CHƯƠNG 41 QUYỂN 2: RỜI ĐI
Khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đi ra khỏi Mộc Triệt hoàng cung, bầu trời đột nhiên có nhiều bông tuyết li ti trắng trắng đang bay, Tiểu Bạch vươn tay ra giữa không trung tiếp được vài bông tuyết bay rơi xuống bàn tay, tuyết vừa tiếp xúc với lòng bàn tay trắng nõn của Tiểu Bạch, lập tức lan ra một cảm giác lạnh lẽo, sau đó bông tuyết từ từ hóa thành chất lỏng trên tay Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn kỹ, cũng không phải bé hoa mắt, hóa ra là biến thành nước thật, Tiểu Bạch hưng phấn kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong, đưa tay đến trước mắt Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, sư phụ, mau nhìn này, trên trời rơi xuống thứ màu trắng biến thành nước này, thật lạ a ”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt ngạc nhiên, nói: “Thứ li ti trắng trắng rơi từ bầu trời xuống gọi là bông tuyết, năm nay tuyết rơi đã hơi trễ, Tiểu Bạch chắc là chưa thấy qua tuyết rơi đi.”
Tiểu Bạch ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong vươn hai tay ra không trung chộp tới chộp lui, tựa hồ muốn bắt lấy vài bông tuyết hơi to lạnh lạnh kia: “Ân, Tiểu Bạch chưa từng thấy qua, chỉ biết là khi tuyết rơi, nhất định là một ngày không tốt, không nghĩ tới tuyết rơi lại đẹp như vậy a, nhỏ nhỏ trắng trắng, thiệt nhiều thiệt nhiều a.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch nói, nhớ tới cuộc sống trước kia của Tiểu Bạch, trong lòng liền thắt lại khó chịu, Mộ Dung Lâm Phong không nói với Tiểu Bạch, đó là bởi vì ngươi hiện tại mặc y phục thật dày, giày lông ấm áp, mũ làm từ da hổ, toàn thân đều là bị bao lại trông ấm áp tròn tròn, cho nên không cảm thấy được lạnh bao nhiêu. Mộ Dung Lâm Phong bắt lấy bàn tay Tiểu Bạch đang quơ quơ cố bắt lấy hạt tuyết trắng lửng lơ, bông tuyết nhỏ đang hóa thành nước trên tay Tiểu Bạch, Mộ Dung Lâm Phong cẩn thận dùng ống tay áo lau đi tuyết đọng trên tay Tiểu Bạch, nói: “Tiểu Bạch, lại đây, đừng bắt lấy tuyết, sẽ rất lạnh đó.” Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền đem hai tay Tiểu Bạch áp lên gương mặt ấm áp của mình, làm cho tay Tiểu Bạch ấm trở lại.
Tay Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ma xát trên mặt, Tiểu Bạch cảm thấy mặt sư phụ ấm áp thật là thoải mái, hơn nữa mặt sư phụ thiệt mịn sờ vào rất thoải mái a, bất quá Tiểu Bạch cũng biết tay bé lạnh như băng sẽ làm sư phụ của bé khó chịu, liền giãy hai tay đang được Mộ Dung Lâm Phong nắm lấy xoa trên mặt, rút tay mình về trong tay áo thật dài và ấm áp: “Sư phụ, tay Tiểu Bạch lạnh, mặt sư phụ cũng sẽ lạnh lạnh, Tiểu Bạch bỏ tay vào ống tay áo sẽ không lạnh nữa, sư phụ có lạnh không a?”
Tiểu Bạch nhìn thấy mặt Mộ Dung Lâm Phong hình như bị tay bé làm cho lạnh lạnh hồng hồng, liền dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cọ xát lên xuống trên gương mặt mịn màng của Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ muốn cọ ra một chút nhiệt, làm cho hai má Mộ Dung Lâm Phong ấm áp lại như cũ. Trong miệng còn không ngừng nói: “Sư phụ không lạnh nha. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được sự mềm mại trơn trơn đang ma xát trên mặt hắn, còn có lời nói săn sóc của Tiểu Bạch, cả trái tim cũng đều ấm áp, nhịn không được nhếch một bên môi: “Ân, vi sư không lạnh. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong vừa đi ra khỏi cổng Mộc Triệt hoàng cung, liền nhìn thấy Trúc Tử đứng bên xe ngựa cách đó không xa trông đứng trông ngồi ngó về phía cổng hoàng cung, thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đi ra, liền vội vàng tiến tới: “Chủ nhân, Tiểu Bạch, tuyết rơi rồi, mau trở lại mã xa đi.” Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch gật gật đầu bước vào trong xe, buông mành cửa sổ cùng rèm phía trước, cản cơn gió tuyết lạnh như băng từ bên ngoài thổi vào, một lát sau cũng đã ấm lại không ít, Bạch hồ đã “vù vù” cuộn tròn lại ngủ ở một góc, bởi vì ngày đông giá rét về, bên trong xe ngựa cũng được trải thảm da hổ ấm áp mềm mại, trong góc sáng còn bày một cái chăn mềm mại thật dày, Mộ Dung Lâm Phong cứ như vậy ôm Tiểu Bạch vào trong lòng ngồi trên thảm, lấy chăn ở góc bọc bản thân và Tiểu Bạch kín thật kín, sợ Tiểu Bạch bị lạnh.
Trúc Tử ở bên ngoài ngồi vào vị trí đánh xe, “Chủ nhân, chúng ta bây giờ khởi hành.”
“Ân, trời đổ tuyết, tốc độ không cần nhanh, cẩn thận nhìn đường.” Mộ Dung Lâm Phong vừa nói xong, xe ngựa cũng chậm chậm bắt đầu chuyển động. Chậm rãi rời xa cửa cung Mộc Triệt, chậm rãi rời xa hoàng cung Mộc Triệt, chậm rãi ngang qua nơi đã từng diễn ra hội hoa đăng, qua những con đường, tất cả những cửa hàng quen thuộc từ từ lui về phía sau, mọi người cùng sự vật đều lui lại, chỉ có xe ngựa tiến về phía trước.
Bởi vì bị bọc rất kín, làm hại Tiểu Bạch muốn động một chút đều có hơi khó khăn, vẫn là xoay một vòng trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, tư thế nằm úp mặt đối mặt vùi vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong kéo lại cái chăn vì Tiểu Bạch quay một trăm tám mươi độ mà rơi xuống, cẩn thận bao Tiểu Bạch lại, thấy Tiểu Bạch mang theo nghi hoặc nhìn mình, nói: “Tiểu Bạch có chuyện gì muốn nói sao?”
“Sư phụ, Lâm Tịch ca ca hắn. . . . . .” Tiểu Bạch cúi đầu nghĩ nghĩ tựa hồ không biết phải diễn đạt thế nào, hai hàng lông mày nho nhỏ nhíu lại, Tiểu Bạch tựa hồ không thể hiểu được có thống khổ gì lớn đến mức khiến cho Lâm Tịch dễ dàng tự sát như vậy, cái đầ
u nhỏ thuần thuần khiết khiết của Tiểu Bạch thật sự là nghĩ không ra.
Mộ Dung Lâm Phong trìu mến dùng ngón tay xoa lên đôi mày nhíu chặt của Tiểu Bạch, vẻ mặt ngưng trọng như vậy không thích hợp xuất hiện trên người Tiểu Bạch, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy Tiểu Bạch chỉ cần ở trong lòng hắn vui vui vẻ vẻ là tốt rồi, không cần để thế gian dơ bẩn ô nhiễm, cứ như thế này vĩnh viễn vẫn ngây thơ chất phác, dưới sự bảo vệ của hắn mà hạnh phúc lớn lên.
“Tiểu Bạch, ngươi nên vui mừng cho Lâm Tịch một chút, bởi vì Lâm Tịch hiện tại nhất định cũng rất vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm được tình yêu chân thật rồi, khi hắn đi cũng không có chút thống khổ cùng bi thương nào, hắn mang theo tâm trạng hạnh phúc mà ra đi. Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, biết rõ sẽ hủy đi thân thể của bản thân, nhưng đây là nguyện vọng bọn họ vẫn luôn theo đuổi, cho dù thoạt nhìn thì thực tàn khốc, nhưng khoảnh khắc mà bọn họ chết đi vẫn là hạnh phúc mà ngọt ngào, có lẽ đây chính là khởi đầu mới sau khi kết thúc một đoạn hành trình thôi.”
“Sư phụ, Tiểu Bạch nghe không hiểu, kia rốt cuộc là chết hay không chết a?” Tiểu Bạch cảm thấy lời nói của Mộ Dung Lâm Phong trước sau mâu thuẫn, đã nói kết thúc còn nói bắt đầu, đầu của Tiểu Bạch sắp bị sư phụ của bé quay đến hôn mê rồi.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê, tựa như một đứa nhỏ mới sinh sạch sẽ ngây thơ, cũng không trả lời Tiểu Bạch, chỉ ôm lấy thân thể đang dần trượt xuống của Tiểu Bạch, để Tiểu Bạch nằm sấp ngang với tầm mắt của hắn, sau đó nghiêng người dựa vào đôi môi của Tểu Bạch, trước tiên là tỉ mỉ liếm qua đôi môi khô héo của Tiểu Bạch một lần, làm cho môi Tiểu Bạch thoạt nhìn ướt đẫm sáng bóng, sau đó mới hôn Tiểu Bạch thật sâu, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của Tiểu Bạch cùng nhau nhảy múa.
Tiểu Bạch, hai người chúng ta nhất định sẽ bình an ở bên nhau thật lâu thật lâu, ta sẽ không để ngươi phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn nào, ta quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh, những chuyện đau khổ để một mình ta gánh vác là tốt rồi, ta chỉ cần ngươi mỗi ngày đều có thể hạnh phúc vui vẻ tự do hít thở trong lòng của ta, không phải sợ, chúng ta tuyệt không giống mấy người Lâm Tịch âm dương cách trở.
Tiểu Bạch. . . . . .
Ta yêu ngươi. . . . . .
—- Nắm chặt tay nhau, cùng nhau đến già.