CHƯƠNG 23 QUYỂN 3: YẾN TIỆC
Từ sau khi ra khỏi rừng đào, tầm nhìn cũng thoáng hơn rất nhiều, không còn màu hồng lãng mạn bao phủ nữa, trong không khí cũng không còn mùi hương lành lạnh thoang thoảng kia, không khí lạnh hơn rất nhiều, cũng không còn cây cối che chở nữa. Gió rét lạnh thổi thẳng vào thân thể từng người, Diễm Oánh đã lạnh mức lấy hai tay ôm chặt thân mình mà run rẩy.
Mộ Dung Lâm Phong đưa tay sờ sờ bàn tay cùng gương mặt càng ngày càng lạnh như băng Tiểu Bạch, không nói hai lời liền ôm lấy thân mình mặc y phục tròn vo của Tiểu Bạch, bỏ tay Tiểu Bạch vào áo choàng của hắn, “Lại đây, vi sư bế Tiểu Bạch sẽ không lạnh đến thế nữa. ‘
Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn để Mộ Dung Lâm Phong bế lấy, Tiểu Bạch quả thật có chút lạnh, Tiểu Bạch tựa cái đầu nhỏ vào cổ Mộ Dung Lâm Phong, hơi nhắm mắt lại, Tiểu Bạch gần đây hay cảm thấy cả người cực kỳ vô lực.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn dáng vẻ Tiểu Bạch muốn ngủ, liền kéo áo choàng vây kín lấy Tiểu Bạch, sau đó lại nhìn Diễm Oánh đang run run thân thể nói: “Tiểu Oánh, hiện tại gió lớn như vậy, có vẻ chút nữa sẽ có tuyết rơi. Chúng ta tạm thời tìm một nơi có thể tránh chút đi, nãy giờ đi cũng không thấy chỗ nào tránh được, Tiểu Oánh có biết gần đây có chỗ nào trú được không?”
Diễm Oánh lấy tay che phía trước, ngượng ngùng nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Này. . . . . . Kỳ thật ta rất ít khi đến phía bắc hoàng cung này, trước đây cũng chỉ được bệ hạ dẫn đến một lần, lúc nãy đường đi ngoằn ngoèo rối loạn, cho nên cũng không biết bây giờ chúng ta đi đến đâu rồi . . . . . .”
Bởi vì nơi này không cho phép tùy tiện đi vào, cho nên trừ bỏ mùng một cùng mười lăm mỗi tháng, cơ bản cũng không có ai vào, Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ một chút, nói, “Chúng ta thử quẹo qua con đường phía trước xem sao.”
Mộc Diễm quốc hoàng cung quả thật là quá lớn. Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch đi hồi lâu mới nhìn thấy phía trước có một tòa lầu các, bên ngoài không có ai thủ vệ, vì thế Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch đi vào. Đương khi Mộ Dung Lâm Phong vừa đi vào bên trong liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như ẩn như hiện, bên trong lầu các này rất lớn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng, mùa này bước lên cũng thấy lạnh như băng, Mộ Dung Lâm Phong càng đi sâu vào, cảm giác bên trong ấm hơn rất nhiều, còn có mấy chậu lửa được khơi lên, dù hiện tại cởi áo khoác ngoài cũng không thấy lạnh, bên trong trừ bỏ chậu than không có thứ chiếu sáng nào khác, nhưng như vậy cũng đủ chiếu sáng khoảng không gian rộng mở này rồi, đi sâu vào tận cùng, phía trên có một chính vị xác định vị trí của chủ nhân, bên trái có mành vải thật dày, ở giữa có một bồn trong suốt tỏa ra mùi rượu rất nồng, quanh bồn rượu kia là bốn chiếc bàn gỗ hình chữ nhật được điêu khắc rất đẹp, cùng ghế dựa thật dài cũng được khắc hình như thế. Trên bàn bày đầy hoa quả, điểm tâm cùng rượu, còn có một cái lẩu nóng hôi hổi, hương khí bay ra bên trong đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Trong thời tiết gió to tuyết lớn này, xem bài trí nơi này hẳn là chuẩn bị yến hội, nhưng kỳ quái là hiện tại một bóng người cũng không thấy, Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch đang dần mở mắt.
Tiểu Bạch nhìn nhìn bốn phía, tầm mắt phát hiện trên bàn bày đầy thức ăn, dừng một chút, sau đó lại nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong bình tĩnh cùng Diễm Oánh vẻ mặt khẩn trương, rất nghiêm túc nói: “Nơi này có. . . hơi thở của người khác.”
Diễm Oánh tuy rằng bình thường tùy hứng chút, song vẫn là một nữ hài tử không thể tự lực bảo vệ bản thân, lập tức đi đến bên người Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch, “Bé. . . . . . con . . . . . Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì a. . . – nơi này im ắng như thế nào có người ở a – Mộ Dung đại ca. . . Nơi này thật kì quái a. . . . . . Bày nhiều món ăn như vậy. . . . . . Mặc dù nơi này có vẻ ấm áp nhưng nhìn thế nào cũng thấy âm trầm. . . . . . Nếu không. . . . . . Chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi.”
“Tiểu Oánh, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi xem đứa nhỏ như Tiểu Bạch còn không sợ đây, không có việc gì đâu.” Mộ Dung Lâm Phong bật cười nhìn thoáng qua Diễm Oánh bình thường như không sợ gì hết, hiện tại cư nhiên lại sợ một mấy chuyện quỷ quái không thật kia, tuy rằng nói Tiểu Bạch xuất hiện quả thật rất huyền huyễn, nhưng mà trong lòng Mộ Dung Lâm Phong vẫn không thể thừa nhận trên đời thật sự có quỷ thần, nếu thật sự có quỷ thần, thế gian sao vẫn còn những người đáng thương, mỗi người chỉ cần cả ngày thắp hương bái Phật là được rồi.
Ngay khi Mộ Dung Lâm Phong vừa nói xong, phía trước đột nhiên vang lên tiếng nhạc, sau đó mười nam nữ ăn mặc rất là bại lộ từ bức màn bên trái chậm rãi nhảy múa đến trước mặt họ, chân thon dài trắng nõn, bàn chân không giày mang trang sức xinh đẹp tinh xảo, y phục có rất nhiều khe hở, lúc nhảy múa, lộ ra nhiều nơi, nửa che nửa hở bờ mông cong, càng khiến người ta mơ màng.
Y phục của vũ nam hơn phân nửa là trong suốt, mắt có thể lướt qua hai điểm hồng nhạt, eo không có chút thịt dư, đương nhiên không phải dạng người cơ bắp, mày liễu mềm mại, đôi môi nhuận hồng ướt át, làm cho nam nhân nhìn thấy lại thầm đau lòng. Mà y phục của nữ lại rất hở phần ngực trên. Đương nhiên cũng không phải lộ cả ngực ra, chỉ lộ ra một nữa, ở giữa là khe thật sâu, khi múa thì nhẹ nhàng lắc lư lên, trên mặt vẫn là khuôn mặt tinh xảo, thường hay bắn mị nhãn về phía Mộ Dung Lâm Phong tuấn mỹ, Tiểu Bạch thanh tú đáng yêu cùng Diễm Oánh đang trố mắt nhìn, mị nhãn như tơ, thầm muốn câu đi nhân tâm.
Đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong không phải nam nhân bình thường, cho nên nhìn thấy nam nữ tiếu mị này đó, cũng không mất phong độ nho nhã nên có, mà tâm trí Tiểu Bạch vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn, đối mặt câu dẫn dục vọng cũng chỉ là nhìn, không có ý tưởng gì khác, bởi vậy đáng thương chỉ có Diễm Oánh. Nhìn thấy tình huống nóng bỏng như vậy, Diễm Oánh mặt đỏ đến độ sắp chảy máu tới nơi.
Cho đến khi mười vũ công nam nữ theo lối cửa
sau mà ra, ngoài mành vang lên tiếng vỗ tay, sau đó Diễm Nguyệt Cơ dẫn đầu đi tới, phía sau là ba nam nhân đi theo. Trong đó một người là cận vệ trang phục màu xám biểu tình nghiêm túc đã gặp qua ở Vinh vương phủ, hai người khác khuôn mặt ôn nhu tuấn tú, ánh mắt thật to cong lên như ánh trăng, cái mũi anh tuấn, đôi môi trên mỏng dưới mọng, ăn mặc quần áo hoa lệ tinh xảo, hẳn là phi tử của Diễm Nguyệt Cơ, Diễm Nguyệt Cơ bên miệng mỉm cười nói, “Không tồi, không tồi.”
Mộ Dung Lâm Phong không ngoài ý muốn nhìn Diễm Nguyệt Cơ đi tới, Diễm Nguyệt Cơ chớp chớp mi nhìn thoáng qua Mộ Dung Lâm Phong không hề kinh ngạc cùng Tiểu Bạch đối với vũ đạo nóng bỏng vừa rồi không có chút phản ứng nào, nói, “Vừa rồi chính là trẫm an bài, vốn nghĩ chờ trẫm làm xong tất cả, mới mời các ngươi cùng đến, không nghĩ tới các ngươi lại đến đây trước.”
Mộ Dung Lâm Phong: “Ân, tại hạ cũng là ngoài ý muốn. Bọn ta vì tạm thời tránh gió tuyết nên mới đến đây, không nghĩ tới ở đây còn có một nơi như vậy.”
Trang phục của Diễm Nguyệt Cơ hôm nay cực diễm diện liêu nhân, vốn là một nữ tử vẻ ngoài không tồi rồi, cố ý ăn mặc lại càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt sắt hiếm có, Diễm Nguyệt Cơ chậm rãi bước đến Mộ Dung Lâm Phong, xem nhẹ Tiểu Bạch bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong căm thù nhìn nàng, liếc qua Mộ Dung Lâm Phong một cái.
Diễm Oánh lần đầu tiên nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ ăn mặc xinh đẹp như thế, sửng sốt một hồi, sau đó lại thấy Diễm Nguyệt Cơ đi đến trước mặt Diễm Oánh, ngón trỏ mảnh khảnh nắm lấy cằm dưới của Diễm Oánh, cười nói: “Tiểu Oánh nha đầu, nhìn ngây người sao?”
Diễm Oánh phừng một tiếng liền đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Bệ. . . Bệ hạ. . . Này. . . Này. . .” Diễm Nguyệt Cơ tà mị vươn đầu lưỡi liếm khóe môi Diễm Oánh một chút, bật cười, “Vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần a.” Nói xong lại quay lại trước mặt Mộ Dung Lâm Phong, vốn định đùa giỡn Mộ Dung Lâm Phong chút, lại bị Tiểu Bạch giống như thú non ngăn chặn, trên người tản ra hơi thở không để cho nàng tiếp cận, vì thế liền cười cười khoan thai trở về chính vị.
Diễm Nguyệt Cơ mới ngồi xuống chính vị, hai gã nam tử xinh đẹp kia lập tức hai bên trái phải ngồi cạnh Diễm Nguyệt Cơ, Diễm Nguyệt Cơ uống một ngụm rượu liền kéo gã nam tử bên trái qua hôn sâu xuống. Nam tử cũng nhiệt tình hôn đáp lại, Diễm Nguyệt Cơ không chút bận tâm hình tượng quốc quân uy nghiêm của mình, nóng bỏng mà phiến tình. Hóa ra hai gã nam tử vẫn đi theo Diễm Nguyệt Cơ chính là nam phi của Diễm Nguyệt Cơ.
“Như vậy, yến hội, chính thức bắt đầu.”
Diễm Nguyệt Cơ mới vừa nói xong, từ sau bức mành lại lục tục có vài nữ nhân nhiệt tình nhảy múa đi. Trên người vẫn là y phục bại lộ dáng người mềm mại, nhảy múa mập mờ.
Tiểu Bạch là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân ăn mặc bại lộ như vậy, đời trước, Tiểu Bạch căn bản không biết nữ nhân là sinh vật thế nào, tới nơi này, nhìn thấy cái gọi là nữ nhân mới dần nhận thức, nữ nhân phía trước có hai khối thịt nhô lên, trừ cái đó ra thì cũng không biết gì khác, cũng không biết hai khối thịt kia có tác dụng gì, bất quá hình như rất nhiều nam nhân thích nhìn chằm chằm vào hai khối thịt kia, vẻ mặt đáng khinh, vậy sư phụ có thích không?
Đúng lúc này có một vũ nữ dáng người bốc lửa duỗi tứ chi mềm nhẹ chậm rãi hướng tới trước mặt Tiểu Bạch, hai thứ mãnh liệt trước ngực đối diện Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không e dè chăm chăm quan sát, tựa hồ muốn nghiên cứu ra nơi này có cái gì kỳ diệu.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nữ nhân đang đến gần. Hương son phấn nồng nặc, làm cho Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhíu mày, đang muốn bảo người nọ rời đi, đã thấy Tiểu Bạch đột nhiên một tay thẳng tắp chạm vào mềm mại trước ngực nữ nhân, động tác này làm Mộ Dung Lâm Phong cùng Diễm Oánh đều ngây ngẩn cả người.
Bất quá Tiểu Bạch rất nhanh buông tay mình ra, nữ nhân kia lộ ra vẻ mặt đáng tiếc trờ về vũ đội, Tiểu Bạch ánh mắt cầu xin nghiêm túc nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói, “. . . Nơi đó mềm mềm, sư phụ có phải cũng thích nơi đó hay không a – nhưng mà trước ngực Tiểu Bạch không có nhiều thịt như vậy.”
Mới rồi còn tưởng rằng Tiểu Bạch là tiểu sắc lang khoác da dê, nghe bé nói xong, hóa ra là Tiểu Bạch trong số tiểu bạch a, Diễm Oánh không nói gì tổng kết về hành vi vừa rồi của Tiểu Bạch.
“Vi sư chỉ thích Tiểu Bạch thế này thôi, Tiểu Bạch về sau không cho phép chạm lung tung vào thân thể nữ nhân. Đây là hành vi không lễ phép.” Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu nói với Tiểu Bạch xong, bàn tay dưới bàn mạnh mẽ lau tay cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghĩ vậy ra sư phụ không thích nữ nhân a, nếu sư phụ thích, Tiểu Bạch cũng không biết bé phải đi đâu biến ra hai khối thịt lớn như vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, cũng không quản trên tay bị chà đến đau.
Diễm Nguyệt Cơ ngồi ở phía trên tuy rằng đại đa số thời gian đều cùng phi tử trêu đùa. Nhưng ánh mắt lại thường thường liếc về phía dưới, nhìn thấy rất rõ ràng hỗ động của Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch nãy giờ, Diễm Nguyệt Cơ vươn cái lưỡi phấn hồng liếm liếm đầu ngón tay tinh xảo, sau đó đẩy phi tử đang tựa vào lòng mình ra, đi về phía Mộ Dung Lâm Phong.