Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 70: Chương 70: Gặp Lại




CHƯƠNG 26 QUYỂN 2: GẶP LẠI

Bãi cỏ trống trải an bình, một vị nam tử xinh đẹp cúi đầu nằng nề nằm trên nền cỏ xanh biếc, nhắm chặt đôi mắt, nhưng giọt nước mắt còn chưa khô uốn lượn trên đôi gò má, đôi mày liễu dài nhỏ chau lại, có lẽ giờ phút này nam tử đang say rượu đã gặp phải ác mộng, mây đỏ bao phủ gần như cả gương mặt, chung quanh đó là bảy tám bình rượu, đầu y cũng đang gối lên một bình, trong tay cầm một bình chưa uống hết, y phục dơ bẩn trên người đầy nếp nhăn bị y đặt trên cỏ, mặt đất lạnh như bang và con gió lạnh vào sang sớm làm năm tử bất giác lấy hai tay ôm lấy ngực mình, đôi khi lại run rẩy vài cái, ai cũng không biết vị Quốc sư đại nhân đêm qua vẫn còn hang say đàm tiếu trong yến hội, hôm nay lại đáng thương tới mức tỉnh lại ở một bãi cỏ hoang vắng.

Lúc này một nữ tử đoan trang xinh đẹp chậm rãi tiêu sái đến bên Lâm Tịch, nhìn thấy phu quân mà nàng vẫn yêu say đắm — Quốc sư Lâm Tịch, trên gương mặt bình thường vẫn lạnh lùng của Quốc sư phu nhân Đặng Dĩnh, khi nhìn thấy ngũ quan quen thuộc trên mặt Lâm Tịch, thì biểu tình đột nhiên thả lỏng, lộ ra một biểu tình ôn nhu đầy thoả mãn, nàng ngồi xuống cạnh Lâm Tịch, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Phu quân”, thấy Lâm Tịch vẫn không hề tỉnh lại, vì thế hai tay ngay lúc Lâm Tịch không hề phòng bị, t

inh tế lướt qua ngũ quan tinh xảo của Lâm Tịch tin, trong đáy mắt tràn ngập nhu tình bình thướng khó thấy. Không ai biết Đặng Dĩnh bình thường lạnh lùng, đối với phu quân của mình cũng không thay đổi, giờ phút này lại đầy nhu tình nhìn thấy phu quân của mình.

Đặng Dĩnh dùng năm ngón tay thon dài của mình lướt qua khuôn mặt tinh tế của Lâm Tịch, cứ như vậy tựa vào Lâm Tịch chậm rãi nằm xuống bãi cỏ, mặc kệ y phục hoa lệ xinh đẹp trên người mình sẽ bị nhiễm bẩn, kiểu tóc xinh đẹp sẽ bị rối, cứ như vậy hạnh phúc nằm cạnh Lâm Tịch, lấy tay vuốt ve hàng mi đang nhíu chặt của Lâm Tịch, Đặng Dĩnh thừa dịp Lâm Tịch còn ngủ say, nhẹ nhàng chạm môi mình lên đôi môi khô khốc của y, chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ, không có kích tình chỉ có nhu tình, sau đó một bàn tay phủ lên bàn tay Lâm Tịch đang để trên ngực, chậm rãi nàng tựa đầu mình lên cổ Lâm Tịch, cũng nhắm mắt lại, nhìn tựa xa hai người tựa như một đôi tình nhân thân mật.

. . . . . . Ta là phân cách tuyến đột nhiên hết chữ

Lúc Tiểu Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm giác được trên mặt từng đợt xúc cảm ấm áp mà mềm mại, trên người cũng là có cái gì đó ôn nhuận chạy trên người bé, khiến Tiểu Bạch toàn thân nóng hầm hập, cảm giác nhột nhột ngứa, cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra gì, sự mơn trớn đó khiến trái tim bé nhỏ của Tiểu Bạch “thình thịch” nhảy loạn không ngừng, toàn thân cũng run rẩy từng đợt không biết tên, hạ phúc cũng càng ngày càng không thoải mái, Tiểu Bạch rốt cục chống đỡ không được, chớp chớp hai mắt của mình, chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy thứ nãy giờ sờ soạng trên người bé hóa ra chính là sư phụ.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch từ mộng đẹp tỉnh lại, cũng không có xấu hổ khi bị phát hiện, vẫn không muốn dừng hai tay mình lại, tiếp tục không ngừng tinh tế sờ soạng thân thể đã thuộc về bản thân hồi tưởng về chỗ cũ kích tình đêm qua, thấy Tiểu Bạch rốt cục mông mông lung lung mở mắt, hôn lên đôi môi Tiểu Bạch, cho Tiểu Bạch một nụ hôn buổi sáng, sau đó mới nhỏ giọng nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch rốt cục tỉnh lại, tối hôm qua ngủ ngon giấc không, trên người có nơi nào không thoải mái không?”

Tiểu Bạch tựa hồ không lập tức phản ứng được Mộ Dung Lâm Phong cụ thể đang nói cái gì, bản thân tối hôm qua làm thế nào ngủ ở nơi đây? Không phải còn đang ở yến hội uống rượu rất là ngon sao, Tiểu Bạch chính là lần đầu tiên uống rượu mà. Tiểu Bạch cẩn thận nhớ lại một chút chuyện tối hôm qua, yến hội, ăn điểm tâm, uống rượu, sau đó? ? Nghĩ đến đây trí nhớ của Tiểu Bạch lại bị gián đoạn.

Tiểu Bạch tức thời không nghĩ ra sau khi bé uống hết bảy, tám chén rượu, rốt cuộc làm cái gì tiếp theo. Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt mơ mơ màng màng, cũng xoa xoa huyệt Thái Dương của Tiểu Bạch, nhắc nhở nói: “Đầu Tiểu Bạch còn đau không a?”

Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong hỏi, đầu tiên là không hiểu gì đi sờ soạng đầu mình một chút, không có cảm giác gì a, Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ của bé hôm nay hỏi vấn đề thiệt kỳ quái a, sau đó nhìn Mộ Dung Lâm Phong lắc đầu, tỏ vẻ không đau.

“Vậy mông của Tiểu Bạch có đâu hay không?”

“. . . . . .” Vì cái gì mông lại đau? Bất quá Tiểu Bạch cũng thành thật nhích nhích mông của bé, ân, hình như thật sự có chút không thoải mái lắm, tê tê còn có hơi đau đớn, chẳng lẽ uống rượu xong mông lại đau??

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch lấy tay nhỏ chạm chạm mông bé, vẫn là nhiều thịt trắng trắng trơn trơn, nhưng đụng đến ở giữa, cảm giác sẽ không tốt lắm, giống như có hơi sưng lên, bên trong tựa hồ còn có thoa cái gì đó, cho nên Tiểu Bạch cũng không như lần đầu tiên của người khác khổ sở, như vậy, Mộ Dung Lâm Phong đối với loại việc này cũng rất cẩn thận, Tiểu Bạch tựa hồ cũng không hiểu được sao mông của bé lại có cảm giác kỳ quái thế này.

Mộ Dung Lâm Phong chỉ kéo tay Tiểu Bạch qua nói: “Tiểu Bạch đừng chạm tay vào, vi sư sẽ giúp ngươi thoa một chút dược.” Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền kéo quần của Tiểu Bạch xuống, ý bảo Tiểu Bạch nằm úp trên giường nhếch mông lên, khi Mộ Dung Lâm Phong thấy nơi đó của Tiểu Bạch cho dù trước đó đã có thoa dược, vẫn không thể tránh khỏi một chút sưng đỏ, cảm thấy một nỗi thương tiếc, vì thế kìm lòng không đậu cúi đầu dùng đầu lưỡi của mình liếm liếm nơi sưng đỏ đó không hề có tình sắc.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm úp cảm giác được phía sau từng đợt ấm nóng lướt qua nơi đó của bé, không biết vì cái gì còn có chút ký ức đau đớn hiện lên trong đầu bé, lúc chấn kinh muốn ngồi dậy, bị Mộ Dung Lâm Phong ở phía sau dùng hai tay đè lại, ôn nhu nói: “Tiểu Bạch, đừng sợ. . . . . . Vi sư chỉ là muốn giúp ngươi thoa một chút dược, nơi này của Tiểu Bạch bị thương chút xíu. . . . . .”

Tiểu Bạch chính là kinh ngạc vì một trận ấm nóng ở cái nơi bé xấu hổ kia, còn có đoạn ký ức đau đớn không rõ, vốn muốn bật dậy cũng bị Mộ Dung Lâm Phong đè ép xuống, sau đó liền cảm giác được hai ngón tay của Mộ Dung Lâm Phong không biết dính cái gì trơn trơn lạnh lạnh, nhẹ nhàng chui vào nơi đó của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cảm giác phía sau có dị vật chui vào, lại là nơi bé không dám chạm đến, lập tức giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Mộ Dung Lâm Phong ôm chặt chặn lại.

“Tiểu Bạch. . . . . . Làm sao vậy. . .”

“Sư phụ. . . . . . Đó là cái gì. . . Tiểu Bạch. . . . . . Không muốn. . . . . . Bẩn. . . . . .”

“Không có việc gì, một chút xíu là được rồi. . . . . . Tiểu Bạch nghe lời. . . . . . Không rịt thuốc Tiểu Bạch sau này không thể đi ngoài nha.” Mộ Dung Lâm Phong mặt không đỏ tâm không loạn đơn giản hướng dẫn Tiểu Bạch, cũng không tự thấy lời mình nói không hợp với hình tượng tao nhã của bản thân.

Tiểu Bạch lúc nghe đến không thể đi ngoài, dừng một chút, nghĩ nghĩ, hình như cứ nghẹn trong bụng sẽ rất vất vả nha, nhưng Tiểu Bạch cũng không thể hiểu được vì sao sư phụ của bé muốn dùng tay chạm vào nơi bẩn như vậy.

Với loại điều kiện hiển nhiên này, Tiểu Bạch cũng chỉ có thể không được tự nhiên cam chịu hành động của Mộ Dung Lâm Phong, nhưng mà ngón tay kia luôn chuyển động cố ý vô tình vói vào bên trong, làm cho Tiểu Bạch trừ bỏ cảm giác là lạ còn có mặt mũi hồng hồng trái tim đập nhanh “bang bang”, toàn thân tê tê ngứa ngứa, cả thân mình nhịn không được nóng lên phấn hồng lên một chút.

“Sư phụ. . . có thể. . . lấy ra. . . không. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong ở phía sau Tiểu đùa nghịch một hồi lại nói: “Ân, có thể.” Sau đó liền mặc quần cho Tiểu Bạch, xoay thân mình Tiểu Bạch lại, nhìn thấy Tiểu Bạch hơi hơi thở dốc, nhịn không được lại hôn lên khóe miệng của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cảm thấy được hôm nay sư phụ hình như thực vui vẻ, thường thường hôn nhẹ bé, bên môi ý cười tràn đầy xuất hiện, mặt mày đều là lo lắng cùng ôn nhu nhè nhẹ, hai mắt xinh đẹp tràn đầy hình ảnh của Tiểu Bạch, làm cho Tiểu Bạch cũng thật là hạnh phúc, hôm nay sư phụ thật đẹp, xinh đẹp làm cho người ta ấm dào dạt hơn hẳn bình thường, Tiểu Bạch thiệt vui vẻ, cho nên Tiểu Bạch cũng ôm lấy sư phụ, thật mạnh hôn lên môi sư phụ “chụt” một cái, một cái hôn thật kiêu thật vang dội, Tiểu Bạch cảm thấy được giờ phút này trái tim của bé đang “bùm bùm” nhảy loạn không ngừng.

Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được trên mặt mềm mại ấm nóng, ý cười bên môi càng thêm rõ rệt, thấy Tiểu Bạch bắt đầu mặt đỏ hồng, trong lòng hiện lên thiệt nhiều bong bóng màu hồng. . . . . .

Sau khi xử lý xong hết thảy, Mộ Dung Lâm Phong liền chuẩn bị bế lấy Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại cự tuyệt, tuy rằng Tiểu Bạch đầu óc có hơi ngốc thiệt, nhưng Tiểu Bạch đã không còn nhỏ, Tiểu Bạch cảm thấy lớn như vậy còn để sư phụ bé là thực mất mặt, Mộ Dung Lâm Phong bất đắc dĩ chỉ có thể nắm chặt tay Tiểu Bạch, nhìn thấy Tiểu Bạch từng bước nhỏ từng bước nhỏ, tuy rằng trên mặt Tiểu Bạch cũng không có biểu hiện thần sắc thật sự khổ sở, nhưng Mộ Dung Lâm Phong vẫn rất không yên tâm nói: “Tiểu Bạch. . . đi như vậy tới có phải rất khó chịu hay không a, vẫn là vi sư bế ngươi đi. . .” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong cúi mình xuống.

Tiểu Bạch mặt hồng hồng lại kiên quyết ý của bé, Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể cẩn thận nhìn Tiểu Bạch chậm rãi bước đi, ngay lúc hai người đỡ nhau di chuyển, cách đó không xa truyền đến thanh âm sung sướng của nữ tử. . . . . .

“Mộ Dung đại ca, hóa ra các ngươi ở đây a, ta chính là vừa nghe nói các ngươi cũng tới tham gia yến hội của Quốc sư, cũng liền năn nỉ phụ thân để Dĩnh tỷ tỷ dẫn ta đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.