Dì Giả Mạo Của Đỉnh Lưu Là Tiểu Tham Ăn

Chương 17: Chương 17: Ta là chúa tể thú dữ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếu Khải thấy cô uống như vậy liền vui vẻ, không nói ra sự cao hứng, chỉ là anh thích dáng vẻ đứa trẻ không kiểu cách này, lại đưa cho cô bé thêm một ly.

Hoắc Đào Đào bưng ly, nhìn những người khác, ghé vào tai Tiếu Khải nói nhỏ: “Khải Khải, sao bọn họ không uống?

“Đúng nha, sao các người không uống?” Tiếu Khải phụ họa nói, “Cũng bưng lên, mỗi người một ly.”

Mọi người khóe miệng giật một cái, nhưng cũng vì nể mặt của Tiếu Khải, vì vậy mỗi người đều một ly sữa bò.

“Tới, cạn ly.” Tiếu Khải đề nghị.

Có người hỏi: “Vì việc gì?”

Tiếu Khải dừng một chút: “Để ăn mừng hôm nay tôi có thêm một dì nhỏ.”

Mọi người không nhịn được, liền suy đoán lại lịch của cô bé nhỏ này.

“Đào Đào, cạn ly.”

Tiếu Khải giơ ly lên trước, Hoắc Đào Đào nhìn dáng vẻ đó, cũng bắt trước, cũng cố gắng giơ cao ly. dùng giọng nói trẻ con: “Cạn ly!”

Vì vậy, trong quán bar xuất hiện một cảnh kì lạ.

Một đám người cả nam cả nữ, ngồi ở khu vực đắt tiền nhất, những những người này...

Lại uống sữa tươi!

So với Whisky thượng hạng, nói ra không biết có người tin không.

Một lát sau, trong quán đột nhiên yên tĩnh lại, bốn phía đèn cũng tắt đi, chỉ để lại một ánh đèn ở giữa sân khấu, một người đàn ông đeo mặt nạ màu trắng, ôm một cây đàn ghi=ta bước lên sân khấu.

Anh ngồi ở băng ghế cao, thử mic, sau đó nhìn xung quanh một lượt, bắt đầu hát.

Thương Vấn Thanh từ nhỏ đã học nhạc, rất giỏi đánh đàn, sau cuộc thi tài năng thu hút được rất nhiều người hâm mộ, sau khi ra mắt cũng tự nhiên trở thành giọng hát chính của nhóm. Lần này, anh tự đàn tự hát một bài nhạc tiếng Anh cổ điển.

Thương Vấn Thanh ôm đàn, hơi cúi đầu, ánh đèn sân khấu đều tập trung vào anh, giống như cả người đang sáng lên. Theo từng giai điệu của tiếng đàn, một giọng hát trầm ấm vang lên trong quán bar, làm cho người ta không tự chủ được đắm chìm theo sự chuyển động nhịp nhàng của bài hát.

“Anh Khải, đây chính là ca sĩ mới anh đưa tới sao, hát cũng rất tốt, nhưng sao lại không lộ mặt, có phải quá xấu xí không muốn ai nhìn thấy.” Một người đàn ông cười đùa cợt nhã hỏi Tiếu Khải.

Tiếu Khải còn chưa lên tiếng, một cô gái bên cạnh đã liếc nhìn người đàn ông kia, giọng châm chọc: “Câm cái miệng thúi của anh lại đi, đừng ảnh hưởng đến người khác nghe nhạc.” Hiển nhiên cô gái này đã bị tiếng hát của người trên sân khấu hấp dẫn.

Hoắc Đào Đào cố gắng ngước cổ nhìn lên trên sân khấu, cảm thấy người đàn ông trên đó rất quen mắt, nhưng là Thương Vấn Thanh bình thường cũng không có nói chuyện lớn như vậy.

“Khải Khải, là cháu ngoại lớn đang hát sao?”

Tiếu Khải gật đầu một cái.

“Dì muốn xem, dì muốn xem.” Hoắc Đào Đào bây giờ cả sữa bò cũng không uống, nhưng đáng tiếc vóc dáng của cô quá nhỏ, ngồi ở trên ghế sô pha chỉ có thể nhìn thấy được nửa cái đầu của Thương Vấn Thanh.

Tiếu Khải liền để cho Hoắc Đào Đào đứng lên ghế sô pha, tay bên phải vịn vào lưng của cô.

Thương Vấn Thanh nhanh chóng đổi một bài hát sôi động hơn, kéo theo bầu không khí trong quầy rượu cũng náo nhiệt theo. Hoắc Đào Đào nghe hát cũng hoàn toàn không hiểu gì, nhưng cũng không ngại ngùng đung đưa theo nhịp bài hát.

Thương Vấn Thanh một bên hát, một bên thờ ơ nhìn xuống sân khấu, liếc một cái, liền bị Hoắc Đào Đào đang huơ tay múa chân ở một bàn rượu cách đó không xa thu hút ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.