Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 19: Q.3 - Chương 19: Chứng Nhận Ma Pháp Sư




Đức Lỗ Phu nhìn thân ảnh của Tiếu Ân biến mất, sau đó hắn xoay người lại, kinh ngạc hỏi: “Carter, hắn muốn khảo hạch cái gì? Sao lại kinh động đến đại ma pháp sư Helmo?”

Carter gian nan nuốt nước bọt nói: “Hắn tới để khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức.”

“Ma pháp sư chính thức?” Đức Lỗ Phu mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe tin này, vẫn không thể tin vào lỗ tai của mình.

“Nhưng… Nhưng hắn còn rất trẻ mà!” Đức Lỗ Phu nói lắp bắp: “Hắn có thể, không, chắc chắn hắn còn trẻ hơn ta!”

Quả thực, mặc dù Tiếu Ân đã mười tám tuổi, nhưng do hắn tập luyện quảng bá thể thao, nên nhìn từ bề ngoài, hắn còn rất trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn độ tuổi chân thực. Dưới tình huống này, nếu không nhìn kỹ, bị nhầm chả có gì kỳ quái.

“Tuổi trẻ thì sao, có thực lực là được!” Carter xem thường nói.

Mary nhíu mày lại nói: “Không đúng, ta cảm ứng ma lực dao động trên người hắn, dường như không cường đại hơn chúng ta mấy.”

Kỳ thực Mary không nói sai, bởi vì khi nàng cảm ứng thì năng lượng dao động trên người Tiếu Ân có vẻ yếu hơn mọi người ở đây vài phần, chỉ tầm ngũ cấp, lục cấp học đồ, nếu không ngay từ đầu vị học đồ ở trong quầy rượu đã không nể mặt hắn. Carter chần chừ một lúc, nói: “Mary, đây là đâu?”

“Đương nhiên là ma pháp tháp!” Đức Lỗ Phu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh nhẩu nói trước.

“Đúng vậy, nơi này là ma pháp tháp, vậy ngươi cho rằng, có người nào dám ăn gan hùm mật gấu tìm tới nơi này để quấy rầy?”

Sắc mặt của Đức Lỗ Phu và Mary đồng thời biến đổi, nếu như Tiếu Ân chỉ có thực lực ngũ, lục cấp học đồ, nhưng dám tới đây để tiến hành khảo nghiệm ma pháp sư chính thức, thế thì đừng nói hắn đã ăn gan hùm mật gấu, nói hắn ăn gan rồng, gan phượng cũng không quá. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

“Ta hiểu rồi!” Mary hít sâu một hơi nói: “Vị ma pháp sư này nhất định sử dụng phương pháp nào đó để áp chế ma lực dao động trong cơ thể, cho nên mới khiến chúng ta cảm giác thực lực của hắn không cao.”

“Không sai!” Carter gật đầu nói: “Cô rất thông minh!”

Vị bát cấp học đồ này miệng thì nói, trong đầu thì hồi tưởng lại cử động khi tiến vào của Tiếu Ân, xem vẻ mặt trấn tĩnh của hắn, chắc chắn đã nắm chắc.

Bỗng nhiên, sắc mặt của Carter biến đổi, hắn nghĩ tới thái độ của Tiếu Ân khi đối xử với anh em Đức Lỗ Phu, nhất thời, thần sắc trong mắt hắn lộ vẻ kỳ quái.

“Carter, ngươi sao vậy?” Đức Lỗ Phu tò mò hỏi bằng hữu tốt của mình.

Carter chăm chú nhìn Đức Lỗ Phu, run giọng hỏi: “Đức Lỗ Phu, Mary, trước kia hai người có gặp hắn không?”

“Không!” Hai người đồng thanh trả lời.

“Tốt!” Carter nặng nề gật đầu một cái, nói: “Đức Lỗ Phu, chúng ta có phải là bằng hữu không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Có phải bạn tốt của nhau hay không?”

“Nói nhảm!” Đức Lỗ Phu không nhịn được hỏi: “Cuối cùng ngươi muốn cái gì?

“Đồ đần, a, không…” Carter nhẹ nhàng nói: “Đức Lỗ Phu, bình thường ta quen gọi như vậy, mong ngươi tha thứ, ta cam đoan, sau này không gọi ngươi là đồ đần nữa.”

Đức Lỗ Phu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thực không biết người này muốn làm gì.

Carter hắng giọng: “Đức Lỗ Phu, Mary, các ngươi hãy nghe ta nói, chờ một lát, nếu như hắn đi ra, hơn nữa thực sự thông qua khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức, các ngươi lập tức đi tới, cầu hắn thu nhận các ngươi làm nhập môn đệ tử.”

Đức Lỗ Phu và Mary nhìn nhau, trong mắt bọn họ có vẻ kích động, nhưng phần lớn là do dự và lo lắng.

Mặc dù bọn họ có thiên phú học tập ma pháp, nhưng trụ cột thiên phú không cao. Nếu không, vài chục năm trước đã được ma pháp sư chính thức thu nhận làm nhập môn đệ tử, chứ bây giờ đâu phải thành pháp sư tự do.

“Carter, dù chúng ta có tới cầu khẩn, chưa chắc hắn đã đồng ý.” Sắc mặt Đức Lỗ Phu ảm đạm nói: “Nhiều năm như vậy, tình huống cụ thể của chúng ta như thế nào, chẳng lẽ tự mình còn không biết rõ hay sao?”

Carter lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra, vị các hạ này đối xử với các ngươi không giống như người bình thường sao?”

“Thật không?” Đức Lỗ Phu ôm hy vọng nói.

“Đúng vậy, hắn vốn ngồi một mình một góc, không thèm ngó tới chúng ta, nhưng khi hai người các ngươi đi vào, khuôn mặt hắn liền tươi cười…” Hắn đè thấp âm thanh, cẩn thận quan sát bốn phía nói: “Ta xem, hắn không phải nhìn trúng tư chất của các ngươi, mà là nhìn trúng cái kia…”

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Carter, Đức Lỗ Phu dồn dập nói: “Hắn nhìn trúng cái gì?”

Carter liếc mắt nhìn Mary, cau mày nói: “Không đúng, Mary cũng không phải tuyệt đại mỹ nữ, chẳng lẽ hắn thích loại thiếu nữ có phong cách như Mary?”

Đức Lỗ Phu và Mary hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nếu như không phải đang ở trong ma pháp tháp, không thể tùy tiện đánh nhau, bọn họ đã sớm thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với Carter.

Carter vung tay lên, nói: “Quên đi, Đức Lỗ Phu, Mary, nếu như hai người các ngươi được vị các hạ kia cho phép, trở thành nhập môn đệ tử, ngàn vạn lần đừng quên ta đó.”

“Phì, chúng ta không giúp ngươi cầu xin đâu.” Mary tức giận hừ một tiếng, hơi bĩu môi, lộ ra vẻ mặt hả hê.

Carter xấu hổ cười nói: “Ta không có yêu cầu quá xa với trở thành nhập môn đệ tử, nhưng các ngươi nếu cần người hầu học đồ… Đến lúc đó đừng nên quên ta.”

Đức Lỗ Phu mấp máy miệng, đang định đáp ứng, đột nhiên nghĩ chuyện còn chưa thành, không khỏi thở dài một tiếng nói: “Hy vọng hắn có thể nhìn trúng tư chất của chúng ta, có thể nhận lấy chúng ta.”

Ba người nhất thời trầm mặc xuống, mặc dù ngoài miệng bọn họ nói thoải mái, nhưng người nào cũng biết, với tư chất của bọn họ, muốn trở thành nhập môn đệ tử của ma pháp sư chính thức, có bao nhiêu khó khăn đây, hơn nữa với tuổi của Tiếu Ân, chắc không thu nhập môn học đồ.

Bởi vì bọn hắn nghĩ, chuyện tu hành của Tiếu Ân mới là chuyện chính, nếu thu nhận nhập môn học đồ, ít nhiều hắn cũng bị phân tán tinh lực, nếu bởi vậy mà không tiến giai được thì cái được không bù nổi cái mất.

Theo đường cầu thang, rất nhanh Tiếu Ân tới tầng ba của ma pháp tháp.

Tên học đồ dẫn đường cung kính dẫn Tiếu Ân vào một căn phòng lớn, ở trong phòng có một lão nhân hơn tám mươi tuổi đang ngồi.

Khuôn mặt của ông ta hiện ra vẻ vàng vọt, chiếu sáng cả một tầng hắc ám, hai con mắt, một lớn, một nhỏ. Xương gò má rất cao, mấy nếp nhăn lộ ra màu sắc khác nhau, dường như mỗi sáng có rửa qua cũng không thể sạch được. Nhưng Tiếu Ân không vì thế mà khinh thường vị lão nhân này, bởi vì trên người lão nhân dù mặc một bộ ma pháp bào cũ kỹ, nhưng trên ngực trái của lão có đeo một huy chương ma pháp màu vàng.

Chỉ cần là người hiểu rõ hệ thống ma pháp, khi nhìn thấy huy chương này, đều thể hiện thái độ cung kính.

Bởi huy chương màu vàng kim này đại biểu cho cấp bậc đại ma pháp sư, loại ma pháp sư này dù ở đâu cũng được mọi người tôn trọng.

Ở rất nhiều quốc gia, cấp bậc cao nhất của ma pháp sư cung đình là đại ma pháp sư. Hơn nữa, bọn họ nắm giữ thực lực cực mạnh trong tay, đủ để hủy diệt một tòa thành thị.

Tiếu Ân yên lặng cảm nhận năng lượng dao động phát ra từ người đối phương. Sau một lát, hắn đã biết, thực lực của vị đại ma pháp sư này hơn xa sư phụ Maren và mình, còn so với đại ma pháp sư Tiffany thì hắn không biết rõ, bởi vì với năng lực của Tiếu Ân, không có cách nào phân biệt được.

Tên học đồ dẫn đường cúi người thật sâu vào trong phòng nói: “Đại ma pháp sư Helmo. Vị này…”

Hắn dừng một chút, lúc này mới nhớ, hắn vẫn chưa biết tên của Tiếu Ân.

Hai mắt Helmo từ từ mở ra chăm chú nhìn vào Tiếu Ân, ông ra vung tay lên, tên học đồ thức thời đứng sang một bên.

Hắn không đi ra ngoài, mà lấy ra mộ cái đạo cụ ma pháp, được sự đồng ý của Helmo, cẩn thận đặt năng lượng tinh thạch vào.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn mọi việc, nhưng hắn không biết đó là vật gì.

Helmo đột nhiên cười nói: “Chàng trai trẻ, chẳng lẽ ngươi chưa gặp Ký Ức Thạch?”

Tiếu Ân nhất thời bừng tỉnh, trên thế giới ma pháp này có ma pháp tồn tại, khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của mình có thể làm được gì thì ma pháp ở thế giới này cũng làm được.

Ký Ức Thạch là công cụ của nhiếp ảnh gia ở thế giới này, sử dụng năng lực đặc thù sao chép hình ảnh và âm thanh lại, hơn nữa còn bảo tồn được trong mọi thời đại.

Nghe nói sử dụng phương pháp này để bảo tồn, dù trải qua trăm vạn năm cũng không biến mất, kỹ thuật hơn ngàn lần so với thế kỷ hai mươi mốt ở trái đất.

Khuôn mặt Helmo lộ ra tia mỉm cười, mặc dù tuổi của ông khá cao nhưng khi mỉm cười lại lộ ra sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối.

“Chàng trai trẻ, đối với thế giới ma pháp của chúng ta, ai có thể trở thành ma pháp sư chính thức sẽ trở thành tài sản quý giá của mọi người, cho nên khi có người đạt tới năng lực này, quá trình chúng ta khảo hạch sẽ được ghi lại để kỷ niệm, hy vọng ngươi có thể hiểu được.”

“Vâng, đại ma pháp sư Helmo.” Tiếu Ân hơi khom người nói: “Có thể lưu lại thời khắc vinh quang này là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của ta.”

“Không, ta có thể cam đoan, hôm nay không phải ngày huy hoàng nhất trong cuộc đời của ngươi.” Đại ma pháp sư Helmo hơi lắc đầu hỏi: “Ngươi tên gì, sư phụ của ngươi là ai?”

“Tiếu Ân, còn về sư phụ của ta…” Tiếu Ân dừng lại một chút nói: “Xin người tha thứ, ta không được sự cho phép của sư phụ, ta không thể nói tên của người ra.”

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi tới đây không phải do sư phụ của ngươi đồng ý hay sao?”

“Đúng, ta tới đế quốc Lang Nhân theo lệnh của sư phụ, xuất ngoại để ma luyện. Cho nên khi ta chưa trở về ma pháp tháp, ta không thể nói tên của người.” Tiếu Ân cung kính nói.

Helmo ung dung cười nhưng không thấy ngạc nhiên đối với sự kiên trì của Tiếu Ân, bởi vì tính chách của ma pháp sư rất kỳ quái.

“Được rồi, mặc dù ngươi không nói tên của sư phụ. Nhưng ta có thể khẳng định, người đó chắc chắn là một vị ma pháp sư tài giỏi, có lẽ là người quen của ta đó.”

Khuôn mặt của Tiếu Ân hơi động, hiện lên tia nghi hoặc không cho là đúng.

Helmo cũng không để ý, mà tiếp tục nói: “Ngươi không tin sao, dù là ở đế quốc Lang Nhân hay đế quốc Cát Hãn, những đại ma pháp sư dù là ẩn cư ta cũng biết.”

Dừng một chút, ông ta cười hỏi: “Năm nay, ngươi chưa tới hai mươi tuổi đúng không?”

“Đúng, ta năm nay mười tám tuổi.” Tiếu Ân đàng hoàng nói. Bởi vì hắn biết, chỉ cần đối phương nguyện ý, sẽ có vô số thủ đoạn để chứng minh tuổi tác chân thực của hắn.

“Mười tám!” Helmo hơi nhắm hai mắt lại, đôi mắt một to một nhỏ rung động, thanh âm gần như nói mê: “Tuổi trẻ quá, ta cũng từng có thời mười tám tuổi.”

Tiếu Ân nao nao, không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười.

Không thể tưởng được tuổi của mình lại khiến đối phương cảm khái, đúng là có chút ngoài sự mong đợi.

Cũng may một lát sau, vị đại ma pháp sư thu liễm lòng mình, nói: “Có thể dạy ngươi trở thành ma pháp sư chính thức trước hai mươi tuổi, chắc chắn không phải là ma pháp sư bình thường. Nếu như ta không đoán sai, sư phụ của ngươi ít nhất là đại ma pháp sư, thậm chí còn là ma đạo sĩ. Đúng không?”

Lông mày Tiếu Ân nhíu lại, cúi đầu nói: “Xin lỗi, ta không thể trả lời người vấn đề này.”

Helmo cười ha ha, khoát tay nói: “Không việc gì, không việc gì.”

Nhìn vẻ mặt này của ông ta, dường như đã nhận định sư phụ của Tiếu Ân, chắc chắn là một đại nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nhưng trong lòng của Tiếu Ân hiện tại có chút bất đắc dĩ, nếu như nói thật lòng cho vị đại ma pháp sư tràn ngập tự tin này biết, sư phụ của hắn chỉ là một vị pháp sư tư chất bình thường, may mắn trở thành nhất tinh ma pháp sư, hơn nữa cả đời vô vọng tấn chức thành đại ma pháp sư, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì.

Kỳ thực cũng không phải Tiếu Ân có ý giấu diếm tên của Maren, mà hắn không thể nói mình có một lai lịch hoàn mỹ.

Hắn vì giết người thân của ma đạo sĩ mới chạy tới đại thảo nguyên, mặc dù nơi này cách thành Louis hơn vạn dặm, nhưng có trời mới biết thái độ của ma pháp sư ở đây sẽ ra sao khi biết địch nhân của hắn là ma đạo sĩ.

Tương tự, hắn cũng không dám nói dối ở trong ma pháp tháp, bởi vì hắn biết, cao cấp ma pháp sư có năng lượng cường đại vượt xa bản thân hắn. Nếu tâm tư của bọn họ động, sử dụng thủ đoạn để nghiệm chứng lời mình nói, thế thì xác suất bị vạch trần rất cao.

Cho nên Tiếu ÂN dứt khoát dứt củi đáy nồi, nhất quyết không nói, dù đối phương có thần thông quảng đại, cũng đừng mơ tìm hiểu được lai lịch của chính mình.

Helmo cao hứng cười trong chốc lát, cổ tay chuyển động, vốn trên tay trống không giờ đột nhiên có thêm một cây ma pháp trượng.

Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn cây ma pháp trượng có chiều dài gần năm mươi phân, thân trượng trơn nhẵn, thẳng tắp, trên đầu trượng có khảm hai viên ma hạch có màu sắc khác nhau. Cây ma pháp trượng này được cấu tạo vô cùng tinh xảo, hình thành nên một phong cách cá nhân đặc thù. Helmo cầm nó trên tay, có một loại cảm giác không nói được lên lời, dường như vị lão nhân này đã hòa thành một thể với ma pháp trượng.

Tiếu Ân cảm than một tiếng, đây mới là ma pháp trượng thuộc về ma pháp sư, hơn nữa ma pháp trượng trong tay Helmo có phẩm chất hơn xa so với ma pháp trượng trong vòng cổ của mình.

Nhưng Tiếu ÂN không cảm thấy kỳ quái, lấy thực của đại ma pháp sư, nếu như không có được ma pháp trượng như thế mới là điều kỳ quái.

“Tiếu Ân, ngươi có ma pháp trượng không?” Helmo dò hỏi.

“Có!” Tiếu Ân thuận tay sờ vào vòng cổ, trên tay lập tức có thêm một cây ma pháp trượng.

Dù là về hình dáng bên ngoài hay uy lực bên trong, cây ma pháp trượng này không thể so được với ma pháp trượng của Helmo, nhưng khi Tiếu Ân lấy ra ma pháp trượng, Helmo lộ ra vẻ hài lòng tươi cười.

Một người mới mười tám tuổi, tới ma pháp tháp để khảo hạch thành ma pháp sư chính thức, chẳng những có ma pháp trượng còn có một đạo cụ không gian hiếm có.

Trong mắt bất kể kẻ nào, những thứ này chắc chắn là do sư phụ của Tiếu Ân chuẩn bị cho hắn, nếu không với tuổi tác và thân phận của hắn, tuyệt đối khó có khả năng có được bảo bối như vậy.

“Tốt. Ngươi dùng ma pháp trượng để thi triểm tam cấp ma pháp đi!” Helmo cười ha hả nói: “Có thể thi triển liên tiếp ba cái là người sẽ vượt qua kiểm tra.”

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi: “Đơn giản như vậy?”

“Đương nhiên!” Helmo hòa thuận nói: “Ta đã cảm ứng được ma lực dao động trên người ngươi, tuyệt đối có tư cách trở thành ma pháp sư chính thức, cho nên người chỉ cần thi triển được liên tiếp ba tam cấp ma pháp, là thông qua sự kiểm tra của ta.”

Tiếu ÂN lên tiếng, ma pháp trượng trong tay nhẹ nhàng điểm ba cái, trên người hắn nhất thời xuất hiện ba ma pháp.

Tam cấp ma pháp vòng bảo hộ, Phong Tường Thuật và Ưng Nhãn Thuật.

Nhìn Tiếu Ân trôi nổi phiêu phù cách mặt đất ba phân, trong mắt Helmo không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kỳ thực thập cấp học đồ muốn tiến giai, phải thi triển ba tam cấp ma pháp mới có thể vượt qua kiểm tra, nhưng dựa theo quy định, bọn họ không được sử dụng ma pháp trượng. Đương nhiên, phần lớn thập cấp học đồ trước khi trở thành ma pháp sư chính thức đều không có cơ hội dùng tới ma pháp trượng.

Nhưng Helmo nghe Tiếu Ân báo ra tuổi của mình, trong lòng liền có sự châm chước.

Dù sao Tiếu Ân mới mười tám tuổi, chỉ cần có thể thi triểm ba tam cấp ma pháp thì hắn là tuyệt đỉnh thiên tài rồi, dù thực lực chưa đủ, nhưng nhiều nhất hai ba năm là có thể đạt tới loại cảnh giới này.

Nhưng ông ta không ngờ Tiếu Ân thi triển ba tam cấp ma pháp lại không hề trì hoãn tí nào, thậm chí sử dụng luôn cả ba ma pháp, trong nháy mắt thuấn phát ra chúng.

Tuy nói trong tay Tiếu Ân có ma pháp trượng, nhưng có thể làm được điều này, đã nói lên một điều, thực lực của Tiếu Ân tuyệt đối đã đạt tới tiêu chuẩn nhất tinh.

Trong mắt Helmo lộ ra vẻ hài lòng cực độ, ông nặng nề gật đầu nói: “Thực tốt, Tiếu Ân, ngươi thông qua rồi.”

Nhưng ông dừng lại một chút, dường như do dự nói: “Đương nhiên, hiện tại ngươi đã có tư cách trở thành ma pháp sư chính thức của loài người, nhưng nếu ngươi muốn đạt được tư cách này ở đế quốc Lang Nhân, thì phải tiến hành thí luyện mới được.”

Tiếu Ân hiếu kỳ, theo hắn biết, dù là chủng tộc nào, muốn đạt tới tiêu chuẩn ma pháp sư chính thức đều giống nhau, như thế nào trong miệng Helmo lại xuất hiện tình huống khác.

Có lẽ nhìn ra sự nghi hoặc của Tiếu Ân, Helmo cười giải thích: “Lang Nhân thuộc về thú nhân nhất mạch, đối với bọn họ mà nói, ma pháp sư mà chỉ biết nghiên cứu trong ma pháp tháp, không được sự đồng ý của bọn họ. Nếu muốn đạt được sự tôn trọng của bọn ho, vậy cần phải có chiến tích chân thực.”

“Thế nào mới được gọi là chiến tích chân thực?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.

Thảo phạt quốc gia đối địch với đế quốc Lang Nhân, hoặc tiến vào đại sa mạc kiếm một viên trứng sa trùng.”

Tiếu Ân nghĩ tới ân oán của bộ tộc Thanh Lang và Tuyết Lang Nhân, nhất thời có chút sang tỏ, nhưng hắn nhíu mày hỏi: “Đại ma pháp sư Helmo, xin hỏi trứng sa trùng là gì?”

“Trứng sa trùng, tất nhiên là do sa trùng sinh ra.”

Khóe miệng Tiếu Ân hơi nhếch lên, đây không phải là nói nhảm hay sao…

“Bất quá sa trùng ở trong sa mạc Sahara, muốn có được trứng của chúng cũng không phải chuyện dễ dàng.” Helmo giải thích.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động nói: “Nhưng ta từng nghe người ta nói, chỉ cần tiến vào sa mạc Sahara, chưa có ai sống sót đi ra.”

Helmo không nhịn được cười nói: “Tiếu Ân, đừng quên chúng ta là ai, chúng ta là ma pháp sư, chẳng lẽ ngươi đem người bình thường so sánh với chúng ta?”

Sắc mặt Tiếu Ân hơi đỏ lên, nói: “Helmo các hạ, ta hoàn toàn mù tịt về sa mạc, nếu thực sự tiến vào đó, chỉ sợ không ra được.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt Tiếu Ân rất chân thành, nhưng trong lòng hắn sớm đã quyết định, nếu lúc rảnh rỗi, không ngại tiến vào sa mạc dạo chơi.

Dù sao có Nhất Hào, chắc chắn hắn không có khả năng lạc đường. Chỉ cần trước đó chuẩn bị đầy đủ, trên cơ bản không có khả năng gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Về chuyện thảo phạt Tuyết Lang Nhân, từ khi gặp Milligan, nhãn quang của hắn sáng hơn nhiều, lang nhân tát mãn không phải dễ chọc, nếu như để hắn một mình một người tới cảnh nội của Tuyết Lang Nhân, Tiếu Ân không bao giờ ngu như vậy.

“Ngươi muốn tới sa mạc Sahara?” Helmo mỉm cười nói: “Ta đã sớm biết, người trẻ tuổi các ngươi khi biết quy định của đế quốc Lang Nhân, chắc chắn không để ý tới nguy hiểm đi thí luyện. Nhưng đối với việc không quen thuộc địa hình, chúng ta đã sớm cân nhắc rồi.”

Tiếu Ân cúi đầu thực sâu nói: “Xin người chỉ điểm!”

“Ừ, đại sa mạc đối với người bình thường mà nói chính là một bẫy rập chết người, đối với ma pháp sư chúng ta mà nói, cũng là một địa phương khiến chúng ta đau đầu. Nhưng đối với lang nhân tát mãn, muốn sinh tồn và di chuyển trong sa mạc, kỳ thực cũng không phải chuyện khó.”

“Tại sao?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì lang nhân tát mãn kết hợp với linh hồn thể của ma thú, do có sự trợ giúp của ma thú, nên phần lớn tát mãn có thể cảm ứng được phương hướng trong sa mạc một cách chính xác.”

Tiếu Ân kinh ngạc chớp động đôi mắt hỏi: “Lại có chuyện thần kỳ như vậy sao, linh hồn thể của ma thú có quan hệ gì với đại sa mạc sao?”

“Không biết!” Lúc này Helmo rất sảng khoái trả lời, hắn cười khổ nói: “Trải qua kinh nghiệm hơn ngàn năm tích lũy, dù là ma pháp sư công hội hay các thú nhân tát mãn, đến bây giờ cũng không tìm được nguyên nhân chính thức.”

Tiếu Ân yên lặng gật đầu, hắn không chuẩn bị đi tìm hiểu, người ta tốn thời gian hơn nghìn năm mà không thu được kết quả gì, như vậy ngay cả khi hắn đem toàn bộ tinh lực vào trong đó, trên cơ bản khó tìm hiểu được gì.

“Ta hiểu rồi, người muốn ta tới đế quốc Lang Nhân, tìm một chiến tranh tát mãn để hợp tác, cùng nhau tớ sa mạc Sahara.”

“Không sai!” Helmo vui mừng hớn hở nói: “Ngươi rất thông minh, thoáng cái đã đoán ra. Hắc hắc, kỳ thực thảo phạt đế quốc đối địch với đế quốc Lang Nhân, nhiệm vụ tuy đơn giản, nhưng đối với người tâm cao khí ngạo, đều không lựa chọn động thủ với người bình thường, cho nên tới sa mạc Sahara là chuyện bình thường.”

Tiếu Ân không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn làm gì có tâm cao khí ngạo, không tới khi dễ người bình thường.

Trên thực tế, nếu như lần thảo phạt Tuyết Lang Nhân trước, không gặp phải chiến tranh tát mãn, chắc chắn Tiếu Ân sẽ lựa chọn nhiệm vụ này, bởi vì từ khi nắm được sát lục thiên mạc trong tay, đến bây giờ hắn vẫn chưa sưu tập đủ năng lượng sát lục.

Nặng nề gật đầu một cái, Tiếu Ân nói: “Helmo tiên sinh, ta sẽ đi tìm một tát mãn thích hợp để trợ giúp, hy vọng lần sau gặp mặt, ta đã được lang nhân thừa nhận.”

“Tốt, có chí khí!” Helmo hỏi: “Ngươi có bằng hữu là chiến tranh tát mãn không, có cần ta giới thiệu cho không?”

“Cảm ơn ý tốt của người, ta có một bằng hữu, vừa mới đột phá thành chiến tranh tát mãn, ta nghĩ hắn có thể trợ giúp.” Tiếu Ân khéo léo từ chối.

Helmo vỗ trán cười nói: “Xem ra ta đã làm việc thừa, chắc chắn sư phụ của ngươi đã chuẩn bị tốt cho ngươi.”

Trong lòng Tiếu Ân cười khổ không thôi, nhưng không mở miệng phản bác, đành chấp nhận như thế.

Helmo vung tay lên nói: “Tốt lắm, hiện ta lấy danh nghĩa của ma pháp công hội ở đế quốc Lang Nhân, phong cho ngươi danh hiệu và huy chương của pháp sư, hy vọng ngươi có thể dốc sức khổ luyện, sớm ngày đạt tới nhị tinh ma pháp sư.”

“Vâng!” Tiếu Ân cúi người nói, tiếp nhận huy chương từ tay Helmo, gắn trước ngực.

Huy chương của ma pháp công hội có dấu hiệu đặc thù, hơn nữa có một ngôi sao chói mắt.

Trước kia hắn thường nhìn thấy huy chương này trên ngực Maren, mỗi lần nhìn thấy nó, hắn vô cùng hâm mộ, không thể ngờ được hôm nay mình cũng có huy chương như thế.

Tiếu Ân có thể cảm ứng được năng lượng dao động trên đó, nhưng giờ phút này hắn dường như cảm giác được mình đang ở trong mộng.

Tên phụ trách quá trình ghi chép lại lấy ra hai tảng đá nho nhỏ, đưa cho đại ma pháp sư Helmo và Tiếu Ân.

Helmo hơi cười nói: “Tiếu Ân, ngươi cầm lấy nó làm kỷ niệm.”

“Vâng!” Trăm mối cảm xúc hiện lên trong đầu Tiếu Ân, hắn cẩn thận cất Kí Ức Thạch vào trong vòng cổ, thứ này đối với hắn mà nói, có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.

Helmo do dự một chút, nâng ngón tay chỉ ra ngoài cửa, tên học đồ hiểu ý rời khỏi phòng, hơn nữa lúc đi ra còn đóng cửa phòng lại.

Tiếu Ân ngẩn ra, biết đại ma pháp sư Helmo sắp nói cho mình biết những nội dung mà học đồ không thích hợp nghe. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

“Tiếu Ân, hiện giờ ngươi là ma pháp sư chính thức, như vậy có tư cách để thu nhận học đồ.” Helmo nghiêm túc nói: “Ta hy vọng, nếu có thể ngươi hãy thu nhận mấy học đồ.”

“Tại sao?” Tiếu Ân ngạc nhiên hỏi.

Helmo thở dài một tiếng nói: “Bởi vì số lượng ma pháp sư thực sự quá ít, hơn nữa mấy trăm năm gần đây, càng ngày càng có nhiều ma pháp sư lao vào tu luyện, vì không muốn có trở ngại cho việc tu luyện, đừng nói là thu nhận học đồ, dù là thành lập ma pháp tháp cũng không. Nếu xu thế này cứ tiếp tục phát triển, tới một ngày nào đó, thế giới ma pháp của chúng ta sẽ không có người nối nghiệp.”

Tiếu Ân mấp máy miệng, trong lòng nhanh chóng nghĩ tới tình huống của công quốc Louis.

Ở công quốc tổng cộng có sáu tòa ma pháp tháp, nhưng trong sáu vị ma pháp sư chỉ có một mình Maren thu nhận sáu nhập môn học đồ, mấy người còn lại, nhiều nhất chỉ thu nhận ba người mà thôi, môn hạ của đại ma pháp sư Tiffany thì chỉ có một người, đó là Betty.

Ngẫm lại tư chất của Kim và Lai An, mặc dù không phải thuộc loại tốt, nhưng cũng hơn tiêu chuẩn bình thường nhiều. Nếu có một ma pháp sư chính thức hết lòng dạy dỗ, bọn họ cũng có thể trở thành ma pháp sư chính thức.

Nhưng chỉ bằng tư chất như vậy, bọn họ lưu lạc hơn ba mươi năm mà vẫn không thể bái làm môn hạ của vị ma pháp sư nào.

Phương diện này, quả thực đại ma pháp sư Helmo nói đúng.

Phần lớn ma pháp sư đều chuyên tâm tu luyện, trừ khi gặp được tuyệt đỉnh thiên tài, nếu không họ sẽ không nhận làm nhập môn đệ tử, bởi vì có nhiều đệ tử, bọn họ phải chuyên tâm chiếu cố, đối với những người chuyên tâm tu luyện mà nói, đó là chuyện khó có thể chịu đựng được.

Cứ như vậy, càng ngày càng có nhiều học đồ tư chất bình thường không được dạy dỗ theo một hệ thống, cực kỳ bất lợi đối với sự phát triển sau này. Kể cả học đồ có hy vọng tấn chức thành ma pháp sư chính thức cũng mất đi hy vọng.

Nhướng mày, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, nếu như ma pháp sư Maren không biết rõ tư chất của mình không tốt, cả đời không có hy vọng tiến thêm nữa, như vậy hắn còn thu nhận tới sáu nhập môn học đồ không?

Helmo chờ đợi nửa ngày, đợi Tiếu Ân tiêu hóa xong, mới nói: “Để giải quyết vấn đề này, ma pháp công hội đã cố gắng rất nhiều, hy vọng các ma pháp sư có thể chú ý hơn, để các học đồ có cơ hội tiến giai có hy vọng, không đem ánh mắt chú ý tới những thiên tài tuyệt đỉnh.”

Tiếu Ân không nhịn được nói: “Helmo các hạ, ý của người là chẳng lẽ muốn ta thu nhận những học đồ có tư chất bình thường, không thu nhận những học đồ có thiên tư trác tuyệt?”

“Tất nhiên không phải!” Helmo không nhịn được cười nói: “Nếu như gặp được học đồ có thiên tư trác tuyệt, đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng ta hy vọng, ngươi gặp được học đồ có hy vọng tiến giai thì nên tạo cho bọn họ một cơ hội.”

Tiếu Ân nghĩ tới Kim và Lai An đang khổ tu trong núi, không khỏi cười nói: “Ta hiểu rồi, người yên tâm đi, Helmo các hạ.”

Hơi gật đầu, Helmo tiếp tục nói: “Mấy trăm năm qua, ma pháp công hội đã sửa lại mấy điều lệ đầu, khi ma pháp sư tấn chức thành đại ma pháp sư, nhất định phải thu nhận ít nhất một học đồ, hơn nữa còn phải bồi dưỡng hắn thành thập cấp học đồ trở lên. Nếu như vị đại ma pháp sư đó không thể hoàn thành yêu cầu đó, thì hắn không được ma pháp công hội sắc phong, hơn nữa trước khi chưa hoàn thành, không được tới công hội để trao đổi vật phẩm.”

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói: “Điều kiện này không quá ngặt nghèo, nhưng một thập cấp học đồ đối với cấp bậc đại ma pháp sư thực sự quá ít.”

Helmo kinh ngạc nhìn Tiếu Ân, một lát sau, hài lòng nói: “Đúng vậy, nếu như mỗi một ma pháp sư đều có trách nhiệm như ngươi, thì thực quá tốt!”

Ông ta cảm thán nói: “Đương nhiên có phạt thì phải có thưởng, nếu như một ma pháp sư có thể dẫn ba gã ma pháp sư chính thức tới, như vậy hắn sẽ được ma pháp công hội tặng thưởng.”

Hai mắt Tiếu Ân sáng ngời, nói: “Thưởng cái gì?”

“Các loại nguyên liệu cao cấp, quyển trục cao cấp, ma hạch cao cấp các loại…” Helmo mỉm cười nói: “Dù muốn chế tạo ma pháp trượng, hay đạo cụ ma pháp, mấy thứ đó cũng không thể thiếu. Hơn nữa, một người dạy ra càng nhiều ma pháp sư chính thức, hắn càng được thưởng nhiều, thậm chí còn…”

Nhìn vẻ mặt thần bí của Helmo, rốt cuộc Tiếu Ân không nhịn được hỏi: “Các hạ, thậm chí còn có cái gì?”

Helmo chậm rãi nói: “Thậm chí còn được diện kiến mấy vị trưởng lão của công hội, hơn nữa còn được bọn họ chỉ điểm.”

Tiếu Ân không thể giải thích được hỏi: “Trưởng lão của ma pháp công hội là ai?”

Hai con mắt của Helmo mở lớn ra, ngay cả con ngươi cũng mở tròn ra, nhìn về phía Tiếu Ân, ánh mắt tràn ngập khó hiểu, vấn đề ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.