Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 49: Q.8 - Chương 49: Đàm luận cùng Vô Danh.




Rời khỏi tinh cầu vô danh, Tiếu Ân thông qua thần giới thông đạo, trực tiếp đi tới tinh cầu quê hương.

Ba khối đại lục trên tinh cầu này có hai khối bị nữ thần Ánh Trăng Raphael hoàn toàn chiếm cứ, mà một khối đại lục Hoàng Kim còn lại thuộc về Tiếu Ân và ma pháp công hội.

Đúng vậy, hiện giờ về danh nghĩa mặc dù ma pháp công hội là một tổ chức độc lập, nhưng trong lòng những nhân vật thủ lãnh của công hội, kể cả phó hội trưởng Sloppy Burger, đều hiểu được ai mới là công thần chân chính ngăn cản nữ thần Ánh Trăng đưa thần điện tiến vào đại lục Hoàng Kim. Đối với mọi lời nói phát ra từ ma pháp tháp của Tiếu Ân đều nhất nhất tuân theo, cho tới bây giờ không có gì tranh cãi.

Đồng thời, tin tức Tiếu Ân trở thành thần linh đã từ ma pháp lâm viên lan ra cả hai đại lục khác. Điều này càng làm uy vọng của hắn tăng lên. Lúc này, lấy ma pháp lâm viên thành Louis làm trung tâm, toàn bộ đại lục đã từ từ xuất hiện một vài thần điện của Tiếu Ân. Tuy rằng tốc độ tuyệt đối không thể so với tinh cầu do Mạch Đặc chủ trì, nhưng cách làm ôn hòa này lại đem đến cho hắn không ít tín đồ trung thành chân chính.

Tất nhiên, ở công quốc Louis, bên cạnh ma pháp lâm viên, một tòa thần điện mới tinh đã sớm được dựng lên. Tất cả tuy rằng Tiếu Ân biết, nhưng cũng là lần đầu tiên hạ giới nhìn thần điện của mình trên tinh cầu quê hương.

Lúc này, ở tinh cầu quê hương còn có bốn cường giả ngụy thần chủ trì hết thảy, có thể nói là phòng thủ tuyệt đối kiên cố.

Khi bóng dáng Tiếu Ân xuất hiện trong ma pháp tháp của mình và dùng thần niệm quét qua công quốc Louis, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng có chút cảm khái.

Hắn rốt cục hiểu được, lễ vật Raphael đưa cho hắn đến tột cùng là cái gì, cũng hiểu được vẻ mặt Juliana vì sao trở nên cổ quái như thế.

Bên trong thần điện của hắn có bốn cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, nếu hắn đoán không sai, đó là của bốn vị nữ nhân.

Trong bốn vị nữ nhân này, trừ một vị là nữ tinh linh trung niên xinh đẹp, ba vị còn lại đều rất trẻ, đặc biệt lấy tuổi tinh linh mà nói, càng là quá trẻ.

Đương nhiên, trong ba vị kia chỉ có hai là tinh linh, còn có một là nhân loại hàng thật giá thật.

Khi thần niệm của Tiếu Ân quét qua thần điện, bốn vị này không ngờ đang chen lẫn vào đám người hỗn loạn để cầu nguyện. Điều khiến Tiếu Ân càng không ngừng cười khổ chính là các nàng cũng không phải hướng về Raphael cầu nguyện, mà là hướng về thần tượng của mình cầu nguyện, và hắn có thể dễ dàng cảm ứng được từ trên người các nàng, các nàng tuyệt đối là thật tâm thực lòng, bởi vì tín ngưỡng lực lượn lờ kia tuyệt đối không thể ngụy tạo.

Trong nháy mắt vô số ý nghĩ hiện lên. Đối với bốn nàng, Tiếu Ân cảm thấy có chút khó xử.

Tuy rằng thực lực và thế lực hắn nắm trong tay lúc này đã hoàn toàn khác ngày xưa, nhưng ở chỗ mềm yếu nhất trong trái tim vẫn cảm thấy có chút gì đó vướng bận.

Tất cả đều là di chứng của việc thực lực thăng tiến quá nhanh lưu lại. Nếu cho hắn mấy vạn năm thời gian mới thăng tiến tới tình trạng hiện giờ, như vậy tất cả vướng bận trong lòng đảm bảo là sẽ theo gió mà đi. không còn chút gì. Nhưng đáng tiếc là, Tiếu Ân có nhiều người bình thường mà trước kia hắn nhận là bằng hữu, rất nhiều người vẫn còn sống.

Suy tư lo lắng một chút, Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, các nàng nếu đã đến đây, như vậy cũng có thể chấm dứt chuyện này.

Đương nhiên, Tiếu Ân không có suy nghĩ trả lễ vật này lại.

Bời vì những người này trong mắt Raphael cũng chẳng tính là gì, như con kiến hoàn toàn là có thể bỏ qua, nhưng ở trong lòng Tiếu Ân thì không như thế.

Nếu để các nàng quay về thế giới tinh linh, chỉ sợ vận mệnh chờ đợi các nàng sẽ vô cùng thê thảm.

Một suy nghĩ vừa hiện, trên người bốn nữ nhân che mặt đang lẫn vào đám người cầu nguyện đột nhiên xuất hiện một trận năng lượng dao động, sau đó họ biến mất như ma quỷ.

Các nàng biến mất vô thanh vô tức, không chút dấu vết.

Nguời khác, thậm chí ngay cả tế tự trấn thủ chỗ đó cũng không biết. Mãi đến khi cầu nguyện chấm dứt, người chung quanh các nàng mới phát hiện không thấy các nàng. Tuy nhiên những người này cũng không hoài nghi gi cả, vẫn tưởng rằng các nàng nửa đường quay về mà thôi.

Bốn vị nữ nhân này chính là bộ tộc nguyệt tinh linh: Sara, Petty và Betty, đệ tử của Tifany. Vị còn lại Tiếu Ân cũng biết, chính là đại trưởng lão của bộ tộc Nguyệt tinh linh, tình nhân ngày xưa của Dida đại tát mãn và là tinh linh Juliana thích nhất, Arnezeder.

Trong khi bốn người các nàng đang cầu nguyện, đột nhiên cảm thấy chung quanh khác thường, tiếng ngâm xướng lượn lờ bên tai đột nhiên không hiểu vì sao biến mất. Đây là một chuyện tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.

Nhưng, khi các nàng mở mắt ra, lập tức phát hiện Tiếu Ân đứng đó.

Vừa thấy Tiếu Ân, cho dù là ngu đến đâu cũng minh bạch nguyên do mọi chuyện.

Trong mắt tất cả mọi người đều hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt Sara, Betty và Petty lập tức sáng lên. Đặc biệt hai thiếu nữ tinh linh, đều vẫn còn nhớ rõ ràng những gì đã trải qua trong lần gặp nhau bên trong khe nứt thời không ngày xưa.

Khi đó Tiếu Ân chẳng qua chỉ là một vị đại ma pháp sư mà thôi, nhưng hiện giờ đã có cấp bậc mà các nàng chỉ có thể ngưỡng mộ, với không tới. Nói đâu xa, từ trong thần dụ của nữ thần Ánh Trăng cũng có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của hắn rồi. Nếu hắn không hùng mạnh khiến nữ thần cũng cảm thấy không thể chống lại và không thể đắc tội, làm sao có chuyện thần linh chuyển giao tín đô trung thành. Về phần Arnezeder mặc dù đang là ma đạo sĩ cấp chín đứng đầu viên tinh cầu này, nhưng trong mắt Raphael cũng chẳng khác gì tín đồ bình thường. Có lẽ biết giữa nàng và Tiếu Ân có tình hữu nghị tương đối tốt, cho nên mới tặng kèm luôn.

Hai bên lẳng lặng nhìn nhau, Sara lập tức cúi đầu, cung kính nói:

- Vĩ đại Tiếu Ân bệ hạ, nguyệt tinh linh Sara hướng ngài cầu nguyện, nguyện ý trở thành tín đồ trung thành nhất của ngài.

Đám người Arnezeder cũng đồng thời có động tác tương tự. Đặc biệt là Arnezeder, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, và cảm nhận được ý tứ trong thần dụ, như vậy tuyệt đối không thể tin được hiện giờ Tiếu Ân không ngờ đã đạt đến cảnh giới như vậy.

Tiếu Ân nhẹ nhàng vung tay lên, nói:

- Sara, các ngươi đã đến đây, cũng không cần khách khí như vậy.

Dừng một chút, hắn dịu dàng hỏi:

- Sau này các ngươi có tính toán gi không?

Trong mắt đám người Sara đồng thời lộ ra vẻ vui mừng và mờ mịt.

Trước khi thấy Tiếu Ân, trong lòng các nàng có chút không yên, bởi vì các nàng cũng không biết, Tiếu Ân đã trở thành thần linh sẽ dùng thái độ gì đối đãi các nàng. Nhưng giờ phút này này băn khoăn cũng đã tiêu tan, Tiếu Ân tuy rằng đã thành thần, nhưng đối xử với bằng hữu cũ cũng không có cái vẻ cao cao tại thượng, trở mặt vô tình.

Đương nhiên, các nàng cũng biết rõ, giữa các nàng và Tiếu Ân đã có một vách ngăn vô hình thật lớn. Đó là chênh lệch, căn bản là không thể bù lại, trừ khi có thực lực ngang ngửa Tiếu Ân, nếu không các nàng không bao giờ có khả năng có được tư cách đối thoại bình đẳng.

Chỉ có điều, khi Tiếu Ân hỏi tính toán ngày sau cùa các nàng, cho dù là Arnezeder cũng có chút mờ mịt. Kể cả Betty, các nàng từ nhỏ đã hấp thụ văn hoá nguyệt tinh linh. Đặc biệt là khi Raphael giáng lâm tinh cầu, khiến bộ tộc nguyệt tinh linh sau đó vô cùng lớn mạnh và phồn vinh, trong lòng các nàng chỉ có một ý niệm là vì thần linh cầu nguyện vì phát triển tương lai toàn bộ chủng tộc mà cố gắng.

Nhưng một thần dụ của nữ thần Ánh Trăng tước đoạt mọi thứ của các nàng, thậm chí ngay cả bộ tộc nguyệt tinh linh cũng không dám thừa nhận địa vị các nàng.

Bởi vì thần dụ của nữ thần là đuổi bốn người các nàng đi, để các nàng thay đổi tín ngưỡng.

May mắn là vị thần linh mà các nàng chuyển sang tín ngưỡng là người các nàng quen thuộc. Nếu không các nàng chỉ sợ rất khó chấp nhận thần dụ như vậy

Thấy vẻ mờ mịt trong mắt các nàng, Tiếu Ân thầm than một tiếng, nói:

- Được rồi ta có một đề nghị nho nhỏ.

Hắn giơ tay chỉ chỉ không trung nói:

- Trong thần quốc của ta có rất nhiều đất trống. Các ngươi có thể tạm thời đi tới nơi đó rồi từ từ suy xét. Ta sẽ cung cấp cho các ngươi đủ tài nguyên tu luyện, về phần các ngươi ngày sau có tính toán gì thì cứ từ từ mà suy xét.

Bốn người Sara cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, an bài như thế có lẽ cũng chính là điều các nàng chờ mong.

Tiếu Ân khẽ gặt đầu với các nàng, rồi gọi bốn vị ngụy thần Tower Belli quản lý nơi này. Sau khi đám người Tiếu Ân rời khỏi, bọn họ bốn người chủ trì đại cục nơi đây, cũng có thể nói là có công vất vả một phen.

Tiếu Ân vô cùng hiểu rõ bận tâm trong lòng bọn họ, bèn nói bọn họ biết nhiều nhất là mấy năm nữa thì có thể bắt đầu đi tới thần giới châm thần hỏa.

Những lời này lập tức khiến bốn vị ngụy thần cường giả mừng rỡ như điên. Bọn họ tuy rằng cũng không biết Tiếu Ân đã thần kỳ thăng tiến thành thần linh bậc cao, nhưng nếu được Tiếu Ân cho phép, chứng tỏ Tiếu Ân đã có niềm tin có thể bảo hộ bọn họ tuyệt đối. Tin tức này tự nhiên làm cho bọn họ vô cùng kích động.

Tuy nhiên sau đó Tiếu Ân lại nhắc nhở bọn họ, muốn bọn họ chuẩn bị tốt người thay thế bọn họ.

Kết quả người mà tất cả bọn họ đồng thanh đề cử lại khiến Tiếu Ân cảm thấy dở khóc dở cười.

Người bọn họ đề cử tiếp quản thần điện không ngờ là ma pháp công hội phó hội trướng Sloppy Burger.

Dưới sự chỉ dạy của bốn vị ngụy thần, thêm vào đó được tích trữ sâu dày của ma pháp công hội giúp sức, không ngờ vị lão ma đạo sĩ này gần đây vượt qua cửa ải cửu tinh, thành công đột phá cảnh giới truyền kỳ.

Lấy thân phận của ông ta tiếp quản thần điện, quả thật là rất thích hợp, hơn nữa lão nhân gia cũng mơ hồ đề đạt ý nguyện.

Tiếu Ân do dự một chút rồi dùng đại quyền năng trực tiếp truyền tống Sloppy Burger đến trước mặt.

Hai bên đàm luận một lát, Tiếu Ân rốt cục minh bạch suy nghĩ của vị sư tổ này.

Trước kia, Sloppy Burger nghĩ cả đời cũng không thể đột phá đến cảnh giới truyền kỳ. cho nên hắn mới có thể ngược lại lựa chọn trở thành ma pháp công hội phó hội trưởng. Nhưng ai ngờ, chỉ trong vài năm đã xảy ra những thay đổi bất ngờ, Tiếu Ân quật khởi khiến hết thảy đều thay đổi.

Sau khi hắn trở thành truyền kỳ, trong lòng đã xảy ra biến hoá cực kỳ tinh tế.

Cường giả cấp bậc ngụy thần, thần linh mới là mục tiêu cao nhất mà hắn theo đuổi. Còn quyền lực trong ma pháp công hội, đối với hắn mà nói, đã không còn nhiều hứng thú.

Hắn biết rất rõ, có thể giúp hắn tiếp tục tiến giai cũng chi có một mình Tiếu Ân.

Bất quá, tuy rằng về danh nghĩa Tiếu Ân là đệ tử mấy đời của hắn, nhưng quan hệ hai bên cũng không quá thân mật, cho nên hắn lập tức thay đổi suy nghĩ, không ngờ nguyện ý dùng thần phận tín đồ tiếp quản thần điện.

Sau khi cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ của hắn, Tiếu Ân cũng là thầm than, thực lực thay đổi mang đến ảnh hướng cực lớn với địa vị.

Dưới ánh mắt thiết tha pha lẫn chút cầu khẩn của vị lão nhân này, Tiếu Ân vô cùng dễ dàng đáp ứng đưa hắn trực tiếp vào thần quốc ở chung với đám người Maren sư phụ, ở đó hắn có thể an tâm tu luyện và có vật tư không hạn chế để sử dụng.

Sau khi được Tiếu Ân hứa hẹn, Sloppy Burger vô cùng vui sướng. Mấy ngày sau lập tức từ chức phó hội trưởng ma pháp công hội, theo đám người Tiếu Ân và Sara tiến vào thần giới.

Về phần chủ tế thần điện tương lai thì giao cho đám nguời Tower Belli đau đầu đi. Để có thể thuận lợi trở thành thần linh, bọn họ không có khả năng không chút để ý chuyện này.

Trong những ngày sau đó, mấy lần Tiếu Ân phát ra thần lực, tạo nên vài thần tích, chính thức dùng thân phận thần linh xuất hiện ở đại lục Hoàng Kim.

Sau khi xử lí xong tất cả, Tiếu Ân mới về ma pháp tháp, vào phòng Vô Danh.

Từ sau khi Tiếu Ân tiến vào thần giới, Vô Danh không thể đi theo bên cạnh hắn, mà ở trong ma pháp tháp ở hạ giới, giúp hắn bảo quản đại lục thần tạo.

Suy nghĩ của Vô Danh không thể lường được. Cho tới bây giờ Tiếu Ân vốn không hi vọng gì có có thể đoán được suy nghĩ của hắn. Cho tới hôm nay, hắn vẫn nhìn không ra sâu cạn người này.

Lẳng lặng đi tới bên cạnh Vô Danh. Tên này vẫn giống như trước đây, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đỉnh đầu, hờ hững với Tiếu Ân vừa tới.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân bất đắc dĩ mở miệng nói trước:

- Vô Danh, lão bằng hữu đến, ngươi cũng không chào đón một chút sao?

Vò Danh rốt cục liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì nói:

- Lá gan của ngươi ghê gớm thật.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, lấy thần thể tự mình hạ giới, đảm lượng quả thật là lớn một chút. Tuy nhiên làm như vậy đối với hắn mà nói, chẳng phải cũng là một loại lịch lãm thôi sao?

Có lẽ, điều đó trong suy nghĩ của hắn và đám thần vương chưa từng có thần quốc là giống nhau.

Quả nhiên, câu nói kế tiếp của Vô Danh khiến trong lòng Tiếu Ân vui hơn vài phần.

- Tuy nhiên cũng chỉ có can đảm như vậy mới có cơ hội trở thành thần vương chân chính.

Một suy nghĩ thoáng hiện trong lòng Tiếu Ân, hắn hỏi:

- Odin Lage thần vương bệ hạ ngày xưa cũng từng lấy thần thể tự mình đi qua?

- Đương nhiên, tất cả thần vương trong thần giới đều từng dùng thần thể tự mình lịch lãm. Nếu không bọn họ cũng không có khả năng thoát ra khỏi cả đám thần linh tầm thường, hấp thu đủ lực lượng của thiên địa, thành tựu thần vương.

- Còn Douglas thì sao? Hắn cũng từ nơi này hấp thu lực lượng của thiên địa sao?

- Hắn và những bằng hữu của hắn khác.

Thanh âm Vô Danh dường như cũng có chút bất đắc dĩ:

- Bọn họ xuyên qua tinh bích mà đến. Trong quá trình xông qua đó bản thân họ cũng đã hấp thu đủ lực lượng của thiên địa trong thông đạo, cho nên bọn họ mới có thần cách tự trưởng thành, cũng sẽ không bởi vì thiếu lực lượng của thiên địa mà không thể tiến giai thần vương.

Tiếu Ân gật đầu một cái thật mạnh. Từ câu nói của Vô Danh, hắn rốt cục xác định, thay đổi của những người này quả nhiên có liên quan đến chuyện vượt qua thông đạo thần bí kia.

Trầm ngâm một chút. Tiếu Ân hỏi:

- Vô Danh, còn ta? Ta vì sao khác bọn họ?

- Phương thức vượt qua thông đạo không giống nhau, thành tựu cuối cùng cũng không giống nhau.

Vô Danh điểm nhiên nói:

- Bọn họ đạt được, là thực lực đề cao. Thành tựu cuối cùng của bọn họ ở thời khắc vượt qua thông đạo cũng đã được quyết định rồi. Còn ngươi thì khác...

Giọng nói của Vô Danh rốt cục có một chút dao động:

- Ngươi là một tấm giấy trắng, viết lên đó chữ gi đều hoàn toàn dựa vào cố gắng và kỳ ngộ của người. Từ đó, có vô số khả năng xảy ra, cũng có duy nhất một khả năng...

Trong lòng Tiếu Ân dao động liên tục, nhưng sắc mặt hắn vẫn binh tĩnh đến kinh người:

- Khả năng gì?

- Khả năng vượt qua.

Vô Danh nhìn hắn chăm chú, giọng hắn khác hẳn trước kia, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân cũng trở nên vô cùng ngưng trọng:

- Vượt qua hết thảy, thậm chí là vượt qua quy tắc của thế giới này.

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, dường như là muốn từ trong mắt hắn nhìn ra chút gì. Nhưng trong ánh mắt kia trừ chút chờ mong, còn thì trong suốt như nước, rốt cuộc nhìn không ra gì cả.

Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân cười khổ nói:

- Không thể tưởng được, không ngờ ngươi có kỳ vọng lớn như vậy đối với ta, nhưng vì sao ngươi có niềm tin như thế với ta?

Vô Danh hơi hơi lắc đầu, nói:

- Không phải ta có niềm tin đối với ngươi, mà là không có lựa chọn.

Hắn từ từ nói:

- Từ khi ngươi đi tới thế giới này đã là lựa chọn duy nhất. Bất kể là ta, hay là những người khác, đều không có quyền lựa chọn.

Ânh mắt Tiếu Ân đột nhiên hiện lên hào quang sắc bén, nói:

- Những người khác? Là ai? Các ngươi đều giám thị ta sao?

- Không!

Vô Danh không chút do dự phủ nhận:

- Sự phát triển của ngươi tuyệt đối tự do, không ai ngốc đến mức can thiệp hành động của ngươi.

- Vì sao?

- Ngươi thấy ma thú đã thuần hoá, nuôi trong nhà có thể chiến thắng ma thú đến từ luyện ngục sao?

Trên mặt Vô Danh lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, nói:

- Chúng ta đại biểu chính là quy tắc, quy tắc duy trì thế giới này. Bất kể chúng ta an bài như thế nào, cũng không thể đột phá hạn chế của quy tắc này. Cho nên muốn cho ngươi đột phá quy tắc, như vậy chúng ta căn bản là không thể can thiệp hành động của ngươi, thậm chí ngay cả giám thị và tiếp xúc cũng không được.

Trên mặt Tiếu Ân lập tức hiện ra vẻ cổ quái. Hắn tuy rằng đã xác định Vô Danh không lừa gạt hắn, nhưng cảm giác cũng không dễ chịu chút nào.

- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi và Odin Lage tiếp xúc với ta?

Tiếu Ân trầm giọng hỏi.

Vô Danh bật cười, nói:

- Không phải chúng ta tiếp xúc ngươi, mà là ngươi vừa mới đụng phải chúng ta cho nên chúng ta mới có thể trợ giúp ngươi một chút.

Tiếu Ân lúc này mới thoải mái, trách không được lấy thân phận của Odin Lage không ngờ chọn mình trở thành giáo hoàng của hắn. Hơn nữa đối với việc mình tham ô quyền trượng giáo hoàng của hắn cũng không truy cứu chút nào. Hơn nữa mình lấy thần thể hạ giới, quy tắc trận đồ huynh đệ của Vô Danh cũng bỏ mặc. Tất cả có lẽ là bởi vì có liên quan đến chuyện Vô Danh nói.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nghiêm nghị nói:

- Vô Danh, các ngươi đại biểu cho quy tắc tối cao. Như vậy để giữ gìn quy tắc, các ngươi hẳn là nên giết những tồn tại như ta. Nhưng các ngươi lại không làm như vậy, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn phá tan quy tắc của thế giới này, bất chấp lợi ích của các ngươi sao?

- Chúng ta đang chờ đợi.

- Chờ đợi cái gì?

- Chờ ngày ngươi trở thành thần vương.

Dứt lời, Vô Danh nhắm hai mắt lại, lặng lẽ nằm trên giường.

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, vô số ý nghĩ trong nháy mắt lướt qua đầu. Hắn có cám giác chính là trước khi hắn thăng cấp thành thần vương chỉ e là không có khả năng từ trong miệng Vô Danh thu được đáp án.

Bóng hình hắn chao đảo rồi rời khỏi Vô Danh sâu xa khó hiểu.

Thật lâu sau, thanh âm Vô Danh nhẹ nhàng vang lên trong phòng:

- Kỳ ngộ, chúng ta đã sáng tạo vì ngươi, phải coi ngươi có thể nắm lấy hay không...

Ở một đại dương mênh mông trong thần quốc.

Đột nhiên trên bầu trời đại dương xuất hiện Tiếu Ân và một đám người. Dưới sự chỉ dẫn của Tiếu Ân, bọn họ lặng lẽ nhìn xuống biển rộng, trong mắt có chút xúc động.

Trong mấy người này, bất kể là tinh linh như Sara hay Sloppy Burger đều lần đầu tiên đến thần giới của những vị thần, đương nhiên có chút xúc động lạ thường với nơi này.

Tiếu Ân nhìn thoáng qua mặt biển rồi giơ tay lên. Một cỗ thần lực mênh mông ùn ùn tòa ra, phủ xuống mặt biển.

Một trận năng lượng dao động mãnh liệt bùng phát, giữa biển khơi muôn trùng sóng dữ chợt nổi lên một hòn đảo nhỏ một cách thần kỳ.

Cũng là một tiểu đảo, nhưng tiểu đảo này thua xa tiểu đảo mà Juliana và đám lão nhân đang ở. Hơn nữa không gian chung quanh tiểu đảo từ từ hình thành một tầng sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ tiểu đảo. Nếu không có truyền tống trận, muốn tìm ra vị trí tiểu đảo cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Chiêu thức ấy là học được từ Hắc Long Vương. Ngày xưa chung quanh Long Đảo chẳng phải cùng có trận đồ sương mù dày đặc như vậy sao? Sau khi có thứ này hoàn toàn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Lúc này Tiếu Ân có năng lượng cường đại hơn khi vừa đến thần giới không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng phạm vi thần quốc chỉ lớn hơn mấy lần, nhưng số lượng tín đồ trung thành lại nhiều hơn cả chục lần. Thần lực kết tinh mỗi ngày thu được đều rất nhiều, hơn xa ngày xưa.

Xây dựng một tiểu đảo như vậy đối với hắn mà nói. Kỳ thật cũng không có bao nhiêu khó khăn.

Sau khi xây dựng tiểu đảo xong, Tiếu Ân và đám người Sara cùng nhau xuất hiện trên đảo nhỏ.

Tuy rằng là đảo nhỏ vừa mới kiến tạo, nhưng cơ sở vật chất trên đảo lại không đơn sơ chút nào. Đặc biệt là có hoa lâu xinh đẹp tuyệt trần và bài trí cẩn thận tới cực điểm. Tất cả làm người ta có thể nhìn ra sự chú tâm của chủ nhân.

Tất nhiên Tiếu Ân không có khả năng tỉ mỉ như thế. Nhưng để hợp khẩu vị các tinh linh, Tiếu Ân coi như vung tay một lần, nói Nhất Hào ra tay, dựa theo đặc điểm chú trọng đẹp đến từng chi tiết của tinh linh mà bố trí toàn bộ hải đảo. Hiện giờ xem ra, tuy rằng dùng nhiều thần lực kết tinh, một chút, nhưng hiệu quả cũng ngoài ý liệu.

Chuyện này chỉ cần nhìn ánh mắt pha lẫn sợ hãi và vui mừng của đám nguời Sara là hiểu.

Sara, nơi này là chỗ ở tạm thời của các ngươi. Trên đảo nhỏ này ta đã dựng một truyền tống trận. Các ngươi có thể tùy ý đi tới thần quốc đại lục. Truyền tống trận này truyền tống hai chiều. Từ truyền tống đi ra cũng có thể từ đó quay về truyền tống trận trên đảo. về phần làm sao trở về thì càng đơn giản. Ta sẽ cho các ngươi một trận đồ thiết bài, chỉ cần có thiết bài và ở trong thần quốc, như vậy ngươi muốn về lúc nào thì về.

Tiếu Ân giới thiệu luôn.

Tuy nhiên có một số việc hắn cũng không nói ra. Thí dụ như truyền tống trận này không thể trực tiếp truyền tống đến tiểu đảo của Juliana. Hay thí dụ như trong thần quốc trừ mình ra cũng không ai có thể truyền tống vào tiểu đảo này.

Cho nên bất kể là sống ở tiểu đảo hay là ở thần quốc đại lục, đều là vô cùng "an toàn".

Đám người Sara đã sớm bị thủ đoạn thần kỳ của Tiếu Ân làm rung động. Hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện này mặc dù so với toàn bộ thần quốc chỉ có thể xem như đảo rất nhỏ mà thôi, nhưng diện tích của nó trên thực tế không hề nhỏ chút nào, thậm chí tương đương với nửa công quốc Louis.

Nhưng bàn tay của Tiếu Ân vừa giơ lên, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy hòn đảo đã trồi lên từ đáy biển, hơn nữa mọi vật mọi kiến trúc trên đảo nhỏ đều phù họp sở thích của bọn họ. Thủ đoạn không thể tin nổi như vậy chẳng trách hắn được gọi là thần linh.

Nhưng bọn họ cũng không biết, không phải cứ là thần linh là đều có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được chuyện này. Muốn xây dựng một hòn đảo nhó hoàn mỹ như vậy, đại lượng thần lực kết tinh và kiến trúc sư kiệt xuất thiếu một thứ cũng không được.

Chẳng qua sau khi nghe lời dặn dò của Tiếu Ân, Sara thông minh lập tức minh bạch ý tứ của hắn, trên mặt hiện lên vẻ u oán, nói:

- Được, chúng ta sẽ định cư ở trong này.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, do dự một chút, nói:

- Tu luyện cho tốt, tranh thủ một ngày kia thành thần.

Đám người Sara lập tức sáng mắt lên, muốn thành thần gần như là mộng tưởng của mỗi một người bình thường. Nhưng kẻ thật sự có thể biến giấc mộng thành sự thật, lại có thể có mấy người?

Nhưng nếu Tiếu Ân nói như vậy, chứng tỏ hắn sẽ hậu thuẫn mọi người, điều này khiến đám người Sara trong lòng cảm kích vạn phần.

Tuy nhiên các nàng cũng hiểu được, không phải tất cả tín đồ đều có thể nhận được đãi ngộ này. Nếu không phải các nàng từng quen biết Tiếu Ân, như vậy Tiếu Ân tuyệt đối sẽ không khẳng khái hào phóng như thế.

Arnezeder chần chừ một lát, đưa mắt trao đổi cùng Sara chúng nữ một chút rồi nói:

- Tiếu Ân đại nhân, xin hỏi Juliana tiểu thư và Dida cũng ớ nơi này sao?

- Đương nhiên, bọn họ trên một hòn đảo khác. Nếu ngươi muốn gặp bọn họ, ta có thể đưa ngươi đi.

Tiếu Ân cười nói.

Từ biểu hiện của Juliana, nàng đã sớm biết lễ vật của Raphael đến tột cùng là cái gì. Một khi đã như vậy, dẫn Arnezeder đi gặp Juliana cùng không tính là cái gì, chỉ là muốn Sara trực tiếp chạm trán Juliana có nên hay không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.