Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 38: Chương 38: Tới Thăm




CHƯƠNG 38 QUYỂN 1: TỚI THĂM

Thượng Quan Vân Nhi không biết từ nơi nào, nghe nói đồ đệ của Mộ Dung Lâm Phong mất tích, sáng sớm hôm sau lập tức dẫn theo mười mấy người hầu đi vào Yến Thanh tửu lâu, lúc tới rồi, nghe được người hầu của Mộ Dung Lâm Phong nói, Tiểu Bạch đã trở lại, hiện tại đang ở bên Mộ Dung Lâm Phong, ngủ trong khách phòng còn chưa đi ra.

Khi Mộ Dung Lâm Phong đang ôm Tiểu Bạch ngủ ngon giấc, Trúc Tử ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, Thượng Quan Vân Nhi đến đây.”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch vẫn đang ngọt ngào ngủ trong lòng mình, vẻ mặt đều là ẩn ẩn ý cười, Mộ Dung chỉ cảm thấy mỹ mãn thưởng thức gương mặt lúc ngủ củaTiểu Bạch, cũng không đáp lại Trúc Tử, Trúc Tử đứng ở bên ngoài chờ một chút, không thấy Mộ Dung Lâm Phong đáp lại, liền chậm rãi rời khỏi.

Có lẽ biết giờ phút này Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch là không thể quấy rầy được.

Qua nửa canh giờ, Mộ Dung Lâm Phong nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh sắc trời trong sau cơn mưa bên ngoài, mưa to tối hôm qua đã hoàn toàn ngừng lại, mưa thay đổi tất cả, không khí cũng trong lành hơn nhiều lắm, mang theo từng đợt hương cỏ xanh sảng khoái.

Ánh nắng giờ Thìn [7-9h sáng] ấm áp ôn nhu chiếu vào nhà, Tiểu Bạch bị ánh sáng làm chói mắt, mơ mơ màng màng cọ cọ vài cái vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, chậm rãi chớp chớp đôi mắt buồn ngủ mông lung, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đang cười tủm tỉm nhìn mình, Tiểu Bạch liền ngoan ngoãn gọi: “Sư phụ . . .”

“Tiểu tử kia, hiện tại đã là thái dương phơi nắng PP, mau dậy rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn chút điểm tâm đi.”

Mộ Dung Lâm Phong mới vừa nói xong, cái bụng nhỏ củaTiểu Bạch liền rất hợp với tình cảnh kêu to lên.

. . . . . . Ta là phân cách tuyến bụng cũng rất là đói . . . . . .

Thượng Quan Vân Nhi vốn nghĩ đến Trúc Tử đi lên thông báo, liền có thể rất nhanh nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nàng tâm tâm niệm niệm, lại chỉ thấy Trúc Tử một mình đi xuống, phía sau cũng không có Mộ Dung Lâm Phong.

“Thượng Quan tiểu thư, ngại quá, chủ nhân nhà ta cùng Tiểu Bạch bị sợ hãi một ngày đang ở trong khách phòng, có thể phải đợi một hồi mới đi xuống.” Trúc Tử không yên lòng trả lời.

Thượng Quan Vân Nhi nghe xong, trong lòng một trận thất vọng, nhưng vẫn nói: “Không có việc gì, Tiểu Bạch đệ đệ hiện tại chấn kinh nhiều lắm, Mộ Dung đại ca xác hẳn là nên hảo hảo trấn an Tiểu Bạch đệ đệ, dù sao ta cũng còn chưa ăn điểm tâm, ăn điểm tâm ở đây cũng được rồi.”

Cứ như vậy Thượng Quan Vân Nhi phân phó một đoàn người hầu của mình hồi phủ, tự mình kêu chút điểm tâm ngồi bên cái bàn, từng chút từng chút từ từ ăn nửa canh giờ, mới nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong tiêu tiêu sái sái nắm tay Tiểu Bạch trên đầu dùng dải băng màu trắng quấn lại, từ trên lầu chậm rãi bước xuống.

Mộ Dung Lâm Phong bị Thượng Quan V

ân Nhi dùng tầm mắt không ngừng nhìn chằm chằm, ý thức được liền nhìn về tầm mắt đó, lại thấy Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt ngượng ngùng sung sướng nhìn mình, Mộ Dung Lâm Phong theo thói quen cười với Thượng Quan Vân Nhi, rồi lại gật gật đầu.

Tiểu Bạch lúc bước xuống lầu, liền thấy được một bàn bảy tám món ăn mỹ vị bên cạnh Thượng Quan Vân Nhi. Giống như quỷ chết đói đầu thai lôi kéo Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch như con sâu tham ăn bị bàn ăn dụ dỗ từ từ đi qua.

Mộ Dung Lâm Phong giữ chặt thân mình bé nhỏ của Tiểu Bạch đang hướng thẳng về cái bàn, nhìn Thượng Quan Vân Nhi nói: “Đã làm Vân Nhi tiểu thư đợi lâu.”

“Không có việc gì. . . . . . Ta vừa lúc đang ăn điểm tâm, Mộ Dung Đại ca, nghe nói ngày hôm qua Tiểu Bạch đệ đệ mất tích, cho nên sáng sớm nay, ta liền dẫn theo một vài tôi tớ đến đây, bất quá nhìn thấy Tiểu Bạch đệ đệ đã trở lại, ta cũng yên tâm.” Thượng Quan Vân Nhi ý cười trong suốt giải thích ý đồ đến đây của mình với Mộ Dung Lâm Phong.

Tiểu Bạch nhìn thấy thân thể mình bị Mộ Dung Lâm Phong nắm chặt, liền kéo kéo y phục Mộ Dung Lâm Phong, cắt ngang đối thoại của Mộ Dung Lâm Phong cùng Thượng Quan Vân Nhi nói: “Sư phụ. . . . . . Ăn điểm tâm.”

Thượng Quan Vân Nhi thấy được Tiểu Bạch ánh mắt mãi mê nhìn, nhìn thức ăn đầy bàn mới nãy còn thấy vô vị, liền vui vẻ nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch đệ đệ đã đói bụng sao? Vậy mau ngồi xuống ăn đi, hiện tại cũng vừa lúc, cháo gà nấm hương này nấu đã lâu, vừa lúc không nóng không nguội.” Nói xong liền kéo tay Tiểu Bạch ngồi lên ghế.

Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn để Thượng Quan Vân Nhi nắm tay, nhìn tô cháo gà nấm hương thơm ngào ngạt trước mặt, lại nhìn nhìn mấy món ăn tinh xảo khác, Tiểu Bạch nhìn thấy cái bánh quẩy thật dài vàng vàng, nghi hoặc nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong.

“Ngươi con mèo con tham ăn này, một chút đói cũng không chịu được, trước khi ăn bánh quẩy kia, có phải quên chuyện gì hay không ?” Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói.

Tiểu Bạch toàn bộ tâm tư đều ở trên bàn, nhưng vẫn là chừa một chút nghĩ nghĩ, vui mừng nói với Thượng Quan Vân Nhi: “Cám ơn tỷ tỷ.”

Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch đáng yêu nhu thuận, trong lòng cũng thật thích, cũng học Mộ Dung Lâm Phong, sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói: “Ân ân, Tiểu Bạch đệ đệ thực hiểu chuyện, nè, bánh quẩy ăn cùng cháo gà nấm hương, sẽ ngon lắm đó.” Nói xong, Thượng Quan Vân Nhi liền tự tay múc một chén cháo đầy, đặt trước mặt Tiểu Bạch, lấy một cái bánh quẩy đặt trên tay Tiểu Bạch, ý bảo Tiểu Bạch ăn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.