Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 80: Chương 80: Đặng Dĩnh




CHƯƠNG 36 QUYỂN 2: ĐẶNG DĨNH

Kẻ vẫn được những thích khách khác để bảo toàn sau khi bị vén mất miếng vải đen trước mặt, thích khách vẻ mặt kinh hoàng vô thố, ngũ quan vốn xinh xắn cũng trắng bệch, khuôn mặt dưới miếng vải đen xinh đẹp mà đoan trang, chỉ là dung nhan thường ngày lạnh lùng giờ phút này lại thảm mầu, nhìn thấy mũi kiếm chỉa thẳng vào chính mình, tựa hồ không nghĩ tới lần ám sát này thất bại nhanh như vậy.

Lúc này Hắc y nhân ngã trên mặt đất chính là Quốc sư phu nhân đỉnh đỉnh đại danh trong Quốc sư phủ– Đặng Dĩnh.

Cách đó không xa, Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ của bé rốt cục đã đánh bại hết đám người xấu, liền vô cùng cao hứng để lại Bạch hồ cùng Triệt Việt, chạy về phía Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thoáng qua Đặng Dĩnh rồi thu hồi ngự kiếm để trên cổ Đặng Dĩnh, tiếp được Tiểu Bạch đang chạy về phía hắn, sờ sờ đầu Tiểu Bạch: “Ân, ngoan. . . . . . Không có việc gì .”

Đặng Dĩnh nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đứng trước mặt đột nhiên thu hồi đi kiếm, rất tức giận nói: “Hừ , hôm nay ngươi không giết ta, về sau sẽ có một ngày phải hối hận, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta cũng không ngừng muốn giết chết hắn. . . . . .”

Triệt Việt ở bên trong khi nghe được thanh âm quen thuộc, cũng chậm rãi bước ra, phát hiện Đặng Dĩnh ngã trên mặt đất, tựa hồ sửng sốt một hồi, thật không ngờ nữ nhân bình thường thoạt nhìn yếu đuối, Đặng Dĩnh không có tiếng tăm gì vẫn lạnh lùng thản nhiên làm nền phía sau Lâm Tịch, dưới lớp ngụy trang lại là võ công cao thâm như vậy, còn muốn ám sát Mộc Triệt quốc quốc quân, sau đó suy nghĩ một chút lại tựa hồ cũng hiểu được: “Có phải là Lâm Tịch. . . hay là Đặng Tể tướng? . . . Muốn giết trẫm. . . . . .”

“Hừ ngươi cẩu quốc quân, một mình ta dám làm dám chịu, giết ngươi là chuyện của riêng ta, phu quân ta cùng Đặng phủ đều không biết chuyện này, nếu đã bị các ngươi phát hiện, muốn chém muốn giết tùy ý ngươi, nhưng đừng nghĩ ta sẽ dập đầu cầu ngươi. . . . . .” Đặng Dĩnh nghe được Triệt Việt nhắc đến phu quân cùng phụ thân của nàng, lập tức giải thích.

“Trẫm. . . . . . không nhớ rõ cho tới bây giờ có chỗ nào từng đắc tội ngươi, cừu hận của ngươi. . . . . . hận đến mức muốn ám sát trẫm. . . . . . Nếu không phải Lâm Tịch sai ngươi. . . . . . Trẫm thật sự không thể tưởng được còn có ai to gan như vậy. . . . . .” Triệt Việt cũng không buông tha bối rối xẹt qua ánh mắt của Đặng Dĩnh, mà Triệt Việt cũng thật không thể tưởng được Lâm Tịch đã hận y đến muốn giết chết y.

“Không. . . . . . Không phải. . . . . . Là ta ghen với ngươi. . . . . . Ta hận sao ngươi không thể chết sớm đi. . . Đều bởi vì ngươi. . . Bởi vì ngươi tồn tại. . . . . . Ngươi không thể hiểu được lúc ta biết được gả cho phu quân. . . . . . hạnh phúc đến cỡ nào. . . . . . Đó là giấc mộng ta vẫn giấu ở trong lòng a. . . lúc ta còn rất nhỏ. . . . . . Ta đã thích phu quân rồi. . . . . . Ta chỉ nghĩ về sau có thể trộm thấy phu quân là tốt rồi. . . tới bây giờ ta cũng không biết sẽ một ngày ta có thể gả cho phu quân. . . . . . buổi tối ngày đó ta vui vẻ khóc ướt một cái gối. . . . . . Nhưng khi ta vui vui vẻ vẻ được gả vào. . . . . . phu quân say rượu hung hăng đẩy ta ra. . . . . . Bọn ta thành thân lâu như vậy phu quân cũng chưa chạm qua ta. . . . . . đêm động phòng hoa chúc của bọn ta. . . . . . Phu quân trong miệng vẫn thì thào Triệt Việt. . . . . . Triệt Việt. . . . . . Ha ha ha. . . . . . buồn cười tới cỡ nào a. . . . . . Ta hận ngươi. . . . . . Ta hận ngươi. . . . . . Ngươi nếu đã không thương phu quân thì vì cái gì. . . . . . Còn cho hắn hy vọng. . . . . . Làm cho hắn mỗi ngày đều thống khổ trong những ký ức về ngươi. . . . . . Ngươi không phải là đứng trong tối ngắm một kẻ đáng thương như thế mà sung sướng đi a. . . . . . Đem một kẻ đáng thương giẫm nát dưới chân như vậy. . . . . . Ngươi nhất định là rất có cảm giác chinh phục đi. . . Ha ha ha. . . . . . Ta hận ngươi. . . Hận ngươi không chết tử tế được. . . . . . Ta mỗi ngày đều muốn giết ngươi. . . . . . Như vậy phu quân sẽ quên được ngươi. . . . . . Giết ngươi. . . Giết ngươi. . . Không chết tử tế được. . . . . .”

Đặng Dĩnh ngày thường đoan trang xinh đẹp đã hoàn toàn không còn tư thái hiền thục Quốc sư phu nhân nên có, lúc này khuôn mặt đáng ghê tởm, kể ra từng chuyện cũ, làm cho nàng khổ không nói nổi, tình yêu méo mó đầy ghen tị, làm cho nàng rời bỏ quỹ đạo cuộc sống nên có, nảy sinh ý tưởng cùng hành vi ác độc này, kỳ thật bất quá cũng chỉ là một cô gái bị tình yêu nô đích, tình yêu là cái gì, ái hận ly sầu, ngọt ngào đau khổ, làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng được cái gì, chỉ là làm cho tội nghiệt của bản thân càng sâu nặng hơn, rước lấy một thân ưu tư, ưu tư như kéo tơ, cuộn lấy chính mình làm bản thân càng ngày càng không phải bản thân, mà tình yêu vẫn là không thuộc về mình. Tâm của Lâm Tịch vẫn chưa từng dừng lại trên người Đặng Dĩnh, này lại là bi ai đến mức nào.

Triệt Việt chưa từng nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy, khiến cho kết cục khó có thể giải quyết như thế, ân ân oán oán từ trước, đã sớm hẳn là đã chấm dứt từ ba năm trước, là vào lúc người đó chết đi, hết thảy cũng nên tan thành mây khói theo rồi, người chết cũng đã chết rồi, nhưng vẫn để đau khổ cho người ở lại, người nọ tự cho là thật là tốt cũng là tổn thương Lâm Tịch thật sâu. Có lẽ ngày ấy y không nên hứa với người nọ, không nên kéo dài tới hiện tại, không nên làm cho trong lòng Lâm Tịch còn hình bóng đó, sống sót thống khổ như vậy, ngày ngày đêm đêm huyễn hoặc thần kinh của bản thân, đau khổ vây trong tâm không gỡ ra được. Triệt Việt nghĩ y có phải đã làm sai gì không, tất cả rõ ràng đều là chuyện không nên xảy ra a.

Tiểu Bạch chính là bị thanh âm thê lương của Đặng Dĩnh làm cả kinh run rẩy một chút, tựa hồ

không rõ vì sao Đặng Dĩnh đột nhiên khóc như điên dại, đau như thế khổ như thế, kia hẳn là một cực hạn trong tình cảm của nhân loại.

“. . . . . . Sư phụ” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch tựa hồ bị Đặng Dĩnh cuốn vào tình cảm tuyệt vọng kia, liền vững vàng ôm lấy Tiểu Bạch, hôn nhẹ lên thái dương của Tiểu Bạch: “Không có việc gì. . . . . . Vi sư ở đây. . . . . .”

Trong không khí yên lặng đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc mà chần chờ. . . . . .”Các ngươi. . . . . . ở đây. . . . . . rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tịch vốn nghĩ muốn đến đốt đi nơi khiến cho y bi thương, nhưng không nghĩ tới còn chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trên mặt đất đầy thi thể Hắc y nhân chia năm sẻ bảy, đằng trước là Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch cùng Triệt Việt mang thương đang đứng, mà trước bọn họ là phu nhân y chưa từng có hảo hảo chú ý đến, mặc hắc y, một thân chật vật ngã trên bùn đất lấm bẩn hề hề, quần áo dính không ít huyết sắc, khi nhìn thấy y đã đến, nước mắt trên gương mặt tái nhợt lại tiếp tục rơi xuống.

“Nơi này. . . . . . rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? . . . . . . Ai có thể nói cho ta biết. . . . . .” Lâm Tịch nhìn vẻ mặt mỗi người đang nhìn y, đều không đồng nhất, đặc biệt phu nhân của y khi thấy y, toàn thân đều run run : “Phu. . . Phu quân. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại tới nơi này ? . . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

Triệt Việt suy yếu nói: “Tựa như ngươi thấy đó, phu nhân của ngươi, muốn ám sát trẫm. . . . . .”

Lâm Tịch khó tin nặng nề nhìn phu nhân: “Không có khả năng, nàng thế nào lại. . . . . .” Lâm Tịch quả thực không thể tin phu nhân bình thường được ca ngợi tốt bụng, lại đột nhiên. . . . . . Ám sát Mộc Triệt quốc quốc quân. . . Này là chuyện phạm pháp a, như thế nào lại. . . . . . Như thế nào lại cùng lúc phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Triệt Việt nhìn thấy thần sắc Lâm Tịch không thể tin, tiếp tục nói: “Trẫm sẽ lấy việc Đặng Tể tướng ý đồ mướn thích khách mưu sát trẫm, mà liên lụy cửu tộc, thu hồi hết thảy quyền lợi trong triều của Đặng Tể tướng, mà trước nhất, trẫm sẽ kể chuyện xảy ra ba năm trước đây cho ngươi nghe, cũng là chuyện ngươi vẫn luôn nghi hoặc.”

“Triệt Việt. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?” Không biết vì sao, nhìn thấy Triệt Việt nghiêm túc như vậy, tâm Lâm Tịch đột nhiên cực kỳ sợ hãi, bất tri bất giác, ngay cả tên của Mộc Triệt quốc quốc quân cũng gọi ra.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Triệt Việt hơi nhíu mi tâm có chút đăm chiêu, vì thế nói: “Nếu tại hạ nghĩ đúng, người trong lòng Lâm Tịch cùng Mộc Triệt quốc quốc quân hiện tại hẳn không phải là cùng một người, hoặc giả chỉ là tương tự mà không phải một người.”

“Đúng vậy, tên thật của trẫm là Triệt Việt, nhưng trẫm không phải Triệt Việt trong suy nghĩ của ngươi.”

Mà Lâm Tịch chỉ ngơ ngác nhìn Triệt Việt, tựa hồ còn chưa phản ứng lại bất cứ điều gì. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.