CHƯƠNG 2 QUYỂN 3: NHU TÌNH
Trên đường lớn giữa trời mênh mông hoang tàn vắng vẻ, xe ngựa gian nan chạy trên mặt tuyết được năm canh giờ, rốt cục đến vùng ngoài thành phụ cận Mộc Diễm quốc, trong đêm tối vô biên thấy được một ngọn đèn nhỏ le lói trước của một khách *** cũng nho nhỏ, giống như đang hỏi lữ nhân đi ngang qua, có muốn dừng chân hay không. Khi Mộ Dung Lâm Phong vén bức màn, nhìn thấy trước mặt là một khách *** đơn giản tồi tàn, chính là một khách *** gồm sáu phòng hợp lại mà thành, hơn nữa nhìn như đã lâu chưa kinh doanh, sáu gian phòng đều có dấu vết tróc sơn xiêu xiêu vẹo vẹo, nóc nhà tích đầy tuyết thật dày, làm cho người ta nhìn mà sợ chúng sẽ không chịu được sức nặng của tuyết mà sụp xuống. Một tấm biển thật cũ kỹ bị gió thổi trúng lay động trái phải trên một cây cột to to được đóng thật sâu dưới đất trước cửa nhà, trên tấm biển dùng mực nước cùng nét thư pháp không lắm tốt cong vẹo viết “Từ gia khách ***”, một chút sáng tạo cũng không có, hiển nhiên là một khách *** do hương dã nhân sĩ không có gì tri thức gì mở ra, bất quá cũng tốt hơn trải qua cả đêm ngoài dã ngoại lạnh giá, có còn hơn không.
Mấy người Mộ Dung Lâm Phong xuống xe ngựa, Trúc Tử bước nhanh ra phía trước, gõ lên cánh cửa khép kín: “Xin hỏi, chưởng quầy có đó không?” Mấy người Mộ Dung Lâm Phong đến nơi đây lúc trời đã khuya, đã quá canh ba, khách *** vốn không có nhiều lữ nhân đến trọ, cũng khó trách thời tiết trong rét lạnh chưởng quầy cũng sớm đóng cửa ngủ, bởi vậy sau khi Trúc Tử khua khua gõ gõ một hồi, rốt cục có một tiểu tử tuổi trẻ, hai mắt mông lung, ngáp liên tục, chậm rãi mở cửa ra: “Ai a, khuya khoắt, làm ồn không cho người ta ngủ.”
Trúc Tử từ ống tay áo xuất ra hai lượng hoàng kim đặt trên tay tiểu nhị xin lỗi nói: “Ngại quá, bọn ta bởi vì tuyết rơi không thể đến Mộc Diễm quốc kịp, cho nên muốn trọ trong khách *** của các ngươi một đêm, tiểu nhị ca có tiện nấu cho bọn ta vài thùng nước ấm và một bàn đồ ăn không?”
Tiểu tử kia cũng chính là tiểu nhị “Từ gia khách ***”, cảm giác được trên tay đột nhiên có thêm thứ gì đó, buồn ngủ lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhìn trước mắt Trúc Tử ăn mặc mộc mạc cùng công tử ở phía sau tuấn mỹ tao nhã khoác một tấm áo choàng màu trắng thật dày, bên cạnh công tử là một thiếu niên thanh tú mặc tròn tròn, chỉ lộ ra hai mắt lóe sáng, trên cổ thiếu niên còn quấn một khăn choàng lông hồ ly, ý, không, nhìn gần mới thấy rõ là một con Bạch hồ li quý hiếm, híp mắt quấn lấy cổ thiếu niên, tiểu nhị nhìn thấy hai người mặc hoa lệ quý khí này, thầm nghĩ: “Từ gia khách ***” đã thật lâu chưa thấy qua khách quý như vậy giá lâm, vì thế ý cười liên tục nói: “Tiện chứ, tiện chứ, đương nhiên là tiện, là ba vị khách quan đi, bên ngoài lạnh lẽo, khách quan thỉnh vào bên trong -. . . . . . Chưởng quầy, có khách quý đến này”.
Tiểu nhị xoay người mời mấy người Mộ Dung Lâm Phong vào trong nhà, liền lớn tiếng đứng trước của căn phòng bên trái phía ngoài thét to kêu ông chủ của “Từ gia khách ***”. Dưới tiếng kêu nhiệt tình cao vút của tiểu nhị, ngoài phòng rất nhanh có một vị nam nhân trung niên thoạt nhìn bụng to lại thong thả đi vào, tựa hồ cũng vừa mới tỉnh ngủ, song vừa thấy tiểu nhị trong tay cầm kim quang lấp lánh, lập tức liền lên tinh thần gấp trăm lần giật lấy hoàng kim trong tay tiểu nhị nhét vào túi tiền của mình. Sau đó mang khuôn mặt tươi cười thật rạng rỡ hướng tới chỗ Mộ Dung Lâm Phong đang đứng: “Khách quan hiện tại là muốn nước ấm tắm rửa, còn có thức ăn nóng đi, không biết muốn ăn món gì ạ?
“Một đĩa thịt rút xương kho tàu, một đĩa cá chép hấp, một đĩa cải xào với tùy tiện thêm một món canh là được”. Mộ Dung Lâm Phong vừa nói xong, chỉ thấy chưởng quầy mặt lộ vẻ khó xử nhìn tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vẻ mặt ngượng nghịu, rất là xấu hổ nói, “Ngại quá khách quan, bởi vì hiện tại đại tuyết đột nhiên rơi, khách *** tạm thời đã không còn thịt để ăn, chỉ còn một ít thức ăn chay.”
Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhíu mi một chút, sau đó nói: “Kia chưởng quầy thấy có gì ngon, thì mang bốn, năm dĩa lên đi.” Chưởng quầy nghe Mộ Dung Lâm Phong nói xong, liền cao hứng gật gật đầu, kéo băng ghế từ trên bàn xuống, nói: “Khách quan ngồi xuống trước, chờ một chút, rất nhanh sẽ có.” Sau đó lại đi ra ngoài phòng, lớn tiếng thét to : “Bà ơi, đừng ngủ nữa, mau ra nấu cơm cho khách ăn.”
Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch, Trúc Tử tiến vào, liền theo thứ tự ngồi quanh cái bàn bốn cạnh đặt giữa phòng, tuy rằng khách *** xem qua có vẻ đơn giản cũ kỹ. Nhưng phía đông khách *** vẫn thực sạch sẽ, chưởng quầy bảo tiểu nhị duy nhất của “Từ gia khách ***” nấu nước cho khách, kêu vợ mình đi nấu ăn cho mấy người Mộ Dung Lâm Phong xong, liền trở lại châm trà pha nước cho Mộ Dung Lâm Phong, xem ra “Từ gia khách ***” này không chỉ có phòng ở đơn sơ, nhân lực cũng chỉ có ba người. Tiểu Bạch nhìn thấy nước trà còn đang bốc khói đưa đến miệng, chuẩn bị muốn uống, lại bởi vì mặc quần áo nhiều lắm, cử động tay chân đều rất khó khăn, trên cổ lại thêm một con Bạch hồ, cực kỳ không tiện, bất quá Bạch hồ tựa hồ thật thoải mái, dáng vẻ không nguyện ý bò xuống, Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch kéo trái kéo phải, đều không kéo được Bạch hồ, vì thế liền giúp Tiểu Bạch cởi một chiếc áo khoác dày, lại trầm giọng nói: “Bạch hồ, đi xuống”.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn giơ hai tay để làm cho sư phụ cởi đi tấm áo khoác khiến mình làm gì cũng không tiện kia, Bạch hồ hình như rất sợ Mộ Dung Lâm Phong, lập tức liền rời khỏi cổ Tiểu Bạch ngoan ngoãn nhảy lên bàn, nho nhỏ “ngao ngao” kêu hai tiếng. Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong giúp bé cởi xong áo đặt ở một bên, liền vui vẻ hớn hở hai tay cầm cái chén ấm áp, từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ uống trà nóng, uống xong một lúc sau, Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân đều là ấm áp dào dạt, đuổi hết hàn khí trước đó ra ngoài.
Đợi đến khi mấy người uống hết ấm trà làm ấm dạ dày xong, mấy món thức ăn cũng lần lượt được đem lên, đều là món chay đơn giản, canh đậu hủ, trứng xào cà chua, khoai tây cùng một đĩa rau xanh, nhưng bởi vì cả ngày ăn lương khô, có thể ăn thức ăn nóng hầm hập cũng đã rất thỏa mãn rồi, lúc sau Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch, Trúc Tử ôm Bạch hồ phân biệt vào khách phòng, bên trong cũng đã chuẩn bị tốt hai thùng nước ấm đặt cạnh nhau, Tiểu Bạch nghe Mộ Dung Lâm Phong nói, “Tiểu Bạch tắm rửa đi”, sau đó liền tự mình cởi quần áo, đi vào một thùng nước ấm, ấm ấm áp áp thật là thoải mái a, cầm lấy khăn mặt đã được chuẩn bị tốt đặt trên thành dục dũng lau lau mặt, lại chà chà lên người, Tiểu Bạch từ trên xuống dưới tỉ mỉ tẩy trừ một lần, liền nhìn qua Mộ Dung Lâm Phong trong thùng nước bên kia, chậm rãi chà lau thân thể chính mình.
Tiểu Bạch ngắm cơ thể Mộ Dung Lâm Phong bình thường đều bị y phục che dấu, hoàn toàn nhìn không ra sự rắn chắc và tràn ngập sức bật, Tiểu Bạch cảm thấy dáng người sư phụ thật là tốt a, sờ sờ bản thân, Tiểu Bạch có hơi hâm mộ sư phụ, Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, liền trực tiếp leo ra khỏi thùng của mình đi vào thùng của sư phụ.
Mộ Dung Lâm Phong đang chà lau thân thể nhìn thấy Tiểu Bạch vốn đang ở thùng kế bên tắm rửa lại đi vào dục dũng của mình, khó hiểu nói, “Tiểu Bạch, sao lại đi vào thùng tắm của vi sư?”
Tiểu Bạch lấy khăn lông trên tay Mộ Dung Lâm Phong, rất là hăng hái hứng khởi nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch giúp ngươi lau mình đi.” Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng không hiểu Tiểu Bạch sao lại đột nhiên cao hứng như vậy muốn giúp hắn lau mình, bất quá để Tiểu Bạch giúp hắn tắm cũng là một chuyện rất hưởng thụ, thế là gật đầu để bé làm.
Tiểu Bạch thấy sư phụ hưởng thụ nhắm hai mắt lại, liền ngoan ngoãn nghiêm túc giúp sư phụ lau người, ch
à chà cái cổ xinh đẹp trắng nõn, lau lau hai vai, nâng cánh tay thon dài của sư phụ lên, cả ngón tay cũng không bỏ qua, mỗi một ngón tay đều chà đến sạch sẽ, lau đến sau cánh tay, lại chà chà cơ bụng sáu múi, sau đó, ân, nơi đen đen phía dưới có nên lau không, nhìn sư phụ vẫn nhắm mắt như đang ngủ, nhớ tới trước kia sư phụ cũng là giúp bé tắm rửa phía dưới, ân, được, quyết định vậy đi.
Tiểu Bạch đưa tay cầm lấy thứ thô dài giữa khố của sư phụ đang ngủ say, Tiểu Bạch tò mò cao thấp sờ sờ, sư phụ thật là lớn nha, tròn tròn phía dưới cũng thật lớn, lại nhìn chính mình, ân, kém nhiều quá, Tiểu Bạch lại dùng tay sờ sờ nơi đó của sư phụ, xoa xoa, Tiểu Bạch lau lau, liền cảm thấy sao hình như càng ngày càng to, càng ngày càng dài, còn nóng nóng nữa, Tiểu Bạch kỳ quái cúi đầu nhìn xuyên qua làn nước ấm trong suốt, nghĩ có phải sư phụ bị bệnh rồi không.
Mộ Dung Lâm Phong vốn đang thản nhiên tự tại hưởng thụ Tiểu Bạch phục vụ, bất quá khi Tiểu Bạch tò mò đùa bỡn hạ thân của hắn, Mộ Dung Lâm Phong làm một nam nhân bình thường, cũng là một nam nhân đối mặt ái nhân bảo bối của mình, hạ thân Mộ Dung Lâm Phong lập tức có phản ứng. Song Tiểu Bạch hình như hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp đến, còn đang tò mò nghiên cứu. Này không thể trách Mộ Dung Lâm Phong a.
Mộ Dung Lâm Phong nâng khuôn mặt Tiểu Bạch đang cúi thấp nhìn không thấy lên, nóng bỏng liếm hôn lên bốn phía đôi môi Tiểu Bạch, sau đó mới chậm rãi tiến vào trong miệng Tiểu Bạch, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào trong Tiểu Bạch, trải qua vô số lần hôn môi, Tiểu Bạch đã rất quen thuộc nên hôn môi như thế nào thì càng thoải mái. Phối hợp với đầu lưỡi của Mộ Dung Lâm Phong mà nhảy múa, chẳng qua Mộ Dung Lâm Phong lần này tựa hồ không đơn giản là chỉ muốn hôn, mà như còn muốn làm một chuyện khiến cho hai người đều thoải mái.
Mộ Dung Lâm Phong một tay ôm thắt lưng Tiểu Bạch, một tay nhẹ nhàng vuốt ve hai mông của Tiểu Bạch, bờ mông co dãn mềm mại, làm cho tay Mộ Dung Lâm Phong lưu luyến không muốn rời đi, Tiểu Bạch cảm thấy lúc bị sư phụ vuốt thân mình có cảm giác là lạ, nhiệt khí cùng liếm hôn trên cổ, làm cho Tiểu Bạch cảm giác từ xương sống truyền đến từng đợt tê dại, Tiểu Bạch không được tự nhiên đẩy cơ ngực rắn chắc dẻo dai của sư phụ ra, cảm giác như vậy làm cho Tiểu Bạch cảm thấy như đã từng quen biết, hơn nữa hiện lên một xúc cảm rất kỳ quái hoàn toàn xa lạ, Mộ Dung Lâm Phong dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn anh đào phấn hồng trước ngực Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nho nhỏ ngâm một tiếng, kêu: “Sư phụ. . . . . . A – không cần. . .
Mộ Dung Lâm Phong nhìn điểm đỏ nho nhỏ bị hắn cắn đến hơi hơi sưng lên, ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Đau không?”
Tiểu Bạch hai tròng mắt ướt sũng nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong gật gật lại lắc lắc, Mộ Dung Lâm Phong buồn cười hôn lên mũi Tiểu Bạch, tiến đến bên tai Tiểu Bạch thấp giọng nói, “Vậy nếu Tiểu Bạch không thoải mái phải nói với vi sư đó, bất quá, Tiểu Bạch phải nhớ kỹ đừng lớn tiếng như vậy, sẽ bị người ở cách vách nghe được nha.” Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong sắc tình liếm liếm vành tai mềm mại của Tiểu Bạch, thân mình nhỏ nhắn của Tiểu Bạch mẫn cảm run rẩy, muốn nói ra một tiếng, lại vì nhớ tới sư phụ vừa mới dặn dò, chỉ có thể cắn chặt đôi môi đỏ bừng, Mộ Dung Lâm Phong vừa liếm hôn trước ngực Tiểu Bạch, vừa dùng năm ngón tay thon dài chưa bao giờ làm việc nặng bao lấy hạ thân Tiểu Bạch, cao thấp ma xát, thanh nha nho nhỏ của Tiểu Bạch đang ngủ say từ từ sưng lên.
“Ân. . . Ân. . . A – sư phụ. . . Kì. . . Ân. . . Quái. . . . . . -. . .” Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng tách hai chân thon dài của Tiểu Bạch ra, để bé ngồi lên trên đùi mình, cầm lấy tay Tiểu Bạch đặt lên ngang dương của mình, nói: “Đến, Tiểu Bạch, lấy tay đùa nghịch cao thấp giống như sư phụ vậy, ngoan -” Tiểu Bạch dựa theo lời sư phụ nói, ngoan ngoãn cao thấp ma sát hỏa nhiệt của sư phụ, Tiểu Bạch có thể cảm giác được nơi đó hữu lực nhảy lên, Tiểu Bạch không biết tại sao lại cảm thấy thực thẹn thùng, mặt đo đỏ. . . . . .
Trước mắt một trận bạch quang hiện lên, Tiểu Bạch co rút phần eo, bị Mộ Dung Lâm Phong cúi người đem phân thân sắp sửa bắn ra của Tiểu Bạch ngậm sâu vào trong miệng, Tiểu Bạch trong đầu hoàn toàn trống rỗng, toàn thân xụi lơ giương hai chân tựa vào trên người Mộ Dung Lâm Phong, ngay cả giữa khe mông từ từ bị một ngón, hai ngón, ba ngón tay thon dài vùi vào mà cũng không biết.
Cảm nhận được bên trong Tiểu Bạch nóng ẩm lại căng chặt, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy nơi đó của bản thân lại khó chịu cực kỳ, nhưng nghĩ không thể cứ như vậy làm bị thương Tiểu Bạch. Cho nên vẫn là chậm rãi kiên nhẫn lấy ngón tay khai thác phía dưới của Tiểu Bạch, nhìn thấy hai mắt Tiểu Bạch sương mù, hoàn toàn không có tiêu cự, cúi đầu dựa vào trước ngực mình thở gấp, cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch. Cái miệng nhỏ từng đợt từng đợt thở ra nhiệt khí, trong miệng nhỏ giọng gọi : “Ân. . . Sư – phụ. . . A – ân ân. . . Thật. . . . . . Kỳ quái — Đừng mà -. . . . . . A. . . . . . .
Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của bé: “Tiểu Bạch, nhẫn một chút”. Sau đó liền nâng mông của Tiểu Bạch lên, bên trong ba ngón tay đang quấy nhiễu, lại cầm nơi hỏa nhiệt của chính mình, chậm rãi từng chút từng chút một thẳng tiến đến nơi được khai thác đến mềm ẩm của Tiểu Bạch, khi tiến vào còn cảm giác được nóng ẩm, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy nơi đó như trong dự kiến chặt chẽ từng chút từng chút bị bao lấy, cực kỳ thoải mái âm thầm hít một tiếng.
Trừ bỏ lần đó trong trạng thái say rượu, thần chí không rõ, bị Mộ Dung Lâm Phong ôm lấy, Tiểu Bạch lần đầu tiên có ý thức, cảm thụ được thế này. Tiểu Bạch cảm thấy phía sau của bé không biết bị nhét cái gì vào, thật trướng, rất khó chịu, giống như sắp vỡ ra, Tiểu Bạch sợ hãi ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong cũng kẹp chặt bên hông của hắn, nức nở khóc to nói: “Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch. . . Ân đó là. . . A cái gì. . . . . . Sợ. . . . . . Tiểu. . . . . . Bạch. . . . . . Sợ. . . . . . Ân. . . . . .
Mộ Dung Lâm Phong một tay lần nữa bao lấy nơi đó của Tiểu Bạch bị dọa đến mềm nhuyễn nằm ở đó, cao thấp đùa nghịch, nơi đó của hắn cũng là bị Tiểu Bạch khẩn trương nên chỉ vào nửa vời, lại hôn lên đôi môi mềm mại của Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch. . . . . . Ân. . . Không sợ –. . . Nhịn một chút. . . . . . sẽ nhanh thoải mái thôi. . . . . .” Nói xong phần eo trực tiếp dùng lực đẩy lên.
Thật dài thật sâu rơi vào trong cơ thể bé, Tiểu Bạch đau đến “òa” một tiếng nho nhỏ nức nở: “Sư phụ. . . . . . A. . . . . . Không. . . A. . . . . . muốn. . . Ân. . . . . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong đã rơi sâu vào trong ngọt ngào của Tiểu Bạch, dừng không được lại đi vào thật sâu, trở ra, lại đi vào thật sâu, trở ra, nhỏ giọng thì thầm bên tai Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . Ta yêu. . . Ngươi. . . . . . A. . .
Tiểu Bạch sau đó mơ màng mê mê đã không biết bị Mộ Dung Lâm Phong thay đổi bao nhiêu tư thế, từ khó chịu đến tê. . . tê dại. . . thoải mái, từ dục dũng lại đến giường mềm mại, ngồi, đè lên, nằm sấp, ôm đứng lên, Tiểu Bạch cảm thấy bụng nhỏ của bé đã trướng phình lên rồi, mặt sau cũng đã tê dại không có cảm giác, nhưng sư phụ vẫn hưng phấn dừng không được, hiện tại sư phụ có hơi thở quyến rũ bình thường hoàn toàn nhìn không thấy, tự nhiên mà liêu nhân tâm phi, cùng lúc xúc giác va chạm, làm cho người ta tim đập thình thịch, ánh mắt sư phụ híp thành một đường nhỏ, dáng vẻ thực thoải mái, miệng cũng trở nên sáng bóng ướt nước, nhìn thật muốn hôn hôn nha, nhưng Tiểu Bạch thấy mệt mỏi quá, thầm nghĩ: sư phụ khi nào thì mới có thể ngừng chơi trò chơi, đi ngủ thôi, Tiểu Bạch mệt mỏi quá a. Khi Tiểu Bạch cảm giác bên trong bé lại là một dòng nóng bỏng cuồn cuộn, liền hỗn loạn mất đi ý thức.