Lúc Phương Tằng nói những lời này cũng không khác gì bình thường, nhưng Phương Trí Viễn nghe được quyết tâm trong đó, xem ra cữu cữu hắn rất tức giận. Lưu Trang cũng bình tĩnh lại, nếu không xử lý huynh đệ Lưu Hưng thì cấy bù bao nhiêu mạ cũng không xong chuyện, phải xử lý bọn Lưu Hưng trước mới được.
Phương Tằng bảo Phương Trí Viễn ở lại với Lưu Trang, anh thì vào thôn, gọi mấy hán tử trẻ tuổi khỏe mạnh mà anh quen thân. Lâm Chính dẫn đầu, đoàn người rậm rập tập hợp. Phương Tằng lấy xe la chuẩn bị mang bọn họ tới Lưu gia thôn. Phương Trí Viễn không yên tâm, im lặng cùng Lưu Trang trà trộn vào trong nhóm, Phương Tằng nhìn thấy cũng không nói gì.
Một xe la ngồi đầy người nên không thể đi nhanh như bình thường, Phương Tằng nói chi tiết chuyện xảy ra cho mọi người. Lâm Chính nghe xong nói đầu tiên: “Phương ca, huynh đệ nhà họ Lưu đó đúng là bắt nạt người khác, huynh quanh minh chính đại cấy ruộng của mình ở Lưu gia thôn, hắn dựa vào cái gì mà dám nhổ mạ của huynh Không phải là tại thấy huynh là người thôn khác, ma cũ bắt nạt ma mới! Nhưng hắn cũng không xem xem, Lâm gia thôn ta cũng không phải toàn vô dụng, huynh lại càng không phải kẻ bất lực, dám bắt nạt người thôn ta như vậy. Bắt nạt huynh chính là có thù với đệ. Hôm nay đi chuyến này, Phương ca huynh nói thế nào đệ làm thế ấy, đệ không nói hai lời, nhất định sẽ dạy hắn một trận, xem hắn còn dám làm bừa nữa không.”
Những hán tử khác cũng làm bạn bè thân với Phương Tằng, cũng rất nghĩa khí, phụ họa Lâm Chính, nói: “Đúng thế, đúng thế. Phương đại ca, huynh yên tâm, chúng ta nhất định xử lý hắn cho huynh.”
Lúc này nụ cười trên mặt Phương Tằng mới thật hơn, nói: “Tâm ý mọi người ta biết, nhưng ta cũng không thể khiến mọi người khó xử. Ta nói thẳng, mọi người ra mặt vì ta, đến lúc đó, ta hô một tiếng, mọi người liền xông lên, chỉ cần không ra án mạng, có chuyện gì đều để ta chịu. Ta dù có để không sáu máu ruộng cũng muốn hả cơn giận này.”
Những lời này của Phương Tằng vừa ra, mọi người đều hiểu rõ, đây là phải mạnh tay. Mọi người đều biết tính tình không muốn thiếu người khác của Phương Tằng, mà anh cũng đã nói rõ ràng, nếu đánh thương người, muốn bồi thường anh trả. Có sáu mẫu ruộng, dù làm huynh đệ Lưu Hưng mất tay mất chân cũng đủ bồi thường.
Trong lòng Phương Tằng cũng không lo lắng, anh hạ quyết tâm cho dù không thể trồng cấy gì trên ruộng ở Lưu gia thôn cũng phải xử lý huynh đệ Lưu Hưng, nếu không thì ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ anh, anh còn mặt mũi gì ra ngoài nữa. Hơn nữa trong nhà anh còn hơn hai trăm lượng chưa động vào, cùng lắm thì anh lên công đường, anh cũng không tin không xử lý được hai tên lưu manh như huynh đệ Lưu Hưng.
Phương Tằng không giống Phương Trí Viễn nghĩ là đến thẳng nhà Lưu Hưng, mà bảo Lưu Trang chỉ đường đến ruộng của huynh đệ Lưu Hưng. Nhà Lưu Hưng ở trong thôn chỉ có bốn mẫu ruộng, cũng cách không xa nhà bọn hắn, đều trồng lúa.
Phương Tằng thả người xuống xe, nói với mọi người: “Các huynh đệ, các ngươi giúp ta nhổ hết mạ ở hai mẫu ruộng này. Lưu Hưng hắn dám nhổ một mẫu mạ của ta, ta bắt hắn trả gấp đôi, xem hắn còn dám nói gì. Các ngươi nhổ đi, ta liền ở đây chờ hắn tới tìm ta.”
Nói xong, chính mình tràn đầy sĩ khí mà xuống nhổ đầu tiên. Mọi người ngây ngẩn, có thể là lần đầu tiên làm chuyện này nên chưa phản ứng kịp. Nhìn Phương Tằng nhổ mạ, mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng, Lâm Chính cắn răng, cũng xuống ruộng nhổ mạ.
Mọi người lúc này mới như tìm được người dẫn đầu, bắt đầu xuống nhổ.
Vài đại hán làm việc rất nhanh, chỉ chớp mắt đã nhổ xong hai mẫu mạ. Lúc này, những người trong thôn hóng chuyện đã nói cho huynh đệ Lưu Hưng. Huynh đệ Lưu Hưng cũng vội vàng chạy đến, nhìn hai mẫu mạ nhà mình bị nhổ, mắt Lưu Hưng lồi cả ra, la lớn: “Dừng tay! Bọn quỷ chết tiệt chúng mày, chúng mày dám động vào nhà ông à, chán sống sao.”
Nói xong liền xắn tay áo làm bộ muốn gây chuyện, Lưu Vượng đứng sau cũng làm giống như anh hắn, một bộ hung tợ trừng bọn Phương Tằng.
Phương Tằng ra mặt, cười lạnh nói: “Mày dám nhổ mạ nhà tao thì sao tao không được nhổ mạ nhà mày Tao nói cho mày biết, Lưu Hưng, ngoan ngoãn mà rửa tai* nghe, dám trêu đến trên đầu ông nội Phương mày, mày phải chuẩn bị tinh thần. Hôm nay tao không chỉ nhổ mạ nhà mày, còn nói rõ cho mày nhớ, sau này mày dám động vào một cây mạ nhà tao, tao liền trả lại cho mày gấp đôi.”
Lưu Hưng nhìn Phương Tằng, cười nhạo nói: “Chỉ bằng mày Phương Tằng, không phải tao coi thường mày, nhưng tao nhổ mạ nhà mày thì sao Đây là Lưu gia thôn tao, còn không đến lượt người ngoài như mày đến diễu võ dương oai. Hôm nay mày dám động vào mạ nhà tao, không bồi thường cho tao thì đừng mơ tới chuyện bước ra khỏi Lưu gia thôn. Tao nói cho mày biết, tao cũng không phải mày, trên tay tao đã có máu người, đến lúc đánh mày kêu cha gọi a ma, cũng đừng trách ông đây không bảo mày trước.” Nói xong còn ra vẻ cười to.
Phương Tằng dùng ánh mắt khinh thường đánh giá một cái chân què của Lưu Hưng, không lưu tình cười nói: “Vậy sao Chẳng lẽ chỉ bằng một thằng què như mày mà cũng có thể làm tao không ra được Lưu gia thôn Mày nghĩ mày là tổ tông hay tài chủ của thôn này, người khác vì sao phải nghe lời mày Vì mày bình thường trộm cắp vặt ở Lưu gia thôn hay là vì nhà mày khóc lóc om sòm chửi đổng khiến người ta thấy phiền Mày không nói tao cũng quên mất, mày nhổ mạ nhà tao, làm nhà tao tổn thất không ít bạc, mày tự lấy ra hay là tao giúp mày lấy ra”
Chân Lưu Hưng là do năm đó Lưu a ma nâng quan tài đến nhà đánh gãy, sau đó đi đường luôn khập khiễng, người trong thôn đều gọi sau lưng hắn là Lưu què, nhưng hắn làm người bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, bị hắn nghe thấy sẽ nghĩ mọi cách trả thù nên dần dần cũng không ai nói. Nhưng hôm nay thình lình bị Phương Tằng gọi trước mặt người khác, mặt Lưu Hưng đỏ lên, tóc dựng đứng.
Trong thôn hắn vẫn là tiểu bá vương, người cứng rắn hắn không dám trêu vào, người nhu nhược hắn liền bắt nạt đến lúc thấy được liền thôi, cho nên ở Lưu gia thôn tuy không ai thích hắn nhưng sống cũng coi như có tư có vị, tính tình bá đạo quen, bây giờ còn là cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt, không hề nghĩ ngợi liền một quyền đánh về phía Phương Tằng.
Phương Tằng nhìn, cười lạnh trong lòng, đến vừa lúc. Nhẹ nhàng tránh nắm đấm của Lưu Hưng, quay đầu bèn cho hắn một đá, lại đánh hắn hai quyền, đánh cho hắn ngã ngửa xuống đất Phương Tằng mới dừng tay.
Lưu Vượng thấy anh mình thị bắt nạt, lập tức xông tới hỗ trợ, cũng bị Phương Tằng đánh lăn ra đất. Lưu Hưng thấy huynh đệ nhà mình rõ ràng không phải đối thủ của Phương Tằng, lại nhìn những hán tử trẻ tuổi cao to (đẹp trai)anh mang tới, biết mình chắc chắn đánh không lại, hắn liếc mắt với Lưu Vượng, Lưu Vượng ngầm hiểu.
Lưu Hưng ngồi dưới đất, ôm ngực, hô to: “Cứu mạng, cứu mạng! Phương Tằng đánh chết người rồi. Ngực của ta đau không chịu nổi. Đệ đệ, ngươi mau đi báo quan, nói có người ở trong thôn ỷ mạnh hiếp yếu, còn muốn đánh chết ta, nhờ thanh thiên đại lão gia làm chủ cho chúng ta.” Vừa nói vừa ôm ngực, một bộ không thể dậy nổi.
Lưu Vương cũng lập tức nói: “Ca, ngươi không sao chứ Phương Tằng mày dám đánh anh tao ra nông nỗi này, mày phải chữa cho anh tao. Nếu không, tao lập tức đi báo quan, để cho quan lão gia xem xem. Mày đây là đả thương người khác, không những bị đánh thậm chí còn phải lưu đày. Mau mau đưa anh tao đến y quán, nếu không thì mày lập tức theo tao đi gặp quan.” Nói ra vẻ đúng lý hợp tình.
Huynh đệ Lưu Hưng ở Lưu gia thôn cũng chỉ có giá trị vũ lực bình thường, nhưng bọn hắn hiểu được tâm lý của mấy người nhát gan sợ phiền phức. Nông dân ở nông thôn đều ngại gặp quan, có câu là nha môn bát tự khai, có lý không có tiền chớ vào. Hơn nữa, mọi người dù sao cũng là thân thích, nếu đúng là phải gặp quan thì đúng là cực mất mặt.
Cho nên nếu huynh hắn không đánh lại người khác, liền dùng việc bị thương phải cáo quan dọa người. Người bình thường đều không muốn lắm chuyện, coi như cho bọn hắn chút tiền là xong. Bọn hắn cũng có mắt, cũng sẽ không buộc người khác đến nỗi chó cùng rứt giậu.
Phương Tằng nghe lại nở nụ cười, vốn đứng ở bên cạnh, vừa nghe xong lại đi đến chỗ Lưu Hưng. Lưu Hưng đang ôm ngực, thấy Phương Tằng đi về phía mình, hắn bản năng cảm thấy kinh hoảng, phô trương thanh thế nói: “Thế nào, ngươi muốn làm gì Ngươi không sợ gặp quan” Nói đến đây, hắn thấy bớt sợ một chút.
Phương Tằng cũng không nói vô nghĩa, giơ nắm đấm đánh Lưu Hưng. Lưu Vượng thấy thế vội vàng đến hỗ trợ, bị Lâm Chính và người khác giữ chặt, không thể động đậy, đành phải trơ mắt nhìn Phương Tằng hung hăng đánh đại huynh mình, từng đấm từng đấm, Lưu Vượng nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Lưu Hưng đã xin tha từ lâu, cầu xin Phương Tằng: “A đau! Đừng đánh, đừng đánh! Phương huynh đệ, ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, trêu chọc nhầm người, xin ngươi đại nhân đại lượng, không cần so đo với ta. Đừng đánh!” vừa nói vừa dùng tay che bụng mình.
Đừng thấy Phương Tằng là thợ săn, nhưng mấy năm trước cũng có thể đánh nhau, nếu không cũng không cứu được chưởng quầy Trần. Nhìn anh đánh mạnh tay, nhưng thực ra sẽ không nguy hại đến tính mạng Lưu Hưng, nên anh nghe Lưu Hưng nói cũng không dừng lại mà nói: “Máy không phải nói tao đánh mày trọng thương sao Nếu tao đã phải chịu ác danh này thì cũng không nên chịu không. Chờ tao đánh gãy nốt cái chân kia của mày thì chúng ta cùng đi gặp quan. Tao không sao, nhà mày động vào mạ nhà tao trước. Nói thật tao cũng không sợ, nếu đánh mày thành tàn phế thì cùng lắm bán ruộng đưa mày đến y quán, nhưng sau này nhà mày cũng đừng nghĩ đến trồng lúa nữa, ông đây có thừa thời gian để xả giận.”
Lưu Vượng nhìn đại huynh mình bị đánh gào a a, hắn giãy dụa cũng không được đành phải nói tốt với Phương Tằng: “Phương gia huynh đệ, có chuyện từ từ nói. Ngươi thả huynh ta ra trước rồi chúng ta lại nói được không”
“M* kiếp, chúng mày gây sự trước rồi xin tha à Mặt trời cũng không xoay quanh chúng mày, chúng mày nói bắt đầu thì bắt đầu, nói ngừng thì ngừng chắc Nói cho mày biết, việc này bây giờ do tao nói, dù tao không có ruộng này cũng phải cho chúng mày một trận.” Phương Tằng mắt mở trừng trừng nói.
Lưu Hưng bị đánh không chịu nổi, biết mình trêu phải thứ dữ, lúc này mới thành thành thật thật nói: “Phương gia huynh đệ, có chuyện từ từ nói. A đau! Ngươi đừng đánh, ngươi nói như thế nào ta liền làm thế ấy. Ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho ta có mắt không tròng đi.”
Tay Phương Tằng dừng lại, nói với Lưu Hưng: “Ngoan ngoãn như vậy sớm thì không cần ăn đòn nhiều vậy. Tao nói cho mày biết, ruộng này ở Lưu gia thôn của tao, nếu lại xảy ra chuyện gì, tao không cần biết là người khác hay chúng mày làm, tao chỉ tìm chúng mày. Đánh gẫy chân huynh đệ mày thì cùng lắm là bán vài mẫu ruộng cho chúng mày đi y quán. Sau này, mày thành thật cho tao, nếu lại muốn giở trò, nhớ lại trận đòn hôm nay, tao nói cho mày biết, đây chỉ là cảnh cáo, nếu làm thật, mày mất nửa cái mạng cũng đừng oán ông mày tâm ngoan thủ lạt. Còn nữa, mày nhổ bao nhiêu mạ của tao thì lo mà cấy lại, nếu không lần sau tao sẽ dẫn người thẳng đến nhà mày, xem thử xem xương mày đến cùng là cứng rắn đến đâu.”
Lúc Phương Tằng nói lời này, toàn thân đều toát ra sự tàn nhẫn, Lưu Hưng sợ tới mức vội vàng gật đầu, cam đoan nói: “Phương gia huynh đệ yên tâm, sau này ta không dám động vào nhà ngươi. Xin ngươi tha ta đi, tha ta đi.” Nói chỉ còn kém cúi lạy Phương Tằng.
Phương Tằng lúc này mới thả Lưu Hưng ra, Lưu Vượng cũng bị thả ra, vội vàng tiến lên đỡ đại huynh hắn.
Phương Tằng nhìn Lưu Hưng mặt mũi bầm dập mới đỡ giận, khinh thường nói: “Nếu hôm nay mày không phục thì có thể đến Lâm gia thôn tìm tao, mặc kệ là công hay tư ông đây cũng sẵn sàng.” Sau đó hô to với bọn Lâm Chính: “Các huynh đệ, chúng ta lên trấn trên uống rượu đi.”
Mấy người Lâm Chính vô cùng vui vẻ cùng đi.
Phương Trí Viễn cũng muốn dẫn Lưu Trang đi, nhưng Lưu Trang da mặt mỏng, chết sống không chịu. Phương Trí Viễn nghĩ mình cũng không thích xã giao với người lớn, liền nói với Phương Tằng ở lại nhà Lưu Trang ăn cơm.
Lưu a ma thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang cùng đi về, biết là việc đã được giải quyết xong, nhìn mặt Phương Trí Viễn không có buồn bã, biết không phải cậu cháu hắn bị thiệt mà ngược lại huynh đệ Lưu Hưng phải bị ăn đòn. Nghĩ như thế, Lưu a ma càng vừa lòng với Phương Trí Viễn, tính toán xem trong nhà có gì ngon chuẩn bị chiêu đãi hắn.
Lưu Trang muốn vào bếp giúp đỡ lại bị ông cậu đuổi ra, bảo cậu ở ngoài tiếp đãi Phương Trí Viễn. Trong mắt Lưu a ma, Phương Trí Viễn tuy nhỏ tuổi nhưng chơi thân với Lưu Trang, trong nhà không có cha ma, cũng có chút củ cải, tình huống như thế nếu A Trang nhà ông gả qua thì đúng là hưởng phúc.
Quan trọng nhất là ông nhìn ra được Phương Trí Viễn đối với Lưu Trang nhà ông rất tốt, điểm ấy so với bất kì điều gì đều tốt hơn. Ca nhi chỉ có người biết lạnh biết nóng làm bạn mới có thể sống có tư có vị. Cho nên Lưu a ma tính toán chỉ cần có cơ hội liền để hai đứa bé bồi dưỡng cảm tình.
Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang đi ra, cười cười hỏi: “Lưu Trang, ma ma ngươi làm món gì ngon thế Xem ngươi thèm thế kia, chắc chắn là ngươi ăn vụng, nếu không thì ông ngươi cũng không đuổi ngươi đi ra.” Vừa nói vừa cười vui vẻ.
Lưu Trang thì buồn cười nhìn Phương Trí Viễn, nói: “Còn lâu. Chắc chắn ngươi mới thường ăn vụng. Ta muốn giúp ông nấu cơm nhưng ông nói ngươi là khách, bảo ta ra chiếu cố ngươi.”
Phương Trí Viễn cảm thấy mình đúng là xấu, Lưu Trang tốt bụng cùng mình còn bị mình trêu cười. Hắn nghĩ như thế, khó được mà cúi đầu.
**
Zổ: mie mie mie!!!!!!!! List wattpad của tôi lại bị mất, lần thứ bao nhiêu rồi không biết, mà quan trọng là tôi không nhớ được tên truyện, nhiều quá nhớ không nổi huhhuhuhuuhhuuhuhuhuhuhuhuhuh
Cảm ơn bạn Shiki đã kiểm tra lỗi chính tả cho tui nha