CHƯƠNG 7 QUYỂN 3: THÂN TÌNH
Mặt trời chiều ngã về tây, phía chân trời ửng một làn mây màu da cam. Trên vách đá cao ngất, nhìn xuống phía dưới là độ sâu mấy ngàn trượng, đủ làm cho người ta choáng váng mặt mày, gió mãnh liệt thổi qua từng đợt. Cành cây trên núi rung động dữ dội, lá vàng theo gió bay tán loạn, vòng quanh trên không trung rồi mới chậm rãi rơi xuống dưới.
Lúc ở nơi rìa vách đá, có một người đang đứng thẳng tắp. Mái tóc có chút hoa râm, thật dài mà mềm mại bị gió thổi tung bay, ánh mắt sắc bén thị huyết mà khí phách. Mũi ưng cao cong. Đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt, hình dáng rõ ràng, khóe mắt có một ít nếp nhăn, biểu hiện năm tháng vô tình trôi qua. Hai tay đặt sau lưng, đôi mắt đầy ngạo khí cúi xuống suy nghĩ ngắm phồn hoa đô thị dưới chân mình.
“Bệ hạ, trời sắp tối rồi, trở về đi.” Một thiếu niên mặc hắc y cung kính khom người nói.
Nhưng nam tử ở trước mặt cũng không có động tác gì. Vẫn lẳng lặng nhìn quốc thổ dưới chân mình, quốc thổ hắn dùng hai tay mình vất vả đổi lấy, trong đó bao hàm bao nhiêu mồ hôi và máu của hắn a.
Nam tử dùng thanh âm khàn khàn từ tính hoàn toàn không phù hợp hình tượng khôn khéo của hắn mê mang mà nghi hoặc nói: “Lý Trúc, ngươi nói thân tình là cái gì?”
Lý Trúc nghe xong, kinh ngạc vì nam tử đột nhiên lộ ra vẻ yếu ớt. Nam tử khí phách lạnh lùng mười phần kia đột nhiên hỏi y như vậy, làm cho Lý Trúc ngạc nhiên hồi lâu, sau đó nhớ tới phụ thân lạnh lùnh cùng mẫu thân bệnh
tật của y, trong tâm cũng thấy man mác, thân tình là cái gì? “Thuộc hạ. . . . . . cũng không biết. . . . . .”
Lý Trúc chỉ nhìn nam tử đưa lưng về phía mình trong gió lạnh ác liệt. Dáng đứng thẳng cao ngất, ở nơi cao cũng không thể không lạnh a, không biết vì sao Lý Trúc cảm thấy nam tử đang đưa lưng về phía mình bất đắc dĩ thở dài thật sâu một tiếng. “Thôi, trở về đi.”
Lý Trúc kỳ thật cũng không muốn về nhà nhanh như vậy, phụ thân của Lý Trúc là Mộc Diễm quốc Lý tướng quân, đại danh rất vang dội. Chiến tích cũng không ít, lúc niên thiếu cũng rất thích múa đao vung thương, tuổi còn trẻ đã hành quân, vài năm sau trở về đã là tướng quân đỉnh đỉnh đại danh, ngày Lý tướng quân trở về, quen biết tứ phương đều tới náo nhiệt, ông bà cũng liền cao hứng khóc lên, ngay lúc đó bệ hạ cũng khâm điểm nhân thân. Đem công chúa xinh đẹp nhỏ tuổi nhất gả cho Lý tướng quân, Lý tướng quân vui mừng một phen, song không nghĩ tới con chim hoàng yến trong ***g kia được cưng chiều đến quá mức cao ngạo. Trong mắt trừ bỏ Lý tướng quân thì không dung được những người khác, người trong phủ tướng quân cũng biến thành cả ngày kinh hồn táng đảm. Sợ đắc tội công chúa cao ngạo, có lẽ là vì trừng phạt công chúa ích kỷ như vậy, ba năm sau bụng công chúa vẫn chịu thua kém hoàn toàn không có dấu hiệu gì, một hạt đậu cũng không có. Bệ hạ lo Lý tướng quân không có con nối dòng, vì thế cho phép Lý tướng quân thu hai tiểu thiếp, rất nhanh Nhị phu nhân sinh ba nữ một nam. Rồi Tam phu nhân cũng sinh một nam, mà đứa con của Tam phu nhân chính là Lý Trúc, Lý Trúc không được đối đãi tốt, cùng như mẫu thân xinh đẹp ôn nhu của mình vậy. Trong phủ Lý tướng quân có cũng được không có cũng không sao. Không biết vì sao sau khi mẫu thân sinh Lý Trúc, Thân thể dần suy bại, cả ngày chỉ ở trên giường, bệnh lâu ngày quấn thân, mà phụ thân của Lý Trúc Lý đại tướng quân đối với việc này cũng không nghe không hỏi. Chỉ tùy tiện bảo một đại phu đến chăm sóc. Mà Nhị phu nhân cuộc sống cũng rất là êm dịu, cả ngày theo đuôi công chúa cao ngạo, cúi đầu cúi người. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Công chúa cao ngạo được nịnh cũng rất là vui vẻ. Bởi vậy cuộc sống được công chúa ban cũng thật sinh động.
Mà mẫu thân cái gì cũng đều không hiểu, theo Lý tướng quân vào phủ ngơ ngơ ngác ngác, suy nghĩ thẳng tắp, dùbị khi dễ thế nào cũng không thay đổi tính cách — ôn nhu thiện lương. Không hiểu lấy lòng công chúa điện hạ cao ngạo, cho nên cho dù vì Lý tướng quân sinh một con trai, cũng không được coi trọng, đứa con liên quan cũng không được coi trọng, nhưng Lý Trúc lại thích mẫu thân như vậy, còn nhớ mới trước đây, Lý Trúc bị đứa con của Nhị phu nhân đạp vào tay đến sưng cả lên, đỏ một mảng, trở lại tiểu viện tử, liền ôm mẫu thân khóc lóc kể lể, mẫu thân sẽ ôn nhu sờ sờ cái đầu nhỏ của Lý Trúc, nói: “Trúc Nhi ngoan nga, không đau, không đau, mẫu thân thoa thuốc cho Trúc Nhi, sau lại tái thổi thổi, đau đau sẽ bay đi, Trúc Nhi ngoan nam tử hán đại trượng phu không thể tùy tiện khóc nha “. Trước lúc Lý Trúc đến, ánh mắt mẫu thân cũng hồng hồng, liền lau lau nước mắt nói: “Mẫu thân cũng không khóc nha, Trúc Nhi không đau, đau đau bay đi. Về sau Trúc Nhi cũng muốn lợi hại giống như phụ thân vậy. Làm Đại tướng quân rất lợi hại, sau đó biến mẫu thân thành người hạnh phúc nhất trên đời.” Cuối cùng mẫu thân sau khi nghe được hai mắt lại càng hồng hơn nữa, ôm chặt lấy Lý Trúc, sau đó trên cổ từng giọt nóng bỏng rơi xuống.
“Ai. . . . . . Ra khỏi nhà thời gian trôi thật mau.” Bất tri bất giác hai chữ “Lý Phủ” treo cao thật cao kia trở nên thật nặng nề trong lòng Lý Trúc. Phiền chán cào cào tóc. Hít một hơi thật sâu. Sau đó một cước bước vào đại môn, trên đường đi qua đại đình viện hoa đang nở rộ, ba tỷ tỷ trang điểm xinh đẹp đang đuổi theo con bướm bay, sau khi nhìn thấy Lý Trúc, toàn bộ ngừng lại, ngạo mạn bước qua. “Tiểu Trúc, cả ngày cũng không thấy, sáng nay ta còn muốn gọi ngươi giúp ta leo lên cây lấy con diều gần đây phụ thân tặng cho ta. Không nghĩ tới ngươi không ở nhà, cả ngày cũng không biết đi đâu lêu lổng . . . . . . Ai. . . . . . Ta còn chưa nói xong mà. . . . . . Ngươi là cái gì a. . . . . . Đúng là đứa con hoang một chút giáo dưỡng cũng không có. . . . . . Hừ. . . . . .”
Lý Trúc không nghe thanh âm ở phía sau sẽ chỉ làm y tức giận đầu đau, đi về phía tiểu viện tử của mẫu thân. Trừ bỏ quản gia của Lý tướng quân cùng Mộc Diễm quốc bệ hạ, không ai biết y vào sáu năm trước được quản gia thấy y đáng thương đưa vào đội ảnh tử hoàng gia để huấn luyện, cũng trở thành người còn sống cuối cùng trong trăm người được chọn, làm ảnh tử trung thành nhất bên cạnh bệ hạ, mà y chỉ cần nghe lệnh người thống trị cao nhất của Mộc Diễm quốc — Diễm Thích bệ hạ.
Đi vào phòng ở, bên trong mùi thuốc nồng nặc, mẫu thân nằm bên trong vẫn là da bọc xương, hiện tại thân thể mẫu thân càng ngày càng không xong, ngay cả đứa con đến đứng trước mặt cũng không biết, “Mẫu thân, ta đã trở về.”
“Trúc Nhi. . . về. . . . . . đã về rồi.” Lý Trúc bắt lấy cánh tay mẫu thân run rẩy đưa qua hư không, trong tay là xương cốt cứng rắn, làm cho Lý Trúc đau đớn khổ sở, “Mẫu thân, chúng ta lén rời khỏi nơi này được không? Ra bên ngoài tìm một căn nhà mà ở, ta đã có thể kiếm được tiền, ta có thể nuôi mẫu thân, được không?” Lý Trúc vẫn lặp lại lời đề nghị đã nói không dưới mười lần.
“Trúc Nhi. . . . . . Có phải lại có ai bắt nạt ngươi không . . . . . .”
“Không ai khi dễ ta. Nhưng mà. . . . . .”
“Không ai khi dễ Trúc Nhi là tốt rồi. . . . . . Mẫu thân hiện tại thân thể cũng không muốn động đậy gì nữa . . . . . . thầm nghĩ chấm dứt một đời ở đây là được rồi. . . . . .”
“Mẫu thân, ngài thật khờ. Phụ thân ông. . . . . .”
“Trúc Nhi đừng hận phụ thân của ngươi. . . . . . Mẫu thân như vậy cũng đã thực thỏa mãn . . . . . .”
“. . . . . .” Mẫu thân ngài thật khờ, khi ngài bệnh nặng như thế này, phụ thân cũng chưa từng đến thăm ngài, hiện tại không biết ở đâu, một nữ nhân như vậy sao mà hạnh phúc được? Thật khờ. Thật khờ, mẫu thân của ta. . . . . .
Lý Trúc ăn xong cơm chiều, một người ở bên ngoài trống rỗng im ắng, ngơ ngác ngồi dưới đại thụ ở ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn đầy trời vô số ánh sao lấp lánh, lung lung linh linh, thật là đẹp đẽ, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua cũng rất thoải mái. Tiểu viện tử của y cùng mẫu thân chỉ có một người hầu chăm sóc cho mẫu thân thỉnh thoảng quét dọn, đưa cơm, sau đó cũng không còn ai, cực kỳ quạnh quẽ. Không giống như hai viện khác, cả ngày đều là náo nhiệt ồn ào, ngọn đèn cũng lớn. Nghe nói mỗi khi đến ngày hội, sẽ có gánh hát qua hai viện kia, y trước đây cũng lén đi qua. Thực náo nhiệt, rất nhiều người, cũng có rất nhiều thứ để ăn. Còn nhớ lúc trốn dưới bàn để trộm đồ ăn, đột nhiên có một tiểu nam hài cũng lén xốc khăn trải bàn lên chui vào. Thời điểm bốn con mắt to ngập nước vô tình chạm vào nhau, y lúc ấy sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên, cũng may ngay lúc đó bị đứa bé kia bịt miệng lại, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng, cũng bởi vậy quen biết Trần gia tài tử nổi danh — Trần Thần.
Lúc sau Trần Thần cũng thường đến phủ Lý tướng quân chơi. Trần Thần giỏi nói ngọt lại thông minh được cả người lớn lẫn trẻ nhỏ trong phủ Lý tướng quân yêu thích, công chúa điện hạ cao ngạo mỗi lần thấy Trần Thần đều vui vẻ ban cho hắn một ít điểm tâm ngon. Ba tỷ tỷ của y cũng luôn dây dưa với Trần Thần thế này, Trần Thần thế nọ. Bất quá mỗi lần Trần Thần đều đem điểm tâm được ban cho lén giấu đem cho y ăn, có thể có Trần Thần làm một người bạn thời thơ ấy cùng y trải qua những năm tháng tịch mịch kia, Lý Trúc thật sự rất cảm tạ Trần Thần.
Thưở còn nhỏ mỗi lần bị những đứa nhỏ cùng cha khác mẹ kia bắt nạt, bởi vì không thể để cho mẫu thân lo lắng, cho nên y luôn chờ Trần Thần đến, sau đó khóc lóc kể lể toàn bộ với Trần Thần, ở trong lòng Trần Thần khóc đến điên đảo bù lu bù loa, cả mặt đều là nước mắt nước mũi Trần Thần cũng không để ý, mặc y bôi trét lên y phục sạch sẽ trơn bóng của hắn, đợi cho y khóc đến lúc từ từ nấc lên, sẽ nói: “Tiểu bao tử ngoan ngoãn nha. Đừng khóc, Trần Thần sẽ giúp tiểu bao tử khi dễ lại đám người xấu kia. Cho nên tiểu bao tử đừng thương tâm nha, ngoan ” Sau đó cánh tay nhỏ của Trần Thần nhẹ nhàng lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt Lý Trúc nho nhỏ, cũng không ngại bẩn. ( lúc sau Trần Thần quả nhiên là bắt nạt lại mấy đứa nhỏ của Nhị phu nhân, đem nước mắt cùng nước mũi Lý Trúc chùi trên người hắn trây vào điểm tâm mời bọn họ ăn, ăn xong ba đứa nhỏ còn rất vui vẻ nói với Trần Thần là ăn ngon, lần sau còn muốn nữa, chuyện này về sau nói tiếp. )
“Vì sao Trần Thần lại gọi ta là tiểu bao tử a? Ta có tên mà, tên của ta là Lý Trúc nha.”
“Bởi vì khuôn mặt Tiểu Trúc tròn tròn trắng trắng, giống như bánh bao ngọt ngào.”
“Hơ, là như vậy sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Trúc chưa từng ăn thử bánh bao sao?”
“Chưa từng nha.”
“Vậy bây giờ ta đưa Tiểu Trúc đi ăn bánh bao nha.”
“Thật không? Trần Thần đối với ta thật tốt, hắc hắc ”
Hiện tại nhớ tới đến thực làm cho Lý Trúc bốc hỏa một trận, khinh chính mình lúc ấy còn ngốc nghếch vui vẻ “hắc hắc” ngây ngô cười không ngừng. Thật sự là đứa ngốc cực kỳ.
“A a a a. . . . . . Ta đúng là đại ngốc mà.”
“Ngươi hiện tại mới biết mình là đại ngốc a, mấy năm trước ta đã biết rồi, ngươi là đại ngốc vô địch siêu cấp trì độn thần kinh thô.”
Lý Trúc quay đầu lại, đã thấy Trần Thần vóc người cao lớn, là phu quân trong mộng của đại đa số nữ tử chưa xuất giá ở Mộc Diễm quốc, ngay cả ba tỷ tỷ của y cũng không là ngoại lệ cực kỳ thích hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Sao nào? Ta đến thăm nương tử của ta cũng không được sao?” Trần Thần đi tới ngồi xuống dựa vào Lý Trúc.
“Ai là nương tử của ngươi? Không biết xấu hổ, muốn gả cho ngươi đều là ngu ngốc có mắt không tròng.”
“Không biết kẻ ngốc mới trước đây còn sợ ta bị các tỷ tỷ háo sắc của y cướp đi, cho nên kéo ta xuống trước, nói tương lai lớn lên sẽ gả cho ta, hiện tại đổi ý đã không còn kịp nữa rồi.”
“Không nói giỡn với ngươi nữa.”
“Ta hiện tại rất nghiêm túc.” Quay đầu qua, nh
ìn Lý Trúc mà nghiêm túc dựng thẳng hai hàng lông mày.
“Ngươi ở Mộc Diễm quốc rất được hoan nghênh .”
“Này là đương nhiên.” Tự tin cười.
“Cho nên ngươi đừng tới trêu chọc ta.”
“Nhưng mà ở nơi phồn hoa này ta cũng chỉ muốn trêu chọc ngươi thôi a.” Nhào vào vòng tay của ta đi.
“Ta là nam đó.”
“Ân, ta từ lúc còn rất nhỏ đã biết rồi, ngươi và ta đều là nam, không cần xác nhận lại.”
“Mộc Diễm quốc không cho phép nam nam thông hôn, đây là tục lệ, thố nhi gia.”
“A, này a, ta không ngại.” Không sao cả khoát tay.
“Ta để ý.”
“Vậy ta đây là tiểu thố tử của ngươi đi.” Cũng không khác lắm đi.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ta thích nữ đó.”
“Cái này cũng dễ. Ngươi không phải là muốn sáp vào xx thôi, lần sau cho ngươi ở mặt trên là được rồi rồi, như vậy cũng có tình thú.”
“Ngươi nói chuyện thiệt thô tục.”
“Ân, ở trước mặt ngươi ta lại nhịn không được lộ ra bản chất.”
“Ngươi thực vô lại”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ta không thích ngươi.”
“A, cái này cũng không sao hết, tình cảm thì từ từ bồi đắp, ta sẽ chờ ngươi.”
“. . . . . .” Giận
“. . . . . .” Thản nhiên tự đắc
Đang lúc Lý Trúc bị tức đến não cũng chấn động. Trần Thần đột nhiên đè y ra mặt đất, bốn con mắt đối diện nhau, Lý Trúc phát hiện Trần Thần hai mắt lóe sáng giống như sao trên bầu trời, bản thân không tự chủ mà bị hút vào đó. Đầu Trần Thần càng ngày càng tiếp cận đôi môi của y, y lại ngơ ngác nhìn mà hoàn toàn không động đậy.
Sau đó trên đôi môi cảm giác được một sự mềm mại liếm phủ, a a a a a, thật sự hôn lên rồi, không được. . . . . .
“Ngươi hỗn đản. . . . . . Ngươi đang làm cái gì. . . . . .” Trúc Tử ở trên giường vùng mạnh một cái, sau đó rống một tiếng. Nhưng mà đợi đến lúc Trúc Tử tỉnh táo lại, trong phòng làm sao còn tên hỗn đản Trần Thần nào, im ắng trong phòng, chỉ có Tiểu Bạch vẻ mặt dại ra ngồi trên giường của y nhìn y, mà Bạch hồ lại đang vững vàng tóm lấy cổ áo của y, vươn đầu lưỡi liếm mặt y. Trúc Tử xoa xoa mồ hôi phủ trên trán, ở trong lòng thầm nghĩ: hóa ra là một giấc mộng a, làm ta sợ muốn chết.
Đúng là cái tên âm hồn bất tán!
“Bé ngốc tới nơi này làm gì?”
“Tiểu Bạch đến kêu Trúc Tử đi ăn cơm.”
“Ờ, hóa ra là như vậy a.”
“Trúc Tử. . . . . .”
“Ân, làm sao vậy?”
“Dữ. . . . . . mới rồi. . . . . . thật hung dữ. . . . . .”
“. . . . . . Thực xin lỗi.”