CHƯƠNG 1 QUYỂN 2: XUẤT PHÁT
Quyển 2: Mộc Triệt quốc thiên
Ở sâu trong khu rừng sương mù ít người đến, bầu trời giờ Dần [3-5h sáng] còn chưa lộ ra ánh mặt trời, chung quanh một mảnh mờ mờ ảo ảo nhìn qua đều là đêm đen, hình dáng sự vật mơ hồ không rõ.
Lúc này, thân ảnh thon dài cường tráng nằm trên giường trong căn phòng bằng trúc, chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, chú ý tới hóa ra trời còn chưa sáng hẳn, xung quanh đều im lặng. Chỉ có trong lòng truyền đến tiếng hít thở khe khẽ.
Mộ Dung Lâm Phong ánh mắt trong bóng đêm vẫn lấp lánh sáng ngời, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch trong lòng vẫn đang ngủ an ổn ngọt ngào, miệng nhỏ hơi hơi mở ra, tiếng hít thở cũng là khe khẽ tinh tế, một bàn tay còn bắt lấy cổ áo ngủ của Mộ Dung Lâm Phong, tay kia thì nắm thành một cái nắm tay nhỏ, cái đầu nhỏ gối lên cánh tay rắn chắc thon dài dựa sát vào trong ngực Mộ Dung Lâm Phong, giống như một con mèo con đang bình yên ngủ, đáng yêu lại khiến kẻ khác thương tiếc.
Mộ Dung Lâm Phong cứ như vậy không ngừng nhìn Tiểu Bạch một hồi, sau đó chậm rãi di động thân thể của mình, nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch cùng gỡ bàn tay Tiểu Bạch đang nắm lấy cổ áo hắn.
Tiểu Bạch phát hiện mất đi ôm ấp ấm áp trước đó, hai mắt mông lung chớp một chút, lại không mở được mí mắt nặng trĩu, lại chậm rãi khép lại, miệng giật giật, thanh âm khàn khàn khẽ gọi một tiếng “Sư phụ”.
Mộ Dung Lâm Phong lấy chăn cẩn thận đắp kín cho Tiểu Bạch, sau đó cúi đầu hôn lên trán Tiểu Bạch, dựa vào bên tai Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, Tiểu Bạch tiếp tục ngủ đi.”
Nghe được thanh âm của Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch hơi hơi giật giật thân mình, liền lại chậm rãi ngủ say.
Mộ Dung Lâm Phong tùy ý lấy một ngoại bào vắt trên giá áo khoác lên, bước ra ngoài.
Mộ Dung Lâm Phong đi ra ngoài đứng trên hành lang bằng gỗ, liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa mộc mạc trang nhã mà rộng rãi, một con ngựa màu trắng cường tráng bị dây thừng cột vào một gốc cây đại thụ, thường thường cúi đầu ăn đám cỏ xanh biếc.
Mộ Dung Lâm Phong lại bước về phía trước, chợt nghe đến tiếng “sàn sạt” có người dọn dẹo bên trong xe ngựa, Mộ Dung Lâm Phong vén mành xe ngựa, liền nhìn thấy Trúc Tử đưa lưng về phía hắn một mình ở bên trong sửa sang lại đồ đạc.
Bên trong có một cái kệ bằng gỗ cùng một cái bàn nhỏ cũng bằng gỗ nốt, trên bàn bày một cái chân nến, ánh sáng màu da cam chiếu sáng cả bên trong xe ngựa, trải trên xe ngựa là thảm lông trắng thuần mềm mại, trên xe ngựa có hai cái cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ cũng có treo hai bố liêm dày màu tối, muốn ngắm phong cảnh có thể cuộn lên, buổi tối ngủ lại thả xuống, chắn sương đêm lạnh.
Còn có ít đồ hàng ngày phải dùng khác, được sắp xếp gọn gàng vào cái kệ nhỏ, còn có ít đồ ăn vặt cũng được mang theo, được Trúc Tử đặt trong cái rương dưới cái bàn nhỏ.
Trúc Tử đang dọn dẹp nhìn thấy trước mặt có một cái bóng đen thật to, liền xoay người, thấy Mộ Dung Lâm Phong đang đánh giá chiếc xe ngựa này, ngượng ngùng nói: “Chủ nhân, bởi vì thời gian có hơi gấp gáp quá, cho nên chỉ có thể đến trấn nhỏ gần đây mua xe ngựa này.”
Mộ Dung Lâm Phong lại nhìn nhìn nói: “Bề ngoài không cần quá mức xa hoa phô trương, cứ đơn giản như vậy là tốt rồi, mục đích cuối cùng của chúng ta là đi tìm Bạch Quả, mấy thứ linh tinh mang theo dọc đường thì đơn giản thôi, không có thì lúc đó mua là được.”
Trúc Tử nghe xong gật gật đầu, sau đó lại nghe Mộ Dung Lâm Phong nói: “Tiểu Bạch. . . . . . cũng không biết chúng ta lần này đi tìm Bạch Quả, để chữa khỏi thân thể càng ngày càng suy yếu của Tiểu Bạch, nếu. . . . . . Tiểu Bạch hỏi, cứ nói là ra ngoài tùy ý du ngoạn.”
Trúc Tử nghe được Mộ Dung Lâm Phong bất đắc dĩ nói hết, cũng gật gật đầu, một trận trầm mặc.
Giờ phút này Tiểu Bạch nằm một mình trên giường, đột nhiên vươn hai tay trên giường, sờ soạng lung tung, trước người là vị trí trống trơn, liền nhẹ nhàng rung động hàng lông mi như cây quạt nhỏ, chậm rãi mở to mắt.
Nhìn không thấy sư phụ vốn nên ở bên cạnh mình, Tiểu Bạch nhìn phần giường trống rỗng bên cạnh ngây người một chút, thu hết tay chân, chậm rãi ngồi dậy trên giường, vén chăn lộ ra hai chân trần trụi trắng nõn khéo léo, chuẩn bị cứ thế đứng lên nền nhà lạnh như băng.
“Tiểu Bạch, có phải lại không ngoan không, sao mỗi lần rời giường đều không mang giầy, hai chân trần bước trên mặt đất, hiện tại đã là mùa thu, thời tiết dần chuyển lạnh rồi, đừng để bị cảm chứ.” Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm Mộ Dung Lâm Phong thân thiết.
Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đi về phía bé, vui vui vẻ vẻ nói: “Sư phụ lúc nãy đi đâu vậy?”
Mộ Dung Lâm Phong đi đến trước giường, ấn thân mình giãy dụa muốn bước xuống của Tiểu Bạch về trên giường, nói: “Bởi vì vi sư cảm thấy gần đây để Tiểu Bạch ở nhà buồn quá, Tiểu Bạch nhất định là thực nhàm chán, cho nên vi sư cùng Trúc Tử sáng sớm dậy liền quyết định cho Tiểu Bạch một ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên ”
“Ân, đúng rồi. . . . . . Mặc xong quần áo rồi mang giầy, rửa mặt chải đầu ăn xong điểm tâm liền mang Tiểu Bạch đi xem.” Mộ Dung Lâm Phong một tay lấy bộ y phục mới của Tiểu Bạch, để Tiểu Bạch giơ hai tay ra, mặc vào.
Tiểu Bạch nghe xong liền vội vàng tự mình mau mau cầm lấy giầy mang vào, vừa trộm nghĩ sư phụ cùng Trúc Tử sẽ có ngạc nhiên gì dành cho bé, bất ngờ mà hai người cùng nhau chuẩn bị nhất định là ngạc nhiên rất lớn.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt giấu không được vui mừng, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên.
Khi Tiểu Bạch lần đầu tiên vội vội vàng vàng ăn xong điểm tâm, liền hai mắt sáng lên nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử, Trúc Tử buồn cười nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu ngu ngốc, mắt mở lớn như vậy để làm chi, tròng mắt sắp văng luôn ra ngoài.”
Tiểu Bạch vẫn là thực vui vẻ nói: “Sư phụ nói, Trúc Tử cùng sư phụ chuẩn bị một ngạc nhiên thật to cho Tiểu Bạch, mau mau mang Tiểu Bạch đi xem đi.”
Trúc Tử nhìn chủ nhân mình đang đứng sau lưng Tiểu Bạch gật gật đầu với cậu một chút, sau đó nói: “Ân. . . Quả thật là một ngạc nhiên rất lớn, ngạc nhiên này lớn gấp những bảy lần Tiểu Bạch cơ.”
“Thật không? Thật không? Hắc hắc ” Tiểu Bạch nghe xong càng chờ mong sớm nhìn thấy điều ngạc nhiên lớn gấp bảy lần Tiểu Bạch, trong lòng nghĩ hóa ra Trúc Tử đối với mình cũng tốt như vậy a, trước kia đều oan uổng Trúc Tử, hóa ra Trúc Tử đều là trộm đối tối với mình, Tiểu Bạch cảm thấy được về sau lúc Trúc Tử mắng bé là ngu ngốc, trứng ngốc, bé sẽ không phản bác Trúc Tử nữa, sư phụ nói qua, đánh là tình mắng là yêu, hóa ra Trúc Tử đối với bé cất giấu nhiều tình cảm như vậy a, Tiểu Bạch hảo cảm động a.
Trúc Tử không hiểu gì nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt ngưỡng mộ cậu, cả người không được tự nhiên.
Mộ Dung Lâm Phong dắt tay Tiểu Bạch nói: “Tốt lắm, thấy Tiểu Bạch vui vẻ như vậy, cũng đi xem thế nào đi.”
Khi Mộ Dung Lâm Phong một tay nắm tay Tiểu Bạch đi đến trước một chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái, Tiểu Bạch lập tức hưng phấn chạy qua sờ sờ con ngựa đang cúi đầu thản nhiên ăn cỏ xanh kia, Trúc Tử rất là đắc ý nói: “Đây chính là một thiên lý mã không dễ dàng mua được mà, không tồi đi, trong xe ngựa còn có thể cho bảy tiểu ngu ngốc ngồi đủ mà, nhanh vào xem đi.”
Đối với Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa mà nói, tất cả trên xe ngựa đều khiến Tiểu Bạch tò mò, cũng không quản Trúc Tử nói gì đó, liền trực tiếp chui vào xe ngựa, vén vải mành, nhìn thấy bố trí bên trong đều là vui vẻ đánh giá.
Đột nhiên nhìn thấy ở dưới cái bàn ở giữa có một cục lông xù giật giật, Tiểu Bạch đi qua, cảm thấy rất là quen thuộc một tay nắm cái cục kia lên.
Bạch hồ vốn đang ngồi thoải mái trên tấm thảm lông bị Tiểu Bạch đột nhiện nắm lên, “ngao ngao ngao” cúi đầu kêu vài tiếng. Tiểu Bạch nhìn thấy là Bạch hồ, ngược lại ôm vào trong lòng.
“Sư phụ, Tiểu Bạch hồ thoạt nhìn cũng thực thích nơi này nha, sư phụ, nơi này thoạt nhìn thật đẹp, thật lớn a.”
Mộ Dung Lâm Phong đi theo phía sau Tiểu Bạch cũng tiến vào, nhìn nhìn trang trí hết thảy mộc mạc, chỉ ôn nhu nói với Tiểu Bạch: “Ân, Tiểu Bạch thích là tốt rồi.”
Tiểu Bạch đang ôm Bạch hồ lăn qua lăn lại trên thảm lông, bị xe ngựa đột nhiên di động lung lay một chút, thẳng tắp lăn về bên hông của xe ngựa, được Mộ Dung Lâm Phong ở một bên mau tay nhanh mắt giữ lại.
Tiểu Bạch nhìn thấy xe ngựa chuyển động rất là hưng phấn nói: “Sư phụ. . . . . . Xe ngựa này chuyển động . . . . . .”
“Ân vi sư thấy được . . .”
Tiểu Bạch buông Tiểu Bạch hồ, lại đến bên cửa sổ xe, nhìn thấy ngoài cửa sổ cảnh vật chậm rãi đi xa, ngay cả ngôi nhà trúc quen thuộc nhất cuối cùng cũng biến thành một điểm đen nhỏ, đột nhiên Tiểu Bạch quay đầu một lúc sau mới hiểu được nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ. . . . . . Chúng ta đây là đi đâu a?”
“Ân, mang Tiểu Bạch du ngoạn chung quanh, được không?”