Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 64: Chương 64: Uống Rượu




CHƯƠNG 20 QUYỂN 2: UỐNG RƯỢU

Yến hội cực kỳ náo nhiệt, nữ tử xinh đẹp múa tay áo thật dài, lôi cuốn ngoạn mục, tiếng đàn thanh nhã động lòng người, tài nghệ ca hát cao siêu, kinh bạo ánh mắt toàn trường, tất cả mọi người bị tiết mục sân khấu thiết kế tỉ mỉ hấp dẫn hết sức chăm chú, chỉ có mỗi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngồi ở góc sáng sủa trong đám đông, mới không có bị tiết mục trên đài ản

h hưởng đến.

Mà Tiểu Bạch không có bị ảnh hưởng, một cái lý do rất đơn giản, thì phải là ăn, đối với Tiểu Bạch mà nói vĩnh viễn là điều yêu thích nhất ngoại trừ Mộ Dung Lâm Phong ra, nhìn đến Triệt Việt rốt cục đi vào, rốt cục kêu mọi người về vị trí riêng của mình ngồi xuống, Tiểu Bạch liền vui vui vẻ vẻ lôi kéo sư phụ mình, mau mau ngồi xuống.

Về phần nguyên nhân Mộ Dung Lâm Phong không có bị ảnh hưởng, vậy càng đơn giản, đối với Mộ Dung Lâm Phong mà nói, nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt thỏa mãn ăn điểm tâm, sau đó sẽ cảm thấy được hương vị vô cùng tốt, rồi Tiểu Bạch sẽ cầm lấy điểm tâm bị bé cắn qua, đưa đến miệng hắn, tràn đầy tươi cười kêu hắn cũng nếm thử, chính là tiết mục Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này thích nhất, về phần trên đài động động cước, động động thủ, nói nói chuyện gì đó, Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn không để ý tới, sao có thể so với vẻ đẹp lúc Tiểu Bạch tùy tiện duỗi ra ngón tay, kỳ thật chính là chứng tỏ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tình nhân trong mắt mọi thứ đều là tốt.

Lúc này, từ phía trên truyền đến một thanh âm rõ ràng xuyên suốt qua sân khấu.

“Trẫm ở đây, trừ bỏ chúc mừng sinh nhật Lâm Tịch, còn muốn cảm tạ ân nhân nhiều lần cứu cùng Lâm Tịch– Mộ Dung Lâm Phong, trẫm lúc này kính ngươi một ly.”

Mộ Dung Lâm Phong đang thần tình sủng nịch ngắm Tiểu Bạch, đột nhiên liền truyền đến thanh âm của Triệt Việt, cũng chỉ tạm dừng lại, cầm lấy chén rượu tràn đầu hương thơm phiêu tán ở một bên, đứng lên nói với Triệt Việt: “Có thể may mắn cứu được Quốc sư là vinh hạnh của tại hạ.” Nói xong liền cùng Triệt Việt uống xong chén rượu này.

Bởi vì Triệt Việt đột nhiên kính rượu cùng người gọi là ân nhân của Quốc sư, nguyên bản mọi người hoàn toàn mê mẩn xem diễn trên đài, tầm mắt lại tò mò thẳng tắp nhìn phía góc sáng không người hỏi thăm, tuy rằng mặc y phục không đủ hoa mỹ, nhưng lại có một loại khí chất phiêu nhiên bình tĩnh, xứng với ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận, cũng lập tức làm cho một đám tiểu thư không rời mắt.

Mà tiểu thiếu niên thanh tú đáng yêu an vị bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, tiểu thiếu niên giống như hoàn toàn không cảm giác ngoại giới đột nhiên xem bọn họ là tiêu điểm, hết sức chuyên chú ăn món ngon mỹ vị bày trước mắt mình, đột nhiên tiểu thiếu niên cầm một khối điểm tâm còn lưu dấu răng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lâm Phong vui vẻ nói: “Sư phụ, này ăn ngon lắm a.” Nói xong, liền đem khối điểm tâm kia tới bên làn môi mỏng của Mộ Dung Lâm Phong, vẻ mặt viết ‘ Sư phụ mau ăn, mau ăn ‘.

Mộ Dung Lâm Phong hàm chứa cưng chiều ngọt người chết, nhẹ nhàng cắn điểm tâm còn ấn dấu răng trên tay Tiểu Bạch, tựa hồ lơ đãng đầu lưỡi xẹt qua ngón tay non mịn của Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch tựa hồ không một chút cảm giác để Mộ Dung Lâm Phong ăn xong, lại thu hồi tay mình, sau đó tiếp tục ăn món khác.

Triệt Việt nhìn thấy hỗ động giữa thầy trò hai người, trong lòng luôn có một cảm giác quái dị, nhưng tức thời không nói ra là quái ở chỗ nào, khi hắn đang phẩm rượu xem diễn, ánh mắt luôn thường thường liếc về phía Tiểu Bạch, nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bạch thực thỏa mãn ăn điểm tâm, cùng dung túng của Mộ Dung Lâm Phong đối với Tiểu Bạch, muốn phá bầu không khí ấm áp giữa bọn họ, không nghĩ tới trong lòng hắn lại vừa bắt đầu sinh cái loại ý niệm này, liền chuyển thành hành động, lúc này trong lòng Triệt Việt có một chút ảo não, không rõ là làm sao nữa.

Đang lúc Triệt Việt phiền não cùng không thể khống chế hành vi, bên cạnh truyền đến thanh âm Lâm Tịch hờ hững lạnh lùng.

“Mộ Dung Đại ca cùng Tiểu Bạch đệ đệ tuy rằng chỉ là thầy trò, nhưng cảm tình thật đúng là tốt đến nỗi khiến cho người ta hâm mộ a.”

Triệt Việt tạm thời áp chế ảo não trong lòng đáp với Lâm Tịch: “Đúng vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.”

Lâm Tịch nhìn thấy Triệt Việt không yên lòng đáp lại lời của y, cảm thấy đột nhiên có một trận tức giận, thiếu chút nữa liền nhịn không được mở miệng nói, Tiểu Bạch đẹp như vậy sao? Cả yến hội mà lại phải thường thường ngắm về phía Tiểu Bạch, nhưng vừa muốn nói ra, lại nghẹn lại bị áp chế, nghĩ đến y hiện tại có tư cách gì mà nói như vậy, quan hệ của y cùng hắn, kết thúc từ lúc hắn dùng một câu kiên quyết vô tình kia, lại ngầm muốn giết y, vì cái gì trước kia tình yêu tốt như vậy, khi nào lại biến thành hận ý như thế này.

Ngày xưa tình ý triền miên, sông cạn đá mòn, đều không chịu được quyền lực hấp dẫn sao? Vì cái gì có thể không xem y tồn tại như vậy, mang theo mặt nạ ôn nhu thương tổn y, rõ ràng lúc trước trêu chọc y chính là hắn.

Lâm Tịch không rõ, vì cái gì hai người bọn họ lại trở nên xa lạ như hiện tại. . . . . .

Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong thường thường cầm lấy chất lỏng trong suốt bên cạnh uống một hơi, mỗi khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch nói chuyện, liền phiêu tán từng đợt thuần hương làm cho người ta say mê, lúc Tiểu Bạch rốt cục ăn gần hết tất cả các điểm tâm ăn, liền cũng học dáng vẻ Mộ Dung Lâm Phong, cầm lấy một chén rượu Mộ Dung Lâm Phong đã uống qua còn lại một ít, định trút vào miệng mình, lại bị Mộ Dung Lâm Phong một tay ngăn trở động tác đổ rượu vào.

“Tiểu Bạch muốn uống rượu sao, uống xong sẽ cảm thấy cay đó nha.” Mộ Dung Lâm Phong nhắc nhở nói.

“Cay?”

“Ân, Tiểu Bạch trước kia hẳn là chưa uống qua đi, rượu này rất mạnh, không thích hợp cho Tiểu Bạch uống.”

Tiểu Bạch lắc lắc chất lỏng bé vừa định uống, nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, Tiểu Bạch chỉ cần uống một chút, được không?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đáng thương đến tội năn nỉ hắn, cảm thấy có thể buông lỏng một chút, suy ngẫm, có hắn bên cạnh, hẳn là không có gì đâu, sau đó liền nói với Tiểu Bạch: “Kia Tiểu Bạch liền uống một ngụm nhỏ đi.”

Tiểu Bạch vừa được đến Mộ Dung Lâm Phong chấp thuận, liền ực một ngụm thật to, cay quá, đây là thông tin truyền thẳng vào đầu Tiểu Bạch, hốc mắt tức thời tràn ra một màn hơi nước, khuôn mặt cũng là hồng hồng, giống bị thoa son đỏ bừng, qua một lúc, trong miệng liền từng đợt mùi thơm ngát, còn có một chút ngọt lành.

Mộ Dung Lâm Phong vừa thấy ánh mắt Tiểu Bạch đầy hơi nước liền lập tức nói: “Có phải rất cây không, có phải rất không thoải mái không?”

Tiểu Bạch cầm chén rượu còn không có uống hết nói với Mộ Dung Lâm Phong gật đầu lại lắc đầu nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch còn muốn uống.”

Mộ Dung Lâm Phong quan sát Tiểu Bạch một hồi, phát hiện Tiểu Bạch chỉ là khuôn mặt đỏ chút, giống như cũng không có gì không thoải mái, trong lòng nghĩ Tiểu Bạch chẳng lẽ cũng muốn uống rượu, bất quá uống xong mà không có gì, cứ để cho Tiểu Bạch uống một ít đi.

Nhưng đến cuối cùng, Tiểu Bạch tuyệt đối uống không ngừng, ước chừng uống xong bảy tám chén, sắc mặt trừ bỏ hồng nhuận ra, hành vi cử chỉ nhìn qua cũng vẫn thực bình thường, Trúc Tử rốt cục từ biểu diễn trên đài phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Tiểu Bạch uống rượu, ở một bên rất là bội phục nói: “Không nghĩ tới tiểu ngu ngốc lại là tưở lượng cao vậy, uống nhiều rượu mạnh như vậy thế mà không có một chút việc gì hết.”

Lúc này, Lâm Tịch cũng từ phía trên chậm rãi đi xuống đến, tiêu điểm toàn trường cũng chậm chậm theo chuyển động của Lâm Tịch mà di dời, sau đó đứng trước mặt Mộ Dung Lâm Phong nói: “Mộ Dung Đại ca cùng Tiểu Bạch đệ đệ ở đây có quen không, lúc nãy xã giao nhiều quá xem nhẹ Mộ Dung Đại ca cùng Tiểu Bạch đệ đệ, các ngươi cũng sẽ không trách Lâm Tịch đi.”

Mộ Dung Lâm Phong cười trả lời: “Lâm Tịch lo lắng nhiều rồi.”

Lúc này Tiểu Bạch rốt cục từ chén rượu ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn Mộ Dung Lâm Phong một chút, nhìn thấy đôi môi gợi cảm đóng mở trước mắt mình, nhỏ giọng gọi “Sư phụ”, sau đó ngay dưới toàn trường yên tĩnh, kinh ngạc, đem đôi môi đỏ của mình in thẳng lên đôi môi mềm mại của Mộ Dung Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.