Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 113: Chương 113: Nóng




CHƯƠNG 28 QUYỂN 3: NÓNG

Trong cái bể dày đặc hơi nước, Diễm Nguyệt Cơ cứ thế bị Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch để qua một bên không nhìn tới, Diễm Nguyệt Cơ hoàn toàn không để ý dáng người lộ ra gần như trọn vẹn của mình, cao ngạo ngẩng cao đầu, hai mắt thâm thúy nhìn chăm chăm hai người đang ôm nhau, tầm mắt dừng trên gương mặt trắng nõn thương tâm lại đơn thuần của Tiểu Bạch, đây đã là lần thứ hai, trên người đứa nhỏ nhìn như đơn thuần kia, tỏa ra hơi thở băng lãnh thị huyết, ánh mắt không hề có tình cảm, lạnh lùng bắn thẳng về phía nàng, một khắc kia tim Diễm Nguyệt Cơ phải nói là đã đập nhanh, nếu không phải có khí phách đế vương chống đỡ, có lẽ nàng thật sự sẽ bị sát khí như từ địa ngục Tu La kia làm cho chấn kinh.

Ngươi rốt cuộc là ai — Mộ Dung Bạch? ? !

. . . . . . Phân cách tuyến

Ngoài tẩm cung, Trúc Tử nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng lo âu đi tới đi lui, Trúc Tử không nghĩ tới Tiểu Bạch bỏ qua tất cả lễ nghi xông vào tẩm cung của Mộc Diễm quốc quốc quân, đứa ngốc này, ai. . . . . .

Trần Thần ngắm Trúc Tử ôm Bạch hồ bị Tiểu Bạch quăng lại trong lòng, vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trước cửa tẩm cung, hắn bước qua giữ chặt tay Trúc Tử an ủi nói, “Trúc Tử, Tiểu Bạch đệ đệ chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần, bệ hạ biết cũng sẽ không trách tội, ngươi không cần lo lắng như vậy, cho dù thật sự xảy ra chuyện không phải còn có ta sao, bình tĩnh. . . bĩnh tĩnh. . .” Trúc tử nghe được Trần Thần nói như thế, tâm cũng dần dần an tĩnh lại, hiện nay chỉ có thể chờ bọn họ đi ra thôi.

So với hai kẻ lo âu lượn qua lượn lại kia, cận vệ của Diễm Nguyệt Cơ, Lâm Chân, thoạt nhìn có vẻ trấn định hơn rất nhiều, tuy rằng Lâm Chân vốn cũng chỉ là tên mặt than, lúc đầu Lâm Chân đúng là có hoài nghi thân thủ nhanh nhẹn của Tiểu Bạch, song sau đó lại nghĩ có lẽ do bé có vận khí tốt mà thôi, dù sao đứa nhỏ thoạt nhìn lực đơn thể bạc như thế, tuy rằng ảo não vì Tiểu Bạch thoải mái như vậy xông vào tẩm cung, nhưng Lâm Chân không chút lo lắng cho an nguy của bệ hạ, từ ngày chính thức đảm nhiệm vị trí thiếp thân thị vệ của Diễm Nguyệt Cơ, Lâm Chân đã biết Diễm Nguyệt Cơ không phải một nữ tử nhu nhược, mà là thành viên trong đội ảnh tử của nhân vật truyền kỳ, Di

ễm Thích bệ hạ, đó là đội ảnh tử đáng tin nhất. Theo đúng lý mà nói, Lâm Chân không phải là đối thủ của Diễm Nguyệt Cơ, nàng là cường giả.

Diễm Nguyệt Cơ là một cường giả đứng đầu Mộc Diễm quốc! !

Trong lúc mấy người ở đây ôm tâm tư không giống nhau, cánh cửa của tẩm cung rốt cục bị người bên trong đẩy ra, Mộ Dung Lâm Phong cả người ướt sũng bế Tiểu Bạch hai mắt hồng hồng, rõ ràng là đã khóc. Mà trên vai Mộ Dung Lâm Phong bị máu đỏ thấm ra cả mảng lớn, ba người đứng ngoài đều biết rõ màu sắc ấy cũng chẳng đơn thuần gì, Trúc Tử cùng Trần Thần đã chờ đợi thật lâu nhanh chân chạy tới.

Mà Lâm Chân ở bên kia nhìn thấy mảng màu đỏ trên vai Mộ Dung Lâm Phong, hai hàng lông mày rốt cục nhíu chặt lại, có chút đăm chiêu nhìn hai người đi ra, sau đó bước vào cánh cửa đang mở kia.

“Chủ nhân, Tiểu Bạch, các ngươi làm sao vậy? Ở bên trong đã xảy ra chuyện gì ?” Trúc Tử thấy chủ nhân của y đổ máu, đây là chuyện không thể nào, là ai làm chủ nhân bị thương?

“Mộ Dung công tử, trên vai ngươi chảy máu, về băng bó vết thương một chút đã.” Trần Thần thấy dáng vẻ này của hai người cũng rất nghi hoặc, chẳng lẽ bên trong đã đánh nhau kịch liệt gì đó, liếc mắt nhìn tẩm cung, cũng không giống a.

“Ngao ngao,” Bạch hồ rũ đuôi xuống nhìn ánh mắt hồng hồng của Tiểu Bạch nhỏ giọng kêu.

Mộ Dung Lâm Phong đi ra nhìn thấy Trúc Tử đến tựa hồ cũng không kinh ngạc, hắn cho rằng Trúc Tử quay về bên cạnh hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhìn hai người kia nghi hoặc cùng lo lắng, hắn chỉ thản nhiên nói một tiếng, “Không có việc gì.”

“Sư phụ. . . Thực xin lỗi. . . . . .” Tự Tiểu Bạch cũng không hiểu vì sao lúc ấy nhìn thấy sư phụ cùng Mộc Diễm quốc bệ hạ cùng đứng trong bể tắm, trong lòng lại tức giận mãnh liệt đến thế, phẫn nộ đến mức thân thể không nghe bản thân khống chế muốn xé xác Diễm Nguyệt Cơ, Tiểu Bạch cảm thấy khoảnh khắc kia, bé không còn là chính bản thân mình nữa.

Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch nói xong mắt lại bắt đầu đỏ lên, an ủi hôn nhẹ trán Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch sao lại biến thành con nít thích khóc nhè rồi, trên vai giờ đã hết chảy máu rồi, không sao hết, ngoan. . . . . .”

“Chủ nhân, chúng ta đây hiện tại. . .” Trúc Tử hỏi ý Mộ Dung Lâm Phong.

“Ra cung trước đã.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thoáng qua tẩm cung vẫn yên tĩnh nói.

Thế là đám người trước khi màn đêm buông xuống đã ra cung, sắp xếp xong ở khách *** bên ngoài, vốn Trần Thần chuẩn bị đưa mấy người Mộ Dung Lâm Phong đến ở trong quý phủ, nhưng Mộ Dung Lâm Phong thản nhiên từ chối.

Mộ Dung Lâm Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bởi vì vết thương trên người tự hắn không tiện băng bó, vì thế liền giao cho Trúc Tử, Tiểu Bạch đáng thương tội nghiệp ngồi bên cạnh nhìn Trúc Tử băng bó cho Mộ Dung Lâm Phong.

Kỳ thật lúc này, cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch đã trống rỗng trắng xóa, tiêu cự trong mắt đang nhìn vết thương của Mộ Dung Lâm Phong qua một lớp nước, trông không chân thật, áo trong gần như ướt hết, tuy rằng từ bên ngoài thân mình mặc tròn vo nhìn không ra, Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân có một ngọn lửa, một ngọn lửa lớn lan tran thiêu đốt bé, làm Tiểu Bạch nhịn không được muốn cởi quần áo trên người.

“Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?” Hiển nhiên Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch một tấc cũng không rời đã phát hiện Tiểu Bạch kỳ lạ, Mộ Dung Lâm Phong tiến lên một tay cẩn thận sờ hai má nóng hổi của Tiểu Bạch, một tay cầm lấy bàn tay Tiểu Bạch đang muốn cởi y phục.

“. . . . . . Nóng quá. . . . . . nóng. . . . . . Quần áo. . . . . . Cởi. . . . . .” Tiểu Bạch đã nóng đến mức nói chuyện không liền mạch, lúc nãy bởi vì lo lắng cho sư phụ mà quên đi, hiện tại tất cả đều bộc phát ra, đã bắt đầu không rõ thần trí.

“Kỳ quái, mặt Tiểu Bạch đệ đệ sao lại hồng như vậy?” Trần Thần luôn theo sát Trúc Tử, nói.

Vì thế mấy tầm mắt đều chăm chú vào mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cảm giác trên gương mặt cực nóng có xúc cảm lành lạnh, lập tức bắt lấy tay Mộ Dung Lâm Phong chà sát lên mặt mình, bàn tay lạnh như băng giống như cam tuyền làm cho Tiểu Bạch thoải mái hơn một chút.

Mộ Dung Lâm Phong ngắm mặt Tiểu Bạch hồng dị thường cùng nhiệt độ cơ thể cao lên, mâu quang chợt lóe, “Tối nay cũng đã trễ, các ngươi về ngủ trước đi.”

Trúc Tử nhìn thoáng qua Tiểu Bạch mơ hồ đem mặt cọ qua cọ lại trên tay Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ muốn nói gì đó, lại bị Trần Thần ở phía sau lôi kéo rời khỏi phòng, cũng chu đáo đóng cửa lại.

“Ngươi kéo ta ra làm chi a?” Trúc Tử vẻ mặt nghi hoặc hỏi Trần Thần.

“Này, ta nghĩ chúng ta cứ đứng ở đó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ mà. . .” Trần Thần vẻ mặt thần bí nói.

“Có ý tứ gì?”

“Ha hả. . . . . . Trúc Tử, đêm nay chúng ta có phải ngủ cùng một phòng không a, khách *** này chỉ còn lại một gian phòng thôi.” Trần Thần không đáp hỏi ngược lại.

“Ta không quen ngủ chung giường, ngươi vẫn là quay về nhà ngươi đi.”

“Trúc Tử, ngươi nghĩ đi đâu đó, ta lại chưa nói ngủ cùng giường với ngươi mà.” Trần Thần kinh ngạc nói.

“. . . . . .” Mặt đỏ.

“Được rồi. . . Ta nằm dưới đất trong phòng ngươi nghỉ một chút là được rồi. . . . . . Ha hả. . . Tiểu bao tử vẫn đáng yêu như trước đây vậy.”

“. . . . . . Tùy ngươi. . . . . . Hừ. . . . . .” Cam chịu không thèm cãi nữa.

. . . . . .

Đợi cho tiếng nói vui đùa ầm ĩ của Trúc Tử cùng Trần Thần đi xa rồi, Tiểu Bạch cũng đã muốn bất tri bất giác áp cả thân mình tới trên người Mộ Dung Lâm Phong, hai tay không rảnh rỗi vội vàng lôi kéo y phục trên người, bởi vì quá mức vội vàng nên lại càng thêm rối rắm, khiến tay mình vướng trong y phục.

Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu khó khăn quá, vì thế bế Tiểu Bạch lên giường, cởi đi vài lớp áo thật dày, cuối cùng khi chỉ còn lại một chiếc áo, Mộ Dung Lâm Phong ngừng lại, “Tiểu Bạch, ngươi đi qua nơi nào?”

“. . . . . . Sư. . . . . . phụ. . . . . . nóng. . . nóng. . .”

“Tiểu Bạch trả lời vi sư trước, vi sư liền giúp ngươi.” Mộ Dung Lâm Phong từ lúc ở cạnh bể nước đã ngửi được hương son phấn của nữ nhân trên người Tiểu Bạch, có thể cũng vô ý hít phải xuân dược ở đó, nhưng mà Tiểu Bạch đơn thuần như thế tuyệt đối sẽ không đến mấy nơi kỳ quái ấy.

“Là . . . . . Tiểu. . . Oánh. . . . . . tỷ tỷ. . . . . . mang Tiểu Bạch. . . . . . đến nơi có. . . . . . rất nhiều. . . . . . nữ nhân. . . . . . nói. . . . . . muốn làm chuyện . . . . . . thoải mái. . . . . . làm lễ. . . . . . trưởng thành . . . . . .nóng . . . . . . quá. . . . . . ô. . .” Một câu ngắn ngủn, Tiểu Bạch cũng không nói liền mạch được.

Nghe được Tiểu Bạch nói như thế, Mộ Dung Lâm Phong nhanh chóng hiểu được ngọn nguồn sự tình, không nghĩ tới Diễm Oánh lại mang Tiểu Bạch đến chỗ đó, mâu quang sâu thẳm trong mắt Mộ Dung Lâm Phong chớp một cái.

Tiểu Bạch khổ sở duy trì lí trí tránh đi vết thương trên người Mộ Dung Lâm Phong, cọ tới cọ lui, Tiểu Bạch nãy giờ nóng ơi là nóng, hiện tại không chỉ có nóng hơn, thân mình cũng cực kỳ ngứa ngáy, thật muốn làm chút gì đó giảm cảm giác khó chịu này. Nhưng cụ thể phải làm gì Tiểu Bạch lại không biết.

“Vậy Tiểu Bạch có để những nữ nhân dơ bẩn đó chạm tới không?” Bàn tay mát lạnh của Mộ Dung Lâm Phong chậm rãi vói vào trong cổ áo của Tiểu Bạch, tạm thời giảm bớt khổ sở cho Tiểu Bạch.

“. . . . . . Không. . . . . . Không có. . . . . . Sư phụ. . . . . . Ân. . . . . . Khó chịu. . . . . .”

“Tiểu Bạch thật ngoan.” Mộ Dung Lâm Phong nghe xong vừa lòng xoay đầu Tiểu Bạch ra, đem lưỡi vói vào trong cái miệng nóng rực của Tiểu Bạch trêu chọc.

Cảm giác được nước dịch ngọt lành trong miệng Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch vội vàng liếm mút, ý muốn làm dịu đi cổ họng như bị hỏa thiêu của mình. Dưới bụng cũng trướng trướng khó chịu, Tiểu Bạch bất giác cọ xát nơi kia lên người Mộ Dung Lâm Phong, thế nhưng ma xát nho nhỏ này chỉ tạm giảm nhẹ bứt rứt, khiến cho Tiểu Bạch càng khó chịu thêm.

Mộ Dung Lâm Phong bị Tiểu Bạch cọ xát cũng bắt đầu động tình, song Mộ Dung Lâm Phong lại đẩy Tiểu Bạch ra, bất đắc dĩ nói, “Tiểu Bạch, tuy rằng vi sư cũng rất muốn cùng Tiểu Bạch làm chuyện yêu đương, nhưng mà bây giờ vi sư lại bị thương mất rồi, Tiểu Bạch cũng muốn thoải mái chút đi, cho nên lần này Tiểu Bạch chủ động xem. . . . . .”

Tiểu Bạch đầu óc choáng váng mặt đỏ hồng nghe không hiểu lắm Mộ Dung Lâm Phong đang nói gì với bé, cơ mà nghe được có thể làm bé thoải mái chút, liền mơ mơ màng màng gật gật đầu, Tiểu Bạch hiện tại rất là khó chịu. . . . . .

Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, vừa lòng nhếch một bên khóe môi, tiến đến Tiểu Bạch bên tai thủ thỉ thì thầm, khi rời đi còn thấp giọng nói, “Này cũng là bồi thường của Tiểu Bạch vì hôm nay làm cho vi sư lo lắng đi.”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe theo lời sư phụ nói, cởi đi y phục trên người sư phụ, cũng cởi sạch sẽ trên người bé, sau đó ngồi lên nơi hạ phúc cũng đang nóng rực của Mộ Dung Lâm Phong.

Hai nơi ngẩng cao kia va chạm lẫn nhau, làm cho hai người đều kìm không được khẽ rên một tiếng.

“. . . Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch tựa cả thân người vào Mộ Dung Lâm Phong, ma xát nơi phía dưới kia, tựa như Mộ Dung Lâm Phong lúc nãy yêu cầu vậy, chỉ là Tiểu Bạch cảm giác được nơi kia của sư phụ rõ ràng càng trướng to hơn của bé, hai nơi kia cứ ma xát đụng chạm kích thích lẫn nhau trên bụng hai người.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch duy trì không được tiết ra, qua một lúc, Tiểu Bạch cảm thấy khổ sở giảm đi một chút, hơi thanh tỉnh lại, nhưng cảm giác lúc nóng lúc ngứa ngáy này vẫn chưa buông tha Tiểu Bạch, “Sư phụ. . . vẫn khó chịu. . . Ô ô. . .”

Mộ Dung Lâm Phong lấy chai thuốc mỡ khi nãy thoa vết thương còn để trên đầu giường, rót xuống trên tay, “. . . . . . Tiểu Bạch. . . Đợi một chút nữa. . . . . .” Nói xong, Tiểu Bạch cảm giác được giữa hai mông có một ngón tay trắng mịn xâm nhập, sau đó hai ngón, ba ngón. . .

“A. . . Ân. . . A. . .” Tiểu Bạch cảm thấy cơ thể bị nhét đầy, hơn nữa di chuyển có tiết tấu, tuy rằng vẫn có chút trướng đau không quen được, nhưng hiện thời khoái cảm đã thay thế đi ngứa ngáy trước đó.

Cảm thấy động tác có thể dễ dàng dao động ở nơi đó rồi, Mộ Dung Lâm Phong rút ngón tay ra, thấy Tiểu Bạch nhất thời không hài lòng, nói, “Tiểu Bạch, tự mình bỏ vào bên trong ngươi đi. . .”

Tiể

u Bạch bởi vì trong cơ thể hoàn toàn trống rỗng, giữa hai mông cảm giác được từng cơn nhiệt ý tản ra, bất giác dùng tay cẩn thận nắm thứ kia, nhìn thấy nơi đó rỉ ra chất lỏng, Tiểu Bạch ngây người một hồi, sau đó kìm lòng không được cúi đầu dùng môi chạm lên đỉnh của Mộ Dung Lâm Phong, từng đợt từng đợt hô hấp nhè nhẹ thổi vào nơi kia.

“Ân. . . . . . Tiểu Bạch. . . Đến. . .” Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được Tiểu Bạch nóng bỏng nhìn chằm chằm nơi đó, còn có nhẹ nhàng đụng chạm làm cho Mộ Dung Lâm Phong thất thần trầm giọng.

Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong khêu gợi rên nhẹ cùng thúc giục, mới cầm chỗ kia ấn được một nửa vào giữa hai mông dị thường mẫn cảm của mình, Tiểu Bạch còn có thể cảm giác được nhịp đập mạnh mẽ hữu lực ở nơi kia, thật lớn, thật là khó chịu. . .

“Tiểu Bạch. . . Làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy Tiểu Bạch ngồi được một nửa liền dừng ở nơi đó, khó nhịn hỏi.

“Sư phụ. . . Thật lớn. . . . . . Tiểu Bạch ngồi không nổi nữa. . .” Tiểu Bạch hàm chứa nước mắt đáng thương đến tội nói.

Mộ Dung Lâm Phong một bàn tay chống lên giường đẩy thân thể ngồi dậy, áp đầu Tiểu Bạch qua, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Bạch, lưỡi vói vào bên trong, dây dưa hai cái lưỡi mềm mại, dòng bạc không thoát ra được chậm rãi chảy xuống nơi khóe miệng của Tiểu Bạch.

Mộ Dung Lâm Phong chọn đúng lúc Tiểu Bạch ý loạn tình mê, một tay nhẹ nhàng ôm bên hông Tiểu Bạch, sau đó ấn phần eo của Tiểu Bạch đè xuống dưới.

“A. . . . . .” Hai người đều bởi vì khoái cảm tuyệt đỉnh không thể tự kìm hãm được kêu lên.

Tiểu Bạch cảm giác dưới thân Mộ Dung Lâm Phong mạnh mẽ va chạm, sung sướng mà cũng đau đớn.

Một đêm rực lửa mà nhiệt liệt hiện tại vừa mới bắt đầu. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.