CHƯƠNG 14 QUYỂN 2: QUÁI DỊ
Trải qua hai chuyện phát sinh đột ngột trước đó, Mộc Triệt quốc quốc quân Triệt Việt mới kỹ lưỡng bắt đầu đánh giá đối phương, Triệt Việt cao cao tại thượng ngồi ở nhuyễn tháp chính giữa phía trên, Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong ngồi ghế bên trái, Trúc Tử đứng sau lưng bọn họ, mà Lâm Tịch một mình ngồi ghế bên phải.
Triệt Việt tuy rằng làm một vương giả quyền cao chức trọng, nhưng sau khi hạ triều đường cũng rất hòa đồng, sau khi hạ triều không có hơi
thở bá đạo lãnh liệt đa nghi đặc biệt bậc vương giả mới có, chung quanh là bầu không khí ôn nhuận làm cho người ta thấy yên ổn, bên miệng hơi hơi giữ một nụ cười mỉm như ẩn như hiện, nếu xem nhẹ thân phận vương giả của y, Triệt Việt chính là một bằng hữu để tâm sự tốt lắm.
Triệt Việt nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong không chút nào tị hiềm quan sát mình, hai người lúc ánh mắt chạm vào nhau, cũng không xấu hổ đều tự mỉm cười cho qua, Mộ Dung Lâm Phong cũng không cảm thấy trước mặt là một vị quân chủ quốc gia mà tỏ vẻ thân phận mình thấp kém, Mộ Dung Lâm Phong vẫn thẳng lưng như cũ, hành vi bình tĩnh mà thong dong, giống như hắn không phải yết kiến một cường giả đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà là một bằng hữu mới vừa quen biết không lâu, song giữa ôn hòa cư xử lại lộ ra một vẻ xa cách nói không rõ.
Triệt Việt nhìn đến Tiểu Bạch lúc này cả người đều dính sát vào lòng Mộ Dung Lâm Phong, hơi hơi cười nói: “Tình cảm của Mộ Dung công tử cùng lệnh đồ tựa hồ rất không tồi a.”
“Ân, Tiểu Bạch quả thật là rất ỷ lại tại hạ.” Mộ Dung Lâm Phong cũng không chút che đậy nói.
“Mộ Dung Đại ca là thành thật từ nội tâm muốn đối tốt với Tiểu Bạch đệ đệ, cũng không giống như bệ hạ có khả năng làm chuyện gì đều phải tính toán thiệt hơn. . . . . .” Lâm Tịch nhìn thấy Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu sờ sờ tóc nói.
Bởi vì Lâm Tịch nói những lời này, cả phòng lại là một trận trầm mặc, cuối cùng Triệt Việt bất đắc dĩ nói: “Lâm Tịch, hy vọng ngươi có thể chú ý trường hợp, tùy hứng cũng phải có mức độ.”
“Thần tùy hứng? . . . . . . Nếu làm cho bệ hạ cảm thấy như vậy, kia thật sự là thần không đúng . . .” Lâm Tịch vẫn là mặt không đổi sắc nói, không chút nào nể tình Triệt Việt, trên mặt cũng không có vẻ hối lỗi như lời nói.
Tiểu Bạch không hiểu gì nhìn Lâm Tịch hoàn toàn không thấy nhu nhược ôn hòa như bình thường, giờ phút này lại giống một con thú non bốc đồng cố tình gây sự, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn sư phụ, sư phụ chỉ hơi lắc đầu với Tiểu Bạch, cái gì cũng không nói, cũng không muốn chen vào mấy việc tranh chấp nhàm chán giữa bọn họ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một vài tiếng bước chân nhỏ vụn, chỉ thấy hai thanh tú cung nữ mặc cung trang vốn không hề có nhân khí xuất hiện ngoài phòng, trên tay bưng điểm tâm đủ loại kiểu dáng, từng đĩa đặt trước mặt bàn chữ nhật của mỗi người, bày ra xong lại tự khom người lui ra.
Tiểu Bạch từ lúc bắt đầu nhìn thấy nhiều điểm tâm xinh đẹp tinh xảo như vậy đặt trước mặt bé, trong lòng vui vẻ như nở hoa.
Triệt Việt ngồi ở phía trên nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt cực kỳ vui sướng nhìn chằm chằm điểm tâm hình dạng không đồng nhất, giật mình, bất giác mở miệng nói: “Tiểu Bạch thực thích ăn điểm tâm sao?”
“Ân ân, thích. . . . . . Tiểu Bạch thực thích. . . . . .”
“Kia Tiểu Bạch liền ăn nhiều một chút, nếu còn có món gì muốn ăn, Tiểu Bạch có thể lại đến hoàng cung.”
“. . . . . . Có thể chứ?” Khó nén kích động trong lòng nhìn Triệt Việt ngồi ở phía trên đang trắng trợn dụ dỗ bé.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch bị Triệt Việt nắm mũi đi mà không có chút ý thức gì, mi tâm hơi hơi nhíu một chút, nói: “Như vậy rất phiền toái bệ hạ cũng không tốt, Tiểu Bạch đối với món ăn đều là không kháng cự, hơn nữa bệ hạ cũng là bề bộn nhiều việc đi.”
“Ân, quả thật là thế. . . . . . Bất quá nếu Tiểu Bạch tới. . . Trẫm cũng sẽ dành ra chút đỉnhthời gian.” Triệt Việt trầm ngâm một chút nói.
“Kia tại hạ cũng thay Tiểu Bạch tạ ơn bệ hạ.”
“Tiểu Bạch đệ đệ nếu muốn ăn cái gì, trực tiếp nói với ta là được, quốc sư phủ có nhiều đầu bếp điểm tâm xuất sắc, làm gì phải xa xôi ngàn dậm đi vào hoàng cung để ăn mấy khối điểm tâm như vậy. . . . . .” Lâm Tịch lại một lần nữa làm cho không khí lạnh xuống.
Mà Tiểu Bạch là trung tâm của thảo luận, không biết chút gì vui vui vẻ vẻ ăn một khối lại một khối điểm tâm nhiều hình thức, thường thường ăn một miếng liền cảm thấy hương vị thật là vô cùng tốt, đưa khối điểm tâm đã bị bé cắn một cái, đến bên miệng Mộ Dung Lâm Phong, nói: “Sư phụ, này ăn ngon lắm nha. . . . . . Sư phụ cũng ăn đi. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn khối bánh hình tròn xanh biếc Tiểu Bạch nhấc tay đưa đến bên miệng mình, phía trên còn lưu một dấu răng không lắm rõ ràng, hiển nhiên là Tiểu Bạch cắn rồi, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch, liền cúi đầu chậm rãi đến bên tay Tiểu Bạch, cắn một cái.
Sau đó Tiểu Bạch cũng vui vẻ cầm mấy cái đưa cho Trúc Tử đứng ở phía sau, Trúc Tử bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tiểu Bạch đang hào hứng, tiếp nhận điểm tâm Tiểu Bạch đưa tới ăn vào.
Đang lúc lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Tiểu Bạch, Lâm Tịch đột nhiên nói: “Bệ hạ cũng đã gặp qua Mộ Dung Đại ca, điểm tâm cũng nếm qua, không biết còn có chuyện gì không?” Lâm Tịch ý nói chính là không có việc gì thì để bọn ta đi thôi, bọn ta bề bộn nhiều việc.
“Ân, nói tới việc này, đầu tháng sau chính là sinh nhật của Lâm Tịch đi, trẫm muốn hảo hảo làm tiệc sinh nhật trong cung cho ngươi một chút, không biết Lâm Tịch cảm thấy thế nào, đến lúc đó cũng có rất nhiều người, Mộ Dung công tử cũng mang theo Tiểu Bạch cùng đến đi, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Triệt Việt tựa hồ là nghe Lâm Tịch vừa nói, lập tức giật mình lên tiếng.
Lâm Tịch nghe được Triệt Việt phải giúp mình làm sinh nhật, ánh mắt chợt lóe, chỉ nghiêng đầu quay qua bên kia, nói: “Sinh nhật? ? . . . . . .”
“Nếu Lâm Tịch cảm thấy không thành vấn đề, kia trẫm sẽ để Tiểu Cao phân công xuống dưới, một năm một lần quả thật là nên hảo hảo chúc mừng một chút.” Triệt Việt thấy Lâm Tịch cũng không có ý tứ phản đối liền ôn nhu cười nói.
Lâm Tịch tựa hồ là không được tự nhiên, lại đột nhiên đứng lên nói: “Nếu bệ hạ đã không còn việc gì, kia thần liền mang Mộ Dung Đại ca đi trở về.”
“Ân, đi xuống đi.”