Dì Ghẻ

Chương 42: Chương 42: Tưởng gì hóa ra gỉ tường




Tất nhiên là nó kinh hơn cả chú rồi, bởi vì chú năm nay đã hơn ba mươi tuổi mà bố mẹ giục mãi không chịu lấy vợ. Còn nó tuy bên ngoài lầm lý, ít nói thế mà cũng biết đỏ mặt khi nhăc tới gái. Cũng phải thôi được một cô bé xinh xắn, học giỏi, lại cùng khu ở tỏ ra thân thiết thế thằng nào chẳng thích. Chính vì Trang thân với nó quá nên trong trường đôi khi Nam cũng bị mấy thằng lớp trên, cũng như trong lớp nắn gân. Không phải đe dọa hay gì mà mỗi lần Nam đi qua là tụi nó lại giở thói đá đểu:

- - Thằng mặt sẹo này thế mà lại cưa được em xinh phết nhỉ...Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu…

Nam nghe thấy nhưng không để ý, bởi vì nó cũng biết so với Trang thì nó xấu hơn thật. Vết sẹo trên mặt khiến nó tự ti với mọi người, lâu rồi nó không cắt tóc mà cố để tóc mái dài làm sao che đi vết sẹo ở bên mắt trái. Cô giáo cũng biết nên thông cảm không nói gì nhiều, đó là về vẻ bề ngoài, chưa nói đến hoàn cảnh gia đình Nam cũng không được như bạn bè nên nó càng thấy khó gần không riêng với Trang mà cả đám bạn trong trường.

́y thế mà hôm nay đi cạnh chú Đại nó thấy tự tin, hãnh diện vô cùng. Có chú Đại đi bên cạnh ai cũng nhìn nó tỏ vẻ ái ngại. Hai chú cháu vào trong phòng giáo viên ngồi đợi, khoảng 10’ sau cô Thúy giáo viên chủ nhiệm lớp Nam mới đến. Bước vào trong cô vội nói:

- - Xin lỗi anh, tôi vừa phải xem lại chút đề cương để tiết sau giao cho các em về nhà ôn luyện. Đã để anh đợi lâu rồi….Vừa nãy tôi có nghe cô hiệu trưởng nói qua về việc anh đến đây xin phép cho cháu Nam nghỉ học. Vậy lý do là gì vậy anh..?

Nam cũng đứng dậy chào cô, nói sơ qua về cô Thúy cho mọi người biết một chút. Cô Thúy là giáo viên dạy Văn, cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp Nam đang học. Cô là một giáo viên trẻ mới được phân công về trường năm nay nên đảm nhận chủ nhiệm một lớp trong khối 10. Chắc cô cũng mới chỉ tầm 26-27 tuổi thôi, có người yêu chưa thì không biết, nhưng chắc chắn cô chưa có chồng. Ngoại hình ưa nhìn, cao ráo thuộc tuýp người biết thông cảm với học sinh. Đó là những điều mà học sinh trong lớp cảm nhận về cô, nhìn cô giáo chú Đại nói:

- - Dạ vâng, chào cô...Tôi là chú của cháu Nam...Bố cháu đang nằm viện mà tình hình cũng không ổn lắm. Đến hiện tại vẫn đang hôn mê, nên gia đình muốn xin nhà trường cho cháu nó nghỉ học một thời gian để chăm bố. Đây tôi còn mang cả bệnh án với kết quả phẫu thuật của anh ấy đến đây vì sợ nhà trường không tin.

Cô Thúy xem số giấy tờ đó rồi nói với chú Đại:

- - Cuối năm cũng sắp thi cử rồi mà nghỉ dài như vậy đến lúc thì thì biết làm sao hả anh…? Sao anh không để cháu đi học chính buổi sáng rồi chiều về chăm bố…

Cô Thúy nói vậy là vì cô cũng có lý do của cô, cũng vì lo cho học sinh. Chú Đại lắc đầu đáp:

- - Nhưng khổ một nỗi bố cháu lại không biết bao giờ tỉnh lại hay có xảy ra vấn đề gì không..? Không giấu gì cô anh trai tôi đã tỉnh lại một lần nhưng do sốc tinh thần nên vết thương lại chuyển biến nặng hơn. Chính vì vậy tôi mới cần cháu Nam ở đấy, chứ còn chăm sóc thì tôi chăm cũng được. Chuyện này liên quan đến tính mạng con người, mong cô xem xét.

Cô Thúy im lặng suy nghĩ, chú Đại thì lẩm bẩm:

- - Người mà có làm sao thì mới không cứu được chứ không học năm nay năm sau học...Khỉ gì…

Cô Thúy ngước lên lườm, giọng hơi gắt:

- - Anh nói cái gì cơ…?

Chú Đại vội đánh trống lảng:

- - Ơ không, tôi có nói gì đâu...Ý tôi là mạng người quan trọng ấy mà...Hề hề..

Nam thấy bộ dạng chú Đại như thế thì phì cười, cô Thúy lắc đầu rồi bảo Nam:

- - Thôi được, cô sẽ cho em nghỉ...Nhưng lát đợi ở đây cô đưa đề cương về nhà em nhớ học để còn chuẩn bị thi. Lịch thi có dán ở bảng tin ở ngoài sảnh lát em xem qua nhé. Nhà em có gần nhà bạn nào cùng lớp không, có thì em phải mượn bài vở của bạn rồi tự học. Khi nào bố khỏe nhớ quay lại trường đi học...Chiều hôm qua đã nghỉ không lý do rồi đấy..

Cô giáo xin phép đi lấy đề cương ôn luyện cho Nam, cô vừa đi chú Đại nói nhỏ với Nam:

- - Khiếp, cô này lắm mồm thế. Xin nghỉ thì cho nghỉ đi nói lắm thật. Thế nên ngày xưa chú cũng chẳng thích đi học. Cỡ này mà lấy chồng nói lắm thế này ngày phải ăn mấy trận.

Nam cười hềnh hệch đáp:

- - Thê sao ban nãy cháu thấy chú lại sợ không dám nói thật thế..?

Chú Đại nhìn xung quanh rồi nói:

- - Tại vì chú đang xin cho mày nghỉ học thôi, nói thẳng ra rồi bị đuổi à...Dốt…

Cô Thúy quay lại với một sấp giấy tờ trên nay đã được ghim ngay ngắn, đưa Nam cô nói:

- - Đề cương ôn thi đây, cô vừa lấy cả mấy môn khác cho em rồi đấy. Giờ em viết cho cô cái Đơn Xin Nghỉ Học trình bày lý do vào đấy. Xong đưa cô nộp lại cho hiệu trưởng, nhớ phải học bài đầy đủ đấy..

Chú Đại đứng nhìn đống đề cương chép miệng lắc đầu ngao ngán, đột nhiên cô Thúy nhìn chú Đại nói làm chú giật mình:

- - Còn anh nữa, anh cho tôi số điện thoại để có gì tôi còn liên lạc báo về chuyện thi cử. Anh là người đến xin phép cho Nam nghỉ học thì anh phải có trách nhiệm trong việc học hành của em nó.

Chú Đại như cái máy, mở điện thoại đọc số cho cô giáo ghi vào sổ mà không dám ho he câu nào kiểu như bị cầm tinh. Lấy số điện thoại xong cô Thúy tiếp tục:

- - Có ông chú như anh chỉ làm hư các cháu…

Chú Đại tức đỏ mặt ấp úng:

- - Cô...cô...Cô nói thế mà nghe được à..?

Cô Thúy khẽ cười:

- - Ban nãy nhìn anh tôi đã thấy sợ, vào đến đây lại còn nói cái kiểu học hành không quan trọng thì chẳng phải làm hư bọn trẻ…

Tình hình giữa cô giáo và chú Đại đang ban căng thì Nam chìa tờ đơn ra chen vào:

- - Thưa cô em viết xong rồi ạ..

Cả hai dừng lại không đấu khẩu nữa, cô giáo nhận đơn từ Nam rồi nói:

- - Ừ, vậy được rồi...Giờ em ra bảng tin xem lịch thi rồi hôm thi nhớ đến...Cô cũng sẽ nói chuyện với ban giám hiệu cùng các thầy cô bộ môn về trường hợp của em. Cô chúc bố em sớm khỏe lại nhé. Em về được rồi…

Quay sang nhìn chú Đại cô Thúy thay đổi nét mặt nói:

- - Xong rồi, anh có thể đưa cháu về. Chào anh…

Chú Đại nãy giờ vẫn đang bực bội ứ ở cổ họng không nói thành câu:

- - Chào...cô…

Nam cũng cúi đầu chào cô giáo rồi kéo chú Đại ra khỏi phòng. Ra bẳng tin trước sảnh sân trường xem lịch thi thì Nam thấy chỉ còn tầm 10 ngày nữa là thì rồi. Lúc đó lớp Nam cũng đang có tiết thể dục, mọi người đang tập chạy kẻ đứng người ngồi giải lao. Trang thấy Nam đang đứng xem bảng tin thì xin phép thầy giáo chạy lại chỗ Nam rồi nhìn chú Đại bẽn lẽn:

- - Cháu chào chú…

Chú Đại vẫn đang cay cú chuyện bị cô giáo chủ nhiệm Nam vặn vẹo ban nãy nên trả lời có phần khó chịu:

- - Ừ…

Nhưng như chợt nhớ ra nên chú Đại vội sửa lại:

- - Ừ...chào cháu..Bạn học cùng lớp với Nam hả...Thằng Nam nó khoe suốt đấy..

Con bé tưởng thật mặt mừng rỡ:

- - Thật hả chú...Chắc toàn nói xấu cháu chứ gì...chú nhỉ..?

Thằng Nam bị ông chú chơi cho vố hơi đau, nó đỏ chín mặt mồm lắp bắp:

- - Không...không...phải đâu…

Chú Đại lại giở thói bắt nạt người:

- - Mày lại cãi...không thì sao chú biết cô bé này học cùng lớp với mày…

Thế là cu Nam tắc tịt, không nói được gì luôn. Cái Trang hỏi tiếp:

- - Sao hôm qua cậu nghỉ học chiều….Mà hôm nay đến trường cũng không học à,..?

Nam nói:

- - Tớ đến xin nghỉ học mấy hôm….

Đoạn nó quay sang bảo chú Đại:

- - Thôi về đi chú, đi cũng lâu rồi….

Chú Đại lắc đầu tỏ vẻ chán nản:

- - Ừ thì về, tưởng cu cháu thế nào….Thôi chào cháu nhé chú với Nam về đây, sau rảnh cứ đến nhà chơi…

Trang định chất vấn Nam thêm mấy câu nữa nhưng không kịp, con bé cũng chào chú Đại rồi chạy về chỗ lớp đang học thể dục. Nam đi qua cũng cúi đầu chào thầy giáo dạy thể dục, đám bạn trong lớp lại một lần nữa ngoái lại nhìn hai chú cháu bước lên con oto đen bóng loáng sang trọng, chú Đại lái xe ra khỏi công trường với một tốc độ xé gió trong cái ngỡ ngàng của ông bảo vệ đang chửi đổng:

- - Lái xe như ăn...cướp….thế….à….

Trên xe quay lại bệnh viện chú Đại hỏi Nam:

- - Thế con bé biết nhà cháu chưa nhỉ…? Ban nãy chú nói mà quên không hỏi nó..

Nam đáp:

- - Biết nhà bà ngoại thôi, mà sao lúc nãy chú nói cái gì mà cháu kể về bạn ấy suốt..

Chú Đại cười ha hả:

- - Mấy khi gặp được người yêu thằng cháu, chém tí vậy….Thế mới biết con bé cũng thích cháu đấy...Nghỉ mẹ học cưới luôn đi cho chú có cháu bế mà bố mày cũng được lên hàng ông nội….Ha ha ha…

Nam im lặng chú Đại tiếp:

- - Đùa thế thôi nhưng chú thấy nó cũng được đấy, bạo dạn phết...Con gái giờ phải thế, mạnh mẽ, tự tin…...Dám nghĩ dám làm….

Chú Đại đang nói dở câu thì Nam chen vào tiếp:

- - Giống như cô giáo cháu chứ gì….

À vâng, chú Đại tắt điện tiếp tục lái xe và trên đường quay lại bệnh viện và không nói thêm một câu gì nữa. Nam thâm như mâm xôi được mùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.