Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mình không nói bậy, ba mình cũng nói như vậy, còn không muốn chúng mình chơi với cậu, nếu không sẽ bị cậu làm hư.” Trương Hạo điệu bộ vô cùng kiêu ngạo, nói với hai người bạn: “Chúng ta đi chỗ khác chơi, không nên cùng với chất cấm nhỏ chơi chung.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Thương Vấn Tinh: “Cậu đi chỗ khác.”
Thương Vấn Tinh nắm chặt thành quả đấm: “Mình không đi, đường này cũng không phải nhà cậu mở.”
“Chó ngoan không cản đường.” Trương Hạo vừa nói, liền dùng tay đẩy Thương Vấn Tinh.
Trương Hạo dáng vẻ vừa mập vừa to lớn, so với Thương Vấn Tinh cao hơn nửa cái đầu. Bị cậu ta dùng sức đẩy như vậy, Thương Vấn Tinh ngã liền ra đất.
“Thật vô dụng, so ra cậu còn hơn tôi một tuổi.” Trương Hạo cùng hai người khác nhất thời cười lớn.
Nhưng mà chưa chờ cậu cười xong, một bóng dáng màu hồng đột nhiên lao nhanh tới, lập tức va vào cái bụng mỡ của cậu.
“Ai da!” Trương Hạo không kịp phản ứng, té xuống đất, lồng chim trong tay cũng rơi xuống đất, “rắc” một tiếng, mông còn truyền tới một trận đau.
“Không cho phép các cậu chọc ghẹo Tinh Tinh.” Hoắc Đào Đào chống nạnh, đôi mắt sáng.
Trương Hạo vừa than đau một tiếng, thấy là do một cô bé, dáng vẻ trắng hồng, giống như Công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp trong phim hoạt hình vậy, nhất thời không la hét nữa.
Cậu ngây ngốc hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là dì nhỏ, không cho phép các người chọc ghẹo Tinh Tinh.” Hoắc Đào Đào giọng nói giòn giã.
Một đứa trẻ khác khịt mũi: “Không thể nào, chất cấm nhỏ tại sao lại có một người dì xinh đẹp như vậy được chứ?”
“Cảm ơn cậu đã khen tôi đẹp.” Hoắc Đào Đào gật đầu đồng ý, sau đó nghiêm túc nói, “Nhưng cậu ấy chính là cháu ngoại nhỏ của tôi.”
Lúc này, Thương Vấn Tinh đứng lên, tức giận nói: “Chuyện của tôi không cần cậu lo.”
Hoắc Đào Đào dùng giọng nói non nớt, nghiêm túc nói: “Để người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào.”
Thương Vấn Tinh: “...”
Nơi này, nhỏ nhất rõ ràng là cô chứ?
Trương Hạo bò dậy: “Cậu chơi cùng bọn mình đi, không nên chơi với chất cấm nhỏ đó, mình có thể cho cậu xem vẹt của mình.”
Hoắc Đào Đào cau mày: “Tinh Tinh không phải đồ độc hại.”
“Chính là nó.” Ba cậu bé đồng thanh.
Thương Vấn Tinh tức giận đến mức tim đập loạn xạ, môi trắng như sáp.
Hoắc Đào Đào cũng tức giận, nhìn lồng chim trên mặt đất, nảy ra một ý.
“Chú vẹt nhỏ, ra đi!”
Trương Hạo bây giờ mới nhận ra lúc nãy khi ngã xuống, lồng chim cũng rơi xuống đất, khóa cửa bị hỏng. Hoắc Đào Đào vừa hô lên một tiếng, con vẹt liền từ bay ra khỏi lồng chim, bay vòng vòng giữa không trung.
Trương Hạo lập tức trợn tròn mắt, con vẹt này là con chim ông nội quý nhất, bình thường ông cực kỳ quý nó, từ trước tới giờ không bao giờ để nó một mình. Lần này là cậu lén đem nó ra khoe với bạn bè trong lúc ông nội đi vắng, nếu như con vẹt bay mất, ông nội trở về sẽ đánh cậu một trận. Nghĩ đến đây, cậu lúng túng bật dậy, cố gắng bắt con vẹt về.
“Mau trở lại cho ta.”
Tuy nhiên, một con vẹt thông minh như vậy người hơi mập mạp như cậu làm sao có thể bắt được, cậu vội đến mức mồ hôi nhễ nhại, nghĩ đến về nhà sẽ bị đánh, liền há miệng khóc.
“Cậu còn khóc nhè như vậy, thật đáng xấu hổ.” Hoắc Đào Đào dùng ngón trỏ ngoác một cái, hướng không trung ra hiệu với con vẹt, “Con vẹt nhỏ, mau đến đây với ta.”
Kỳ lạ chính là, con vẹt lại vô cùng nghe lời đậu trên vai của Hoắc Đào Đào, lập tức khiến cho bốn cậu bé có mặt trông thật ngốc nghếch.