Nếu như mật độ ma pháp sư của đại lục da đen đạt tới trình độ khủng bố như vậy, thì hắn dứt khoát khuyên những người trong ma pháp công hội bỏ nhiệm vụ này, trực tiếp về nhà quên đi.
Nhưng Tiếu Ân cũng không biết, địa phương mà hắn đang đứng lúc này là thủ đô một quốc gia cực kỳ trọng yếu trong đại lục của người da đen, thực lực của quốc gia này cực kỳ hùng hậu, địa vị ở trên đại lục còn hơn xa đế quốc Nặc Khả Đa trên đại lục hoàng kim. Nếu không phải tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến của toàn bộ đại lục đang căng thẳng, đã điều động hơn một nửa ma pháp sư cao giai của quốc nội, như vậy lúc này đi tới nghênh đón Tiếu Ân, liền tuyệt đối sẽ không chỉ có hai ma đạo sĩ.
Tiếng gió vù vù vang lên, hai người dừng lại ở phía trước Tiếu Ân mấy chục thước.
Hai ma đạo sĩ da đen kia đều có dáng người trung bình, một người nhìn qua tương đối già nua, ngay cả chòm râu đều trắng không ít, mà người kia nhìn qua liền có vẻ trẻ hơn rất nhiều, bề ngoài của người trung niên, nhưng bên trong đôi mắt lại chớp động một tia sát khí sắc bén, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ đối với sự khiêu khích của Tiếu Ân.
Quả thật, ở trong suy nghĩ của bọn họ, Tiếu Ân nếu đã làm ra tiếng nổ lớn như vậy, lại đứng đợi trên không trung không đi, rõ ràng chính là tiến đến khiêu khích.
Tuy nhiên hai người này cũng không phải là người lỗ mãng, bọn họ càng tới gần Tiếu Ân, trong lòng càng dâng lên một cảm giác bất an.
Ở trong cảm ứng của bọn họ, khí tức của Tiếu Ân phóng xuất ra cũng không hùng mạnh, chính là ở trình độ lục, thất tinh mà thôi. Nhưng khi bọn họ thật sự đứng ở trước mặt Tiếu Ân, tuy rằng bị loại thái độ hờ hững này của hắn làm cho buồn bực, nhưng trong lòng lại trở nên thấp thỏm không yên. Thực ra lúc này Tiếu Ân cũng không có ý tứ ẩn nấp khí tức gì, chẳng qua năng lượng của hắn sau khi trải qua cường lực nén ép và chất chồng, tự nhiên thu nhỏ lại mà biến thành như vậy.
Giống như là phản phác quy chân (trở lại nguyên trạng), nhưng quy chân không hoàn thiện.
Cho nên, trừ phi là hắn thật sự toàn lực bùng nổ khí tức, nếu không biểu hiện bên ngoài, …., làm cho người ta không thể suy xét sâu cạn trong đó.
Cảm ứng được tư thế như lâm đại địch của hai người kia, trong lòng Tiếu Ân có chút phiền não, loại cảm giác này, giống như là có hai con ruồi cứ kêu vo ve quay quanh người hắn, tuy rằng không trêu chọc đến hắn, nhưng luôn chọc người trong lòng phát ghét.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt trừng lên, học bộ dáng của Hắc Toàn Phong, ngưng tụ âm ba ma pháp ở trong miệng rồi đột nhiên quát lớn:
- Cút.
Thanh âm giống như long ngâm (rồng gầm) vang lên tầng tầng lớp lớp ở trước mặt hắn, trong nháy mắt hợp thành một đạo năng lượng âm ba cực lớn, cuồn cuộn phóng về phía hai người đối diện.
Trên người của hai ma pháp sư da đen kia lập tức dâng lên tầng tầng lớp lớp vòng bảo hộ năng lượng, đây đã là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm được ở trong biến cố này.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, đã xuất hiện cảnh tượng khiến hơn mười vị ma pháp sư thi triển Ưng Nhãn Thuật ở phía dưới sư trợn mắt há mồm.
Vòng bảo hộ trên người của hai ma đạo sĩ da đen lại nổ tung từng tầng một, dưới sự phá hủy của âm ba do Tiếu Ân kích phát, tất cả lực lượng bảo vệ đều giống như giấy trát bùn, nháy mắt đã vỡ tan toàn bộ.
Chẳng qua hai người kia dù sao cũng là ma đạo sĩ, vừa kinh hô, vừa không ngừng lui về phía sau, đồng thời trong tay không ngừng kích phát Ma Pháp Hộ Thuẫn những thủ đoạn nhỏ.
Mãi đến khi bọn họ lùi lại khoảng trăm mét, công kích của đạo âm ba này mới xem như biến mất vô tung.
Mà hai tên ma đạo sĩ da đen này sắc mặt đã trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn thoáng qua hai tên ma đạo sĩ kia, trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn lại hiện ra hình ảnh người trung niên trên bầu trời của tòa thành.
Tiếu Ân cũng không biết vì sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới người kia.
Nguyên nhân có lẽ là bởi vì người trung niên kia mang đến cho hắn ấn tượng thật sự là quá sâu sắc!
Hai từ, chỉ là hai từ, trong nháy mắt kia đã khiến lão già đóng băng toàn bộ tòa thành phải ngoan ngoãn buông tha hành động tiếng theo mà lập tức rời đi.
Ở trước mặt người này, lão già vô cùng hùng mạnh kia không ngờ ngoan ngoãn nghe lời giống như một con thỏ, cảnh tượng này tạo thành lực tấn công đối với Tiếu Ân thậm chí còn vượt qua sự hùng mạnh của lão già bày ra.
Cái loại tự cao tự đại này, thái độ coi rẻ chúng sinh đã khắc sâu vào trong đầu hắn, khiến hắn trong vô tình lại bắt chước vị cường giả không thể tin nổi này.
Đặc biệt ở trong khoảnh khắc này, mình dường như có chút lý giải tâm tính của vị cường giả kia.
Vì thế, Tiếu Ân quay đầu nhìn thoáng qua hai ma đạo sĩ da đen kia, chỉ là nhìn thoáng qua liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Nhưng hai ma đạo sĩ da đen kia trong nháy mắt này lại cảm thấy hàn ý lạnh thấu xương.
Bóng dáng của Tiếu Ân dường như đột nhiên lớn lên, trở thành đầu đội trời chân đạp đất.
Ở trong lòng bọn họ, đột nhiên hiện lên một loại hình ảnh quỷ dị tới rồi cực điểm.
Tiếu Ân đầu đội trời này, chân đạp đất này, cả quốc gia, cả đại lục, thậm chí còn toàn bộ thế giới đều rên rỉ dưới chân của hắn.
Tin tưởng của bọn họ trong khoảnh khắc đã tan vỡ, cao ốc của mấy trăm năm gian cố gắng kiến trúc lên, trong khoảnh khắc này không ngờ đã sụp đổ hoàn toàn không hề giữ lại.
Một tiếng thét thảm thiết phát ra từ phế phủ của hai người bọn họ, hai người này rốt cuộc không để ý tới nữa xoay người mà chạy. Bọn họ thậm chí còn không dám quay về ma pháp tháp của mình, mà cứ như vậy trực tiếp chạy trốn ra ngoài ngàn dặm.
Không chỉ có hai ma pháp sư da đen này, ở trong khu vực này, hễ là người sử dụng Ưng Nhãn Thuật nhìn thấy một cái liếc mắt kia của Tiếu Ân, trong lòng đều sinh ra ý niệm như vậy, đồng thời bỏ chạy theo hai vị ma đạo sĩ này.
Tiếu Ân tự nhiên không biết những người này không ngờ lại làm ra phản ứng kịch liệt như vậy, sau khi hắn thu hồi ánh mắt, thì hình ảnh của người trung niên kia lưu lại trong lòng cũng lập tức biến mất.
Mà sau đó chính là đại lượng ma pháp sư da đen bỏ chạy về phía xa giống như phát điên, xem bộ dáng chạy trối chết của bọn họ, dường như ở phía sau bọn họ, có một đại ác ma đang theo sát không tha.
- Chủ nhân. Ngài thật sự là quá lợi hại.
Thanh âm của Nhất Hào từ trong đầu Tiếu Ân chợt truyền ra, tiểu tử này đã có một khoảng thời gian rất dài không chủ động liên hệ với Tiếu Ân.
Tiếu Ân buồn cười, nói:
- Nhất Hào, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
- Không phải nói bậy, chủ nhân, ánh mắt vừa rồi của ngài quả thực chính là bắt chước giống như đúc, đặc biệt là trên khí chất, thật là không có sai biệt.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hắn lại một lần nữa hồi tưởng ánh mắt của người trung niên kia, sau đó thoáng nhìn về phương xa.
- Không đúng, chủ nhân, lần này thì kém xa.
Nhất Hào có chút thất vọng nói.
Tiếu Ân nhíu mày, sau đó lại thử vài lần, nhưng khi hắn cố ý bắt chước, không ngờ không thành công một lần nào, dường như loại ánh mắt thản nhiên, coi thường hết thảy này đã hoàn toàn xa rời hắn.
Tiếu Ân thở dài một hơi, thực ra khi hắn tiếp xúc với loại ánh mắt này, mặc dù trong lòng hắn sợ hãi thật sâu nhưng cũng có hâm một cực lớn. Đương nhiên, hắn cũng hiểu được, muốn dùng ánh mắt này đến nhìn người khác phải có thực lực hùng hậu làm hậu thuẫn mới được. Nếu như thực lực không hùng hậu, như vậy kết cục khi sử dụng ánh mắt này, chỉ có thể là bị người ta đánh cho ngay cả cha mẹ cũng không nhân ra.
- Quên đi.
Sau khi thử lại mấy lần mà không có kết quả, Tiếu Ân hắn lắc đầu thở dài:
- …., làm không được động tác của hắn, đó cũng là rất bình thường.
Thực ra, ở trong lòng Tiếu Ân lại có chút không phục, bởi vì hắn sớm đoán ra, thực lực của người trung niên kia đã vượt qua hắn rất xa, nếu như có một ngày, hắn có thể đạt tới cảnh giới của người kia, như vậy cũng không phải không có khả năng có được ánh mắt của người kia nhìn chúng sinh như con kiến.
Nhất Hào thì thào một lúc lâu, nói:
- Chủ nhân, ở trong trí nhớ của ngài, dường như có hình ảnh của người kia.
- Ta biết.
Tiếu Ân tức giận nói:
- Đây là trí nhớ truyền thừa trong hạt châu, không có gì kỳ quái.
Giọng điệu của Nhất Hào trở nên cổ quái:
- Chủ nhân, ta muốn nói là trong trí nhớ trước kia của ngài có liên quan tới hình ảnh của người đó.
Tiếu Ân lúc này thực sự động dung, vẻ mặt hắn có chút khẩn trương, những việc trải qua ngày xưa hiện lên trong đầu hắn giống như tia chớp.
Từ khi hắn bắt đầu học tập ma pháp đã gặp qua rất nhiều người, nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối không có ấn tượng về người này.
- Nhất Hào, ta gặp qua người này khi nào?
Tiếu Ân ngưng trọng hỏi.
Nhất Hào cũng không nói, chỉ là thông qua năng lượng dao động truyền đến cho Tiếu Ân một đoạn hình ảnh.
Một thông đạo cực lớn triển khai ở trước mặt hắn, đây là một thông đạo tràn đầy mạo hiểm và nguy cơ không biết, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, một viên cầu theo hắn tiến vào trong thông đạo này, dường như còn có một số người.
Diện mạo của những người này dần dần rõ ràng, cuối cùng, Tiếu Ân đã nhìn thấy…
Một người ở bên trong đó, dung mạo của hắn không ngờ giống như đúc người trung niên kia.
Thân thể của Tiếu Ân có chút không tự chủ được phát run, ánh mắt của hắn gắt gao tập trung người này, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, người này quay đầu lại, ánh mắt của hắn sáng như sao, ánh sáng sáng ngời kia trong khoảnh khắc đã tràn ngập trong mắt Tiếu Ân, ngoại trừ mảng lớn hào quang, Tiếu Ân đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Ánh sáng màu lam chớp động trên bầu trời, Bạch Toàn Phong đã dốc toàn lực, cuối cùng đã nhìn thấy Tiếu Ân đứng giữa không trung ở phía xa đợi bọn họ.
Bạch Toàn Phong thét dài một trận vui mừng, nhưng hắn lập tức phát hiện không thích hợp .
Sau khi nghe được tiếng thét dài của hắn, Tiếu Ân không ngờ không có chút phản ứng, vẫn như trước lơ lửng trên bầu trời giống như di chuyển theo gió.
Trong lòng Bạch Toàn Phong hoảng hốt, hắn lập tức đi tới bên cạnh Tiếu Ân, cẩn thận đánh giá.
Hai mắt của Tiếu Ân vẫn mở, nhưng ở bên trong hai mắt không có tiêu cự gì, bên trong tràn đầy mờ mịt, giống như hồn phách đã không còn ở trên người hắn, làm cho người ta trong lòng phát lạnh.
Bạch Toàn Phong do dự một chút, giơ tay kéo một cái, Tiếu Ân không ngờ nhẹ nhàng tiến về phía hắn.
Lúc này Bạch Toàn Phong thực sự bị dọa sốc.
Hắn vội vàng đặt Tiếu Ân lên lưng, sau đó tìm một bãi đất bằng phẳng không người ở phụ cận thả xuống.
Sau khi Bạch Toàn Phong biến thành hình người, Vô Danh cũng rất tự nhiên rời khỏi lưng hắn. Chẳng qua lúc này Bạch Toàn Phong cũng không có hơi sức đâu để ý tới tên kia, tinh thần ý thức của hắn vòng quanh Tiếu Ân một lúc lâu, nhưng không có phát hiện gì.
Lúc này Bạch Toàn Phong thực sự chính là trợn tròn mắt.
Tuy rằng hắn là ma thú cửu cấp, nhưng đối với việc chữa bệnh lại là dốt đặc cán mai.
Ánh mắt của hắn xoay chuyển, ôm chút hy vọng hỏi:
- Vô danh tiên sinh, chủ nhân của ta làm sao vậy?
- Hắn đang ngủ.
Vô Danh bình thản nói.
Bạch Toàn Phong vốn cũng không ôm hy vọng được hắn trả lời, nhưng không nghĩ tới chính là, vô danh không ngờ lại trả lời, nhưng đáp án này cũng quá dọa người.
Bạch Toàn Phong mạnh mẽ đè lửa giận trong lòng lại, lạnh lùng nói:
- Đang ngủ? Vô Danh tiên sinh tôn kính, ngài có thể ngủ giữa không trung sao?
- Đương nhiên có thể.
Vô Danh vẫn như trước bình thản nói.
Bạch Toàn Phong cố gắng chớp mắt mấy cái, nếu không phải trong lòng có cố kỵ, hắn đã sớm ra tay giáo huấn đối phương.
- Được rồi, cho dù chủ nhân đang ngủ, như vậy thì nên làm như thể nào để đánh thức.
Bạch Toàn Phong thuận miệng hỏi.
Vô danh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt của hắn lần đầu lộ ra ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.
Bạch Toàn Phong lập tức dựng ngược lông tóc toàn thân, hắn khẩn trương hỏi:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Mặc dù hắn là cường giả cửu cấp, nhưng khi đối mặt với Vô Danh lại có một loại cảm giác bất lực, hơn nữa từ trong đáy lòng sợ hãi cái gì đó.
Vô Danh thu hồi ánh mắt, nói:
- Không nghĩ đến, ngươi không ngờ lại ngu như vậy.
Bạch Toàn Phong tức giận đến nổ đom đóm mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang không ngừng tính toán, nếu mình phát động đánh lén lúc này thì có khả năng đánh chết hắn hay không nhỉ? Chẳng qua suy nghĩ một lúc lâu, luôn cảm thấy nắm chắc không lớn, vì thế vị ma thú cửu cấp biến dị này… Tuy nhiên hắn đã hạ quyết định quyết tâm, đợi ít lâu nữa sau khi hai toàn phong Hắc, Hoàng đồng thời tiến giai cửu cấp, ba toàn phong liên thủ sẽ phân cao thấp với Vô Danh.
Hắn vừa mới xoay người sang chỗ khác, chợt nghe Vô Danh chậm rì rì nói:
- Nếu như đang ngủ, muốn làm cho hắn tỉnh lại, đương nhiên là phải gọi.
Bạch Toàn Phong ngẩn người, đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy, vì sao ta lại không nghĩ đến?
Chẳng lẽ ta thật sự rất ngu sao?
Một lúc lâu sau, Bạch Toàn Phong cực kỳ u sầu cúi đầu đi tới, thành thành thật thật bắt đầu kêu to lên.
- Chủ nhân, chủ nhân...
Tiếng rống to liên tục vang lên bên tai của Tiếu Ân, Tiếu Ân giật mình đánh một cái rùng mình, hắn cuối cùng thoát ra từ trong thế giới màu trắng kia.
Hắn vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Bạch Toàn Phong gọi lớn bên tai hắn với thanh âm không kém tiếng rồng gầm.
Tiếu Ân lập tức đứng lên, mắt nhìn xung quanh, không biết từ khi nào hắn không ngờ đã đi tới trên một khu đất bằng phẳng.
Lúc này vẻ mặt của Bạch Toàn Phong mới như trút được gánh nặng, hắn thở dài, xoay người hướng về phía Vô Danh cúi người thật sâu, cung kính nói:
- Vô Danh tiên sinh, đa tạ sự chỉ điểm của ngài.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, hỏi:
- Sao lại thế này?
Bạch Toàn Phong cười khổ nói:
- Chủ nhân, ta ở phía sau vẫn đuổi theo phương hướng của ngài, sau đó cuối cùng đã tìm được ngài. Nhưng ngài cứ như vậy lơ lửng ở trên bầu trời, giống như là đang ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Khi nói tới đây, trên mặt của Bạch Toàn Phong lộ vẻ kinh hãi và hoài nghi.
Sắc mặt của Tiếu Ân cũng có chút đỏ lên.
Bạch Toàn Phong tiếp tục nói:
- Sau đó ta đã đưa ngài tới nơi này, nhưng ngài thủy chung không tỉnh lại. Vì thế ta xin Vô Danh tiên sinh chỉ bảo.
Hắn dừng lại một chút, khẽ bậm môi, chuyện vừa mới xảy ra nhưng quá mất mặt, hay là không cần nói ra.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm đầu một chút, trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
Bạch quang kia ùn ùn kéo đến giống như thủy triều đã bao phủ hắn, chênh lệch giữa hai bên đã lớn đến một loại trình độ không thể bù đắp. Chẳng qua chỉ liếc mắt một cái đã làm cho hắn mất đi tất cả năng lực phản kháng. Nếu không phải có Bạch Toàn Phong ở bên cạnh liều mạng gào lên, thì không biết khi nào Tiếu Ân mới có thể thoát ra.
Chẳng qua, trải qua một cảnh tượng vừa rồi, hắn vẫn nhận ra người trung niên kia, cũng nhớ ra một cảnh tượng kia xuất hiện ở nơi nào.
Ngày xưa ở quê hương khi đối diện UFO bế quan một tháng, đã từng nhìn thấy thông đạo này ở trong một loại cảnh giới như một như ảo. Ở trong cảm giác của hắn, thì ngay cả hắn dường như cũng là thông qua thông đạo kia mà đến.
Chẳng qua khi đó, hắn là một linh hồn nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Chần chừ hồi lâu, sắc mặt của Tiếu Ân ngưng trọng nhìn về phía Vô Danh, nói:
- Vô danh tiên sinh, ở bên trong tòa thành ta đã nhìn thấy một đoạn hình ảnh, chính là bản ghi chép khi tòa thành kia bị đóng băng. Ngài đã xem qua?
Vô danh cũng không nói, chỉ hơi gật đầu một cái.
Trong ánh mắt của Tiếu Ân đột nhiên lóe lên một tia linh hoạt, nói:
- Như vậy ngài hẳn là còn nhớ rõ người trung niên trong hình ảnh kia chứ. Hắn... là ai?
Vô Danh chậm rãi lắc đầu, nhìn vẻ mặt của hắn vẫn như trước không có chút gợn sóng.
Tiếu Ân bất đắc dĩ thở dài một hơi, tuy rằng trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng biểu tình không phối hợp kia của Vô Danh không khỏi khiến hắn thất vọng.
Chẳng qua nói thật, mặc dù Tiếu Ân cũng không biết lai lịch của người này, nhưng có một diều có thể khẳng định, người này khẳng định là thuộc nhóm người trong tầng cao nhất của thế giới này, tuy rằng không nhất định là số một số hai, nhưng khẳng định sẽ không kém quá xa.
Tiếu Ân suy xét một lát, chậm rãi nói:
- Người này, ta đã thấy. Hắn và ta đến từ cùng một địa phương.
Ánh mắt của Vô Danh cuối cùng sáng lên, đây là lần thứ hai Tiếu Ân nhìn thấy vẻ khác thường trong ánh mắt của hắn.
Lần đầu tiên là ở trên thuyền sau khi hấp thu đại lượng tín ngưỡng lực, hắn đã nói ra một câu rất cổ quái, khi đó, trong mắt của hắn cũng chớp động sắc thái như vậy.
Một lát sau, Vô Danh rốt cục mở miệng, tuy nhiên từ nội dung hắn nói ra, lại khiến Tiếu Ân thất vọng.
- Không, hắn không giống với ngươi.
- Rốt cuộc có cái gì không giống?
Vô Danh nhìn Tiếu Ân, trong ánh mắt có sự thực nói không nên lời:
- Ngươi có được thứ mà hắn không có.
- Cái gì vậy?
- Sáng tạo.
Tiếu Ân nhíu mày, ý nghĩa của hai từ này đại biểu thật sự là rất rộng.
Trong đôi mắt từ trước đến nay vẫn bình tĩnh của Vô Danh có một tia dao động nhàn nhạt, hắn dường như là thì thào tự nói nói:
- Bọn họ đều có được lực lượng cố định, mà ngươi không phải, lực lượng của ngươi là vô hạn.
Khóe miệng của Tiếu Ân có chút nhếch lên, chẳng qua vừa nghĩ đến sự hùng mạnh của người trung niên kia, chút tự tin vừa mới sinh ra dưới cái nhìn chăm chú của Vô Danh, giống như đốm lửa vừa mới sinh ra đã gặp phải một trận mưa to bị dập tắt hoàn toàn.
- Được rồi, Vô Danh tiên sinh, mặc kệ lực lượng của ta vô hạn hay không, nhưng ít ra ta hiện tại không muốn sinh ra bất cứ quan hệ gì với loại nhân vật đẳng cấp này.
Vô Danh chậm rãi dời ánh mắt đi, nói:
- Tâm nguyện này của người nhất định có thể đạt được.
- Thật không?
- Đương nhiên.
Vô Danh chậm rãi nói:
- Hiện tại ngươi còn chưa có tư cách đó.
Tiếu Ân lập tức lâm vào nghẹn lời, tuy rằng người này nói không sai, nhưng lời này cũng quá khó nghe...
Dưới sự phi hành toàn lực của Bạch Toàn Phong, bọn họ ở trên đường về đã vượt qua một vòng lớn.
Ở trong không trung, Tiếu Ân và Nhất Hào liên thủ phục chế lại tất cả địa hình đã nhìn thấy, có máy móc đã tinh vi tới cực điểm là Nhất Hào, thậm chí còn có thể cam đoan mỗi một tấc bản đồ đều không có chút lệch lạc.
Lần này hắn đi vào bên trong đại lục của người da đen chính là để quan sát địa hình cờ hiệu, chỉ có diều bị vây ở bên trong tòa thành gần một năm mà không có liên hệ với bất cứ kẻ nào mà thôi.
Lúc này trở về, tốt xấu gì cũng phải giao ra một chút đồ vật, cho dù là làm bộ dáng cũng tốt.
Chẳng qua với lực lượng tổ hợp của ba người bọn họ, muốn hoàn thành chút việc nhỏ đó tự nhiên là dễ dàng, chỉ là trì hoãn mấy ngày hắn đã vẽ lại bản đồ địa hình của một bộ phận rất lớn.
Mặc dù Tiếu Ân rất muốn phải lập tức gặp mặt Hắc Long Vương, và xin lão chỉ bảo phương hướng tu luyện sau này, nhưng loại chuyện này gấp cũng không được, cho dù là hiện tại đã biết chính xác phương hướng tu luyện, cũng quyết không có khả năng giải quyết trong chốc lát.
Hơn nữa thời gian dài như vậy không có liên hệ với đám người Sloppy Burger và Sara, trong lòng hắn ít nhiều có chút vướng bận, nếu như phải về đại lục hoàng kim, tự nhiên là tiện đường nhìn một chút .
Về phần tín ngưỡng lực quay xung quanh người ở trong một năm này đã suy yếu đi không ít, tuy nhiên còn có một bộ phận thủy chung không có đoạn quyết, nhưng kết hợp với công huân mà mình lập được trong khi hộ tống mà nói, có một số người thủy chung tiến hành cầu nguyện vì mình, dường như cũng không phải việc gì đó không có khả năng. Cho nên Tiếu Ân cũng không e ngại gặp mặt Sara nữa.
Mấy ngày sau, Tiếu Ân dốc sức vẽ thêm một phần lớn trên bản đồ địa hình, sau đó liền bay thẳng về phía hẻm núi trước kia.
Khi Bạch Toàn Phong đưa Tiếu Ân và Vô Danh đi tới ngoài hẻm núi trăm dặm cũng đã cảm ứng được vô số năng lượng dao động đang tập trung bọn họ.
Từ trong những năng lượng dao động đó có thể cảm ứng được vô số loại tình cảm khác nhau.
Trong đó có cao hứng vui mừng, cũng có kinh hãi điên cuồng hò hét, cũng có bao hàm nồng đậm địch ý và cừu thị.
Cánh rừng lớn, loại chim gì cũng có.
Cho dù là ở bên trong một trận doanh, cũng có rất nhiều người ước gì ngươi chết sớm một chút.
Tiếu Ân đã sớm hiểu rõ điều này, hắn căn bản là không thèm để ý tới, mà trực tiếp xuyên qua ma pháp phong tỏa võng (mạng ma pháp bao vây) của nơi này, bay về phía một tòa ma pháp tháp lớn nhất chỗ trung tâm thung lũng.
Bạch Toàn Phong đang bay trên không trung, đột nhiên ba đạo ma lực dao động cực lớn giống như sóng Trường Giang cuồn cuộn mà đến, nghênh diện đánh úp lại. Tiếu Ân chẳng qua chỉ cảm ứng một chút, lập tức phát hiện, đây là cỗ ma pháp hùng mạnh do cường giả cấp bậc cửu tinh liên hợp phóng thích.
Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, một năm không trở về, thanh danh hiển hách trước kia của hắn dường như đã mất đi hào quang ban đầu, không ngờ có người sau khi nhìn thấy Bạch Toàn Phong vẫn như trước có can đảm ra tay. Ngay cả là Bồ Tát còn có ba phần tức giận, lại càng không cần phải nói Tiếu Ân lúc này.
Không có chút do dự, ở trước mặt của Bạch Toàn Phong đột nhiên hiện ra một tấm chắn cực lớn do ma pháp ngưng tụ mà thành, giống như thái sơn áp đỉnh áp về phía ba cỗ lực lượng ma pháp này.
Đây là va chạm ma lực thực sự, không có kỹ xảo gì.
Không có hào quang ma pháp nhiều màu rực rỡ, cũng không có kỹ xảo vận dụng ma pháp khéo léo đến …, chính là như vậy lấy cường độ ma lực của mỗi người tu luyện tới va chạm một trận mãnh liệt giống như Hỏa Tinh đụng Địa Cầu.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cảm ứng được hết thảy những điều này đều lâm vào biến sắc.
Ở trong cảm ứng của cao thủ chân chính, đương nhiên có thể phát giác, đây cũng không phải là ma lực dao động của Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong liên thủ, mà chỉ là ma lực dao động của một mình Tiếu Ân.
Nói cách khác, Tiếu đang lấy lực lượng của bản thân đối chiến với sự khiêu khích của ba gã cường giả đạt tới cửu tinh.
Thực ra khi nhìn thấy Bạch Toàn Phong mang lên một đạo hào quang màu lam kia, tất cả cường giả ở nơi này đều biết là ai đã trở lại.
Ba vị cường giả cửu tinh xa lạ đột nhiên liên thủ tập kích, mặc dù là có chút ngoài dư đoán của mọi người, nhưng cũng có rất nhiều người lòng mong xem náo nhiệt ở một bên lẳng lặng quan sát.
Đại đa số mọi người đã đoán trúng, Tiếu Ân sẽ chủ động ra tay nghênh chiến, nhưng lại không ai đoán trúng, Tiếu Ân không ngờ lại nghênh chiến với phương thức như vậy.
Trước kia Tiếu Ân có thể lấy một đánh mười, có thể truy sát ngàn dặm đánh chết hai vị ma đạo sĩ cửu tinh, chiến tích hiển hách hung danh như vậy, đủ để cho bất cứ kẻ nào nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, đây cũng không phải ma lực của cá nhân Tiếu Ân đã hùng mạnh vượt qua tổng số của mười vị ma đạo sĩ kia.
Tất cả mọi người đều phóng đoán, Tiếu Ân rốt cuộc hùng mạnh ở chỗ nào, là có kiện thần khí thượng cổ ma pháp không thể địch nổi nào đó, hay là hắn nắm giữ kết giới thuộc tính hùng mạnh siêu cấp gì.
Nhưng trong khoảnh khắc này, mọi người hoảng sợ sáng tỏ, thì ra sự hùng mạnh chân chính của Tiếu Ân cũng không phải là thần khí gì hoặc là kết giới thuộc tính vô cùng mạnh mẽ, mà là ma lực hùng mạnh bá đạo thuần hậu không thể tin nổi của hắn.
Ầm một tiếng nổ lớn vang lên, luồng khí hùng mạnh trong khoảnh khắc này giống như điên cuồng nổ tung ra, sóng trùng kích cực lớn giống như cuộn sóng lan ra bốn phía, trên mặt đất một mảnh cát bay đá chạy, những ma pháp sư cấp học đồ ma lực nông cạn lại càng chạy trối chết, không ai dám ở lại khu vực này.
Một kích toàn lực của ba đại ma đạo sĩ cửu tinh, không ngờ bị ma lực cường thế của Tiếu Ân đánh tan trong nháy mắt.
Trong ma pháp tháp, sắc mặt của ba vị ma đạo sĩ đồng thời trắng bệch, sau đó nổi lên một mảnh đỏ ửng, khóe miệng của một vị trong đó lại mơ hồ chảy ra một tia máu tươi.
Ba vị ma đạo sĩ cửu tinh này đã sớm thân thiết từ khi còn trẻ, , vì phòng ngừa Tiếu Ân sử dụng ra thủ đoạn quỷ dị gì hoặc là phá giải của đạo cụ ma pháp, ba người bọn họ đã đưa ma lực của bản thân liên hợp lại thành một đạo pháp cuộn sóng cực lớn.
Loại pháp cuộn sóng này thuần túy dựa vào ma lực của bản thân để duy trì, là ma pháp tấn công hùng mạnh nhất trên thế giới, hơn nữa bởi vì quan hệ tín nhiệm giữa ba người bọn họ, cho nên lại càng phối hợp chặt chẽ, giống như một người.
Ma pháp cuộn sóng trình độ như vậy, mới là thủ đoạn tốt nhất để xác định thực lực chân chính của một người, bọn họ làm như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là muốn bức bách ra lực lượng chân chính của Tiếu Ân, rốt cuộc có xứng đáng với danh hiệu đệ nhất trên đại lục hoàng kim hay không.
Không ngờ, sau khi Tiếu Ân cảm ứng được những hành động của bọn họ, chẳng những là hóa giải ma lực của bọn họ bằng một ma pháp thuẫn, hơn nữa cứ như vậy nghịch lưu mà lên, lấy cứng chọi cứng đẩy tất cả ma lực không sót một chút nào trở về.
Sau lần này, ba vị ma đạo sĩ cửu tinh đã chịu đựng lực tấn công hùng mạnh chưa từng có, thế liên hợp của bọn họ đã không còn khả năng tiếp tục duy trì nữa, ngay trong nháy mắt đã hoàn toàn giải thể. Nếu không như thế, người cầm đầu kia lại càng thừa nhận lực phản kích hùng mạnh nhất, chẳng những ma lực tiêu hao gần như không còn, mà ngay cả thân thể cũng bị thương tổn nhất định.
Bạch Toàn Phong đã dừng lại giữa không trung, ở trước mặt hắn, một vòng bảo hộ ma pháp mỹ lệ hiện lên ngăn trở tất cả ở bên ngoài, làm cho người ta cảm nhận được sự hùng mạnh không gì sánh được của con ma thú cửu cấp này.
Chẳng qua, Bạch Toàn Phong len lén liếc mắt nhìn về phía Vô Danh một cái, thực ra vừa rồi hắn đã không cầm cự được nữa, sự bùng nổ dữ dội của bốn cỗ năng lượng hùng mạnh này, thì một mặt năng lượng phòng hộ làm sao có thể ngăn cản. Nhưng, ngay khi hắn cầm cự không được muốn lui về phía sau, lại phát hiện năng lượng dao động này không ngờ tự nhiên biến mất, năng lượng dao động ở trong phạm vị nhất định của hắn giống như tiến vào hắc động, đã không còn chút tung tích gì nữa.
Trong suy nghĩ của Bạch Toàn Phong, ngay cả là chủ nhân Tiếu Ân, cũng không nhất định có thể làm được đến loại trình độ này, mà người duy nhất có khả năng bất động thanh sắc (không biến sắc) giải quyết vấn đề này, tự nhiên chính là Vô Danh.
Nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng kia của Vô Danh, Bạch Toàn Phong chính là đau đầu một trận, người kia, có lương tâm tốt như vậy sao?
Tiếu Ân chậm rãi thở ra một hơi, trong lồng ngực hắn dâng lên hùng tâm vạn trượng.
Lúc này lấy một đối ba, khó khăn to lớn, chính là khó khăn hơn rất nhiều so với ngày xưa lấy một đánh mười.
Đây là đối kháng thực lực chân chính, bỏ đi tất cả năng lực.
Lấy cứng chọi cứng, cường giả vi tôn.
Mà hắn, không thể nghi ngờ đã đạt được thắng lợi của trận va chạm này.
Đây là uy nhiếp cường mà hữu lực (mạnh mẽ mà có lực) làm cho bất cứ kẻ nào đều biết, ma lực cường hãn của Tiếu Ân không ngờ đã vượt qua ba gã chí cường giả liên thủ, đây là việc không thể tin nổi, đã đủ để đưa hắn lên ngai vàng đệ nhất của tất cả cao thủ cửu tinh.
Tiếu Ân ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy cảm khái đối với một năm cần tu khổ luyện này, nếu không có loại áp lực thần bí bên trong tòa thành, thì hắn tuyệt đối không có khả năng nén ép kết giới thuộc tính đến trình độ này, cũng tuyệt đối không thể nén ép ma lực của bản thân đến trình độ gần như là cực hạn.
Chính là loại nén ép ma lực gần như đã đạt tới cực hạn này, mới làm cho Tiếu Ân chiếm được ưu thế tuyệt đối trong loại va chạm này.
Loại lực lượng đã nén ép đến cực hạn này một khi bộc phát ra, uy năng sinh ra lại vượt xa những ma đạo sĩ bình thường có thể so sánh và tưởng tượng.
Mặc dù mỗi một ma đạo sĩ đều hiểu được đạo lý của nén ép, nhưng bọn họ cũng không có cách nào nén ép ma lực của bản thân.
Tiếu Ân trước kia đồng dạng cũng không thể, nhưng ở trong hoàn cảnh của tòa thành thần bí kia không ngờ lại làm được điều này. Nếu không có như thế, hôm nay khi đối mặt với công kích liên hợp của ba đại ma đạo sĩ, hắn cũng không có khả năng phóng ra thủ đoạn cứng rắn, đánh tan toàn bộ ma lực dao động giống như cuồn cuộn vô tận kia với thế như lôi đình nhất kích.
Làm như vậy tuy rằng là cuồng vọng một chút, nhưng không thể nghi ngờ đã tạo lên uy tín hùng mạnh nhất trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi sóng xung kích tán đi, toàn bộ khu vực ma pháp tháp một mảnh yên tĩnh, ngay cả những lực lượng tinh thần thăm dò trên người Tiếu Ân ngay từ đầu cũng tiêu tan toàn bộ không để lại dấu vết, lúc này cũng không ai dám đến trêu chọc Tiếu Ân nữa.
Hai cánh của Bạch Toàn Phong mở ra, vững vàng hạ xuống phía trước một ma pháp tháp.
Tiếu Ân và Vô Danh vừa mới xuống dưới, hắn liền biến thành bộ dáng của nhân loại, lẳng lặng đi theo phía sau Tiếu Ân, nếu như có người không biết, thực sự khó có thể liên tưởng thiếu niên nhìn qua vô cùng nhu thuận này với con một ma thú cửu cấp.
Cửa chính của ma pháp tháp có ánh sáng ma pháp chớp động giống như nước chảy, nhưng trong khoảnh khắc này lại hoàn toàn đình chỉ.
Ba mươi vị ma pháp sư từ bên trong đi ra, trên người của mỗi một ma pháp sư đều tản ra ma pháp dao động hùng mạnh, bên trong bọn họ, cho dù là kém cỏi nhất, cũng là ma đạo sĩ thất tinh.
Không chỉ có ánh sáng ma pháp của một ma pháp tháp phía trước đình chỉ chuyển động, hơn mười tòa ma pháp tháp ở nơi này đều là như thế.
Đây đại biểu tất cả các ma pháp sư đều hướng về Tiếu Ân biểu đạt sự tôn kính trước đó chưa từng có của bọn họ.
Đứng phía trước mọi người không ngờ là ma pháp công hội phó hội trưởng Paxton. Ở phía sau lão, Sloppy Burger vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng đang nhìn Tiếu Ân.
Rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Tiếu Ân đã vượt xa dự đoán của lão.
Bất kể lão nghĩ như thế nào, cũng tuyệt đối không ngờ được Tiếu Ân lại có thể trong mấy năm ngắn ngủi, đã đạt tới loại độ cao này, cho dù hắn là người đi ra từ vùng đất tử vong, cũng không nên nhanh như vậy chứ.
Ánh mắt của Tiếu Ân đảo qua trên mặt lão, khẽ lộ ra một chút ý cười, sau đó hắn lại nhìn thấy một người quen cũ, Dida đại tát mãn.
Lúc này, lão tát mãn đanh nhìn Tiếu Ân với ánh mắt hiền lành, loại ánh mắt này làm cho Tiếu Ân mơ hồ sợ hãi, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác mẹ vợ nhìn con rể, mà hắn, chính là gã con rể ngốc chân tay lóng ngóng kia, nhưng hết lần này đến lần khác có thể làm cho mẹ vợ vui mừng.
Chẳng qua khi hắn xoay chuyển ánh mắt, ngay cả tinh thần ý thức cũng phóng ra, vẫn không nhìn thấy một người có chút chờ mong, trong lòng không khỏi có chút thất vọng mơ hồ.
Sloppy Burger dường như đã nhìn ra tâm tư của hắn, lão cười ha hả nói:
- Tiếu Ân, Sara tiểu thư và Arnezeder các hạ đã đến tiền tuyến rồi.
- Tiền tuyến?
Tiếu Ân nao nao, hỏi:
- Các nàng ra tiền tuyến làm gì?
- Sara tiểu thư và một ít Nguyệt Tinh Linh được nữ thần ưu ái, nắm giữ một ít thần thuật, có thể làm cho binh sĩ bị thương đạt được cứu trị tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn.
Sloppy Burger giải thích:
- Mặc dù chúng ta không tán thành lãng phí loại lực lượng này trên người những binh sĩ bình thường, nhưng bọn họ kiên trì như thế, chúng ta cũng không có cách nào.
Tiếu Ân nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của lão, trong lòng lại dâng lên một tia cảm khái khác thường.
Sloppy Burger cũng giống như những người khác, cũng cho rằng binh sĩ bình thường là vật hi sinh, hoặc ở trong cảm nhận của lão, những binh sĩ bình thường đó căn bản là không cần tới.
Chẳng qua, sau khi trải qua hành trình hộ tống hàng hóa qua biển rộng và tòa thành thần bí, Tiếu Ân cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Sara các nàng đi tới tiền tuyến, sử dụng thần thuật tiến hành chữa thương cho những binh sĩ bình thường đó, chẳng qua là một phương thức truyền giáo mà thôi. Hắn có thể khẳng định vạn phần nói cho bất cứ kẻ nào, Sara các nàng đi tới nơi đó, mục đích quan trọng nhất chính là phát triển tín đồ, vì Nữ thần Ánh Trăng thu nhận càng nhiều tín đồ thành kính,
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Tiếu Ân khẽ động, hắn nghĩ tới một vấn đề vô cùng kỳ quái.
Người phát động cuộc chiến tranh này, là ma pháp công hội, nhưng đạt được lợi ích lớn nhất, không thể nghi ngờ lại là Nữ thần Ánh Trăng, bên trong đó rốt cuộc có giao dịch gì mà hắn không biết sao?
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của Tiếu Ân, Sloppy Burger còn tưởng rằng hắn đang lo lắng sự an nguy của Sara, vì thế cười an ủi:
- Tiếu Ân, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Sara các nàng có Arnezeder các hạ đi cùng, hơn nữa thân là người được thần tuyển, trừ phi là gặp...
Lời nói của lão đột nhiên dừng lại, sau đó xấu hổ cười hai tiếng.
Hai mắt của Tiếu Ân sáng lên, trầm giọng hỏi:
- Sloppy Burger đại nhân, chẳng lẽ các nàng liên thủ, còn có người có thể thắng dễ dàng các nàng phải không?
Sloppy Burger do dự một chút, quay đầu nhìn những ma đạo sĩ bên cạnh.
Dida đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh trở về.
Ở trước mặt Dida đại tát mãn, Tiếu Ân cũng không dám bày ra bộ dạng thối tha gì, cho dù là vì Juliana, hắn cũng chỉ có thể giả bộ con cháu.
- Dida các hạ, không nghĩ đến ngài cũng hạy tới nơi này.
Tiếu Ân tiến lên mấy bước tới trước mặt Dida, hắn cười tủm tỉm lấy ra mấy cái bình ngọc, nói:
- Ta và Juliana vốn muốn đi đế quốc Lang Nhân bái kiến ngài, nếu đã gặp ở đây, như vậy nơi này có mấy bình dược phẩm, xin ngài xin vui lòng nhận cho.
Dida vừa lòng nhận lấy, dưới ánh mắt hâm mộ và khó hiểu của mọi người thản nhiên nói:
- Tiếu Ân các hạ là vị hôn phu của tiểu đồ Juliana.
Mọi người lúc này mới giật mình, trong lòng không khỏi hâm mộ vận may của lão.
Sau đó Dida hỏi:
- Tiếu Ân các hạ, đây là cái gì?
Sloppy Burger vui mừng hớn hở giành nói trước:
- Thứ trong này là dược phẩm khôi phục, chỉ dùng nướt bọt của Hoàng Kim Sa Trùng bát cấp để tinh luyện mà thành, Dida các hạ hẳn là biết tác dụng trong đó.
Trong những người ở đây, ngoại trừ lão và Scar, cùng Arnezeder ba người có mấy bình dược phẩm khôi phục như vậy, thì cũng không còn ai có nữa.
Những lời này vừa nói ra, quả nhiên rước lấy một ít ánh mắt nóng bỏng.