Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 51: Chương 51: Phu Nhân




CHƯƠNG 7 QUYỂN 2: PHU NHÂN

Đợi quản gia đi rồi, Tiểu Bạch liền ngắm căn phòng lịch sự tao nhã rộng rãi sắp phải ở trong nhiều ngày tới, gia cụ của nơi này vô luận là chất lượng hay là màu sắc thì ngôi nhà trúc hồi trước cũng không thể so sánh được, cả phòng nơi chốn đều lộ ra hơi thở cao quý. Trên vách tường treo mấy bức tranh không biết là của vị danh họa nào, bức tranh họa cảnh khói mây lượn lờ ở chân núi và sườn núi thế ngoại đào nguyên, thể hiện ra phong thái xa rời nhân thế của người vẽ.

Trên kệ gỗ thật to còn bày rất nhiều đồ sứ cổ, tinh xảo thanh lịch, Tiểu Bạch bước qua muốn sờ sờ những thứ đẹp đẽ chưa bao giờ gặp qua, bàn tay ra giữa không trung, đã bị bàn tay ấm áp của Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy.

“Tiểu Bạch, mấy cái bình lọ này không có gì hay để xem, hơn nữa rất dễ vỡ, đều là mấy thứ nhìn được dùng không được thôi, Tiểu Bạch có muốn cùng vi sư đi ra ngoài một chút không a?”

“Có thể đi ra ngoài sao?”

“Đương nhiên là có thể, tiểu công tử, cần nô tỳ mang các ngài đi chung quanh một chút không?” Nha hoàn Tiểu Thúy đứng bên cạnh vẻ mặt hồng hồng ngắm Mộ Dung Lâm Phong tuấn mỹ một chút, mỉm cười nói với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lập tức vui vẻ gật gật đầu nói: “Ân ân, Tiểu Bạch muốn đi.”

Trúc Tử nhìn nhìn bốn phía nói với Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đang muốn đi ra ngoài: “Chủ nhân cùng tiểu ngu ngốc các ngươi đi ra ngoài thì được rồi, ta cùng Bạch hồ muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, chạy một ngày xe ngựa mệt mỏi quá a.”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Trúc Tử vẻ mặt ủ rũ nói: “Ân, vậy Tiểu Bạch cùng vi sư đi ra ngoài một chút đi.”

Vì thế Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, đi theo nha hoàn Tiểu Thúy, Tiểu Thúy vừa đi vừa nói nói: “Công tử, nơi đẹp nhất trong Quốc sư phủ chính là Cửu Khúc kiều, lão gia của bọn ta thích nhất ở nơi đó đánh đàn, lão gia nhà của bọn ta đánh đàn rất là êm tai.”

Mộ Dung Lâm Phong ý tứ hàm xúc không rõ cười cười nói: “Nhìn đoán không ra Lâm Tịch lại là người lịch sự tao nhã như thế, ta trước kia thanh nhàn cũng đàn một ít.”

Tiểu Bạch kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc hỏi: “Sư phụ cũng biết đánh đàn sao?”

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch cưng chiều nói: “Ân, vi sư cũng biết một chút, Tiểu Bạch muốn nghe không?”

Tiểu Bạch thật vui vẻ gật gật đầu, “Ân, Tiểu Bạch muốn nghe.”

Nhưng khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch còn chưa đi đến Cửu Khúc kiều, đã loáng thoáng nghe được tiếng đàn thanh nhã duyên dáng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt âm sắc du dương, nghe xong làm cho người ta say mê không thôi, nhưng trong đó lại phiêu đãng một bi thương khó nói nên lời, không biết là một người thế nào.

Đi qua đại thụ rậm rạp ngăn cản tầm mắt, nhìn thấy trong đình trên hồ nước có hai vị nữ tử ngồi ở nơi đó, theo quần áo mà xem, nữ tử mặc mộc mạc mà đứng hẳn là nha hoàn, còn một nữ tử đang chìm đắm trong tiếng đàn, mà nữ tử đang ngồi quy củ mặc tơ lụa trơn bóng kiều diễm xinh đẹp, vạt áo trên y phục vẽ một đóa đóa nở rộ, trên áo cùng cổ tay áo đều thêu tơ vàng tinh tế uốn lượn, có vẻ thật là cao nhã thanh thoát, trên mặt là vẻ tinh xảo xinh đẹp, hai mắt to mà mà lấp lánh, my tâm ấn ba cánh hoa theo trào lưu, mái tóc đen nhánh cũng là dùng một cái trâm cài có tua cờ đơn giản vấn cao, quanh thân dùng một ít hoa nhỏ làm đẹp, xinh đẹp mà không quá mức rực rỡ.

Bàn tay ngà ngọc của nữ tử, đang đặt trên cầm huyền, cao thấp gảy, tiếng đàn từ dưới tay chậm rãi phiêu đãng ra, trong ánh mắt lại lộ ra một tia mờ mịt, tựa hồ quá mức chú ý tiếng đàn mà chưa phát hiện bên này có người đi tới.

“Lớn mật, các ngươi là ai, ai cho các ngươi đến nơi này?” Nha hoàn đứng bên cạnh nghe được tiếng bước chân, nhìn thấy gương mặt xa lạ lớn tiếng chất vấn nói.

Tiểu Thúy nhìn thấy Tiểu Ngọc bình thường luôn lấy danh nghĩa nha hoàn của phu nhân mà vô pháp vô thiên, đột nhiên rống một tiếng rống, sợ tới mức Tiểu Thúy đột bất ngờ run rẩy một chút, ấp a ấp úng đối nữ tử đã muốn ngừng động tác dưới tay, quay đầu qua, gọi một tiếng: “Phu. . . Phu nhân”

Nữ tử được xưng là phu nhân cũng không phản ứng với Tiểu Thúy, chỉ là vẻ mặt lãnh đạm quan sát Mộ Dung Lâm Phong đang đứng bên cạnh cùng tiểu thiếu niên mở thật to ánh mắt nhìn nàng, mi tâm hơi hơi nhíu một chút, rồi dời tầm mắt đi, vốn tưởng rằng phu nhân Quốc sư phủ sẽ không nói câu nào, đột nhiên dùng ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng nói: “Các ngươi chính là người đã cứu lão gia đi.”

Mộ Dung Lâm Phong đáp: “Ân, chỉ là vừa vặn ở trên đường gặp được Lâm Tịch đang bị thương, nhấc tay giúp đỡ một chút. Tại hạ mang theo đồ nhi chỉ nghĩ tùy ý đi một chút, không ngờ quấy rầy đến nhã hứng của phu nhân, hy vọng phu nhân không lấy làm phiền lòng.”

“Lão gia cho ngươi trực tiếp gọi tên hắn!” Khuôn mặt lãnh thanh hiện ra một tia kinh ngạc, tựa hồ không thể tưởng được Lâm Tịch ghét có quan hệ thân thiết với những người khác, lại tùy tiện như vậy để một ngoại nhân gọi tên mình.

“Ân, đúng vậy.” Tuy rằng không biết vị phu nhân kia vì cái gì kinh ngạc như vậy, nhưng Mộ Dung Lâm Phong vẫn đáp đầy đủ.

Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn nhìn vị phu nhân biểu tình lạnh lùng thản nhiên kia, rất là kỳ quái hỏi: “Sư phụ, phu nhân có phải chính là thê tử của vị đại ca ca kia hay không a?”

“Ân, đúng vậy, làm sao vậy?”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Đại ca ca đã trở lại, thê tử của đại ca ca không phải hẳn là mau mau đi gặp đại ca ca sao?” Tiểu Bạch cảm thấy thê tử của đại ca ca, thì hẳn là thực thích đại ca ca nên mới có thể gả cho y, nhưng đại ca ca đã trở lại, thê tử của đại ca ca lại ở đây thanh nhàn đánh đàn, không chút sốt ruột đi tìm đại ca, Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái.

“Ngươi là tiểu hài tử từ đâu ra, chuyện của lão gia nhà ta cùng phu nhân ngươi có thể quản sao?” Nha hoàn Tiểu Ngọc gương mặt vặn vẹo lớn tiếng nói với Tiểu Bạch, bước qua chuẩn bị một cái tát đánh xuống.

Mộ Dung Lâm Phong trước khi nha hoàn Tiểu Ngọc chuẩn bị đánh xuống mặt Tiểu Bạch, liền nắm lấy tay Tiểu Ngọc đang giơ lên, lạnh lùng nói: “Một nha hoàn thân phận thấp kém cũng dám tùy ý đánh chửi khách nhân Quốc sư mang về, hạ nhân Quốc sư phủ đều là không có giáo dưỡng như vậy sao?”

“Ngươi. . . . .

.” Tiểu Ngọc bị nói đến nghẹn lời, trên tay từng đợt đau đớn, sắc mặt đỏ lên.

Mà phu nhân xinh đẹp thanh lãnh kia vào lúc Tiểu Bạch nhắc tới Lâm Tịch, biểu tình có một tia rung động, lúc sau lại khôi phục vẻ mặt thanh lãnh vô ba, đứng lên nói với Tiểu Ngọc: “Đi thôi. . .”

“Dạ, phu nhân.” Khi Mộ Dung Lâm Phong buông tay ả ra, Tiểu Ngọc lập tức vẻ mặt nghĩ mà sợ theo đuôi vị phu nhân kia rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.