Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 43: Chương 43: Ra mặt




Mọi việc được nói rõ ràng, người trong phòng đều nghe rõ. Hai cụ Triệu Đức thích con út, muốn ở cùng con út, hơn nữa muốn lấy la của Lâm Song cho con út. Lâm Thành gia nghe tức đến khó thở, đây là con la mà ca nhi vừa lừa vừa gạt chính nhà ông để mua, nhà thằng cả thằng hai vốn tức giận đã lâu, Lâm Song cũng vì thế mà bị mắng không ít, ngay cả ông làm a ma cũng bị hai nhi lang thầm oán bao nhiêu lần.

Triệu gia đúng là có mặt mũi lắm, muốn lấy đồ Lâm gia cho con út mình. Lâm Thành gia nghĩ thế mắng: “Triệu gia này nghĩ chúng ta dễ bắt nạt chắc, tiền con la từ đâu mà tới bọn họ biết rõ ràng. Đây là muốn lấy tiền của chúng ta bỏ vào túi con út bọn họ đây mà, sao họ dám.”

Lâm Song vừa nghe như là tìm được tri kỷ, liên mồm phụ họa, nói: “A ma, a ma xem xem nhà bọn họ có đúng là bắt nạt người không. Vì con la mà con bị đại ca, tiểu đệ oán chết. Giờ thì hay rồi, bọn họ là muốn cướp trắng trợn cho thằng Triệu Kiệm khốn kiếp kia. Rõ ràng chúng con mới là con cả, bọn họ lại phân chúng con ra, còn nói muốn phí dưỡng lão, đây không phải là chèn ép chúng con sao Nhà vốn đã nghèo túng, giờ còn sống như thế nào được nữa.” Nói xong liền khóc lên.

Lâm Thành nghe Lâm Song khóc không kiên nhẫn, nói: “Khóc cái gì mà khóc, mày muốn làm cái gì, làm cái gì hả Có cái gì mày từ từ nói là được. Con la là năm đó mày tự làm, bày mưu đặt kế, giờ nhìn mày chỉ dám hoành hành trong nhà ta, đến nhà người khác thì chỉ có thể chịu thiệt mắc mưu.”

Lâm Thành gia không hài lòng, bảo vệ nói: “Lão già nhà ông, ca nhi chúng ta bị người bắt nạt trắng trợn như thế ông còn nói cái gì thế hả Dù con la này là lừa nhà thằng cả thằng hai nhưng tốt xấu gì cũng là người trong nhà, không cho người ngoài. Triệu Kiệm có quan hệ gì với nhà ta mà cũng muốn lừa Song, lừa chúng ta, cũng không mở mắt ra nhìn xem chúng ta có bằng lòng hay không.”

Trong lòng Lâm Tín khó chịu, đệ đệ này của mình cũng chỉ hoành hàng ngang ngược, càn quấy nói bậy ở trong nhà, gặp người nhà Triệu Cần thì ngoan ngoãn, không dám hé răng. Năm đó, đệ đệ này của mình bị nhà chồng nịnh mấy câu liền về lừa bạc của bọn họ để mua la, giờ thì tốt rồi, làm áo cưới cho người khác.

Lâm Tín vừa hận vừa tức Lâm Song nhưng cũng không thể không quản y, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt của mình. Cuối cùng anh mở miệng nói: “A đệ, ngươi đừng khóc, ngươi nói xem ngươi muốn thế nào Ngươi nói ra cho mọi người cùng bàn bạc. Còn có, đương gia nhà ngươi lại có ý gì, việc này không ra mặt là tán thành hay không tán thành. Tán thành, không phản đối thì ta đến Triệu gia. Không tán thành thì ta sẽ không đi làm người ác, không thì người ác chúng ta làm, cuối cùng đương gia ngươi còn oán chúng ta xen vào việc của người khác thì không tốt.”

Lâm Song nghe vậy ngây cả người, ngừng cả khóc kể, nhìn chằm chằm vào đại ca của mình. Đương gia y y biết, Triệu Cần thông minh thì thông minh, nhưng là quá thông minh. Hắn không muốn khiến cha ma mình mất hứng, lại tiếc la nên chết sống không chịu ra mặt. Đến lúc đó, nếu Lâm Song trở về mà đòi được con la là tốt nhất, hắn không đắc tội cả hai bên, thậm chí có thể nói với cha ma hắn là hắn vô tội, đổ hết trách nhiệm lên nhà mẹ đẻ y.

Lâm Song biết thế, y đau lòng đương gia mình, cũng không muốn để Triệu Cần kẹt ở giữa nên tự ra mặt về để nhà mẹ đẻ thay mình làm chủ. Không ngờ đại ca y thế nhưng chỉ tên nói họ bảo đương gia y ra nói chuyện, việc này làm Lâm Song khó xử.

Lâm Chính nhìn phản ứng của Lâm Song liền tức giận. Triệu Cần này đúng là tính kế Lâm Song, tính kế Lâm gia bọn họ. Bây giờ còn như thế, nếu bọn họ đến nhà Triệu gia, Triệu Cần bị cha ma hắn thuyết phục, nói mình cam tâm tình nguyện thì không phải Lâm gia bọn họ không ra gì sao

Lâm Chính không khách khí, nói với Lâm Song: “Sao nào, nhà ngươi có chuyện xảy ra, ca phu ta không nói nửa câu là có ý tứ gì. Chúng ta như vậy vô cớ xuất binh chắc, hơn nữa, đây là việc nhà họ Triệu, mình ngươi không phục thì có tác dụng gì, người ta quan tâm đương gia ngươi nói chuyện. Ngươi muốn Lâm gia chúng ta làm đao, đương gia ngươi núp sau lưng làm người tốt. Ích lợi thì lấy, sức lại không cần ra, đúng là tính toán đâu ra đấy. Coi chúng ta đều ngu hết chắc”

Lâm Song bị nói như vậy, cúi đầu, né tránh không nói.

Lâm Thành cũng nhớ ra, chỉ ca nhi nhà ông không phục thì có cái r*m dùng, đương gia của ca nhi đồng ý thì bọn họ đến ngoài làm người ác thì có thể làm gì Lâm Thành cũng là người đã từng làm lý chính, cong cong nhiễu nhiễu không ít hơn người ngoài chỉ là sĩ diện vẫn nén mà thôi. Giờ đến lúc này, Triệu Cần còn dám tính kế bọn họ, lòng Lâm Thành vừa nóng lên lại lạnh xuống, cũng không có khí thế như lúc đầu.

Lâm Thành gia trong lòng thầm mắng Triệu Cần khốn kiếp, nhưng cũng không thể để Lâm Song bị người Triệu gia bắt nạt như vậy được. Ai sinh con người đó đau lòng, ông làm a ma dù có giận Triệu Cần đến đâu cũng không thể bỏ mặc ca nhi nhà mình. Nếu con la bị Triệu Đức lấy cho nhà Triệu Kiệm, sau này ca nhi mình sống như thế nào Chẳng lẽ chỉ bằng một mẫu ruộng bạc màu sao

Lâm Thành gia bèn hòa giải: “Ông xem mấy người, đều là người một nhà, Triệu gia bắt nạt Song, người nhà nó không giúp, chúng ta sao có thể đứng nhìn. Mọi người đừng nói về Triệu Cần, nói cách xử lý con la trước đã. Còn Triệu Cần, nói hắn sau cũng không muộn.”

Lâm Tín lại lắc đầu, nói: “Theo lý, lời này con cũng không muốn nói, nói ra tổn thương tình cảm. Con la này mua bằng bạc của con và Lâm Chính, thế nào cũng không có quan hệ với Triệu gia. Lâm Song dùng, chúng con vì tình cảm nên khó nói nhưng con la này còn nợ chúng con sáu lượng bạc. Con không nói những thứ khác, năm đó không đòi bạc là vì sợ Lâm Song khó sống ở nhà chồng, nhưng giờ Lâm Song ở Triệu gia có chuyện như vậy, cũng không cần khách khí với bọn họ. Nên đòi thì đòi, nên trả thì trả, tiền bạc của nhà ai cũng không phải do gió thổi đến, như vậy thì vậy quy nguyên chủ, không để Triệu gia tự chiếm được.”

Lâm Tín đối với Lâm Song đã không bằng trước kia từ lâu, hôm nay nghe Lâm Song nói chuyện, thấy Triệu Cần không tới anh cũng hiểu. Đúng là coi Lâm gia bọn họ là lũ ngu. Lâm Song muốn bọn họ đi đòi la, nếu đòi được, Triệu Cần được lợi lại không đắc tội cha ma mình, không đòi được cũng không sao, dù sao cũng là Triệu gia dùng, không dính dáng gì cho người ngoài.

Đây đúng là tính toán kĩ càng mà, nếu không đòi được, chỉ sợ dựa vào việc a ma mình thiên vị Lâm Song, trợ cấp bù lại chắc chắn không ít. Nếu Triệu Cần đã không coi Lâm gia như thân thích mà coi như một lũ coi tiền như rác thì anh còn khách khí cái gì, cái gì của Lâm gia thì là của Lâm gia, dứa khoát đòi trở về cũng không để lại Triệu gia. Còn về Lâm Song, cũng phải cho y chút giáo huấn, không cần có chuyện thì tìm nhà mẹ đẻ, không có chuyện thì về nhà chính mình.

Lâm Song lần này đúng là ngơ ngác, về nhà mẹ đẻ không những không bảo được nhà mẹ đẻ ra mặt cho mình mà còn bị thu hồi con la Đây là có chuyện gì, y mờ mịt nhìn Lâm Thành gia, bây giờ chỉ có a ma y mới có thể khiến y tin tưởng.

Lâm Thành gia cũng lo lắng, nói với con cả của mình: “Thằng cả, ý con là sao Con muốn mang la về thì đệ đệ con sống thế nào Chúng ta cũng không thiếu một con la, con coi như giúp đỡ đệ đệ con đi.”

Lâm Thành lại không nghĩ như vậy. Lời Lâm Tín nói, ông già từng làm lý chính như ông cũng có cân nhắc. Triệu gia có phải là định để bọn ông giúp Triệu Cần mua một con la không Nếu không thì sao Triệu Cần không tới Không phải là chắc chắn bọn họ thương Lâm Song sao Nếu thật không đòi được la chỉ sợ Lam gia bọn ông cũng phải chấp nhận mua thêm một con.

Lâm Thành mở miệng, ông có thể mắt nhắm mắt mở nhìn ca nhi mình trục lợi của đại ca tiểu đệ y, dù sao đều là máu mủ của ông, nhưng Triệu gia này không có tí quan hệ nào với ông mà dám khiến thằng cả thằng hai nhà ông chịu thiệt, để người ngoài được lợi.

Ông bèn nói với Lâm Song: “Đại ca mày nói rất đúng. Năm đó sáu lượng bạc mày dùng để mua la là của Lâm gia chúng ta, con la này cũng là của Lâm gia. Chúng ta tới đó đòi la, cha ma chồng mày cũng không thể nói cái gì. Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Bọn họ có thể bắt chúng mày đưa la dưỡng lão là vì chúng mày là con trai, nhi lang nhà họ, nhưng Lâm gia ta không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ không thể vô cớ lấy đồ nhà chúng ta. Lát nữa chúng ta sẽ đến Triệu gia lấy la.”

Lâm Song kịp phản ứng, lập tức lắc đầu nói: “Không được, cha, a ma. Nhà con như thế nào cha ma biết mà, chỉ dựa vào la cho người ta thuê kéo kiếm chút tiền trợ cấp gia dụng, nếu không chỉ dựa vào một mẫu đất làm sao được. Nếu không có la thì con sống thế nào được nữa.”

Lâm Chính cười nhạo nói: “Cha ma chồng ngươi muốn con la này, chúng ta chỉ là lấy về cho người, nếu bọn họ nói muốn mượn thì ngươi cũng phải cho mượn. Đến lúc đó bọn họ lén bán đi, ngươi có thể lấy đao chém họ chắc Còn không phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao ta thấy ý của đại ca không sai, chính ngươi nghĩ đi, con la này đưa cho Triệu Kiệm hay là cho chúng ta.”

Lâm Song khó xử. Phương Tằng nhìn một hồi lâu, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Cữu cữu, cháu nghĩ thế này. Cữu xem Đại Bàn năm nay không phải muốn đi tư thục sao Lâm Tín, huynh dắt la về, ra cho Đại Bàn một năm tiền học. Lâm Song, ngươi thấy thế nào”

Một năm tư thục cần hai lượng bạc, Lâm Song vốn có khuynh hướng đưa la cho nhà mẹ đẻ, dù sao y cũng không ngốc, đưa cho nhà mẹ đẻ thì sau này đại ca tiểu đệ còn nhớ tới y, giờ phân gia càng cần nhà mẹ đẻ trợ giúp, nhưng vẫn không nói lời nào cũng là để được nhiều ưu việt hơn.

Y còn muốn đòi hỏi nên không lên tiếng. Phương Tằng sắc mặt thản nhiên nói: “Là ta nhiều chuyện rồi, cứ xem như vậy đi. Dù sao một năm hai lượng cũng không phải con số nhỏ, Lâm Tín, nhà huynh cũng có một con la, cũng không cần lo chuyện này.” Nói xong liền ra vẻ không quan tâm nữa.

Lâm Song lại nóng nảy, y biết nếu y không đồng ý thì nhà mẹ đẻ sẽ không ra mặt cho y nữa, vốn đã được hai lượng bạc giờ lại không có tí gì, còn phải nhìn nhà Triệu Kiệm dùng con la của chính mình, nghĩ cũng đã tức giận. Vì thế, hắn vội vàng nói: “Ta đồng ý, mang con la về. Vốn là mua bằng bạc của đại ca tiểu đệ, chúng ta lấy về cũng là thiên kinh địa nghĩa.”

Vừa nói vừa liếc a ma mình, Lâm Thành gia thở dài trong lòng nói: “Vậy như vậy đi, bạc năm đầu của Đại Bàn thì đại ca tiểu đệ con ra.” Nhìn hai nhi lang có chút mất hứng, Lâm Thành gia còn nói thêm một câu: “Chỉ một năm, con trai của đại ca tiểu đệ con cũng còn đang đi tư thục mà.”

Nói xong điều kiện, Lâm Tín cũng không trì hoãn nữa, dẫn Lâm Chính gọi Phương Tằng, bảo Lâm Song cùng đi đến Triệu gia thôn. Phương Trí Viễn còn đang chơi với Đại Tráng, Tiểu Tráng, hắn nhìn thấy Lâm Song nhưng cũng không quá chú ý, bây giờ hắn còn đang lo lắng cữu ma tương lai của mình, công sức đâu mà để ý người qua đường nữa.

Nhìn thấy Phương Tằng cùng Lâm Tín, Lâm Chính dẫn theo cả Lâm Song ngồi xe la ra ngoài, biết có chuyện nhưng hắn cũng chẳng có tâm tình đi quản, dù sao cũng không quan hệ gì với hắn. Hắn đang nghĩ lúc cữu cữu hắn thành thân nếu muốn hắn làm áp giường đồng tử thì làm hay là không làm Khó lựa chọn quá.

Rất nhanh đã đến nhà Triệu Đức. Hai cụ Triệu Đức thực ra đã đoán trước được Lâm Song nhất định sẽ dẫn người nhà mẹ đẻ đến. Kỳ thật ông đã nói trước con con trai, không phải thực sự muốn chiếm lấy con la mà muốn nhân cơ hội này, bọn họ làm người ác không trả la, lại bỏ ra ít tiền, bảo Lâm Song mượn bạc của người Lâm gia, mua cho nhà cả một con la. Như vậy hai con trai đều có la mà mới mất hai ba lượng bạc.

Cho nên thấy người Lâm gia, bọn họ không hề kinh ngạc, rất khách khí mà mời người vào nhà, chỉ chờ Lâm gia đòi bọn họ trả la cho nhà Cả. Ông đã nói với bạn già rồi, đầu tiên là nói ông và bạn già oan khuất, Lâm Song bất hiếu, sau đó nói trưởng bối muốn phí dưỡng lão là thiên kinh địa nghĩa, thằng cả nhà ông còn chưa nói gì, Lâm gia có nói gì cũng vô dụng. Nếu Lâm gia làm quá tuyệt tình, bạn già ông liền giả bệnh, xem bọn hắn làm sao được.

Không ngờ Lâm Tín hàn huyên cùng ông xong, nói thẳng: “Triệu lão bá, ông xem, mấy năm trước đệ đệ ta về mượn bạc để mua la, đã nói con la này là của Lâm gia chúng ta. Ông xem, nhà ta giờ có việc, con la này chỉ sợ không thể cho nhà ông mượn dùng được nữa, chúng ta đến để dắt la về.”

Triệu Đức choáng váng, Triệu Đức gia nói: “Các ngươi nói gì, con la này các ngươi muốn dắt đi đâu Sao ta nghe không rõ”

Triệu Đức gia nhìn về phía Lâm Song. Lâm Song nghĩ đến trước kia lão già này cố ý giả bệnh, làm hại mình bị Triệu Cần tát một cái liền tức giận. Lão già không phải muốn chiếm con la cho Triệu Kiệm sao, hôm nay y liền để lão xem xem, đồ của y là của y, mang về nhà mẹ đẻ cũng không cho lão ta và đôi tiện nhân Triệu Kiệm kia.

Lâm Song nói: “Ma ma, ma ma đừng nhìn con, bạc này là hai người bảo con đi mượn. Con đã viết biên lai, giờ nhà mẹ đẻ con muốn dùng la con cũng không có biện pháp, con vốn nói con la của của bọn họ. Giờ bọn họ muốn dắt đi cũng phải. Lại nói, nhà ta dùng thời gian dài như vậy nhưng nhà mẹ đẻ con cũng không nói nửa câu.”

Triệu Đức gia lần này đúng là muốn ngất xỉu, đang chuẩn bị ngã xuống, Phương Tằng tay mắt lanh lẹ, nói với Lâm Song: “Lâm Song, mau, ma ma nhà ngươi lại phát bệnh. Người già đi xương cốt cũng không tốt, chúng ta làm vãn bối cũng phải biết thông cảm. Chúng ta đi dắt la, không quấy rầy nữa, các ngươi cũng không cần khách khí mời cơm.”

Nói xong anh liền đi trước làm gương, đến lều buộc la, dắt la ra về.

Bọn Lâm Tín đi theo anh cùng về, để lại hai cụ Triệu Đức trợn mắt há mồm, Lâm Song dương dương đắc ý.

**

Zổ: áp giường đồng tử chắc mọi người cũng biết nhỉ, là nhờ đứa bé trai ngủ trên giường cưới đêm trước đêm tân hôn để lấy may ý. Chỗ tôi cũng có, nhưng không ngủ cả đêm mà chỉ lăn vài nhát thôi, mọi người cũng không quan trọng chuyện này, đêm trước đêm cưới còn phải hát hò ăn chơi, thời gian đâu mà áp với chả không áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.