Tiếu Ân mở ba lô đựng ma pháp quyển trục ra, mười sáu cuốn ma pháp quyển trục đặt cùng nhau, mơ hồ tỏa ra năng lượng dao động, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Ryder.
"Ma pháp quyển trục ta đã mang đến, ma hạch của ngươi đâu?" Tiếu Ân dò hỏi.
"Ở đây!" Ryder nở nụ cười, nhưng không biết vì sao khi nhìn nụ cười đó, Tiếu Ân đột nhiên cảnh giác.
Công lao Nhất Hào huấn luyện Tiếu Ân thể hiện tác dụng, trong chốc lát, Tiếu Ân đã phát hiện ra tia dị thường trong mắt đối phương.
Vô số ý niệm nổi lên trong đầu, sau đó Tiếu Ân thử cử động chân tay, thì phát hiện ra cả thân thể mơ hồ tê dại, dường như mất đi phần lớn sức lực, hơn nữa khiến hắn kinh hãi đó là khi hắn muốn vận dụng lực lượng tinh thần, thì cảm giác tinh thần cực kỳ uể oải, đầu óc choáng váng, mơ màng buồn ngủ.
Đây không phải chuyện đùa, khóe mắt Tiếu Ân quan sát chung quanh, khi ánh mắt hắn chuyển qua cây hương đốt trong phòng, hắn mới hiểu ra, nhưng lúc này hối hận đã muộn.
Năng lực khống chế của Tiếu Ân rất mạnh, mặc dù lúc này hắn rất buồn ngủ nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, càng không để cho đối phương hoài nghi.
Tay Ryder duỗi ra phía sau, lấy ra một cái bọc nhỏ, chậm rãi mở ra, bên trong quả thực có mười khối nhất cấp ma hạch.
Nhưng sau khi nhìn qua, sắc mặt Benson nhất thời trầm xuống nói: "Ryder, ngươi có ý gì?"
"Ý gì?" Ryder kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là mười khối nhất cấp ma hạch sao?"
Khuôn mặt Benson lộ vẻ giận dữ, nói: "Chúng ta nói là nhất cấp ma hạch dã sinh."
Ryder giả bộ kinh ngạc a lên một tiếng, nói: "Nhưng ta không có ma hạch dã sinh."
Trong mắt Ryder hiện lên vẻ xảo trá, nói: "Thật vậy chăng, nhị vị còn nhớ hôm qua ta nói thế nào chứ?"
Hắn dừng lại một lúc, chậm rãi nói: "Ta nói là mười khối nhất cấp ma hạch."
Benson và Tiếu Ân đồng thời nhớ lại, Ryder quả thực không nói dối. Nhưng dưới tình huống đó, không ai ngờ được hắn cố ý bỏ đi hai chữ "dã sinh". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Giỏi!" Benson hít sâu một hơi, đang muốn đứng dậy, đột nhiên biến sắc, bởi hắn phát hiện thân thể mình không còn một tia khí lực nào.
Ryder hắc hắc cười, hắn chậm rãi đứng dậy nói: "Nhị vị, đồ hai người muốn trao đổi ta đặt ở đây. Để tránh né tai mắt của Wit, ta phải lập tức rời khỏi thành Luois, xin cáo từ."
Hắn khom người lui về phía sau một bước nói: "Nhị vị, ta sử dụng một loại mê hương, kỳ thực cũng không có nhiều tác dụng, chẳng qua chỉ khiến hai vị tạm thời không cử động được mà thôi, một tiếng sau, hai vị sẽ khôi phục lại như bình thường."
Sau đó hắn nói: "Nhị vị cũng không nên sử dụng ma pháp. Bởi vì ta cam đoan, nếu các ngươi thi triển ma pháp, nhất định sẽ cảm thấy buồn ngủ."
Thân thể Benson khẽ run lên, nằm tê liệt trên ghế, Tiếu Ân cười khổ, xem ra Benson không nghe theo lời khuyến cáo của Ryder, cho nên giống mình, đầu óc trở nên choáng váng.
Ryder thở dài nói: "Nhị vị không nghe khuyến cáo của ta, tự chuốc khổ vào mình. Con người của ta chỉ cầu tài, chứ không cần mạng. Cho nên, ta khuyên hai vị trong vòng một tiếng, không nên lên tiếng, nếu không có kẻ điên nào chạy vào cho hai vị một đao thì không hay cho lắm."
Tiếu Ân và Benson trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ đến uy hiếp của hắn, nhất thời không dám coi thường vọng động. Trời mới biết hắn có nói thật hay không, nếu phòng bên cạnh thực sự có kẻ điên, mà hai người lại mất đi năng lực kháng cự, bị kẻ đó chém cho một đao, lúc đó hối hận cũng không kịp.
Đúng một tiếng sau, hai người mặc dù không khôi phục hoàn toàn nhưng để đi lại và thi triển ma pháp cũng không gặp phải trở ngại gì.
"Chúng ta đi gặp sư phụ." Tiếu Ân mở cửa sổ, hít thở không khí ngoài trời nói.
Sắc mặt Benson biến đổi nói: "Tiếu Ân, chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này hai người chúng ta sẽ trở thành trò cười cho kẻ khác."
"Chẳng lẽ bỏ qua chuyện này?" Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.
Benson thở dài nói: "Nguyên liệu để chế tạo ma pháp quyển trục vốn miễn phí, mà xác suất thành công của đệ cao như thế, chịu khổ cực thêm chút ít là có thể đền bù lại." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nếu như chỉ bị sư phụ trách mắng thì cũng không sao, nhưng nếu để cho cả thành biết thì mặt mũi của sư phụ và của chúng ta sẽ bị mất hết."
Tiếu Ân do dự chốc lát, thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là theo Benson buồn bực trở về.