Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn.
Hai đứa nhỏ trừng mắt nhìn nhau.
“Cậu là ai, sao ở nhà chúng tôi?” Thương Vấn Tinh ánh mắt rất giống anh, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, có vẻ thiếu sức sống.
Hoắc Đào Đào tự giới thiệu: “Chào cháu ngoại nhỏ, gọi dì là Đào Đào, là dì nhỏ của cháu.”
Thương Vấn Tinh lớn tiếng la ầm lên: “Nói bậy, tôi không có dì nhỏ, mẹ tôi căn bản không có chị em gái.” Hoắc Uyển Nhi lúc rời đi, cậu vẫn còn rất nhỏ, căn bản không nhớ.
“Trước kia không có, bây giờ có, cháu phải gọi dì là gì.”
Thương Vấn Tinh gương mặt chán chường: “Cậu cũng đâu có lớn hơn tôi, tại sao có thể là dì của tôi? Còn nữa, ai cho cậu mặc quần áo của tôi?”
Hoắc Đào Đào cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xanh da trời trên người mình: “Là cháu ngoại lớn lấy cho dì.”
“Cháu ngoại lớn là ai?”
“Anh cháu.”
“Anh!” Thương Vấn Tinh chạy vọt ra khỏi phòng bếp, nhìn về phía Thương Vấn Thanh đang làm đồ ăn sáng, hỏi: “Cậu ta rốt cuộc là ai?”
Thương Vấn thanh đang chuẩn bị nấu cháo, suy nghĩ một chút, Hoắc Đào Đào tối qua chưa ăn cơm, cho vào nồi thêm một chút gạo.
“Chính như dì nói.”
Thương Vấn Thanh khó tin: “Gạt người, mẹ làm gì có em gái.”
Phòng bếp ở nhà cũng không lớn, Thương Vấn Tinh nắm ống quần anh đi tới đi lui, làm cho không gian thêm chật hẹp.
Thương Vấn Thanh cau mày: “Chuyện này chút nữa anh sẽ giải thích, em ra phòng khách ngồi yên đi.”
Thương Vấn Tinh thấy biểu tình nghiêm túc của anh, buông tay ra, ủ rũ cúi đầu trở về phòng khách, cũng không ngồi vào bàn ăn, mà là ngồi co lại một khối trên ghế sô pha.
Hoắc Đào Đào leo xuống ghế, đi tới trước mặt Thương Vấn Tinh, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cháu có phải đói rồi không, dì khi đói bụng cũng sẽ không vui.”
Mái tóc mềm mại của cô bé thả nhẹ ở trên vai, ánh mắt trong veo, sáng ngời, mũi nhỏ, môi đỏ hồng, lúc cười sẽ lộ ra một hàng răng sữa trắng tinh.
Thật là đáng yêu, so với những bé gái ở nhà trẻ có phần đáng yêu hơn.
Nhưng là bởi vì dễ thương, càng làm cho cậu chán ghét.
Thương Vấn Tinh tức giận nói: “Không phải chuyện của cậu.”
Hoắc Đào Đào khoát tay: “Trẻ con không được ăn nói thô tục.”
Thương Vấn Tinh nhíu chặt mày, không nhịn được đẩy cô bé một cái.
“Nói không cần cậu lo.”
Hoắc Đào Đào không có phòng bị, lập tức ngã xuống đất.
Thương Vấn Tinh ngẩn người một chút, chột dạ quay mặt đi chỗ khác, nhưng mà ánh mắt vẫn để ý đến động tĩnh của cô bé.
Hoắc Đào Đào chậm rãi bò dậy, vỗ tay một cái: “Không có sao, cái này gọi là...”
Cô bé dừng lại một chút, nói: “Quân tử không chấp tiểu nhân.”
Vừa học được một câu, haha, cô cũng thật thông minh.
Thương Vấn tinh chút áy náy trong lòng nhanh chóng biến mất, tức giận “hừ” một tiếng.
Đến lúc ăn sáng, Thương Vấn Tinh ánh mắt giận dữ nhìn cô bé ngồi ở đối diện, hoàn toàn xem cô là kẻ thù xâm phạm lãnh địa của minh.
Thương Vấn Thanh nấu cháo cho hai đứa trẻ, hỏi Hoắc Đào Đào: “Có cần tôi đút dì không?”
Thương Vấn Tinh vừa nghe, càng tức giận hơn, anh cũng chưa từng đút cơm cho cậu, luôn nói là con trai phải độc lập, phải kiên cường, dựa vào cái gì cô bé lại được như thế?
“Đào Đào có thể tự ăn.”
Hoắc Đào Đào tay phải cầm muỗng, cẩn thận múc cháo rồi thổi, từ từ đưa vào trong miệng, một chén cháo rau cải lại được cô bé ăn thành giống như một món cao cấp nào đó, tay trái còn cầm bánh bao, một muỗng cháo một miếng bánh bao, hai má phòng lên giống như như một chú chuột nhỏ.