Dì Ghẻ

Chương 59: Chương 59: Chú đại đi “ xin lỗi.”




Bà hiệu trưởng nghe xong vội vàng đáp:

- - Vậy...vậy cô Thúy đưa phụ huynh em Nam đến bệnh viện đa khoa T.P để nói chuyện nhé. Sau đó nếu tình hình ổn thì mời hai gia đình về đây nhà trường sẽ tìm cách giải quyết.

Chú Đại mặt hằm hằm quay lưng bước đi trước, cô Thúy ở lại trao đổi với hiệu trưởng thêm một số vấn đề, bà hiệu trưởng nói khẽ:

- - Chết thật, cô đưa hắn vào đấy phải cẩn thận. Tôi là tôi sợ lắm rồi, bao nhiêu năm làm giáo viên rồi mấy năm làm hiệu trưởng gặp không biết bao nhiêu phụ huynh học sinh, vậy mà chưa bao bao giờ tôi gặp trường hợp phụ huynh như xã hội đen thế này. Bảo sao con cháu không làm thế….Thôi cô đưa đi có gì cũng phải nhẹ nhàng thôi nhé, đến đó cô gọi cho thầy Thành nhé.

Cô Thúy đáp:

- - Dạ vâng, mà sao không nói gia đình em kia đến trường nói chuyện ạ..?

Bà hiệu trưởng đáp:

- - Nãy thầy Thành có gọi tôi cũng nói thầy mời phụ huynh về trường nhưng cái nhà đó không chịu bắt phải gặp gia đình học sinh Nam tại bệnh viện. Thế mới lớn chuyện, cứ nghĩ gia đình em Nam sẽ mềm mỏng, ai dè….

Cô Thúy gật đầu:

- - Hiệu trưởng yên tâm, gia đình em Nam em cũng gặp qua một lần. Ngoài chú của em ấy ra thì ai cũng là người biết lý lẽ. Em nghĩ anh ta không làm gì quá đáng đâu...Thôi em đi đây.

Đi qua phòng họp giáo viên cô giáo nói Nam lên lớp học tiếp, còn mình thì đi ra bãi xe lấy xe máy chuẩn bị đi đến bệnh viện đa khoa T.P. Nam nhìn chú Đại đứng ngoài đợi với dáng vẻ khá bực dọc. Thằng Nam ngại không dám nhìn chú, chú Đại thì gọi to khiến nó giật mình:

- - Cứ đi học đi, để chú xử. ( vcl)

Cô Thúy cau mày đáp:

- - Anh bị điên à..?

Chú Đại nhìn cô giáo nói:

- - Cô lên xe tôi chở đi luôn..

Cô Thúy lắc đầu:

- - Không, tôi tự đi xe của tôi.

Chú Đại cười:

- - Nhưng tôi không biết bệnh viện đó ở đâu..? Tôi có ở đây đâu..?

Chú Thúy trả lời:

- - Thì anh đi theo xe, tôi sẽ dẫn đường cho anh..

Chú Đại lém lỉnh:

- - Thế lỡ đến đoạn đường đông mất dấu cô thì tôi lạc à..? Mà bệnh viện nào vậy..?

- - Bệnh viện đa khoa T.P cũng gần đây thôi. Mà nhìn anh như kiểu chuyện đùa ấy nhỉ..?

Bị hớ nên chú Đại làm mặt nghiêm đáp:

- - Đùa gì mà đùa, chính vì muốn nhanh đến gặp gia đình kia xin lỗi nên tôi mới bảo cô đi cùng tôi đó. Tất cả vì học sinh còn gì…? Đến chậm không may làm sao là cô chịu trách nhiệm..

Không muốn cãi nhau nên cô Thúy chấp nhận đi ra cổng chỗ chú Đại đang đậu oto. Chú Đại mở cửa mời cô Thúy lên xe như một quý ông ga lăng:

- - Lên xe đi còn đứng nhìn gì nữa…? Sao cô cứ như kiểu sợ tôi ăn thịt ấy nhỉ..?

Cô Thúy đáp:

- - Tôi tự mở được.

Chú Đại tủm tỉm cười rồi cũng lên xe đi tới bệnh viện, trên đường đi chú Đại hỏi:

- - Mà ban nãy cô nói thằng Nam bị đánh trước là sao.?

Cô Thúy nói:

- - Sáng nay em Nam đến trường lúc gửi xe xong có đụng trúng người cậu học sinh kia. Tôi nghe nói em ấy đã xin lỗi nhưng cậu kia ra tay trước, ban đầu tôi còn tưởng em ấy đánh nhau ở bên ngoài. Định mắng, nhưng có bạn nói lý do nên tôi muốn tìm em học sinh kia để xử phạt. Ai ngờ giờ ra chơi Nam lại làm như thế..

Chú Đại không mấy bất ngờ khi nghe cô giáo kể lại:

- - Tính nó thế mà, mà thế mới là đàn ông. Có thù phải trả có ơn phải đền, thằng này thế mà khá. Biết nó khá rồi mà ai ngờ nó còn khá hơn.

Cô Thúy tròn mắt quay sang nhìn chú Đại:

- - Anh có bị điên không đấy, cháu anh đập vỡ đầu người khác mà anh còn ủng hộ. Tôi đến chịu chú cháu nhà anh rồi.

Chú Đại trả lời tỉnh bơ:

- - Thì cô thấy đấy, do thằng kia đánh nó trước. Nếu không như vậy đâu có xảy ra chuyện gì phải không..? Cháu tôi tôi biết tính, nó không phải là thằng thích gây chuyện, mặc dù nhìn mặt nó có phần hơi dữ.

Cô Thúy cứng họng, tuy nhiên với lý lẽ của một giáo viên cô vẫn không chấp nhận kiểu nói chuyện của chú Đại:

- - Nhưng dù sao đi nữa giải quyết mọi chuyện bằng hành động bạo lực vẫn không thể chấp nhận được. Trong trường phải có kỷ luật, không phải như bên ngoài muốn sao thì làm thế.

Chú Đại mỉm cười, triết lý của các nhà giáo luôn luôn là như thế. Tuy nhiên thực tiễn xã hội nếu ai cũng được như lời cô giáo dạy thì làm gì có chiến tranh. Chú Đại nhấc điện thoại bấm số rồi nói:

- - Alo, Long à…? Anh Đại đây, chỗ em cũng gần bệnh viện đa khoa T.P phải không..? Ờ, ờ đúng rồi..Không anh Tuấn nằm ở viện trên cơ. Giờ chú mua cho anh giỏ hoa quả, xong đi với 3-4 thằng nữa đến trước cửa bệnh viện đợi anh. 15’ nữa anh đến...À thăm người ốm ấy mà...Vậy nhé, uh anh vẫn đang trong viện trông anh Tuấn.

Cúp máy, cô Thúy nhìn chú Đại có phần lo lắng:

- - Anh làm gì mà gọi nhiều người đến bệnh viện vậy, anh định làm gì thế..?

Chú Đại cười:

- - Cô không thấy tôi gọi mua hoa quả đến thăm người ốm à..? Ban nãy thấy hiệu trưởng nói họ muốn gặp gia đình thằng Nam, tôi gọi mấy người cho nó đủ bộ một gia đình ấy mà. Sợ một mình tôi họ không tiếp.

Cô Thúy hỏi tiếp:

- - Mà sao vừa tôi thấy anh chỉ đường đến bệnh viện rành thế, sao ban nãy anh nói anh không biết đường. Anh lừa tôi à..?

Chú Đại cười:

- - Ô hay, khi đó cuống quá nên tô không nhớ, với lại tôi có nhớ tên bệnh viện đâu. Giờ đi nhìn đường mới nhận ra, tôi lừa cô làm gì. Với đi thế này không nhanh hơn sao..?

Hai con người tính như nước với lửa, hình như do được đá trên sân nhà ( trên xe) hay sao mà hôm nay chú Đại nói chuyện tự tin đến lạ thường. Khác hẳn với cái vẻ lúng túng trong những lần trước. Mà cũng có thể hôm nay cô Thúy lo lắng về chuyện đã xảy ra nên có phần mất phong độ.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện đa khoa T.P, chú Đại gửi xe ở bãi xe gần bệnh viện rồi đi bộ vào. Ở cổng đã có 4 người đang đợi sẵn, ăn mặc lịch sự, nhưng mặt mũi rất bặm trợn trên tay người thì hoa người thì quả. Nhìn thấy chú Đại đang bước đến một người vội bước ra chào:

- - Anh Đại, nhà mình có ai nằm ở đây vậy ạ..?

Chú Đại đáp:

- - Long đấy à, lâu không gặp... Có ai đâu, thằng con anh Tuấn đánh con người ta nên anh gọi tụi mày đến xin lỗi cùng ấy mà. Mà nhớ đừng có nói gì với anh Tuấn không chết đấy. Ông chửi cho bỏ mẹ.

Ông Long đáp:

- - Từ hôm anh Tuấn nằm viện em cũng chỉ mới ghé qua được có 1 lần, công việc từ lúc ấy đến giờ khó khăn lắm anh ạ. Nhiều chỗ bây giờ….

Chú Đại nói:

- - Thôi, chuyện công việc tính sau...Để anh Tuấn khỏe hẳn anh sẽ tính cách khác. Giờ đi vào đây.

Quay sang chú Đại hỏi cô Thúy đang hốt hoảng từ nãy đến giờ:

- - Mà nhà đó ở đâu nhỉ.? Cô dẫn đường đi chứ..?

Cô thúy ấp úng:

- - Đi..đi theo tôi..

Một người trong số mấy người kia hỏi nhỏ:

- - Ai đấy anh Đại, người yêu anh à..? Chị Đại xinh thế..?

Chú Đại im lặng không đáp, chỉ khẽ gật đầu một cái. Ai dè cô Thúy quay lại:

- - Tôi là giáo viên của em Nam, em học sinh đánh vỡ đầu bạn. Và tôi không có quan hệ gì với anh của mấy người cả.

Chú Đại được phen tẽn tò vì ban nãy trót nhận vơ gật đầu, đám anh em nghe thấy thế thì cũng bụm miệng không dám cười to. Một cái tát không thể phũ hơn dành cho chú Đại. Bước vào trong bệnh viện, thấy có người đứng đón sẵn:

- - Cô Thúy đấy à, phụ huynh em kia đâu. Nhà kia cứ chửi bới từ nãy đến giờ, còn đòi gọi công an nếu như không ai đến.

Cô Thúy hỏi:

- - Tính trạng của em kia thế nào rồi thầy Thành.?

Thầy Thành đáp:

- - Khâu 4 mũi nhưng chỉ mất chút máu thôi, cũng không có di chứng hay ảnh hưởng gì đến não. Em ấy cũng khỏe đi lại được rồi, tôi có nói về trường để tránh ầm ỹ nhưng họ không chịu. Thế gia đình em kia đâu..?

Cô Thúy chỉ sang chú Đại cùng mấy người phía sau:

- - Đây là chú em Nam cùng...cùng….gia đình…

Thầy Thành mặt hơi biến sắc, chú Đại cười xã giao rỏi nói:

- - Dạ chào thầy, gia đình tôi đến để xin lỗi nhà bên kia về hành động của con em mình.

Thầy Thành ấp úng đáp:

- - Dạ..chào...chào...các anh...Mời anh đi theo tôi.

Vừa đi thầy Thành vừa nói nhỏ với cô Thúy:

- - Khiếp, gia đình gì mà như đầu gấu xã hội đen thế này...Đi xin lỗi hay đi đánh nhau vây..?

Cô Thúy tâm trạng lúc này cũng khác gì thầy Thành, cô đáp:

- - Tôi...không...biết nữa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.