Dì Ghẻ

Chương 29: Chương 29: Con mụ độc ác..




Ông Tuấn hoảng hốt hỏi vợ:

- - Cả hai đứa đều bị thế sao, cô ở nhà cho chúng nó ăn uống kiểu gì vậy..? Đang ở bệnh viện nào tôi vào luôn..

Mụ Hường khóc lóc lo sợ các kiểu, sau khi biết được bệnh viện ông Tuấn lái xe nhanh nhất có thể để về xem con thế nào. Đến nơi ông Tuấn hớt hải chạy vào, thấy mụ Hường đang ngồi ở ghế đợi phòng cấp cứu ông Tuấn hỏi:

- - Các con làm sao rồi, tại sao lại đau bụng nôn mửa, hay cô lại cho chúng nó ăn cái gì để lâu..

Mụ Hường rối rít phân trần:

- - Không, em cho các con ăn toàn đồ ngon, đồ mới thôi...Nãy ăn cơm tối xong như mọi ngày em đều pha sữa cho hai đứa nó uống..Cái Thư uống xong kêu đau bụng đi ngoài, cái Hạnh thì nó ở trên phòng nằm, em mang sữa lên thấy con bé có vẻ mệt. Lát sau thấy nó nôn ọe em chạy lên thì cái Thư bên dưới cũng thế. Sợ chúng nó bị ngộ độc thức ăn nên em gọi xe taxi đi bệnh viện luôn..Cái Thư vừa xong bác sỹ bảo nó bị trúng thực giờ đang nằm trong phòng...còn cái Hạnh..

Ông Tuấn như người điên dại:

- - Cái Hạnh làm sao, con nó bây giờ thế nào…?

Mụ Hường nói:

- - Vẫn đang trong phòng cấp cứu…Chưa thấy bác sỹ ra….

Ông Tuấn đờ đẫn hết người, một lúc sau bác sỹ đi ra hỏi:

- - Ai là người nhà bệnh nhân cháu Nguyễn Thị Hạnh …?

Bố Nam với mụ Hường vội đứng bật dậy nói:

- - Dạ..dạ là tôi ạ...bác sỹ ơi con tôi bị làm sao vậy ạ..?

Bác sỹ nói:

- - Cháu hiện giờ cơ thể còn hơi yếu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải chú ý đến chế độ ăn uống của cháu kẻo khó mà phát triển được. Theo thăm khám ban đầu thì cháu thừa vitamin A, biểu hiện của cháu thể hiện rất rõ ra bên ngoài như bị vàng da, nôn ọe, lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi. Nếu không chú ý cho cháu ăn uống đúng cách sau này xương khó mà phát triển được.

Bố Nam hỏi tiếp:

- - Vậy cháu có phải bị ngộ độc thức ăn không ạ..?

Bác sỹ nói:

- - Không phải, tôi vừa nói rồi đây, do cháu bị thừa chất. Các ông bố bà mẹ chăm con cứ nghĩ cho con ăn nhiều cái này cái kia là tốt nhưng thực ra không phải. Những đồ ăn nhiều chất dinh dưỡng quá nếu để cho con trẻ ăn liên tục, ăn thường xuyên sẽ gây hại cho bản thân cháu bé. Vì hệ tiêu hóa của các cháu dưới 10 tuổi còn chưa phát triển hết. Ép ăn là không được đâu, có trường hợp mẹ cho con ăn nhiều quá dẫn đến tử vong rồi đấy. Chờ cháu hồi sức rồi tôi sẽ kê đơn thuốc. Quan trọng là anh chị phải xem những ngày qua cháu ăn nhiều món gì thì phải thôi không cho cháu ăn nữa…?

Ông Tuấn quay sang hỏi mụ Hường:

- - Dạo này tôi bận đi suốt, ở nhà cô cho nó ăn cái gì mà nó lại bị như thế hả..?

Bác sỹ không biết Hạnh là con riêng của ông Tuấn nên vội can:

- - ́y, anh đừng nóng, nhiều bà mẹ thương con nên không chú ý điều này.

Bố Nam không muốn mất mặt nên thôi, mụ Hường được đà thanh minh:

- - Anh hỏi con xem em toàn cho con ăn gà tần, đồ bổ, em chẳng nói với anh là tại con nó gầy quá nên phải tẩm bổ à..? Giờ anh lại còn nghi ngờ em, cả hai đứa đều ăn như nhau chứ em đâu có làm gì đâu. Em như thế vẫn chưa phải với bố con anh à..? Ai biết đâu được lại xảy ra thế này…

Nói xong mụ ôm mặt khóc tu tu….Bố Nam thấy mình cũng hơi quá đáng, có lẽ vì lo cho con nên ông nghĩ oan cho vợ. Bác sỹ cũng nói không phải ngộ độc hay có gì bất thường, chỉ là con bé thừa chất...Cũng không trách vợ được bố Nam lại dỗ dành rồi xin lỗi mụ.

Cùng lúc đó chú Đại cũng chạy đến với bộ mặt lo lắng, nhìn thấy bố Nam chú hỏi:

- - Cháu sao rồi hả anh...Bác sỹ bảo nguyên nhân là do đâu vậy..?

Vừa nói chú vừa nhìn sang mụ Hường bằng ánh mắt điên cuồng, bố Nam vội giải thích:

- - Cho ăn nhiều thứ quá cũng khổ chú ạ, bác sỹ bảo thừa vitamin gì ấy nên cháu nó bị nôn ọe. Đợt rồi chị mày cũng bảo anh phải tẩm bổ cho cháu vì con bé gầy quá đâm ra cho ăn toàn đồ bổ, bác sỹ nói trẻ con ăn nhiều không tốt. Mà sao chú lại về, anh bảo chú ở trên đó xem mọi người làm ăn thế nào mà..?

Chú Đại gắt:

- - Con bé vào viện không rõ nguyên nhân làm sao mà anh còn bảo em ở trên kia. Nó mà có mệnh hệ gì em không để yên đâu...Bổ thật không hay lại có gì trong đó..Còn nhiều cái em chưa muốn nói vì thấy gần đây con bé cũng quấn anh với chị. Em là em nhịn lắm rồi đấy…

Bố Nam quát:

- - Chú làm sao đấy, anh cũng lo như chú ban nãy còn định đánh vợ nhưng chính bác sỹ người ta bảo con mình như thế, có ai đầu độc hay làm hại gì đâu. Chú đừng cả giận mất khôn, vợ anh thì anh phải biết chứ.

Mụ Hường thấy thế bù lu bù loa lên:

- - Chú Đại này, tôi biết trước giờ chú không ưa gì tôi, nhưng con tôi cũng như con anh Tuấn,,mà con anh Tuấn cũng như con tôi. Tôi chăm lo cho nó hết mực, con tôi tôi còn không chăm bằng nó. Chú có ghét tôi cũng đừng đổ oan cho tôi, không tin chú đi hỏi bác sỹ xem tôi với anh chú nói có đúng không..? Chú đợi cháu Hạnh tỉnh dậy hỏi xem tôi có cho cháu nó ăn gì ôi thiu hay bẩn thỉu không..? Còn cái gì nó đúng thì thôi..

Chú Đại cũng không có bằng chứng gì chứng minh là mụ Hường hại con bé, chú Đại tức tối bỏ đi hỏi bác sỹ trong lúc đợi con bé khỏe trở lại. Tất nhiên câu trả lời của bác sỹ cũng giống như đã nói với bố Nam. Sau khi đón Hạnh về nhà, chú Đại ở lại mấy hôm chăm sóc con bé, sáng nào chú Đại cũng chở Hạnh đi ăn sáng, một hôm hai chú cháu vào một quán bên vìa hè, chú Đại hỏi Hạnh:

- - Cháu ăn gì..? Cháo nhé…?

Hạnh gật đầu, chú Đại gọi cho Hạnh một bát cháo gà, còn mình thì chú Đại gọi trước hai quả trứng vịt lộn. Lúc bà chủ mang trứng vịt lộn ra thì cháo chưa xong, chú Đại đập trứng rồi xúc một thìa nhỏ:

- - A..A nào, chú đút cho ăn một miếng trước rồi cháo gà đến bây giờ..

Ai ngờ vừa nhìn thấy quả trứng bé Hạnh sợ xanh mặt, nó đưa tay chối đây đẩy không dám ăn. Chú Đại nghĩ chắc nó thấy trứng vịt lộn thì sợ như mấy thằng mũi lõ nên cười:

- - Sao sợ à, ăn ngon cực...Sợ thì để chú ăn..

Bé Hạnh nói:

- - Không phải, ngày nào mẹ Hường cũng bắt cháu ăn nên giờ sợ lắm…

Chú Đại nhớ lại mấy hôm trước bác sỹ bảo do con bé ăn nhiều chất nên thừa vitamin, nhưng ăn gì thì mẹ nó bảo gà tần với đồ bổ. Chú Đại vội hỏi:

- - Ngày nào cũng ăn hả..? Một ngày mẹ bắt cháu ăn bao nhiêu quả..?

Con bé nhìn nhìn vào tay rồi giơ lên 4 ngón,:

- - Cháu không ăn là mẹ không vui đâu..

Giờ thì chú Đại đã hiểu vì sao con bé lại sợ trứng vịt lộn như vậy, rõ ràng việc bắt một đứa trẻ con một ngày ăn 4 quả trứng vịt lộn trong một thời gian dài là không bình thường. Cháo gà đã được bê ra, chú Đại thổi cho nguội rồi để bé Hạnh ăn còn mình chú Đại mở điện thoại lên mạng gõ thử tác hại của việc ăn nhiều trứng vịt lộn..

Kết quả khiến chú Đại hoảng hồn vì triệu trứng của việc ăn quá nhiều trứng vịt lộn với trẻ em y hệt như bệnh tình của Hạnh hôm nọ. Kéo xuống chú Đại còn giật mình khi có một bài báo khá lâu nói về việc mẹ giết con bằng cách cho ăn mỗi ngày ba quả trứng vịt lộn. Tuy nhiên bài báo đó không có tính xác thực. Mặc dù vậy việc mụ Hường ép Hạnh một ngày ăn 4 quả chắc chắn là mụ muốn hại con bé.

Quá căm phẫn, chú Đại lập tức chở bé Hạnh về nhà, vào nhà thấy ông Tuấn và mụ Hường đang ngồi ở phòng khách uống cà phê. Chú Đại dẫn con bé lên phòng rồi đi xuống phòng khách, cố bình tĩnh chú Đại ngồi xuống nói:

- - Anh Tuấn, anh phải đuổi con đàn bà này ra khỏi nhà ngay...Nếu không có ngày con anh sẽ bị giết chết đấy.

Bố Nam ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ông chưa kịp hiểu thì chú Đại cầm cái cốc đứng lên đập thẳng vào đầu mụ Hường thì bố Nam đưa tay ra đỡ. Mảnh cốc vỡ tung cắm vào tay ông Tuấn làm máu chảy ra thành dòng, ông Tuấn gầm lên:

- - Mày bị điên hả Đại….Sao mày lại làm thế…

Mụ Hường sợ hãi chạy vội vào trong phòng chốt cửa lại không dám nói câu gì..Chú đại đuổi theo định phá cửa thì bị ông Tuấn kéo lại, vì chú Đại khi đó đã mất bình tĩnh nên ông Tuấn đã quật chú Đại ra sàn nhà rồi đấm chú Đại liên tục. Nếu so về đánh nhau thì một người nhỏ con như chú Đại không thể đánh lại được ông Tuấn. Chú Đại gào lên:

- - Buông em ra, em phải giết con chó cái độc địa đó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.