CHƯƠNG 30 QUYỂN 2: TÌNH CỜ GẶP MẶT
Tiểu Bạch cúi đầu chậm rãi bước đi, Trúc Tử ôm Bạch hồ đi ngay phía sau nói câu có câu không nói với Tiểu Bạch đang không yên lòng, mà Tiểu Bạch đi ở phía trước vẫn đang rối rắm không biết sư phụ có giận bé hay không, bởi vì Tiểu Bạch khiến tay Vân Nhi tỷ tỷ bị phỏng, hơn nữa có vẻ như thực nghiêm trọng, sư phụ có nói đứa nhỏ không ngoan sẽ bị đánh đòn, Tiểu Bạch không muốn bị đánh đòn, cũng không muốn nhìn thấy sư phụ tức giận với mình, nghĩ đến đây, Tiểu Bạch liền buồn bực muốn mấy hòn đá ở ven đường.
Mà Bạch hồ trong lòng Trúc Tử giống như có thể cảm giác được phiền muộn trong tâm Tiểu Bạch, ở một bên nhỏ giọng “ngao ngao” kêu Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch ở phía trước cứ như không có phản ứng gì hết.
Tiểu Bạch cúi đầu đi đường là rất nguy hiểm, mà một Tiểu Bạch không yên lòng đi đường còn nguy hiểm hơn, còn không, vừa mới quẹo qua góc tường, Tiểu Bạch ngây ngốc lại đụng vào một người. . . . . .
Triệt Việt bởi vì trong yến hội tối hôm qua, Lâm Tịch đột nhiên sắc mặt khẽ biến rời khỏi bữa tiệc, điều này làm cho Triệt Việt có một chút lo lắng, dù sao y đã đáp ứng sẽ hảo hảo chăm sóc Lâm Tịch, nếu xảy ra chuyện gì cũng không tốt lắm, cho nên sáng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu xong, liền lên kiệu hướng về Quốc sư phủ, hạ kiệu liền nhắm đến chính đường của Quốc sư phủ, bởi vì vội vàng không ngừng được cước bộ, chỉ thấy một thiếu niên nhỏ nhắn tông thẳng vào người mình, Triệt Việt chỉ có thể ôm thiếu niên để tránh thương tổn không cần thiết, cúi đầu vừa thấy người trong lòng, khóe miệng Triệt Việt liền hơi hơi cong lên, y cùng thiếu niên này mỗi lần gặp nhau đều là chạm nhau mà gặp, thật là có ý tứ.
Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch quẹo một cái liền đụng phải người, mà lại là một người nguy hiểm, vội cúi đầu gọi “Bệ hạ” sau đó liền tiến lên kéo Tiểu Bạch trong lòng Triệt Việt ra, Tiểu Bạch mơ mơ màng màng bị lôi ra, nhìn thấy Mộc Triệt quốc bệ hạ, ngẩn người. Bị Trúc Tử ở bên cạnh kéo kéo tay áo, dựa vào bên tai Tiểu Bạch thấp giọng nói: “Tiểu ngu ngốc, sao lại không cẩn thận thế chứ, nhanh chào ‘ Bệ hạ ‘, ngươi đụng vào bệ hạ đó.”
Triệt Việt thấy dáng vẻ Tiểu Bạch ngốc ngốc ngơ ngác liền nhìn Trúc Tử khoác tay áo, ý bảo miễn lễ cho Tiểu Bạch hỏi: “Tiểu Bạch có phải bị đụng trúng đau rồi hay không?”
“. . . . . .” Tiểu Bạch phản ứng tới chỉ rủ mí mắt xuống, lắc lắc đầu.
“Không đụng đau là tốt rồi, kia Tiểu Bạch vừa nãy là muốn đi đâu vậy?”
“. . . . . . Nhà vệ sinh” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút nói.
Triệt Việt nghe được nhịn không được liền nhỏ giọng bật cười: “Sao trẫm mỗi lần gặp Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đều là muốn đi nhà vệ sinh thế. . . . . .” Triệt Việt trong lòng ngẫm lại cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Bất quá, nhà vệ sinh của Quốc sư phủ hình như không phải hướng bên này, các ngươi đi ngược đường rồi thì phải.”
“Này, Tiểu Bạch hiện tại chỉ là cảm xúc không quá ổn định, tùy tiện đi một chút. . . . . .” Trúc Tử chỉ có thể ở bên cạnh Tiểu Bạch bổ sung vào.
“Ân, đi một chút trong Quốc sư phủ cũng là không tồi, hoa viên Quốc sư phủ cũng được chăm sóc rất chu đáo, đúng rồi, Trúc Tử có biết Lâm Tịch ở đâu không?”
“Quốc sư đại nhân? . . . . . . Nghe nói Quốc sư đại nhân từ tối hôm qua, vẫn chưa trở về, phu nhân cũng thế. . . . . . Tất cả mọi người đều không biết bọn họ đi nơi nào.”
“Ân. . . . . . Nguyên lai Lâm Tịch hiện tại không ở trong phủ a. . . . . .” Triệt Việt nghe được tựa hồ có hơi ảo não nhíu hai hàng lông mày, lại ở trong lòng thở dài nho nhỏ, Triệt Việt thật sự không biết phải làm gì với Lâm Tịch bây giờ .
Đang chuẩn bị bất đắc dĩ hồi cung, Triệt Việt nhìn thấy Tiểu Bạch ở một bên ủ rũ, đột nhiên nhịn không được nói: “Tiểu Bạch. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi muốn theo trẫm đến hoàng cung không. . . . . . Trẫm mang ngươi đi ăn điểm tâm. . . . . . Tiểu Bạch không phải thực thích ăn điểm tâm sao?”
Trúc Tử cùng Tiểu Bạch đều không nghĩ đến Mộc Triệt quốc quốc quân lại đột nhiên mời như thế, Trúc Tử phản ứng tới lập tức nói: “Này, bệ hạ bận rộn như vậy, sao có thể phiền toái bệ hạ bỏ công vụ vì Tiểu Bạch được, Tiểu Bạch theo Trúc Tử tùy tiện đi một chút thì được rồi.”
“Tiểu Bạch. . . . . . mu
ốn đi. . . . . .” Tiểu Bạch nghe được Triệt Việt nói muốn dẫn bé rời khỏi nơi này, cái đầu liền hơi chuyển động một chút, nếu như đi hoàng cung, vậy có thể không thấy sư phụ tức giận, nghĩ đến đây, Tiểu Bạch quyết định, vẫn là chờ sư phụ hết giận, lại trở về.
Trúc Tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, hoàn toàn không thể tưởng được Tiểu Bạch đột nhiên chen vào nói muốn đi hoàng cung, này, nếu để cho chủ nhân biết, cũng không ổn, nhưng Trúc Tử trước mặt quốc quân lại không tiện nói, chỉ có thể hỏi lại một lần nữa: “Tiểu ngu ngốc, ngươi. . . . . . Hiện tại thật sự muốn ăn điểm tâm sao. . . . . . Vừa nãy không phải đã ăn rất nhiều rồi sao?”
Tiểu Bạch nhìn Trúc Tử thực khẳng định gật gật đầu, trong lòng nghĩ, ân, Tiểu Bạch chờ sư phụ hết tức giận sẽ trở lại.
Trúc Tử nhìn nhìn Triệt Việt đối diện ôn hòa cùng Tiểu Bạch vẻ mặt kiên định, chỉ có thể bất đắc dĩ trộm thở dài một hơi trong lòng, sau đó liền bắt lấy Bạch hồ đặt vào lòng Tiểu Bạch: “Kia tiểu ngu ngốc liền đem theo Bạch hồ đi, Bạch hồ hẳn là cũng thích điểm tâm như tiểu ngu ngốc vậy.”
Trúc Tử nhìn nhìn Triệt Việt, cung kính nói: “Kia Tiểu Bạch liền phiền bệ hạ.”
Tiểu Bạch ôm Bạch hồ đang liếm khuôn mặt mình đi theo Triệt Việt vài bước, rồi nhìn thấy Trúc Tử vẫn đang đứng ở nơi đó: “Trúc Tử không đến sao?”
“Ân, tiểu ngu ngốc đi là được rồi, ta còn phải nói cho chủ nhân tiểu ngu ngốc mèo tham ăn đi hoàng cung rồi. . . . . .”
Tiểu Bạch vừa nghe thấy sư phụ, mí mắt run rẩy, vẫn là ngoan ngoãn nói: “Kia. . . . . . Tiểu Bạch đi đây.”
Cho đến Tiểu Bạch ngồi trên kiệu rồng màu hoàng kim sắc, nhìn thấy Quốc sư phủ càng ngày càng xa, trong đầu Tiểu Bạch mới nghĩ đến, bé cứ như vậy mà đi, không biết sư phụ có thể càng thêm tức giận hay không.
Tiểu Bạch ngốc nghếch đột nhiên ý thức được điểm ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Bạch hồ đang ôm trong lòng.