Deborah. Cô dường như đang đứng đợi với điệu bộ hoàn toàn không chắc chắn. Tôi quay lại nhìn Harry. Đôi mắt ông chăm chăm nhìn vào mắt tôi.

“Không...” ông nói, lúc này trong mắt có điều gì đó rất gần với nỗi kinh hoàng. “Không... tiêm…”

Tôi bước tới, đưa tay ngăn y tá lại, ngay trước khi cô ta đâm kim tiêm vào tĩnh mạch Harry. “Đợi đã,” tôi nói. Cô ta ngước mắt lên nhìn tôi và trong một phần ngắn ngủi của giây, có gì đó lóe lên trong mắt cô ta. Tôi gần như bật lùi lại vì kinh ngạc. Đó là một cơn điên khùng giá lạnh, vô nhân tính của kẻ Tao Muốn, một niềm tin rằng thế giới là một trò chơi dành riêng cho cô ta. Chỉ một khoảnh khắc chớp nhoáng, nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn. Cô ta muốn đâm kim tiêm vào mắt tôi vì đã ngăn trở. Cô ta muốn đâm ngập nó vào ngực tôi, ngoáy cho tới khi xương sườn gãy vụn và trái tim tôi bật ra rơi vào tay để cô ta có thể bóp, vặn, giật đứt mạch sống khỏi tôi. Đây là một con quái vặt, một thợ săn, một kẻ sát nhân. Đây là một con thú săn mồi, một thứ ma quỷ, không có linh hồn.

Giống như tôi.

Nhưng nụ cười ngọt ngào của cô ta quay trở lại rất nhanh. “Có chuyện gì vậy, chàng trai?” cô ta nói, cũng ngọt ngào như thế, một Y tá cuối cùng hoàn hảo.

Lưỡi tôi như trở nên quá to so với khoang miệng, có vẻ tôi đã phải mất đến vài phút để trả lời, nhưng cuối cùng cũng nói ra được. “Ông ấy không muốn tiêm.”

Cô ta lại mỉm cười, một thứ tuyệt đẹp hiện diện trên khuôn mặt như lời ban phúc của một vị Chúa toàn năng. “Bố cậu rất yếu,” cô ta nói. “Ông ấy đang rất đau đớn.” Cô ta giơ bơm tiêm lên, một luồng sáng chói lòa từ cửa sổ chiếu tới chạm vào nó. Bơm tiêm lóe sáng lên như chiếc Chén thánh của cô ta. “Ông ấy cần một mũi tiêm,” cô ta nói.

“Bố tôi không muốn nó,” tôi nói.

“Ông ấy đang đau đớn,” cô ta giải thích.

Harry nói gì đó tôi không thể nghe thấy. Đôi mắt tôi nhìn chằm chặp vào người y tá, mắt cô ta cũng nhìn thẳng vào mắt tôi, hai con quái vật đứng bên cùng một con mồi. Không rời mắt khỏi cô ta, tôi cúi xuống cạnh ông.

“Bố... MUỐN... đau...” Harry nói.

Những lời của ông làm tôi đưa mắt nhìn xuống. Đằng sau bộ xương nhô ra dưới làn da, dưới mái tóc đột nhiên trở nên quá rộng với cái đầu của ông, Harry đã quay trở lại và đang quyết liệt tìm đường vượt qua màn sương mù. Ông gật đầu, chầm chậm đưa tay với tới bàn tay tôi, nắm lấy nó.

Tôi đưa mắt trở lại Y tá cuối cùng. “Ông ấy muốn đau,” tôi nói với cô ta, ở đâu đó trong vầng trán khẽ cau lại, trong cái lắc đầu hờn dỗi của cô ta, tôi nghe thấy một tiếng gầm của con thú hoang đang phải nhìn con mồi của nó chui tụt xuống lỗ.

“Tôi cần nói lại với bác sĩ,” cô ta nói.

“Được thôi,” tôi đáp lại. “Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”

Tôi quan sát cô ta lướt ra ngoài lối đi như một con chim lớn chết chóc. Tôi cảm thấy sức ép đè lên bàn tay mình. Harry dõi theo trong lúc tôi quan sát Y tá cuối cùng.

“Con... có thể nói...” Harry thều thào.

“Về người y tá?” tôi hỏi ông. Ông nhắm mắt lại và khẽ gật đầu, chỉ một lần. “Vâng,” tôi nói. “Con có thể.”

“Giống... con...” Harry nói.

“Cái gì?” Deborah hỏi. “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Bố, bố ổn chứ? Chuyện này có nghĩa gì vậy, giống anh ấy?”

“Cô ta thích[37] anh,” tôi nói. “Bố nghĩ có thể cô ta phải lòng anh, Deb,” tôi nói với cô, rồi quay lại bên Harry.

“Ồ, phải rồi,” Deborah lẩm bẩm, nhưng lúc đó tôi đã để tâm cả vào Harry.

“Cô ta đã làm gì?” tôi hỏi ông.

Ông cố lắc đầu và chỉ hơi nhúc nhích được một chút. Bố nuôi tôi nhăn mặt. Tôi có thể thấy rõ cơn đau đang quay trở lại, đúng như ông muốn. “Quá nhiều,” ông nói. “Cô ta... tiêm quá nhiều...” lúc này ông hổn hển và nhắm mắt lại.

Ngày hôm đó hẳn tôi đã rất khờ, vì không thể hiểu được ý ông ngay lập tức. “Quá nhiều gì cơ ạ?” tôi hỏi.

Harry mở một bên mắt đờ dại vì đau đớn ra. “Morphin,” ông thì thầm.

Tôi cảm thấy như một luồng sáng chói lóa vừa chọc vào mắt mình. “Quá liều,” tôi nói. “Cô ta giết người bằng cách gây quá liều. Ở một chỗ như nơi này, nơi việc đó gần như là toàn bộ công việc của cô ta, sẽ chẳng ai đặt câu hỏi... tại sao, đó...”

Harry lại nắm lấy bàn tay tôi và tôi thôi không lắp bắp nữa. “Đừng cho phép cô ta,” ông nói với giọng khàn khàn mạnh mẽ đến bất ngờ. “Đừng cho phép cô ta... tiêm thuốc cho bố lần nữa.”

“Làm ơn đi,” Deborah nói với giọng của người sắp không kìm nổi cơn bực mình, “hai người đang nói gì vậy?” Tôi đưa mắt nhìn Harry, nhưng ông vừa nhắm mắt lại khi một cơn đau vừa đột ngột đâm lên giằng xé.

“Bố nghĩ là, ừm...” tôi bắt đầu nói rồi ngừng bặt. Tất nhiên Deborah không hề biết tôi là người thế nào, cũng như Harry đã rất kiên quyết yêu cầu tôi không được để lộ ra với cô. Vậy thì làm thế nào tôi có thể cho cô biết chuyện này mà không làm lộ ra điều gì có nguy cơ gây rắc rối. “Bố nghĩ cô y tá tiêm cho ông quá nhiều morphin,” cuối cùng tôi nói. “Một cách có chủ ý.”

“Thật điên rồ,” Deb nói. “Cô ta là một y tá.”

Harry nhìn cô nhưng không nói gì. Nói thực lòng, tôi cũng chẳng nghĩ ra nổi cách nào để nói về sự ngây thơ đến không thể tin nổi của Deb.

“Con cần làm gì?” tôi hỏi Harry.

Harry nhìn tôi một hồi lâu. Thoạt đầu, tôi nghĩ có vẻ đầu óc ông không còn minh mẫn do những cơn đau, nhưng khi nhìn lại, tôi nhận ra Harry vẫn hiện diện ở đó. Quai hàm nghiến chặt tới mức tôi nghĩ những cái xương có thể chọc qua làn da mong manh tái nhợt của ông, nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn sắc sảo như tôi luôn biết, hệt như lần đầu tiên ông đưa ra cho tôi giải pháp Harry để giúp tôi tìm lại cân bằng. “Ngăn cô ta lại,” cuối cùng ông nói.

Một cơn phấn khích tột độ lan khắp người tôi. Ngăn cô ta lại? Có thể được không? Có thực sự ý ông là - ngăn cô ta lại? Cho tới lúc này, Harry đã giúp kiểm soát Người lữ hành Tối Tăm trong tôi, cung cấp cho hắn những con thú cưng thất lạc, những con hươu săn được, vào một dịp huy hoàng tôi đi cùng ông để bắt một con khỉ hung dữ đã làm kinh hoàng cả một khu vực ở Nam Miami. Lần đó đã rất gần, gần như là một con người - nhưng vẫn chưa đúng, tất nhiên rồi. Chúng tôi đã trải qua tất cả những lý thuyết của việc hạ con mồi, thủ tiêu dấu vết, vân vân và vân vân. Harry biết một ngày kia chuyện đó sẽ xảy ra và ông muốn tôi sẵn sàng để thực hiện chuyện đó một cách chu đáo. Ông luôn kìm hãm tôi khỏi việc thực sự thực hiện chuyện đó. Nhưng bây giờ... ngăn cô ta lại? Có thể nào ông có ý đó?

“Con sẽ đi nói chuyện với bác sĩ,” Deborah nói. “Ông ấy sẽ bảo cô ta điều chỉnh lại liều cho bố.”

Tôi há miệng định nói, nhưng Harry đã siết lấy bàn tay tôi và gật đầu một cái, thật khó nhọc. “Đi đi,” ông nói và Deborah nhìn ông một lát trước khi quay ra đi tìm bác sĩ. Khi cô đi khỏi, căn phòng chìm trong một bầu không khí im lặng và hoang dã. Tôi không thể nghĩ tới gì khác ngoài điều Harry đã nói: “Ngăn cô ta lại.” Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để hiểu nó, ngoài việc cuối cùng ông đã thả tôi tự do, cuối cùng đã cho tôi làm thật. Nhưng tôi không dám hỏi liệu đó có phải là những gì ông nói hay không, sợ rằng ông sẽ trả lời tôi ý ông hoàn toàn khác. Vậy là tôi đứng đó, trong một quãng thời gian dài nhất mà tôi từng biết, nhìn chằm chằm ra khu vườn bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, nơi có một vạt hoa đỏ bao quanh đài phun nước. Thời gian trôi qua. Miệng tôi khô khốc. “Dexter...” cuối cùng Harry lên tiếng.

Tôi không trả lời. Tôi không thể nghĩ ra thứ gì có vẻ thích hợp. “Giống như thế này,” Harry nói một cách khó khăn và đau đớn khiến tôi đột ngột cúi xuống nhìn ông. Ông trao cho tôi nụ cười nửa miệng đầy gắng sức khi nhận ra rằng tôi là người cuối cùng bên cạnh mình. “Ta sẽ ra đi sớm thôi,” Harry thều thào. “Ta không thể ngăn cản con trước... người thực sự là con.”

“Thứ thực sự là con, bố,” tôi trả lời.

Ông xua đi bằng bàn tay yếu ớt và mỏng manh. “Sớm muộn gì... con sẽ - cần - phải làm việc đó với một người,” ông nói, khiến ý nghĩ vừa lóe lên làm tôi cảm thấy máu mình sôi sục. “Một người... cần điều đó...”

“Giống như người y tá,” tôi dè dặt nói.

“Phải,” ông nói, nhắm mắt lại hồi lâu và khi ông tiếp tục, giọng nói trở nên méo mó vì đau đớn. “Cô ta cần nó, Dexter. Đó là...” Ông thở hắt ra vỡ vụn. Tôi có thể nghe lưỡi ông lạch cạch như thể miệng đang khô nẻ. “Cô ta cố ý… tiêm quá liều cho các bệnh nhân... giết họ... giết họ... một cách có chủ đích... Cô ta là một kẻ sát nhân, Dexter… một kẻ sát nhân...”

Tôi hắng giọng, cảm thấy có chút bối rối, đầu nhẹ hẫng, nhưng nói cho cùng, đây là một khoảnh khắc rất quan trọng trong đời tôi. “Bố có muốn...” tôi nói và ngừng lại khi giọng mình vỡ ra. “Có được không nếu con... ngăn cô ta lại, bố?”

“Được,” Harry nói. “Ngăn cô ta lại.”

Vì một vài lý do, tôi cảm thấy mình cần phải hoàn toàn chắc chắn. “Ý bố là, bố biết. Như con đã làm? Với, bố biết đấy, con khỉ ấy?”

Mắt Harry nhắm lại, rõ ràng ông đang bị cuốn trôi đi theo một cơn thủy triều đau đớn. Ông thở khẽ, ngắt quãng. “Ngăn... người y tá lại,” ông nói. “Giống... với con khỉ...” Đầu ông hơi ưỡn ra sau, ông bắt đầu thở nhanh hơn, nhưng vẫn rất khổ sở.

Được thôi.

Đã tới lúc rồi.

“Ngăn người y tá lại giống như với con khỉ.” Có chút hoang dại ở đây. Nhưng trong bộ óc đang vo vo điên loạn của tôi, tất cả rộn rã như nhạc điệu. Harry đã cho tôi tự do. Tôi đã được phép. Chúng tôi từng nói về một ngày sẽ làm việc này, nhưng ông đã kìm tôi lại. Cho tới bây giờ.

Bây giờ.

“Chúng ta đã nói... về chuyện này,” Harry nói, mắt vẫn nhắm nghiền. “Con biết phải làm gì...”

“Con đã nói với bác sĩ rồi,” Deborah nói trong lúc hối hả bước vào phòng. “Ông ấy sẽ tới chỉnh lại thuốc trên phác đồ điều trị.”

“Tốt,” tôi nói, cảm thấy có thứ gì đó đang dâng lên trong mình, từ tận dưới đáy cột sống lên tận trên đầu, một luồng điện chạy nhằng nhịt, bao phủ lấy tôi như một chiếc áo trùm tối tăm. “Anh sẽ đi nói chuyện với cô y tá.”

Deborah trông có vẻ sững sờ, có lẽ vì giọng nói của tôi. “Dexter...” cô nói.

Tôi dừng lại, cố kiểm soát cơn hưng phấn man dại đang cuồn cuộn dâng lên trong người. “Anh không muốn có bất cứ hiểu nhầm nào,” tôi nói. Giọng nói nghe thật xa lạ, thậm chí với chính tôi. Tôi đi qua trước mặt Deborah trước khi cô kịp ghi lại vẻ mặt của tôi.

Ngoài lối đi trong bệnh viện đó, len lỏi tìm đường đi giữa những đống ga trắng tinh sạch sẽ và nhăn nhúm, lần đầu tiên tôi cảm thấy Người lữ hành Tối Tăm trở thành kẻ cầm lái mới. Dexter trở thành thứ yếu, gần như vô hình, là những vằn màu nhạt trên mình một con hổ sắc bén, vô hình. Tôi hòa lẫn vào nó, gần như không thể nhìn thấy, nhưng tôi ở đó và tôi đang săn lùng, quần lượn trong ngọn gió để tìm con mồi của mình. Trong giây phút tự do vô cùng đó, trên con đường thực hiện chuyện đó lần đầu tiên, được Harry vĩ đại phê chuẩn, tôi lùi lại, mờ nhạt trong cái bóng của chính phần bản ngã tăm tối, trong khi một cái tôi khác vùng dậy, gầm vang. Cuối cùng tôi đã có thể làm chuyện đó, điều tôi được sinh ra để làm.

Và tôi đã làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.