CHƯƠNG 59.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, hoa nở hoa lại tàn, chẳng mấy mà hai năm qua đi.
Chỉ sau hai năm Tô Tiểu Niên đã cao đến tận mét tám, tới thời kì dậy thì, cả người dài ra, tính tình cũng có chút thay đổi, không còn dáng vẻ rực rỡ đáng yêu như trước kia nữa, vì xung quanh có không ít nữ sinh vây quanh nên đã biết giả vờ lạnh lùng. Cậu thích chơi bóng rổ, lúc lên sân sẽ có không ít nữ sinh lớp dưới cổ vũ cho, khi ấy lòng vui như hoa nở, nhưng vẫn tỏ vẻ trầm ổn, không muốn cười với người khác, nhưng thật ra tim đã sớm đập rộn.
Hôm nay Tô Tiểu Niên cùng mấy học sinh trường khác chơi bóng trong sân vận động, tuổi còn trẻ, trong lúc chơi khó tránh khỏi va chạm với nhau, vừa hay người kia tính tình không tốt lắm, hai bên nói ra nói vào chẳng mấy mà rùm beng, chỉ thiếu chút nữa động thủ đánh nhau, cũng may là mấy huấn luyện viên trong sân chạy ra ngăn cản.
Chơi bóng rổ xong rời sân vận động, Tô Tiểu Niên chào bạn học mỗi người về một ngả, đi vào một con đường nhỏ. Cậu đi không được bao lâu, đột nhiên có năm nam sinh ở phía sau xông lên vây quanh, chính là mấy học sinh trường khác mà cậu vừa chơi bóng cùng.
Mấy cậu này vừa nhìn đã biết chẳng phải dạng ngoan hiền, một tên đi tới cố ý đụng vào vai Tô Tiểu Niên, xoa xoa mũi, bĩu môi nói: “Ý, không phải là Tô Tiểu Niên sao?”
Tô Tiểu Niên lui về phía sau, hướng tên cầm đầu nói: “Trương Hiểu Hình, mấy cậu muốn làm gì?”
Trương Hiểu Hình tỏ vẻ thờ ơ nói: “Không làm gì, ban nãy cậu đụng vào người tôi, bây giờ vai tôi hơi đau, hình như gãy xương rồi, không phải cậu nên bồi thường tiền thuốc men cho tôi sao.”
“Gãy xương?” Tô Tiểu Niên nhìn bọn chúng đầy cảnh giác: “Gãy xương thì đến bệnh viện đi.”
Trương Hiểu Hình nói: “Tôi cũng không cần nhiều đâu, chỉ có chút ít tiền thuốc men với phí tổn thất tinh thần thôi, cậu đưa chúng tôi.. Ừm, một nghìn đi. Nghe nói nhà cậu rất giàu mà, chỗ tiền đó có đáng là bao!” (1000 NDT bằng khoảng 3tr rưỡi VND)
Tô Tiểu Niên lạnh lùng nói: “Nếu cậu thật sự bị thương thì chúng ta cùng đến bệnh viện, tôi không giải quyết chuyện riêng tư thế này. Nếu cậu muốn bồi thường, bác hai tôi làm luật sư, tôi có thể gọi bác ấy ra đàm phán với cậu.”
Vẻ mặt Trương Hiểu Hình co quắp lại, đi tới bên cạnh đẩy vai Tô Tiểu Niên: “Thằng nhãi, mày không biết tình cảnh của mày bây giờ sao?”
Tô Tiểu Niên vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Tôi sẽ không đưa tiền cho các cậu.”
“Thằng nhãi ranh!” Trương Hiểu Hình xắn tay áo giận dữ hét: “Tao thấy khó chịu với mày từ lâu rồi! Giả bộ cái rắm, mày nghĩ mày lạnh lùng hả! Có tiền thì sao! Lúc nào cũng bày ra cái vẻ khinh thường người khác, tao muốn xem mày chật vật thì nhìn như thế nào đây! Thằng nhãi con, muốn sống thì đưa tiền đây, không đưa hôm nay tao đánh tàn đời mày!”
Người đàn ông đứng trong góc tối suýt chút nữa bật cười. Hắn nhớ lại nhiều năm trước đây, mình cũng thích xắn áo vén quần, huênh hoang tự cho bản thân là nhất. Thế nhưng trong mắt người khác, mình chỉ là đứa nhóc con non nớt đến nực cười.
Một cậu nhóc tiến lên trước động thủ, Tô Tiểu Niên đã học qua thuật phòng thân, dễ dàng đỡ được đòn của cậu ta, nhanh chóng đánh cậu ta ngã xuống đất. Bốn người kia không ngờ Tô Tiểu Niên lại biết đánh nhau, ngây người ra một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, rống giận mà nhào tới.
Dù sao Tô Tiểu Niên cũng chỉ có một người, mấy chiêu của cậu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Cậu muốn chạy, nhưng chúng đã ngăn hết đường. Không còn cách nào, cũng không thể làm gì hơn là kiên trì đánh, muốn hạ giặc phải bắt được vua, mặc kệ mấy kẻ khác, cậu chỉ nhằm vào một mình Trương Hiểu Hình.
Nửa phút sau, Trương Hiểu Hình ôm mặt kêu to: “Thằng chó này, sao mày chỉ đánh mỗi mình tao! Mày mày mày là đồ âm hiểm!”
Tô Tiểu Niên không nói lời nào, đá thẳng vào chỗ giữa hai chân cậu ta.
“¥%… &# “
Trương Hiểu Hình ôm đũng quần lăn vài vòng dưới đất, khó khăn lắm mới lấy lại sức, nhất thời bực mình, quơ lấy cây gậy gỗ dưới đất xông lên, hướng phía giữa hai chân cậu chọc tới —— thế nhưng đi được nửa đường thì bị một người khác vươn tay giữ.
Người kia nhẹ nhàng rút cây gậy trong tay Trương Hiểu Hình, lo lắng hỏi: “Này, làm gì vậy? Mấy thanh niên các cậu đang chơi trò đánh nhau sao?”
Trương Hiểu Hình giận sôi lên: “Chú bớt lo chuyện người khác đi, không muốn liên lụy thì mau biến đi, có tin tôi đánh cả chú hay không?”
Chú kia ngoáy ngoáy lỗ tai, cười cười nói: “Cậu bạn nhỏ, có biết đánh nhau là phạm pháp không?”
“Mẹ nó!” Trương Hiểu Hình giơ nắm đấm hướng đến mặt người kia: “Chú có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đi! Chú mà có thể bắt tôi đến đồn cảnh sát thì con mẹ nó tôi theo họ chú!”
Chú kia dễ dàng bắt được nắm đấm của cậu, tay kia không nhanh không chậm rút thẻ chứng nhận từ trong túi áo, quơ quơ trước mặt Trương Hiểu Hình: “Con trai, lại đây kêu cha.”
Trương Hiểu Hình trợn tròn mắt, kia chính là thẻ cảnh sát nền đen huy hiệu màu vàng rực.
Đám lộn xộn đằng kia cũng ngưng lại, nhìn chằm chằm vào thẻ cảnh sát trong tay Dương Thiếu Quân, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau, hoặc là ngây người ra, hoặc là sợ đến choáng váng, thậm chí còn có một tên định xoay người chạy. Tô Tiểu Niên phủi phủi dấu chân trên quần áo, vừa giật mình vừa xấu hổ gọi một tiếng: “Chú Dương.”
Tiếng “Chú Dương” này vừa được cất lên, sắc mặt cả đám kia xám xịt. Trương Hiểu Hình giậm chân: “Mày, mày tìm chú mày tới. Đúng là thằng hèn!”
Dương Thiếu Quân liếc mắt nhìn qua, lạnh lùng nói: “Im miệng, thế tụi bay năm chấp một thì làm sao? Vinh quang lắm hả? Nhóc con, từ nhỏ tới bây giờ, chú mày toàn một đấu một đấy, không yếu ớt như tụi bay đâu!” Tuy rằng lúc một đấu một hắn từng yếu ớt gục dưới chân Tô Kiềm.
Trương Hiểu Hình yên lặng.
Có một tên lấy lại được tinh thần thì nhanh chân bỏ chạy, Dương Thiếu Quân cũng không đuổi, hướng bóng lưng kia nói: “Nghĩ chạy rồi thì tôi không biết cậu là ai sao? Hay là cậu muốn mai tôi đến nhà mời cha mẹ cậu đến sở cảnh sát xử lý chuyện hôm nay.”
Bước chân cậu nhóc kia mỗi lúc một chậm, cuối cùng quay trở về.
Dương Thiếu Quân kéo Tô Tiểu Niên qua một bên, vỗ vỗ vai cậu, nhe răng cười: “Ầy, nhổ giỏ rồi cơ à, cao bằng chú rồi.”
Tô Tiểu Niên giả bộ lạnh lùng đã quen, muốn cười nhưng chỉ giật nhẹ khóe miệng, thấp giọng nói: “Chú Dương, chú định xử lý chuyện này thế nào?”
Dương Thiếu Quân nhìn mấy cậu nhóc mặt mũi xám xịt ngồi chồm hổm thành đoàn: “Sao, có muốn chú cho cháu cơ hội thể hiện không?”
Tô Tiểu Niên lắc đầu: “Chú để cháu tự giải quyết đi, chuyện của bọn cháu, người lớn không nên can thiệp vào.”
Dương Thiếu Quân nhìn cậu một lúc, thoải mái cười: “Cháu đi đi.”
Tô Tiểu Niên đi tới, hướng Trương Hiểu Hình phân trần to nhỏ một hồi, sắc mặt Trương Hiểu Hình từ xám đổi thành trắng xanh, cuối cùng mặt đỏ lên. Tính bọn trẻ con, cũng không có hận thù sâu sắc gì, nói một hai câu liền hết, năm phút sau Trương Hiểu Hình đứng dậy, đi tới nắm vai Tô Tiểu Niên, hào phóng vỗ ngực một cái: “Là mình hiểu nhầm cậu, chuyện hôm nay là lỗi của mình, sau này chúng ta làm bạn tốt, có chuyện gì thì cứ nói với mình!”
Tô Tiểu Niên muốn cười nhưng vẫn không cong khóe môi, tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng.
Dương Thiếu Quân đi tới: “Giải quyết xong rồi? Sao, là lỗi của ai, nói xin lỗi đi.”
Nghe theo lời Trương Hiểu Hình bảo, mấy cậu nhóc đứng lại thành một hàng, cúi người xuống trước mặt Tô Tiểu Niên, đồng thanh: “Xin lỗi.”
Trương Hiểu Hình móc từ trong túi áo ra một bao thuốc, đưa một điếu tới lấy lòng Dương Thiếu Quân: “Chú, chú lấy một điếu.” Ánh mắt hung tợn của Dương Thiếu Quân xoẹt qua, Trương Hiểu Hình run run, nét cười trên mặt cứng lại: Ế ..?
Dương Thiếu Quân nhắc nhở dạy bảo mấy cậu nhóc một lúc, nghe mấy cậu nhóc luôn miệng hứa sẽ không động tay động chân nữa mới cho đi.
Nhìn mấy đứa nhóc rời đi, Dương Thiếu Quân cười cười thở dài một tiếng, nắm lấy vai Tô Tiểu Niên: “Giỏi lắm, có tiền đồ hơn bố cháu rồi đó!” Sau đó ngưng một chút, giơ ngón cái lên: “So với chú Dương còn có nhiều tiền đồ hơn!”
Ngay sau đó Dương Thiếu Quân lái xe đưa Tô Tiểu Niên về nhà, dọc đường không ngừng hỏi han về tình huống gần đây của Tô Kiềm, xác định anh còn chưa tìm mẹ kế cho cậu, tâm tình Dương Thiếu Quân tốt hẳn lên. Càng tới gần nhà Tô Kiềm, khóe miệng Dương Thiếu Quân lại càng cong. Giống như có một chuyện gì đó rất đáng để vui mừng, ngay cả chính hắn cũng không rõ cảm giác rung động khó kiềm chế này là cái gì, ngón tay gõ vào bánh lái theo nhịp, chân cũng rung rung, hận không thể đứng lên mà nhảy múa. Tim hắn đập rất nhanh, có một thứ xúc cảm nào đó đang muốn dâng trào phát tiết ra bên ngoài, nếu như không thể cười, thì sẽ là rơi nước mắt.
Không bao lâu, biệt thự quen thuộc hiện lên trước mặt.