Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 125: Chương 125: Phiên ngoại (10) – Hoàn




Lưu Hòa đã không đi học nữa, chưởng quầy Lưu cho anh đi học cũng là vì tiện cho buôn bán sau này và thỏa mãn tâm nguyện của Lưu a ma. Ông cũng biết con mình tuổi đã lớn, nếu đi thi thì cũng không có tiền đồ gì, vì thế không bằng cho Lưu Hòa theo mình học buôn bán, quản lý cửa hàng.

Phương Thăng theo Lưu a ma, quản lý cửa hàng vải đã dễ như trở bàn tay, bàn tính gảy còn nhanh hơn Lưu a ma, kiểm kê hàng mẫu cũng chính xác. Trong hai năm nay, Lưu a ma rảnh rỗi còn tận tay dạy Phương Thăng nấu cơm, nói với cậu món này Lưu Hòa thích ăn, món kia là món ưa thích của chưởng quầy Lưu, cũng cẩn thận nói cho cậu về sở thích của người nhà, thậm chí có người quen đến chơi ông còn bảo Phương Thăng cùng ra chiêu đãi. Lưu a ma vốn không khó ở chung, đời trước trượng phu và con trai mất, nuôi cháu một mình mà tính tình cũng không cổ quái, đời này cả nhà đoàn viên, tính tình càng thêm vài phần hòa ái khoan dung.

Phương Thăng giỏi giang, phẩm hạnh đoan chính, là kiểu tính cách bạn đối tốt với cậu một phần thì cậu tốt lại mười phần. Lưu a ma đối với cậu như thế, Phương Thăng sao có thể không cảm kích không thân cận, tuy kém a ma ruột nhưng lúc nào cũng cung kích, còn thường làm giày và quần áo cho Lưu a ma.

Chưởng quầy Lưu và Lưu Hòa thấy thế, vừa lòng lắm. Trong nhà hòa hòa mĩ mĩ mới là quan trọng, không thì núi vàng núi bạc cũng không an ổn được.

Lúc chưởng quầy Lưu về mua không ít ruộng, tính ra phải đến trên dưới một trăm năm mươi mẫu, đều không tự trồng mà cho người dân ở thôn đó thuê, hàng năm qua vụ mùa lại phải đánh xe đến từng thôn thu địa tô. Năm nay chưởng quầy Lưu dẫn Lưu Hòa đi chi tiết nói về mấy chỗ ruộng đất cho anh nghe.

Chưởng quầy Lưu có ba mươi mẫu ruộng ở Thẩm gia thôn. Ông rất kiêng kị với một nhà Thẩm Tuyết, dù sao đời trước y cũng là phu lang của A Hòa nhà ông, vì thế định vòng qua Thẩm gia thôn không để cho con mình đi. Đáng tiếc, mấy hộ tá điền ở Thẩm gia thôn có chút ván đề, chưởng quầy Lưu chỉ có thể dẫn Lưu Hòa và tiểu tư đi.

Không hiểu sao ông thấy rất phiền lòng, dặn dò tiểu tư theo sát Lưu Hòa.

Ba mươi mẫu ruộng ở Thẩm gia thôn, chưởng quầy Lưu cho năm nhà thuê, thế mà trong đó có hai hộ mấy năm nay tích cóp được tiền không định thuê ruộng nữa. Việc này cũng bình thường, dù sao đất ít người nhiều, họ không thuê thì có người khác thuê. Đáng tiếc, hai hộ này nảy ra ý xấu, muốn lừa địa tô năm nay.

Số lượng thì nộp đủ, nhưng chỉ có mặt trên là lúa vàng óng, bên dưới lại cho vào một nửa thô lương. Chưởng quầy Lưu lúc đầu bảo năm nhà để chung một chỗ, định đến mang về, không ngờ ba nhà còn lại phát hiện, nhanh chóng náo loạn. Việc này không phải làm hại họ sao, hai nhà không trồng nữa lại dối trá như vậy, nếu chưởng quầy Lưu giận dữ thu lại ruộng phái người trồng thì bọn họ phải đi ăn gió tây bắc mà sống sao. Vì thế nên làm ầm ĩ khiến chưởng quầy Lưu và Lưu Hòa phải tới xem.

Chưởng quầy Lưu cũng không phải chim cút. Ông đi tìm lý chính trước rồi mới gọi hai nhà này đến nói chuyện. Lý chính là người hiểu chuyện, không hiểu không được, bọn họ cũng không xa Lâm gia thôn, tất nhiên là biết nhà Phương Hoài dựa vào chưởng quầy Lưu làm giàu, vốn ngày xưa là thợ săn, giờ đã là phú hộ có số có má ở Lâm gia thôn. Nhà có thế lực như vậy, lý chính không dám nhổ râu cọp, quở trách một trận rồi bắt hai nhà kia lấy địa tô ra. Vốn tưởng đã xong việc, chưởng quầy Lưu lại không chịu, muốn bắt họ đi nha môn, ít nhất phải đền tiền, dọa cho hai nhà kia khóc rống, liên tục xin tha, bỏ thêm mấy phần địa tô mới xong.

Người Thẩm gia thôn biết chưởng quầy Lưu lợi hại, tâm tư xấu xa đều thu lại. Đương nhiên, trong số này không bao gồm Thẩm Tuyết và người Thẩm gia. Thẩm Tuyết cũng không biết vì sao nhìn Lưu Hòa liền cảm thấy anh hẳn là đương gia của y. Y liền chú ý tới Lưu Hòa nhiều hơn, sau khi nghe được nhà chưởng quầy Lưu giàu có, Lưu Hòa lại là con trai độc nhất, gả cho anh sẽ thành thiếu phu lang, mà càng thêm đáng giận là ca nhi mà họ chọn lại là ca nhi Phương gia kém y về mọi mặt.

Thẩm Tuyết nảy ý, y đã nhìn thấy Phương Thăng, biết mình xinh đẹp hơn cậu, nghĩ Lưu Hòa nể mệnh lệnh của cha ma nên mới không thể không chọn Phương Thăng nhưng anh nhất định là không thích. Tâm tư của Thẩm Tuyết rất rõ, cha ma y cũng nhìn ra. Bọn họ cũng không phản đối mà còn thập phần tán thành, nghĩ Phương gia vì là thông gia mới Lưu gia mà mới phát đạt, nếu ca nhi họ gả cho Lưu Hòa thì nhà họ cũng sẽ giàu có. Dù sao bọn họ vốn định trèo cao, Lưu Hòa đúng là dê béo đưa lên cửa mà. Vì thế cả nhà liền thương lượng xem nên lừa Lưu Hòa thế nào.

Chưởng quầy Lưu cũng không biết có người đang tính kế con ông. Địa tô bên Thẩm gia thôn hai cha con chuyển ba ngày đã gần hết. Lưu Hòa và một tiểu tư giúp ông, ba người thấy còn có một xe liền quyết định buổi tối làm thêm cho xong.

Chưởng quầy Lưu thực ra vẫn còn tâm tính nông dân, rất coi trọng lương thực. Hàng năm lương thực thu được ngoại trừ nhà ăn thì không bán mà cất vào kho, đến năm sau thu mới mới bán cũ. Ở phía nam làm binh ông đã từng gặp thiên tai nên mỗi lần vận lương đều tìm người mà mình tin tưởng, từ trước đến nay đều tự mình quản, thà rằng bản thân vất vả chút cũng phải tận mắt nhìn lương thực về đến nhà mới an tâm.

Tối tháng mười rất nhiều sao, chưởng quầy Lưu đánh xe, Lưu Hòa và tiểu tư ngồi ở càng xe đốt đèn ***g. Khi đi ngang qua hồ nước ở cửa Thẩm gia thôn, bỗng nghe tiếng “bùm”, tiếng kêu “cứu mạng” liền truyền vào tai ba người chưởng quầy Lưu.

Ba người cả kinh, phát hiện có người rơi xuống nước. Lưu Hòa thiện tâm, lập tức muốn xuống xe cứu người. Chưởng quầy Lưu nghe rõ tiếng kêu là của ca nhi, trong lòng liền thấy không thích hợp, trong đầu lóe qua việc Phương Trí Viễn và Phương Tằng thấy Lưu Liễu rơi xuống nước ở đời trước, lập tức thấy căng thẳng.

Ông vội vàng giữ Lưu Hòa đang muốn xuống xe lại, nói với tiểu tư: “Tiểu Hồ, cháu đi xuống lấy dây thừng xem, nghe tiếng thì người rơi xuống nước là ca nhi, ta và A Hòa có gia thất, cẩn thận cứu người lại hại trong sạch người ta. Cháu mới mười lăm tuổi, người ngoài cũng không nói gì được.”

Lưu Hòa nghe cũng thấy đúng, anh đọc sách nhiều năm như vậy, tất nhiên là biết thanh danh của ca nhi quan trọng thế nào. Nghe lời chưởng quầy Lưu, anh thấy hơi xấu hổ, sao anh lại không suy xét đến việc này chứ, may mà có phụ thân, không thì cứu người lại thành chuyện xấu.

Chưởng quầy Lưu thấy Tiểu Hồ đã đi, nhìn con trai, vẫn không yên lòng, nói với Lưu Hòa: “Cha thấy muộn rồi, chúng ta cứu người cũng không tiện. A Hòa, con mau vào thôn tìm người trong thôn để họ tới cứu người.”

Lưu Hòa nghe liền xách đèn vào thôn. Chưởng quầy Lưu thấy con mình đã đi mới an tâm hơn, đi tới cạnh hồ nước hô: “Tiểu Hồ, cứu được người chưa”

Tiểu Hồ thở hổn hển nói:“Chưởng quầy, y kéo dây thừng không chịu đi lên, cháu cũng không có biện pháp.”

Chưởng quầy Lưu nghe, càng thêm tin tưởng phỏng đoán của mình, vội vàng nói với Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, cháu tìm một cái cây rồi buộc chặt dây vào. Vị ca nhi này chắc là sợ chúng ta hủy trong sạch. Cháu lại đây đi, chúng ta về thôi, để ca nhi nhà người ta tự lên, nhanh lại đây.”

Thẩm Tuyết ở trong nước nghe thế, cắn môi, nhanh chóng bò lên, ướt sũng ngồi trên đất. Từ khóm tre bên cạnh có hai ba người đi ra, chính là cha ma và đệ đệ Thẩm Tuyết.

Cha Thẩm Tuyết cũng không nhìn rõ là ai, bắt lấy Tiểu Hồ liền muốn đánh. Tiểu Hồ trốn, vội vàng nói: “Sao ông lại đánh người, sao lại đánh ta. Buông tay!”

Cha Thẩm Tuyết lại giữ chặt lấy nó, sợ nó chạy. Tiểu Hồ không làm sao được, hô với chưởng quầy Lưu: “Chưởng quầy, ở đây có mấy người điên bắt cháu, không cho cháu đi, ông mau tới đây.”

A ma Thẩm Tuyết thì bổ nhào vào người Thẩm Tuyết, khóc hô: “Làm bậy a, ca nhi nhà ta tự dưng tự lành lại mất trong sạch. Tuyết Nhi đáng thương của a ma, sao con lại phải chịu nghiệt thế này.”

Tuy trời tối nhưng chưởng quầy Lưu vẫn nhìn rõ, thấy có người đi ra liền biết là kế, tức giận đồng thời cũng may mắn là đã cho con mình đi. Ông giật mình, vội vàng đi tới, nghe lời của a ma Thẩm Tuyết, miệng giật giật.

Tiểu Hồ sốt ruột, chưởng quầy Lưu nói với cha Thẩm Tuyết: “Lão đệ, ngươi làm gì thế Hỏa kế nhà ta cứu ca nhi nhà ngươi bị rơi xuống nước. Sao ngươi lại làm thế”

Cha Thẩm Tuyết vừa nghe là hỏa kế, sửng sốt, a ma Thẩm Tuyết cũng kịp phản ứng, nhìn Tiểu Hồ, trong đêm tối cũng có thể nhìn ra đây không phải con của chưởng quầy Lưu, căng thẳng trong lòng, thốt ra: “Sao lại là hắn”

Cả đám người sững sờ ở đó không biết nên làm gì. Việc này nằm ngoài dự doán, Thẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn chưởng quầy Lưu và tiểu tư, không nhìn thấy ai khác, rõ ràng y nhìn thấy Lưu Hòa lên xe la mà, người đâu rồi

Lúc này Lưu Hòa dẫn lý chính và một đám thôn dân tới. Mọi người nhìn Thẩm Tuyết ngồi dưới đất, lại nhìn cha ma, đệ đệ Thẩm Tuyết đều ở đây, hồ đồ. Chưởng quầy Lưu thấy người đến, yên lòng, mở miệng trước: “Lý chính, ngươi tới vừa lúc. Ta và hỏa kế nghe có người ngã xuống hồ, bảo hỏa kế dùng dây thừng kéo người lên. Đáng tiếc người tốt không được nhớ ơn, cha ma người ta liền bắt hỏa kế định đánh. Đây là có việc gì Còn vọng lý chính làm chủ cho hỏa kế nhà ta.”

Lý chính tuy không rõ là sao, nhưng cũng biết trời đã tối thế này, ca nhi nhà lành sao lại rơi xuống nước, còn đúng lúc bọn chưởng quầy Lưu đi ngang qua. Nhà Thẩm Tuyết ở xa đây, sao có thể nhanh chóng đến đủ như vậy.

Cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì lý chính vẫn nói: “Lão Ngũ, ngươi làm gì vậy Tối như vậy sao ca nhi nhà ngươi lại rơi xuống nước. Bây giờ người ta có ý tốt cứu người, các ngươi cũng không thể làm người ta về muộn được, có uất ức gì nói thẳng là được. Chưởng quầy Lưu là người hảo tâm, có thể giúp nhất định sẽ giúp.”

Chưởng quầy Lưu liếc nhìn lý chính, trong mắt có cả trào phúng. Lý chính chột dạ nhưng dù sao cũng là người một thôn, cũng không thể không giúp.

Thẩm lão ngũ cũng trợn tròn mắt, rõ ràng là định lừa thiếu gia, kết quả lại bắt được hỏa kế, chênh lệch quá lớn, nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào.

Chưởng quầy Lưu nói: “Ta thấy vị a ma này kêu khóc hỏa kế nhà ta hủy trong sạch của ca nhi nhà mình. Tuy việc này có nguyên nhân nhưng mà hỏa kế nhà ta cũng chưa có hôn ước, nếu lão đệ không ghét bỏ thì ra nguyện ý làm mai cho ca nhi nhà ngươi. Không biết ý của ngươi thế nào”

Lưu chưởng quầy vừa nói xong, Thẩm Tuyết liền nhịn không được mở miệng:“Không, không được.”

Hai người Thẩm lão ngũ cũng nói: “Vậy sao được, chúng ta thiên tân vạn khổ nuôi dưỡng ca nhi không phải để gả nó cho hỏa kế.”

Chưởng quầy Lưu không nói thì mọi người cũng hiểu ra. Tiểu Hồ nhân cơ hội thoát ra, nói với chưởng quầy Lưu: “Chưởng quầy, chúng ta đi thôi, chúng ta làm việc tốt cũng không cần hồi báo, hơn nữa người ta cũng chướng mắt cháu, ở đây cũng không còn việc của chúng ta.”

Chưởng quầy Lưu chào hỏi lý chính, bảo Lưu Hòa lên xe về, để lại một nhà Thẩm Tuyết không biết nên làm thế nào. Tại sao lại không giống dự đoán của họ chứ Mất đi cơ hội tốt như vậy, lại còn bị người trong thôn chê cười, người Thẩm gia đúng là có khổ mà không nói nên lời.

Trên xe la, Lưu Hòa cẩn thận nghĩ lại, hỏi chưởng quầy Lưu: “Cha, bọn họ muốn lừa con đúng không”

Chưởng quầy Lưu nhìn con, cười mắng: “Nhóc con, đúng vậy, cũng chưa đần quá tội nhỉ. Sau này ra ngoài phải cẩn thận, không thể nhiều chuyện, không thể xúc động, không thì sẽ rơi vào bẫy của người ta.”

Về đến nhà nói với Lưu a ma, Lưu a ma may mắn không thôi, sau này Lưu Hòa ra cửa ít nhất phải có một tiểu tư đi theo ông mới yên tâm.

Chớp mắt lại qua ba năm, Lưu Hòa và Phương Thăng thành hôn. Phương Thăng vào cửa được một năm liền sinh cho Lưu gia một tiểu tử. Chưởng quầy Lưu cẩn thận nhìn, thế mà lại giống y hệt thằng nhóc Phương Trí Viễn kia. Ông vừa vui sướng vừa sầu lo, đặt tên cho cháu là Lưu Trí Viễn.

Bên kia, Thẩm Tuyết vì việc ba năm trước mà hỏng thanh danh, một năm trước, không làm sao được đành phải gả cho Lý Phú ở Lý gia thôn, năm nay vừa sinh ra một ca nhi. Lý Phú cực kỳ ghét nhà mẹ đẻ Thẩm Tuyết vì thường đến lợi dụng, lúc đầu còn tình cảm với Thẩm Tuyết thì còn đỡ, nhưng Thẩm Tuyết sinh ca nhi làm hắn nặng mặt, xa cách Thẩm gia, còn thường mắng Thẩm Tuyết. Cứ như thế, Thẩm Tuyết tất nhiên là sẽ không đối xử tốt với ca nhi nhà mình.

Chưởng quầy Lưu nhớ, vụng trộm nhìn, phát hiện đúng là cháu nội A Trang của ông ở đời trước, ngẫm nghĩ, nhờ người nói với Thẩm gia là sẽ mua đứa nhỏ này với giá ba mươi lượng. Thẩm gia nghe thế, nào có không muốn, vội vàng nói với Thẩm Tuyết.

Thẩm gia giả bộ đón Thẩm Tuyết về ở vài ngày, lén bán ca nhi, được ba mươi lượng chia đều với Thẩm Tuyết, nói với người ngoài là ca nhi bị bệnh nên chết, còn giả bộ làm mộ chôn quần áo và di vật. Người mua nói sẽ bán đứa nhỏ ra nơi khác, từ đó Thẩm gia không còn nhìn thấy nó nữa.

Lý Phú vốn cũng không quan tâm ca nhi, thương tâm vài ngày rồi cũng không hỏi đến nữa.

Chưởng quầy Lưu đón ca nhi, đặt tên là Lưu Trang. Về nhà, nói với người ngoài đây là cháu nội của ân nhân cứu mạng ông trên chiến trường ngày xưa, vì ông nội mất, cha cũng ngoài ý muốn qua đời, phu lang hắn sinh ca nhi xong liền tái giá, chưởng quầy Lưu từng hứa hôn với nhà kia nhưng nhà kia không có ca nhi nên thôi, giờ hứa hôn cho cháu cũng được. Ca nhi nuôi ở nhà họ, đợi trưởng thành sẽ là phu lang của Lưu Trí Viễn.

Người Lưu gia nghe, cũng không phản đối, dù sao cũng là cháu nội của ân nhân cứu mạng, tất nhiên phải quan tâm chăm sóc. Lưu a ma cũng không biết vì sao mà trong lòng rất thích đứa nhỏ này, rảnh rỗi sẽ ôm Lưu Trang, thương bé không có cha ma, càng thêm cưng chiều.

Phương Trí Viễn thực nhàm chán, hắn ở hiện đại đang tốt lành không biết vì sao chớp mắt liền biến thành trẻ sơ sinh. Nhìn đứa bé mà ma ma hắn nói là phu lang nuôi từ bé của hắn đang ngủ bên cạnh, Phương Trí Viễn vỗ vỗ tay nhỏ. Đời trước đến chết vẫn độc thân, đời này vừa sinh ra đã có phu lang, xuyên việt cũng coi như tạm được ha.

Nhìn Lưu Trang đang khò khò ngủ say, Phương Trí Viễn thích lắm, muốn hôn một cái quá nha.

**

Zổ: hết phim

~Mặc dù tác giả đã lờ đi nhưng mà tui vẫn buồn cười hết sức =))

Mn ko quên là Lưu Trang trông giống hệt Lưu Hòa chứ =)) bộ ko ai nghi đó là con rơi của Lưu Hòa or của chưởng quầy Lưu or cháu rơi của chưởng quầy Lưu sao =))

Nhưng thôi coi như kết thúc viên mãn rồi

~Tát nước

~Dừng edit đến khi tìm đc tr hợp ý

~Hy vọng sớm đc gặp lại bà con

~Yêu các cưng

~Ai chưa cmt cho t cái nào từ đầu tr thì cmt nhanh đi kẻo hết cơ hội ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.