Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 62: Chương 62: Khinh bỉ




Phương Trí Viễn bình tĩnh nói với Lưu Liễu: “À, không biết vị tiểu ca này định thế nào Ta đúng là không biết nên làm gì, cũng không thể để ngươi đi chết được.”

Trong lòng Lưu Liễu âm thầm đắc ý, quả nhiên mình rất có mị lực, y đã nói mà, Lưu Trang sao có thể so được với y. Phương Trí Viễn cũng không mù mắt mà chọn ca nhi xấu như thế, chỉ là đã định hôn rồi nên không tiện từ chối mà thôi, này không, vừa thử một lần không phải là biết ngay sao.

Ngoài miệng Lưu Liễu lại nói: “Vị huynh đệ này đã cứu mạng ta, ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng trên người đúng là không có gì đáng giá. Này đây, nếu ngươi không chê, ta nguyện ý lấy thân báo đáp đại ân của ngươi.” Nói xong còn cúi đầu xấu hổ cười với Phương Trí Viễn.

Này đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp kinh điển nha, đáng tiếc hắn không phải anh hùng, Lưu Liễu lại càng không phải mỹ nhân. Lúc này Phương Trí Viễn cười lạnh nói: “Thì ra là thế, ta cũng không biết từ lúc nào một ca nhi cũng có thể nói ra miệng việc gả cho người khác. Cũng đúng, một ca nhi có thể tùy tiện lừa gạt người qua đường như ngươi thì làm gì có cái gọi là liêm sỉ. Ngươi từ từ chơi trò rơi xuống nước của ngươi đi, ta không có hứng thú chơi cùng.” Nói xong liền định đi.

Lưu Liễu không ngờ bản thân bị Phương Trí Viễn nói như thế, trong lòng y vừa tức giận vừa không cam tâm, biết nếu để Phương Trí Viễn đi thì y không còn cơ hội nào nữa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì y cũng không thể gả cho nhà tử tế. Vì thế, y hô với ca ca: “Đại ca, huynh bắt tên tiểu nhân ti bỉ này lại, hắn muốn bắt nạt ta, chúng ta đến chỗ lý chính nói chuyện, nhất định phải mời lý chính làm chủ cho chúng ta.”

Lưu Đạt đã chờ từ lâu, lập tức định chạy về thôn. Phương Tằng nằm trên xe nghe một lúc lâu, tỉnh rượu, người cũng đi ra, xuống xe liền cản Lưu Đạt lại. Lưu Đạt và Lưu Liễu không ngờ còn có một người nữa, không có khả năng, rõ ràng vừa nãy không phát hiện.

Phương Trí Viễn thấy cữu cữu mình đi tới, giật mình, nói với cữu cữu: “Cữu cữu, cữu xem, cháu ngoại cữu làm chuyện tốt lại bị người hại, cữu trông coi hai tên không biết xấu hổ này cho con, con đi tìm lý chính. Nếu chuyện đã xảy ra thì con cũng không thể chịu thiệt mà không biết. Con là người rõ ràng, đinh là đinh, mão là mão, bọn họ tưởng vu hãm sự trong sạch của con, không có cửa đâu.” Nói đến hiên ngang lẫm liệt.

Khóe miệng Phương Tằng giật giật, rất muốn nói: Cháu à, cái đó, loại chuyện này bình thường đều là ca nhi muốn trong sạch, ngươi có cái gì trong sạch mà giữ. Nhưng Phương Tằng cũng không vạch trần cháu mình, vừa nãy trong xe anh hơi đau đầu nên không xuống, không ngờ nghe được màn kịch như vậy. Huynh đệ này đúng là mưu mô, định hại cháu anh đây mà.

Nhìn Lưu Liễu đang ướt sũng và Lưu Đạt đầy mặt hung tợn, Phương Tằng biết chuyện này mà làm to chỉ sợ hai bên đều không được lợi. Nhưng hai huynh đệ này nhất quyết không tha, bọn anh mà lui một bước cũng sẽ thiệt thòi lớn. Cháu ngoại anh là tiểu tử, lại có hôn ước, còn sợ một ca nhi chưa lập gia đình chắc Gây chuyện Được, làm bọn họ vừa lòng.

Hai cậu cháu nhìn nhau, đều nhìn được tâm tư của đối phương. Phương Trí Viễn định tiên hạ thủ vi cường, nói với cữu cữu: “Cữu cữu, cữu coi hai người này, con đi tìm lý chính Lưu gia thôn đến làm chủ cho chúng ta. Cứu người còn bị lừa, sau này ai dám làm chuyện tốt nữa, đây không phải là làm hỏng thôn phong tốt đẹp của Lưu gia thôn sao” Vừa nói vừa nháy mắt với cữu cữu.

Bọn Lưu Liễu sao có thể không có chuẩn bị trước, bọn chúng vốn định nếu Phương Trí Viễn không chịu đồng ý thì sẽ làm to chuyện, vậy nên mới chọn cửa thôn, ăn cơm trưa xong đại bộ phận hán tử đều sẽ ra đồng, dù sao cũng sắp cấy, không phải lúc nghỉ ngơi.

Quả nhiên, có ba hán tử đi từ phía xa tới. Phương Trí Viễn nhìn thấy, nhanh chân sốt ruột đi đến, lớn tiếng nói với ba hán tử: “Các vị thúc bá, cháu là Phương Trí Viễn Lâm gia thôn, đây là cữu cữu cháu, Phương Tằng. Cháu có hôn ước với Lưu Trang trong thôn các vị. Hôm nay cháu nghe có người rơi xuống sông, có ý tốt dùng dây thừng kéo lên, không ngờ là gặp phải người lừa bịp, muốn hãm hại lừa tiền của cháu. Mọi người nên làm chứng cho cháu, cữu cữu cháu còn đang đứng kia. Bọn họ vu hãm cháu bắt nạt bọn họ, vu hãm cháu cố tình gây rối. Cháu vạn vạn không ngờ, có ý tốt cứu người mà bị vu oan như thế. Chỉ đành nhờ các thúc bá làm chủ cho cháu, không thì người ngoài ai dám đến Lưu gia thôn nữa, cũng không ai dám làm người tốt, như vậy không phải làm hỏng hương phong tốt đẹp của Lưu gia thôn sao” Nói đến chính nghĩa đường hoàng.

Ba người này ngây ngẩn, bọn họ biết Phương Trí Viễn, không biết cũng không được, đây là người xây nhà ở thôn họ, sắp kết hôn với ca nhi thôn họ, kiểu gì cũng đã từng gặp mặt, giờ không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Ba người họ là cha con, trong lòng biết đây đã thành án, cũng không dám nói gì, dù sao liên lụy đến hương phong, lừa tiền của người khác, bọn họ cũng không thể nói rõ đạo lý, quyết định bảo một hán tử trong đó đi mời lý chính và tộc lão đến phán xử.

Lưu Liễu choáng váng, tại sao có thể như vậy Không phải là y và ca ca khóc lóc kể lể với ngoài ngoài rằng mình bị bắt nạt, Phương Trí Viễn không chịu trách nhiệm sao Sao lại biến thành y và ca ca lừa tiền của người khác chứ Y nhanh chóng giật giật ca ca, ca ca y cũng lập tức phản ứng kịp.

Hai huynh đệ nhanh chóng đi tới, định nói lý do thoái thác của mình ra, tốt xấu gì cũng lưu ấn tượng cho người khác rằng bọn họ mới là người bị bắt nạt. Nhưng chưa đi được mấy bước, Phương Tằng đã ngăn lại, lớn tiếng nói: “Sao hả Nhìn người đến liền muốn chạy Không có cửa đâu. Hai vị huynh đệ, hai tên này muốn chạy, các ngươi cũng trông chừng giùm, nếu không ta và cháu ngoại làm sao giải oan được Sau này ta còn thanh danh hay không”

Lưu Liễu thật muốn hộc máu, hai cậu cháu này đúng là biết lật ngược phải trái, con mắt nào của hắn thấy bọn họ muốn chạy chứ, bọn họ đi giải thích được không. Nhưng hai hán tử kia đã bị Phương Trí Viễn rào đón trước, giờ lại nghe Phương Tằng nói như thế, đâu có không tin, cho rằng bọn lừa đảo thấy có người nên muốn chạy.

Đang nghĩ thế, lại nhìn thấy người, ai nha, thì ra là tiểu tử và ca nhi nhà Lưu Hưng nổi tiếng trong thôn đây mà. Một hán tử trong đó là Lưu Toàn, là trưởng bối có vai vế khá cao trong thôn, làm người cũng tương đối chính trực, vẫn chướng mắt tên ăn cắp vặt, bắt nạt kẻ yếu như Lưu Hưng, thêm việc Lưu Đạt cũng nổi tiếng trong thôn là ham ăn lười làm, y như cha hắn. Lưu Toàn nhìn Lưu Liễu ướt đẫm, lại nhìn người Phương Trí Viễn và Phương Tằng rất sạch sẽ, không ướt tí nào, còn cả dây thừng còn đang nhỏ nước ném trên đất, liền nhận định con cái nhà Lưu Hưng lừa gạt người, không ngờ người ta cũng là người cứng rắn, không lừa được.

Ông có bối phận lớn, lại nhìn không vừa mắt chuyện như vậy, đây là chuyện liên lụy đến thanh danh cả thôn, càng thêm chướng mắt Lưu Liễu và Lưu Đạt. Ông nói với Phương Tằng: “Phương đương gia, ngươi xem đấy, các ngươi chịu thiệt thòi như vậy. Thôn ta không phải không phân rõ phải trái. Các ngươi yên tâm, lát nữa lý chính đến đây, ta nhất định sẽ làm chứng cho các ngươi. Sẽ không làm cho các ngươi làm ơn còn mắc oán, không làm hỏng thanh danh của Lưu gia thôn chúng ta. Các ngươi yên tâm, trong một thôn thể nào cũng có một hai đống phân chuột, nhưng đại bộ phận người đều biết phân rõ phải trái, chắc chắn sẽ không làm các ngươi chịu oan.” Vừa nói còn cố ý nhìn thoáng qua huynh đệ Lưu Liễu.

Lưu Đạt không phải người tính tình tốt, bị Phương Trí Viễn giành nói trước đã tức giận, giờ lại bị Lưu Toàn nói là phân chuột, gân xanh trên mặt hắn nổi lên, rít gào với Lưu Toàn: “Ông nói ai là phân chuột Lão già chết tiệt, đừng tưởng ông có tí tuổi liền có thể nói linh tinh, ông muốn ăn đập hả.” Nói xong liền định đánh nhau.

Lưu Liễu nghe liền biết không tốt, ca ca y đúng là không có đầu óc, lúc này thì tức giận cái gì, chỉ có thể ra bộ yếu thế thôi. Quả nhiên, Lưu Toàn bị mắng như thế, nhất là bị tiểu bối như Lưu Đạt mắng, dù có là ông nội hắn cũng không dám mắng ông như vậy, sao hắn lại dám. Con út của Lưu Toàn đứng bên cạnh thấy cha mình bị mắng như thế, mặc kệ, cũng không thèm nói, tiến lên tát Lưu Đạt mấy tát.

Lưu Đạt ngây cả người, người này dám đánh hắn, liền nổi điên đánh nhau với con út của Lưu Toàn. Phương Trí Viễn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức xông lên giúp con út của Lưu Toàn. Hai đánh một, hơn nữa Phương Trí Viễn còn học võ với cữu cữu hắn, tất nhiên là rất tốt, con út của Lưu Toàn đang tuổi 25-26 tráng niên, hai người bọn họ cùng đánh, Lưu Đạt chỉ có thể bị đánh, làm sao có thể đánh lại.

Mà bên kia, con cả của Lưu Toàn đi thẳng tới nhà Lưu a ma. Lý chính và tộc lão đang nói chuyện với Lưu a ma, nói đất đã giao, về sao đứa con theo họ Lưu của Lưu Trang phải vào gia phả, tất nhiên muốn cẩn thận. Hơn nữa, các tộc lão cũng muốn nói mấy lời.

Lưu a ma cũng đã có chuẩn bị, dù sao tuy con của cháu ông có huyết mạch gần hơn, nhưng về lý thì không gần bằng con cháu đồng tông trong họ. Ông muốn con của Lưu Trang kế thừa hương khói cho trượng phu ông cũng không phải chuyện dễ, nhưng cũng không có gì, sự thành tại người, năm đó ông khổ sở như thế cũng có thể để trượng phu ông vào từ đường hưởng bái tế, bây giờ sống tốt hơn ngày xưa nhiều, tiêu chút tiền bạc cũng cho dòng họ ông cũng vừa lòng.

Mọi người còn chưa kịp uống ngụm nước, nói vào chuyện chính, con cả nhà Lưu Toàn đã thở hổn hển chạy đến nhà Lưu a ma. Vừa vào nhà, anh liền nói với lý chính: “Lý chính, Phương Tằng Lâm gia thôn và cháu ngoại hắn dùng dây thừng cứu một ca nhi rơi xuống sông ở cửa thôn ta, nhưng bị ca nhi kia và huynh đệ nhà y lừa tiền. Cháu ngoại Phương Tằng thấy chúng ta đi ngang qua, bảo chúng ta làm chủ cho nó, nhờ ta mời mọi người đến phân xử, nói là không thể làm chuyện tốt còn bị đổ tội, nếu không sau này cũng không dám đến Lưu gia thôn nữa.”

Con cả nhà Lưu Toàn vừa nói xong, trong lòng lý chính và tộc lão đã run lên. Việc này là sao, ta còn đang muốn tiền của ma ma tương lai người ta, cháu rể tương lai của người ta đã bị người lừa ở ngay cửa thôn. Việc này đúng là mất mặt.

Lưu a ma vừa nghe Phương Trí Viễn gặp phiền phức, lập tức gọi Lưu Trang: “A Trang, mau ra đây, A Viễn nhà ta bị người lừa bạc. A Trang, mau, chúng ta đi xem, nó là người thôn khác, nhân đơn lực bạc, đừng để nó bị bắt nạt. Cũng phải thôi, ai bảo ông chỉ có một đứa cháu là con, nhà không có một hán tử đỉnh môn lập hộ chứ Này không, cháu rể còn bị người ta bắt nạt ngay ở cửa nhà, ông ơi, con ơi, các người đúng là độc ác, sao lại đi sớm như vậy, để lại A Trang và trượng phu tương lai của nó bị bắt nạt, làm việc tốt còn bị lừa, sau này ai còn dám đến Lưu gia thôn nữa, ai còn dám làm chuyện tốt ở Lưu gia thôn đây. Đây là muốn phá hỏng hương phong của Lưu gia thôn, làm xấu thanh danh tích lũy bao nhiêu năm của Lưu gia thôn đây mà.”

Lưu a ma than thở, vừa khóc vừa kể, lý chính và tộc lão càng nghe càng đen mặt. Việc này mà không xử lý tốt, sau này Lưu gia thôn sẽ bị người ngoài cười chết, hán tử trong thôn còn có thể ra ngoài, ca nhi tiểu tử còn có thể gả cưới nữa hay không.

Lưu Trang vừa nghe Phương Trí Viễn gặp chuyện, không nói lời nào, vào bếp cầm một cây gậy to ra chính đường. Lưu a ma lớn tuổi nhưng chân không chậm, nói xong liền đi, tốc độ kia ca nhi trẻ tuổi bình thường cũng không bằng.

Nhóm người Lưu a ma vốn tưởng đến cửa thôn sẽ nhìn thấy Phương Trí Viễn và Phương Tằng bị người giữ lại không cho đi, nhưng một màn trước mắt lại làm mọi người trợn mắt há mồm. Con út nhà Lưu Toàn và Phương Trí Viễn đang đánh Lưu Đạt, nếu không phải bọn họ đến thì Lưu Đạt còn bị đánh nữa.

Lưu Đạt thấy lý chính đến tựa như thấy cứu tinh, hô với mọi người: “Lý chính, các vị tộc lão cứu mạng! Bọn họ muốn đánh chết ta, các ngươi mà đến chậm thì không còn thấy ta nữa rồi. Xin mọi người làm chủ cho ta!” Nói xong, mặt lại bị con út nhà Lưu Toàn đấm một cái.

Lý chính vội vàng nói: “Đây là sao vậy Toàn tam thúc, ngươi xem xem, sao lại đánh nhau thế này Không phải là thêm phiền sao Được rồi, được rồi, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”

Lưu Toàn lại hừ lạnh một tiếng: “Sao hả, lý chính, nó là một tiểu bối mà chỉ vào mũi ta mắng, con ta dạy dỗ nó thì có gì sai. Ta không biết từ lúc nào thôn ta lại không tôn trọng trưởng bối như vậy, hay là ta sai, để tiểu bối gọi đánh gọi giết Lý chính, nếu ngươi bị một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh hùng hùng hổ hổ hô đánh hô giết, mấy đứa con nhà ngươi còn ngồi được chắc”

Lý chính không dám nói tiếp, các tộc lão vừa nghe thế, thấy cũng đúng, một tiểu bối mà chỉ vào mặt trưởng bối mắng chửi, đây là đạo lý gì, cũng không ai có ý đứng ra ngăn cản nữa.

Lưu Liễu thấy mọi người tới, cũng thông minh, lập tức khóc nói: “Lý chính, các vị tộc lão, mọi người phải làm chủ cho ta.”

Lúc này mọi người mới nhớ ra, lạc đề rồi, bọn họ đến để giải quyết chuyện của Phương Trí Viễn cơ mà. Vừa nhìn quần áo của Lưu Liễu, mọi người liền biết vị này mới là chính chủ. Đáng tiếc, Lưu Liễu còn chưa kịp nói tiếp thì Phương Trí Viễn đã lập tức nói: “Các vị, mọi người đến vừa lúc, tuổi ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cũng biết lễ pháp. Bây giờ ta chỉ hỏi, ta đi trên đường nhìn thấy một người rơi xuống sông, có ý tốt, dùng dây thừng kéo y lên, nhưng cứu lên bờ, ca ca y liền đến đây, không phân tốt xấu nói ta bắt nạt người, muốn lừa tiền của ta. Đây là đạo lý gì Chẳng lẽ không được làm người tốt, hay là không được làm người tốt ở Lưu gia thôn” Phương Trí Viễn nhấn mạnh mấy chứ “dùng dây thừng kéo y lên”, “lừa tiền”.

Lưu Liễu lập tức phản bác nói: “Không đúng, không đúng, ta và ca ca ta lừa tiền của ngươi lúc nào Là ngươi không bắt nạt được ta mới vu hãm chúng ta.” Nói xong liền khóc.

Lưu Đạt cũng nói: “Đúng thế, tiểu tử này miệng toàn nói dối, ta lừa tiền ngươi lúc nào Ta nói ngươi bắt nạt đệ đệ ta, nó là ca nhi chưa thành thân, ngươi phải phụ trách, cưới nó. Ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

Mọi người kinh ngạc, Phương Trí Viễn làm ra vẻ giật mình, nói với Lưu Lý: “Bắt nạt Chỉ bằng y Vậy cũng quá vũ nhục ta rồi.” Nói xong, khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Liễu.

**

Zổ: =v= hết lời để chúc rồi, chúc cục cưng của tỷ có thể vui vẻ làm những gì em thích.

p/s: cầu bao dưỡng lần 2 =3=

p/s2: về nam nam thế giới mới có bộ XV chi hậu mỗ nan vi, hậu mỗ là “mẹ kế”, có hồ nước tùy thân, có cực phẩm, chỉ mỗi tội công mờ nhạt, y như người qua đường ý.

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.