Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 34: Chương 34: Mưa To




CHƯƠNG 34 QUYỂN 1: MƯA TO

Bụng Tiểu Bạch chậm rãi kêu kêu, rồi lại không kêu nữa, Tiểu Bạch chậm rãi từng bước nhỏ từng bước nhỏ càng chạy càng chậm, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.

Lúc này ở chân trời tiếng sấm từng trận, từng cơn gió lãnh liệt thổi qua, sau đó mưa lớn liền lộp bộp rơi xuống, người đi đường trong đêm liền lập tức giải tán ra chung quanh tìm nơi trú mưa.

Tiểu Bạch nhìn đến người đi đường rất nhanh chạy khỏi đừng lớn, sau đó Tiểu Bạch cũng đi theo dòng người mà chạy, Tiểu Bạch nhìn thấy mái hiên đều chật ních đám người đứng đụt mưa, đám người đụt mưa trên người đều là ướt chỗ này chỗ kia, ngơ ngơ ngác ngác chạy thật lâu, quần áo trên người Tiểu Bạch đều ướt đến có thể vắt ra nước, thật vất vả nhìn thấy một mái hiên ít người đứng, Tiểu Bạch liền đạp lên nước “đát đát đát” chạy tới.

Nhưng là lúc Tiểu Bạch chuẩn bị đến dưới mái hiên chen vào đám người, bị đại hán tráng kiện phía sau nắm lấy cổ áo xô đi, Tiểu Bạch trở tay không kịp liền bị sức kéo từ phía sau làm cho ngã ngửa, rồi lúc ngã xuống còn bị cục đá bén nhọn trên mặt đất bén nhọn làm vỡ cái trán, máu loãng hòa vào nước mưa, chậm rãi loang trên trán Tiểu Bạch, từ hai má chảy xuống.

Tiểu Bạch chậm chạp từ trên mặt đất đứng dậy, lấy tay mạnh mẽ xoa xoa màu máu đang che mất tầm mắt của mình, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra chính là đại hán lúc nãy trên phố phồn hoa bị Tiểu Bạch chắn đường, mắng Tiểu Bạch là thằng nhãi, hiện tại đại hán đã muốn vững vàng đứng dưới mái hiên chật ních đụt mưa rõ ràng cũng nhận ra Tiểu Bạch.

“Hắc hắc” một tiếng cười đi ra nói: “Lại là ngươi thằng nhãi này, lão tử mỗi lần gặp được ngươi cũng không có chuyện tốt, mau cút ngay cho lão tử, nhìn thấy ngươi liền xui, TMD.”

Tiểu Bạch xuyên thấu qua tầng tầng mưa nhìn thấy khuôn mặt đại hán vặn vẹo, nhìn bé hùng hùng hổ hổ, hai mắt nổi giận trợn trừng, tựa hồ còn không cam tâm vung nắm tay, dáng vẻ muốn đánh Tiểu Bạch.

“Bảo thằng ranh nhà ngươi cút ngay cho lão tử, có nghe hay không a, TMD.” Đại hán tiếp tục quơ nắm tay hù dọa Tiểu Bạch, chung quanh nghe được đại hán khi dễ một tiểu hài tử, đều ở một bên thì thì thầm thầm chỉ trỏ đại hán. Đại hán thấy mọi người nhìn mình vẻ mặt ghét bỏ, mặt mũi không nhịn được, liền hung hăng nói: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua dáng vẻ uy phong của lão tử sao? TMD.”

Người dưới mái hiên đụt mưa bị đại hán lớn tiếng rống, chuyện không liên quan đến mình, bo bo giữ mình cũng không dám nhìn đại hán nữa, ánh mắt đều nhìn này xem kia chỉ là không nhìn đại hán cùng Tiểu Bạch đang ướt mưa còn bị thương, làm bộ như không để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhìn thấy đại hán lại hướng về phía mình, vặn vẹo nghiêm mặt giơ tay lên, nhưng đại hán lần này còn chưa chạm được vào Tiểu Bạch, đã bị Tiểu Bạch rất dễ dàng tránh đi, sau đó một cước đá vào đại hán, đại hán trở tay không kịp bị Tiểu Bạch đạp té vào vách tường.

Tiểu Bạch chỉ là tỉnh tỉnh mê mê nhìn đại hán một hồi, hoàn toàn không biết mình đắc tội đại hán hồi nào, những giọt nước mưa không ngừng tát vào cái trán bị thương của Tiểu Bạch, trên trán đau đớn, máu loãng hòa với nước mưa tiếp tục chảy xuống.

Tiểu Bạch lại xoa xoa máu loãng chảy vào mắt, mặc kệ đại hán phía sau gào thét, liền một mình chậm rãi bước đi dưới cơn mưa to như trút nước, rời đi mái hiên đã không có vị trí dư thừa để có thể chen vào đụt mưa, mưa lạnh như băng quật vào người, Tiểu Bạch vừa lạnh lại đói, hai mắt vô thần không mục đích bước qua con phố không người.

. . . . . . Ta là phân cách tuyến vừa lạnh lại đói . . . . . .

Mộ Dung Lâm Phong đội mưa to, càng không ngừng chạy loanh quanh các phố lớn ngõ nhỏ, đến mỗi mái hiên, đều khoa tay múa chân tả dáng vẻ Tiểu Bạch, hỏi người ta có nhìn thấy đồ đệ mình hay không, nhưng tất cả mọi người liên tiếp lắc đầu nói không thấy, Mộ Dung Lâm Phong cứ lần lượt hy vọng rồi lại thất vọng.

Mộ Dung Lâm Phong cũng không thể nghĩ nhiều nữa, hướng tới lều bạt của một quán ăn vặt, vẻ mặt sầu tư lặp lại dáng vẻ bề ngoài cùa Tiểu Bạch, Mộ Dung Lâm Phong vốn tưởng rằng sẽ lại thất vọng mà rời đi, nhìn thấy một nam tử một thân mộc mạc ôm một tiểu hài tử nói: “Huynh đài nói chính là, ân. . . . . . tiểu đồng mặc áo xanh, mười hai, mười ba tuổi.”

Mộ Dung Lâm Phong nghe xong, hưng phấn gật gật đầu nói: “Huynh đài biết đồ nhi của ta ở nơi nào? Tại hạ đã tìm y thật lâu.”

Nam tử thân y phục mộc mạc, tựa hồ có điểm chột dạ nhìn thoáng qua Mộ Dung Lâm Phong, hoàn toàn không thể tưởng được công tử đẹp đẽ quý giá tuấn tú trước mắt là sư phụ của tiểu thiếu niên áo xanh kia, bản thân trước đó không lâu còn bởi vì một cái đùi gà, uyển chuyển đuổi tiểu thiếu niên áo xanh kia đi.

Nam tử nghĩ nghĩ liền nói: “Tại hạ lúc nãy ăn cơm. . . . . . Ân. . . . . . Nhìn thấy đồ đệ của ngươi. . . . . . Ân. . . Sau đó nhìn y hướng tới phía bên kia.”

Mộ Dung Lâm Phong nói lời cảm tạ xong, nhanh chóng chạy về phía nam tử chỉ tay, trong lòng nghĩ, Tiểu Bạch không phải sợ, vi sư lập tức có thể tìm được ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.