CHƯƠNG 3 QUYỂN 1: GẶP NHAU
Khu rừng sương mù này đã tồn tại lâu rồi, nhưng là trên núi cơ bản không có người ở, trước kia thợ săn vùng phụ cận đều thử lên núi xem có con mồi bọn họ có thể bắt được hay không, nhưng số người lên núi săn thú có rất ít người trở về, mà số ít thợ săn trở về này đều là dánh vẻ còn nửa cái mạng, nghe nói là đi vào khu rừng sương mù này, thực dễ lạc đường, không biết phương hướng, sương mù bên trong quá dày, nơi nơi cũng là cây cao lớn vững chãi, bên trong cũng quả thật có rất nhiều con mồi, nhưng cho dù có thể bắt được rất nhiều con mồi, nhưng có thể xuống núi hay không lại là vấn đề lớn nhất, bởi vì chờ ngươi đi được nửa ngày rồi, ngươi sẽ phát hiện bản thân đang lòng vòng ở một chỗ, trừ bỏ sương mù giống như có thứ gì đó cản trở ngươi tìm phương hướng. Đến tận sau này, cũng không thấy ai dám vào khu rừng sương mù, tuy rằng nơi đó có rất nhiều thú rừng, nhưng sợ là có mệnh đi mất mạng về. Cho nên cũng không ai còn dám vào khu rừng này nữa.
Một chỗ phía sau khu rừng sương mù, sương sớm đang từ từ tản ra, có thể nhìn thấy ba gian nhà dựng bằng trúc, bên cạnh nhà còn có hàng rào bao quanh mảnh đất trồng thảo dược, bên trong gieo trồng các loại thảo dược khác nhau, mỗi loại thảo dược đều sinh trưởng rất tốt, không thấy lá cây héo rũ khô vàng, chứng minh dược thảo được chủ nhân cẩn thận gieo trồng. Bên cạnh còn trồng một ít rau dưa và trái cây, cách gian nhà chừng mười thước có hàng trúc cao cũng chừng mười thước, phía dưới hàng trúc có bàn cùng ghế làm từ trúc, bàn cùng ghế nhìn qua tựa hồ đã dùng rất lâu, xem ra chủ nhân thực thích ngồi nghỉ tạm ở đây.
Lúc này cửa gian nhà bên trái mở ra một chút, từ bên trong một tiểu đồng mặc y phục màu xanh hoang mang rối loạn đi ra, tiểu đồng thoạt nhìn mười ba, mười bốn tuổi, cầm trong tay một chậu rửa mặt, vội vàng đến dòng suối nhỏ ở sau nhà, trong miệng còn vẫn thì thào tự nói.
“Đã nói với chủ nhân là không uống rượu, còn bắt ta uống nhiều như vậy, hại ta rời giường trễ, còn nói hôm nay muốn dậy sớm một chút xuống chợ dưới chân núi mua mấy thứ thường dùng, có khi còn có thể mua chút bánh trứng muối, đi chậm thì bánh trứng muối đều bán hết rồi. . . . . .” Tiểu đồng ảo não nói.
Tiểu đồng đi đến trước dòng suối nhỏ, dùng chậu rửa mặt múc nước xong lại hướng về gian nhà phía bên phải, dừng lại ở trước cửa gõ hai cái.
“Chủ nhân, chủ nhân rời giường chưa?”
Bên trong truyền đến tiếng y phục ma xát vào nhau, một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm nam tử tao nhã vững vàng.
“Ân, vào đi.”
Tiểu đồng đẩy cửa ra tiến vào liền nhìn thấy chủ nhân tao nhã nhà mình mặc một trường bào nguyệt sắc ngồi ở bên giường, tóc thật dài chỉ dùng một sợi dây màu trắng buộc lại ở giữa rồi thả trước ngực, gương mặt quá anh tuấn cũng không vì tối hôm qua uống nhiều rượu mà hiện ra biểu tình không thoải mái.
“Chủ nhân, ta về sau không bao giờ muốn uống rượu nữa, vốn muốn dậy sớm, nhưng hiện tại thái dương đã phơi nắng mông, chúng ta còn phải mua rất nhiều thứ mà, không biết có trễ hay không?”
Thanh y đồng tử vừa đem khăn mặt thấm ướt vắt ráo rồi đưa cho chủ nhân, vừa nói chuyện.
“Ha hả, ta thấy Trúc Tử là bởi vì muốn ăn bánh trứng muối, sợ đi muộn đã bán hết đi. Trúc Tử mỗi lần xuống núi đều là tới quầy điểm tâm trứng muối trước mà. . .” Mộ Dung Lâm Phong vừa lau mặt vừa không hề khẩn trương nói.
Trúc Tử nghe được, mặt không tự chủ được đỏ lên, bị nói trúng tim đen rồi.
“Được rồi, không cần gấp, lần trước trước khi ta lên núi đã nói với ông chủ bán bánh trứng muối hôm nay cho dành một ít cho chúng ta rồi, ta còn không biết ngươi tiểu trư chỉ thích ăn này sao?”
“Ta không phải tiểu trư mà, chủ nhân luôn khi dễ ta ” Trúc Tử nhỏ tiếng thì thào .
Qua một khắc sau, hai người chuẩn bị sắp xếp xong liền xuống núi.
Trúc Tử đi theo phía sau Mộ Dung Lâm Phong, Trúc Tử hưng phấn ở phía sau cứ đi tới đi tới liền đập mặt vào lưng chủ nhân, Trúc Tử vuốt cái mũi đau đau, vẻ mặt khó hiểu nhìn chủ nhân nhà mình.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy bên hồ phía trước có một tiểu hài tử dơ bẩn đang ngồi nhắm mắt lại? ? Thật sự là tư thế kỳ quái, bất quá vấn đề là khu rừng sương mù sao lại xuất hiện một tiểu hài tử, nơi này đã thật lâu không ai đến, tiểu hài tử này là từ đâu ra.
Đang lúc Mộ Dung Lâm Phong yên lặng không rõ, tiểu hài tử gầy teo đột nhiên quay gương mặt đang nhắm mắt lại về phía bọn họ, tạo thành tư thế nghênh chiến theo phản xạ có điều kiện, Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được gió chung quanh vốn nhẹ nhàng khoan khoái nhu hòa bỗng trở nên mãnh liệt, không trật tự thổi mạnh lung tung.
“Xin đợi một chút, chúng ta không có ác ý, vừa vặn đi ngang qua nơi này, tại hạ là Mộ Dung Lâm Phong, bên cạnh là người hầu của ta Trúc Tử, xin hỏi tiểu huynh đệ là?”
“Ai? Ta. . . Là ai? . . . . . .” Nam hài lần đầu tiên gặp được người hỏi tên mình, nhưng nam hài không biết bản thân gọi là gì, bởi vì không ai đặt tên cho y, nam hài lộ ra vẻ mặt cảm thấy bối rối.
“Xin hỏi mắt tiểu huynh đệ làm sao vậy? Là đã xảy ra chuyện gì sao? Tại hạ biết một chút y lý, nếu không chê, tại hạ có thể giúp ngươi nhìn xem.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tiểu nam hài vẻ mặt không biết bản thân là làm sao, không tự chủ được mở miệng nói.
“. . . . . .” Nam hài sờ sờ hai mắt của mình vẻ mặt không biết.
Trúc Tử thầm nghĩ người này thật sự là kỳ quái.
“Nếu không có việc gì, vậy ngươi mở mắt ra đi! Chẳng lẽ ngươi trước kia đều nhắm mắt sao? Mắt của ngươi không phải dùng để nhìn sao?” Trúc Tử không hiểu được nói.
“. . . . . . Mắt?” Nam hài nghi hoặc nói.
“Ngươi là không phải gặp phải cường đạo chứ, toàn thân là thương tích còn dơ bẩn nữa kìa.” Trúc Tử nói.
“. . . . . .” Nam hài vẫn là vẻ mặt không biết.
“Nhà của ngươi ở đâu?” Trúc Tử tiếp tục hỏi.
“. . . . . .” Nam hài vẫn là vẻ mặt nghi hoặc, nhà? Đó là cái gì a.
“Ngươi là từ đâu tới đây a, có phải thôn dân phụ cận hay không a.”
“. . . . . .”
“Ngươi sao có thể xuất hiện ở khu rừng sương mù?”
“. . . . . .” Nơi này là khu rừng sương mù sao? Ta sao lại ở chỗ này?
Trúc Tử hỏi nhiều như vậy, tiểu nam hài cũng chưa trả lời một câu, thầm nghĩ tiểu nam hài này có phải đầu có vấn đề hay không a.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn tiểu nam hài toàn thân là thương vẻ mặt không biết gì đang đứng, tựa hồ đối với hết thảy chung quanh đều xa lạ, hình như là đứa nhỏ bị vô tình bỏ rơi. Cứ như vậy vô thố lẻ loi đứng đó.
“Nếu tiểu huynh đệ không ngại, có thể tới nhà của ta rửa mặt chải đầu một chút, thuận tiện giúp tiểu huynh đệ rửa sạch miệng vết thương, bôi một chút dược. Nhà của ta ngay tại phía trước cách đây không xa.” Mộ Dung Lâm Phong phát hiện nam hài là một đứa nhỏ cơ bản cái gì cũng không hiểu, tựa như trẻ mới sinh ngây thơ không biết gì.
“. . . . . .” Tiểu nam hài vẫn là ngơ ngác đứng đó, tựa hồ không biết có nên nghe theo lời hắn nói hay không.
“Như vậy Trúc Tử nâng tiểu huynh đệ về nhà rồi nói sau, cứ đứng đây cũng không phải biện pháp.” Mộ Dung Lâm Phong thông minh am hiểu nói.
Trúc Tử cảm thấy được nam hài toàn thân bị thương lại giống cái đứa ngốc này, nếu không ai chủ động kéo y đi, có lẽ y vẫn cứ như vậy đứng đến đói chết mới thôi, quả nhiên chủ tử không xem ý tứ y, trực tiếp lôi đi là lựa chọn chính xác, vẫn là chủ nhân có biện pháp a.
Trúc Tử thực rõ ràng trong nháy mắt kéo tiểu nam hài, tiểu nam hài toàn thân cơ thể đột cứng ngắc, trên mặt tán ra sát khí, Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh mẫn cảm cảm thấy được.
“Tiểu huynh đệ đừng lo trương, ta không có ác ý, chỉ là giúp ngươi xoa một chút dược, hơn nữa hiện thời tiểu huynh đệ cũng không có nơi để đi, không bằng đến hàn xá ăn một chút điểm tâm đi. Ta xem tiểu huynh đệ hẳn cũng là thật lâu không ăn gì rồi.”
“Rột rột rột rột. . . . . .” Lúc này bụng tiểu nam hài hợp thời phát ra âm thanh.
–Đói quá.