Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 75: Q.2 - Chương 75: Chế Tác Thành Công




Khẽ than một hơi, trên mặt Tiếu Ân lộ ra một tia cười khổ.

Hóa ra bản thân vẫn quá xem nhẹ việc chế tạo ma pháp quyển trục rồi, Benson khi học tập ma pháp, tuyệt đối là một thiên tài hàng thật giá thật, trong việc chế tạo ma pháp quyển trục cũng đã tiêu tốn thời gian mấy năm, nhưng tỉ lệ thành công cũng chỉ vẻn vẹn có ba phần mà thôi.

Nếu cùng so sánh, Tiếu Ân cũng biết rõ thiên phú của bản thân rốt cuộc đến đâu. Nếu như muốn một lần thành công ngay, há chẳng phải là kẻ ngốc nói mơ sao.

Hơi lắc đầu, vứt hết tất cả những háo hức, tự mãn phù phiếm trong lòng, ánh mắt Tiếu Ân dần kiên định lại: "Nhất Hào, chúng ta làm lại."

"Được, chỉ là ta kiến nghị, ngài tốt nhất là nên đổi một mảnh da thú Gong Li khác để bắt đầu."

"Tại sao vậy?"

"Vì mảnh da thú Gong Li ngài chọn là mảnh có chất lượng tệ nhất ở đây, mà đối với người mới học, nên làm đến nơi đến chốn, bắt đầy học từ phần dễ nhất." Nhất Hào trang nghiêm nói.

Đôi lông mày Tiếu Ân hơi nhướng lên, không ngờ lại bị người khác nghiêm khắc dạy bảo một hồi, thật là…

Nhưng sau khi tiếp nhận ý kiến của Nhất Hào, Tiếu Ân thực sự phát hiện, những thứ bản thân vẽ ra đã tốt hơn rất nhiều.

Chìm đắm trong khoảng thời gian học tập, đặc biệt là sau khi học được nội dung mới, người bình thường đều có thể coi nhẹ thời gian trôi qua.

Đối với Tiếu Ân mà nói, sau khi học được phương pháp chế tạo quyển trục, hắn ngoài việc mỗi ngày tiếp tuc tập luyện quảng bá thể thao và tu luyện tinh thần lực lượng theo hạn định, thời gian còn lại đều dành cho việc nghiên cứu chế tác ma pháp quyển trục, hoàn toàn bị môn ma pháp phụ trợ này thu hút.

Thời gian một tháng thoắt cái trôi qua, dường như chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong một tháng này, Tiếu Ân trong không gian hư cấu đã trải qua vô số lần luyện tập.

Bởi vì lúc này hắn đã hoàn thành tất cả động tác trong mục nhỏ thứ ba trong bộ động tác thứ hai của sơ cấp quảng bá thể thao, vì thế có thể đạt được mười sáu lần thời gian chênh lệch. Mỗi ngày có tám tiếng để ngủ khiến hắn có được một trăm hai mươi tám tiếng đồng hồ luyện tập. Trong hơn một trăm giờ này, hắn lấy ra một trăm hai mươi giờ tiến hành rèn luyện tinh thần lực, còn lại tám giờ hắn dùng để luyện tập vẽ bản đồ lộ tuyến ma pháp.

Benson muốn vẽ một tấm da thú, đầu tiên tinh thần cần tập trung cao độ, phải duy trì trong trạng thái tốt nhất mới có thể thuận lợi vẽ xong ma pháp quyển trục, vì thế hắn một ngày nhiều nhất cũng chỉ vẻn vẹn có ba lần tập trung tinh lực.

Nhưng trong không gian hư cấu thì không giống thế, Tiếu Ân trong vòng một giờ lại có thể vẽ hơn năm mươi lần, nếu như tính ra, gần như là một phút một lần.

Trong tình hình đó, sau một tháng luyện tập, đã làm cho sự kỹ xảo của Tiếu Ân có được sự tiến bộ long trời lở đất. Đồng thời, trước mỗi lần vẽ, Nhất Hào đều phân tích sự khác nhau của da thú Gong Li, đồng thời cũng cho Tiếu Ân tự mình phân tích trước. Sau khi Tiếu Ân vẽ xong, Nhất Hào đứng trên góc độ phân tích kết cấu phân tử để cho lời bình và chỉ đạo, khiến cho Tiếu Ân hiểu rõ được rốt cuộc có chỗ nào không giống.

Chính vì có các điều kiện thuận lợi đó, nên sau khi trải qua một tháng huấn luyện trong không gian hư cấu, kinh nghiệm và tri thức lí luận của Tiếu Ân đã rất phong phú, Benson giờ cũng chỉ có thể ngóng theo bóng hắn mà thôi.

Tuy nhiên, có thể đạt được thành tích như thế, bản thân Tiếu Ân cũng không dễ chịu gì, toàn lực học tập trong thời gian dài như vậy, gần như đã đạt đến cực hạn chịu đựng của cơ thể rồi.

Vì thế hôm nay lương tâm Nhất Hào nổi lên, cho phép Tiếu Ân trong thế giới hiện thực chính thức tiến hành chế tạo quyển trục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Trong số hơn ngàn tấm da bụng thú Gong Li chon ra một tấm, dựa vào ánh mắt và cảm giác trên tay Tiếu Ân phán đoán, đây tuyệt đối là một tấm da Gong Li rất tốt, là vật liệu cao cấp đặc biệt phù hợp chế tạo ma pháp quyển trục.

Một mặt hắn đem tất cả các nguyên liệu cần thiết đều chuẩn bị hoàn tất, một mặt thầm nhủ trong lòng, thật không biết tên đồ tể nào giết con Gong Li này, có thể khéo léo lột miếng da ra, đồng thời trong lúc thuộc da cũng nắm rất chắc mức độ, vì thế mới có thể làm ra sản phẩm đều đặn nhẵn bóng như thế.

Từ đó có thể thấy, bất kể là ngành nghề nào, đều có cao thủ tồn tại, đến cả nghề đồ tể cũng không ngoại lệ.

Tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Tiếu Ân cầm cây cốt bút đặc chế lên, tinh thần lực trong nháy mắt tập trung cao độ.

Nhưng chính trong lúc hắn tập trung tinh thần lực cao độ đó, lờ mờ cảm nhận thấy có một khí tức quen thuộc truyền đến. Nếu như không phải trong lúc tinh thần lực lượng của hắn tập trung cao độ, khẳng định là sẽ không thể phát giác ra. Có điều sau khi cảm ứng được nguồn gốc của khí tức đó, Tiếu Ân cũng thả lỏng người, đồng thời cũng không quan tâm nữa.

Bởi vì khí tức đó chính là của ma pháp sư Maren, chắc là do cảm ứng được bản thân đang tập trung tinh thần lực, vì thấy kỳ lạ nên mới tìm hiểu một chút.

Hít sâu một hơi, cặp mắt của Tiếu Ân vốn khép chặt lập tức mở ra, chính trong khoảnh khắc ấy hai luồng tinh quang từ trong mắt hắn lóe lên.

Dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả, Tiếu Ân cuối cùng đã bắt đầu động thủ, bút xương là đồ đặc chế, bên trong có rãnh, khi tiếp xúc với da thú, hỗn hợp chất lỏng bên trong liền tự động chảy xuống bám lên trên da thú. Đồng thời, tinh thần lực của Tiếu Ân cũng theo những dịch thể này lưu lại dấu tích của mình trên da thú.

Tiếu Ân lúc này cả người tràn đầy khí thế bá đạo, duy ngã độc tôn.

Tất nhiên, có thể sản sinh ra loại khí thế này nguyên nhân không phải vì thực lực của hắn mạnh mẽ mà là do thái độ của hắn nghiêm túc, đã hoàn toàn tiến vào một loại cảnh giới đặc thù.

Giống như tín đồ thành kính nhất vậy, bất kể là nghề nghiệp nào, bất kể là thân phận ra sao, chỉ cần tất cả tinh khí thần đều dâng tặng cho tín ngưỡng của mình thì vào thời khắc đó hắn chính là vĩ đại, chính là vô địch.

Cốt bút nhanh chóng lướt trên da thú, đầu bút và da thú dường như chỉ tiếp xúc với nhau trong một khoảng như có như không, nhưng thông qua chính điểm tiếp xúc đó, hỗn hợp chất lỏng mới chảy xuống dưới đồng thời trở thành môi giới để tinh thần lực của Tiếu Ân lưu lại trên mặt tấm da bụng thú Gong Li.

Dường như chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy lần hô hấp, Tiếu Ân đã vẽ xong nét cuối cùng, khoảnh khắc đầu bút rời khỏi tấm da thú tinh thần lực của hắn liền thả lỏng hoàn toàn.

Chính vào lúc đó, hắn dường như nghe thấy trên tầng cao nhất của ma pháp tháp một chút xao động, gần như là một tiếng than thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.