Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ma Can nhận lấy chai nước suối, cố gắng tỏ ra gương mặt vui vẻ, khom người hướng vào trong buồng xe nhìn cô bé đang co rúm, khóc lóc: “Khát nước chứ? Uống nước trước, uống nước xong chú dắt đi ăn thịt.”
Hoắc Đào Đào quả thật rất khát, môi cũng đã bong tróc, thấy bình nước, cô bé đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Rất gấp.
Cô bé là một đứa trẻ ngoan, cho tới bây giờ cũng chưa đi bậy bạ ở đâu cả.
“Cháu nghĩ, cháu cần đi vệ sinh một chút.” Hoắc Đào Đào giọng mềm nhũn.
Ma Can thấp giọng mắng: “Thật là một con bé phiền toái.”
“Để cho nó đi, đừng để đi bậy trong xe, phiền phức hơn.” Hắc Bàn nói.
Ma Can nhìn bốn phía, bên lề đường bước mấy bước vừa hay có một con hẻm nhỏ.
Ông ta không chịu được kéo cô bé xuống xe, chỉ vào ngõ hẻm nói: “Đi vào đó.”
Hoắc Đào Đào trên người chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, xuống xe chân vừa tiếp đất liền rùng mình, cóng đến cả người giật mình, gió lạnh thổi, lại càng mắc ơn.
Nhưng nhìn ngõ hẻm u ám, cô bé trong lại sinh sợ sệt.
“Cháu, cháu muốn đi nhà vệ sinh.”
“Còn muốn đi nhà vệ sinh?” Ma Can không kiên nhẫn đẩy cô bé một chút: “Hoặc là mày đi chỗ đó, hoặc là mày ngồi xuống chỗ này luôn.”
Làm sao có thể, trên đường này là có lát đát vài người qua lại, cô bé làm sao có thể trước mặt nhiều người như vậy đi vệ sinh?.
Hoắc Đào Đào xua bàn tay nhỏ, sau đó lảo đảo đi về phía con hẻm.
Đầu hẻm để hai cái thùng rác lớn, toàn mùi chua mùi thối. Hoắc Đào Đào ở phía sau thùng rác tìm một nơi hơi sạch sẻ mới dè dặt ngồi xuống.
Sau khi đi xong, Hoắc Đào Đào ngó đầu nhỏ ra, hai người xấu đang dựa vào cái hộp sắt, trong miệng bốc khói, cúi đầu không biết đang nói gì.
Cô bé lại quay đầu nhìn sâu vào trong con hẻm nhỏ, một bên là hai người xấu, một bên là con hẻm nhỏ âm u giống như muốn nuốt người.
Cô bé nên làm cái gì?
Hoắc Đào Đào trong đầu nhớ tới lời mẹ dặn, muôn ngàn lần không thể đi cùng người xấu.
Vì vậy, cô bé chống tay lên vách tường đứng dậy, nhân lúc hai người đó không nhìn về phía này, không chút do dự xoay người chạy vào trong con hẻm nhỏ.
Hắc Bàn thờ ơ nhả khói, liếc mắt nhìn vô hẻm nhỏ một cái, chỉ thấy một bống trắng biến mất ở khúc quanh.
“Chết mẹ, đại ca, con bé kia chạy rồi.”
“Mau đuổi theo.” Ma Can dập tàn thuốc, không nói hai lời chạy tới.
Ngõ hẻm hết sức chật hẹp, khắp nơi toàn là rác rưởi, xe đạp bị vứt đi, giá gỗ đồ đạt ngổn ngang, trên trường mấy ngọn đèn bằng thủy tinh chợt lóe lên, miễn cưỡng mang lại một tia ánh sáng yếu ớt.
“Con ranh chết tiệt, còn dám chạy.” Giọng nói dữ tợn của người đàn gào lên.
“Mẹ... mẹ ở đâu, Đào Đào thật sợ hãi.” Hoắc Đào Đào vừa chạy vừa khóc, hai mắt ngấn lệ, không để ý bị giá gỗ cản chân ngã xuống, đầu gối đập xuống đất, liền truyền tới một trận đau đớn.
Một giây kế tiếp, cổ áo cô bé bị kéo lên, cả người bị lôi lên.
Ánh đèn đường mờ mờ, một gương mặt gầy nhom xuát hiện trước mặt cô, hung dữ nói: “Chạy đi, sao lại không chạy?”
Đầu gối đau đớn cộng thêm lần nữa bị rơi vào tay người xấu, Hoắc Đào Đào nhất thời khóc lớn.
“Chú là người xấu, buông cháu ra, mẹ...”
“Buông cháu ra, cứu mạng!”
“Xấu xa...”
Hoắc Đào Đào khóc lớn, tay chân không ngừng đánh tói, thậm chí móng vuốt còn cào lên mặt Ma Can chảy máu.
Ma Can thẹn quá hóa giận, lúc này ném cô bé xuống đất.
Hắc Bàn kéo ông ta, mặt cuống cuồng: “Đại ca, đi nhanh đi, đừng gây rối nữa, cẩn thận cảnh sát tới.”