Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 45: Q.8 - Chương 45: Giao dịch mới.




Ở trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của thời không hồng lưu, Tiếu Ân cũng không biết rằng, nguy cơ lớn nhất có thể khống chế hắn đã biến mất một cách đơn giản như vậy.

Nếu hắn biết nội dung cuộc họp giữa mấy vị thần vương, như vậy nhất định sẽ vô cùng biết ơn ba vị thần vương cổ xưa này.

Đương nhiên, đối với tồn tại mà ba vị thần vương này luôn miệng nói vạn phần kiêng kị, hắn càng là hận không thể lấy thân báo đáp.

Phải biết rằng người này có thể khiến ba đại thần vương cũng không muốn trêu chọc vào, nếu có thể cùng hắn xây dựng quan hệ, đương nhiên là cầu còn không được. Đương nhiên, kỳ thật Tiếu Ân và hắn sớm đã có mối quan hệ chặt chẽ tới mức người bình thường không thể tin nổi.

Hiện giờ Tiếu Ân đang vì hai chuyện mà đau đầu.

Chuyện thứ nhất, đương nhiên là làm sao mới có thể thuận lợi tiến giai chủ thần.

Thần linh bậc cao tuy rằng có quyền năng hùng mạnh, nhưng so với chủ thần mà nói, dù sao vẫn là kém một bậc. Tuy rằng hắn biết, chỉ cần hấp thu năng lượng bên trong Thất Thải Lưu Ly Vụ thì chắc chắn có thể tiến giai. Nhưng Tiếu Ân cũng tuyệt đối sẽ không làm vậy, bởi vì hắn muốn đảm bảo ngày sau có thể thăng tiến thành thần linh cấp thần vương.

Chuyện thứ hai là một chuyện trước đó căn bản là không thể nghĩ đến.

Lần này hắn vì tăng cường lực lượng bên trong thời không hồng lưu, không tiếc trút vào đó toàn bộ thần lực kết tinh.

Tuy rằng khí lưu trong khắp thời không hồng lưu gia tăng rất nhiều, nhưng lúc này hắn cũng gặp nguy cơ cạn kiệt thần lực kết tinh.

Vì chuyện này, Cự Ma Thần và Day Ville đều tự mình đi tới Thiên Không thần điện cùng hắn thương nghị. Còn Hắc Long Vương đương nhiên là không biết gì. Dù sao, đám người Tiếu Ân căn bản là không để lượng thần lực kết tinh còn lại trong tay hắn vào mắt. Hơn nữa cùng hắn thương nghị căn bản là không có ý nghĩa.

Cho nên, để tránh ảnh hưởng việc tu luyện của Hắc Long Vương, Tiếu Ân thiện ý che giấu chuyện này với hắn, khiến Hắc Long Vương còn tưởng rằng trong tay Tiếu Ân vẫn có rất nhiều thần lực kết tinh mà sử dụng một cách không hề cố kỵ.

Đương nhiên, thần lực kết tinh trong tay Tiếu Ân mặc dù có chút túng quẫn, nhưng cũng tuyệt đối không cần quan tâm đến nhu cầu sử dụng của một thần linh yếu nhược.

Nếu ngay cả một chút đồ nho nhỏ Hắc Long Vương cần dùng mà cũng có thể làm Tiếu Ân chật vật vậy Tiếu Ân cũng thật sự quá thất bại.

Trong Thiên Không thần điện, Tiếu Ân, Cự Ma Thần và Day Ville ngồi đối diện nhau. Vị trí ba người bọn họ cũng vừa khéo chiếm cứ ba đỉnh một tam giác đều. Vị trí này cũng giống như ba vị thần vương cổ xưa vừa ngồi trong hội nghị.

- Tiếu Ân, vấn đề thần lực kết tinh nhất định phải giải quyết.

Thanh âm Cự Ma Thần cực kỳ vang dội như một tiếng chuông oanh oanh vang lên, ngân nga khắp thần điện.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định có thể giải quyết vấn đề này.

Day Ville liếc mắt dò xét hắn một chút, trao đổi ánh mắt với Tiếu Ân rồi kinh ngạc nói:

- Nhờ gia tộc Phong Linh bán thần cách và nguyên thể, điều này không quá thỏa đáng.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Trước kia đương nhiên là không quá thỏa đáng, nhưng hiện tại thì khác. Ta đã thăng cấp thành thần linh bậc cao, lại nắm trong tay toàn bộ thời không hồng lưu, còn có cái gì là không thể bạo gan làm?

Day Ville và Cự Ma Thần liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vẻ do dự. Tiếu Ân hướng về hai người bọn họ gật đầu một cái, trấn an nói:

- Các ngươi yên tâm đi. Đến khi các ngươi thăng cấp thành thần linh bậc cao và nắm giữ quyền khống chế một cấm địa rồi vậy các ngươi cũng sẽ có niềm tin tất thắng như ta thôi.

Hai người còn lại nhìn nhau cười khổ. Trong lòng bọn họ đều có chút mất tự nhiên, nhưng bọn họ đều hiểu ý những lời này của Tiếu Ân.

Ở độ cao khác nhau, tầm nhìn cũng khác nhau. Mà ở thần giới, thái độ đối nhân xử thế cũng không ngừng thay đổi. Có quan hệ lớn nhất đến sự thay đổi này chính là thực lực chân chính của mỗi người. Thực lực càng hùng mạnh, làm việc càng không chút kiêng kị.

Hiện giờ Tiếu Ân muốn tiến hành đại hội đấu giá còn cần gia tộc Phong Linh hỗ trợ, nhưng nếu hắn đã thăng cấp thành thần vương bệ hạ, vậy hắn tự tiến hành đại hội đấu giá, cũng không cần mượn tay người khác.

Đạo lý này Day Ville và Cự Ma Thần đều hiểu được, nhưng bọn họ lúc này mới chỉ là thần linh bậc trung, còn xa mới đạt tới đẳng cấp của bản thể Tiếu Ân. Cho nên tự nhiên thấy không quá khả quan đối với kế hoạch này.

Trầm ngâm nửa ngày, hai tên này rốt cục thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi, hết thảy theo ngươi, tuy nhiên mọi sự cẩn thận.

Tiếu Ân cười lớn một tiếng, nói:

- Yên tâm, bản thể của ta sẽ không rời khỏi thời không hồng lưu. Chỉ là phân thân người cá sấu và phân thân chủ thể đi làm hết thảy. Hơn nữa, ta đã cho bọn họ một vật bảo mệnh. Có đồ vật này, ít nhất sẽ không gì nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe Tiếu Ân nói chắc chắn như thế, hai người bọn họ đều lộ vẻ tò mò. Là thứ gì mà không ngờ khiến Tiếu Ân có niềm tin vững chắc như thế?

Còn Tiếu Ân lúc này ung dung nằm xuống. Thần thể của hắn ngửa xuống bao nhiêu, ghế dựa kia cũng điều chỉnh tương ứng, tựa như là một cái ghế nằm, khiến Tiếu Ân cảm thấy thật là thoải mái. Đồng thời trên bàn tay Tiếu Ân xuất hiện một luồng năng lượng rất nhỏ, cỗ năng lượng này từ từ lớn dần, dần dần hình thành một dòng khí lưu quấn quanh tay hắn.

Nhìn dòng khí lưu không ngừng lưu chuyển, hai vị thần Day Ville rốt cục đã hiểu.

Gia tộc Phong Linh là do tất cả tinh linh thần linh lập nên và khống chế, Raphael trong cả gia tộc chỉ là một thần linh bậc trung vô cùng bình thường mà thôi.

Thân phận của nàng tại hạ giới đương nhiên là thần linh tối cao. Đặc biệt là đối với tín đồ của nàng và khu vực nàng khống chế, thì phải nói là tồn tại tuyệt đối không ai có thể sánh bằng.

Nhưng trong thần giới, thân phận của nàng cũng bất quá chỉ là một trong những thần linh bậc trung vừa mới thăng cấp. Đừng nói là địa vị trong toàn bộ thần giới, cho dù là địa vị trong gia tộc Phong Linh mà nói nàng cũng căn bản là không đáng gì. Cho nên ở trong gia tộc, Raphael phi thường hiểu cách làm người, cho tới bây giờ cũng không cậy mạnh hiếu thắng hay tranh chấp với thần linh khác.

Đương nhiên, sau lưng Raphael còn có một vị chủ thần linh cấp chủ thần chống lưng. Cách đầu nhập và dựa dẫm này, cho dù là ở thần giới, cũng là một việc vô cùng bình thường.

Một ngày nọ, Raphael vừa mới ở trong thần quốc chuyển hỏa tín ngưỡng lực đến từ hạ giới thành thần lực kết tinh, liền cảm thấy một cỗ năng lượng chợt xuyên qua thần quốc của nàng, đi tới thiên không thần điện của nàng.

Mặt Raphael hơi hơi đỏ lên, nói:

- Tiếu Ân các hạ, đó đều là nhờ ngài tặng cho Raphael mảnh vỡ thần cách. Ngài muốn Raphael làm sao cảm tạ ngài đây?

Tiếu Ân bật cười nói:

- Raphael các hạ, chúng ta đều là lão bằng hữu, ngài nói như vậy, thật sự là làm người ta thương tâm.

Raphael nhìn vào mắt Tiếu Ân đầy thâm ý sâu sắc, trong lòng cao hứng hẳn lên. Nếu đổi lại là người cá sấu, nàng còn thật không biết làm sao liên lạc với đối phương, nhưng là Tiếu Ân, nàng chắc chắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn liên lạc được.

- Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh ngài tới thần quốc của ta. Hi vọng sau này có thể cùng ngài xây dựng tình hữu nghị tốt đẹp, hai bên cùng có lợi.

Lúc nói chuyện với người cá sấu, Raphael vẫn có chút câu thúc. Đó là bởi vì song phương giao tình cũng không sâu. Hơn nữa địa vị hai bên không cùng đẳng cấp.

Nhưng, sau khi đổi người cá sấu thành Tiếu Ân, Raphael lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Điều này ngoại trừ bởi vì hai bên biết nhau từ rất sớm, đối với nhau coi như tương đối hiểu biết, còn có một nguyên nhân nữa đó chính là bởi vì món lễ vật mà Raphael tặng cho Tiếu Ân. Nhưng đáng tiếc là, Raphael cũng thật không ngờ, dạo gần đây Tiếu Ân bận đến mức đầu tắt mặt tối, cũng không biết món quà của nàng.

Tiếu Ân cười nói:

- Ngài nói vô cùng đúng. Ta cũng hy vọng giữa hai chúng ta có thể tín nhiệm và quan hệ hữu nghị tốt đẹp.

Raphael gật đầu một cái thật mạnh, ướm hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, xin hỏi lần này ngài đến, có mang theo một ít tin tức tốt hay không?

Tiếu Ân hàm hồ nhìn nàng một cái, hỏi:

- Tôn kính Raphael các hạ, ngài làm sao biết thế?

Raphael chỉ vào trán, nói:

- Đoán, ngài là một người rất bận rộn, sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.

Tiêu Ân sắc mặt cổ quái nói:

- Được rồi, ngài đoán đúng rồi, ta quả thật là tới trao đổi đồ vật.

Ánh mắt Raphael rực sáng, hỏi:

- Ngài muốn dùng thần cách, hay dùng nguyên thể để tiến hành trao đổi?

Tiếu Ân lo lắng một chút, hỏi:

- Khác nhau cái gì sao?

- Không!

Raphael không cần nghĩ ngợi nói:

- Hai món này đều là hàng hiếm khó cầu. Bất kể ngài muốn đổi cái gì, gia tộc Phong Linh chúng ta đều sẽ đặt mua cho ngài.

Nếu nói tới chuyện này, vẻ mặt Tiếu Ân cũng bắt đầu nghiêm túc lên. Hắn trầm giọngnói:

- Raphael các hạ, lần này chúng ta đưa ra số lượng hơi nhiều, không biết gia tộc Phong Linh có thể giúp chúng ta tiến hành một hội đấu giá hay không?

Raphael cả kinh, do dự nói:

- Tiếu Ân các hạ, hai loại vật phẩm ngài muốn bán ra đều là thứ cực kỳ quý giá. Nhưng trong gia tộc Phong Linh chúng ta cũng không thiếu hàng tốt. Ngài nếu muốn cái gì, xin đừng ngại trước tiên chọn lựa trong gia tộc Phong Linh một chút. Nếu không thể khiến ngài vừa lòng, chúng ta mới bán đấu giá được?

Tiếu Ân vẫn hơi lo lắng. Kì thật, mục đích hắn bán ra mấy thứ này, là vì muốn trang bị áo giáp vũ khí cho đám chiến sĩ và trường bào, pháp trượng cho các ma pháp sư trong thần quốc của hắn. Đương nhiên, thần lực kết tinh cũng là vật tư chiến lược trọng yếu nhất.

Nếu gia tộc Phong Linh thật sự có thể cung cấp mấy thứ đó với số lượng đủ lớn, như vậy hắn cần gì phải cưỡng ép tiến hành bán đấu giá?

Về phẩn tỷ lệ hoán đổi nói thật, Tiếu Ân cũng không quá để ý. Bởi vì hắn gần như là kinh doanh một vốn bốn lời, cho dù là hơi chịu thiệt một chút, hắn cũng không thèm quan tâm.

Huống chi, nếu gia tộc Phong Linh đủ thông minh, vậy tuyệt đối không có khả năng khiến hắn chịu thiệt. Nếu không kẻ ngu ngốc cũng biết, lần tiếp theo Tiếu Ân tuyệt đối không có khả năng tìm bọn họ trao đổi.

Trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, Tiếu Ân nói:

- Được, nếu ngài nói vậy, vậy chỉ cần có thể cung cấp đủ vật tư khiến chúng ta vừa lòng, cùng ai giao dịch cũng vậy thôi.

Hai mắt Raphael vốn nhìn chằm chằm Tiếu Ân không nháy mắt, cho đến khi được hắn cho phép, lập tức lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.

- Tiếu Ân các hạ, ngài tính trao đổi bao nhiêu vật tư? Còn nữa, ngài muốn bán ra bao nhiêu thần cách và nguyên thể? Có thể đại khái nói ra một chút không?

Raphael thấy ánh mắt Tiếu Ân tựa hồ có một chút biến hóa, vội vàng giải thích nói:

- Ngài không cần hiểu lầm, ta cũng không có lòng tham, chẳng qua muốn mở kho gia tộc, cũng không phải thuộc quyền hạn của ta, cho nên ta phải biết một chút nội dung đại khái để bẩm báo với Dajialema bệ hạ.

Tiếu Ân lập tức minh bạch, Raphael trong gia tộc Phong Linh, là thần linh thuộc Dajialema nhất hệ.

Tuy nhiên, điều này chẳng liên quan gì đến hắn. Lấy thực lực bản thể Tiếu Ân hiện giờ, trong thời không hồng lưu, ngay cả là bản thể Dajialema tới, cũng tuyệt đối có thể ứng phó, về phần Dajialema nếu muốn dùng thần quốc của nàng xông vào thời không hồng lưu, đó chính là tự tìm đường chết.

Bởi vì có thực lực, cho nên Tiếu Ân đã không còn kính sợ như trước kia đối với thần linh cấp bậc chủ thần.

Tay khẽ run lên, ở trên tay Tiếu Ân lập tức xuất hiện một hư ảnh, và bay thẳng về phía Raphael.

Raphael không chút do dự cầm lấy phiến hư ảnh này. Sau một lát, sắc mặt nàng lập tức lúng túng, thậm chí còn có chút cười gượng. Tiếu Ân rất ngạc nhiên, hỏi:

- Raphael các hạ, có vấn đề gì sao?

- A, xin thứ cho ta thất lễ.

Raphael vội vàng nói:

- Những thứ ngài yêu cầu thật sự là quá nhiều, vượt qua rất xa quyền hạn của ta. Nếu ngài có thể chờ một lát, ta có thể lập tức thông báo cho Dajialema bệ hạ.

Tiếu Ân đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, tuy nhiên hắn cũng hiểu được vì sao có loại vẻ mặt này.

Trong danh sách Tiếu Ân cung cấp, quả thật bao gồm rất nhiều thứ. Chỉ cần nói áo giáp và vũ khí ma pháp bậc cao cũng đã cần tới chục triệu bộ. Lại càng không cần nói đến cung cấp mấy thứ khí cụ của ma pháp sư, còn có rất nhiều thần lực kết tinh, thần quốc chưa khai sáng, số lượng lớn tín đồ đóng băng...

Chỉ cần thứ gì thần linh có thể dùng đến, hết thảy đều xuất hiện trong danh sách này.

Đừng nói là Raphael vừa mới tiến giai thần linh bậc trung, chỉ e cho dù là chủ thần bệ hạ thấy danh sách này cũng sẽ đau đầu muốn chết.

Đương nhiên, nếu không phải mỗi lần giao dịch với người cá sấu đều có ghi chép đầy đủ, lần nào giao dịch cũng là thần cách và nguyên thể cực kỳ hiếm thấy, vậy lúc này Tiếu Ân cho dù xuất ra danh sách này thì e là cũng không ai thèm để ý tới hắn.

Raphael sau khi cầm lấy danh sách, cũng không lảng tránh Tiếu Ân, ngồi xuống ngay tại chỗ, miệng hơi hơi mấp máy. Trên người nổi lên một đạo năng lượng dao động hùng mạnh.

Một đạo hào quang mỏng manh phát ra từ trên người nàng, trong nháy mắt xuyên qua thần quốc của nàng, bay vào hư không, giữa đường thì tiến vào không gian thông đạo.

Làm xong hết thảy, vẻ khác thường trên mặt Raphael đều biến mất. Mấy thứ trong danh sách cứ giao cho Dajialema bệ hạ xử lí. Tuy rằng nàng rất muốn làm chủ để đáp ứng, nhưng trên thực tế quyền hạn của nàng hoàn toàn không đủ. Một khi đã như vậy thì đành bỏ qua.

Một khi yên tâm, Raphael ở trước mặt Tiếu Ân thoải mái hơn nhiều.

Chỉ có điều thái độ đối xử với Tiếu Ân của nàng lúc này, chẳng những khác hẳn lúc ở hạ giới, ngay cả khi gặp Tiếu Ân ở thời không hồng lưu cũng đã có khác biệt rất lớn.

Đứng trước Tiếu Ân, Raphael xem mình như một nhân vật yếu hơn, tất nhiên nịnh bợ một chút cũng không thể thiếu. Điều này chứng tỏ nàng đã hoàn toàn thay đổi tâm tính.

- Tiếu Ân các hạ, ta chuẩn bị một lễ vật vì ngài tại hạ giới, ngài vừa lòng không?

-Lễ vật?

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:

- Xin thứ cho ta thất lễ, tuy nhiên ta rất nhiều năm không liên hệ với hạ giới, cho nên...

Bởi vì thời gian khác nhau, Tiếu Ân ở thời không hồng lưu, hơn trăm năm không liên lạc với hạ giới, cho nên hắn cũng xem như không nói dối.

Sắc mặt Raphael lập tức trở nên vô cùng buồn cười, nàng líu ríu vài câu, làm sao cũng không thể nói lễ vật này là cái gì cho cho Tiếu Ân biết.

Tuy nhiên nàng cũng nén giận, Tiếu Ân làm thần linh rất tắc trách. Không ngờ nhiều năm không liên hệ với hạ giới, thật đúng là giỏi thoái thác trách nhiệm.

Trong khi nàng hơi có vẻ xấu hổ, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, từ từ hạ xuống thiên không thần điện của Raphael.

Raphael lập tức đứng dậy, hướng về ánh hào quang khom mình thật sâu.

Sau một lát hào quang bắt đầu tắt dần, cuối cùng biến thành một hình chiếu của thần linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.