Thân hình gầy yếu của ma pháp sư Maren xuất hiện trước cửa phòng, giống như hung thần ác sát nhìn Benson nói: "Tiểu tử thúi ngươi, nói hươu nói vượn gì?"
Benson lúc này mới biết được tại sao vừa rồi vẻ mặt Tiếu Ân lại kỳ quái như vậy, hắn vội vàng xin tha: "Sư phụ, con không phải nói người?"
"Ta biết ngươi không phải nói ta, nhưng những lời ngươi nói vừa rồi mà bị ma pháp sư khác nghe được, khẳng định họ sẽ ra tay giáo huấn ngươi." Maren hừ lạnh một tiếng nói: "Sau này ra ngoài ngươi nhất định phải giữ mồm giữ miệng."
Maren gật đầu nói: "Tiếu Ân con học xong bốn nhị cấp ma pháp ta giao cho chưa?"
Nói đến từ học hắn đặc biệt nhấn mạnh, hiển nhiên hắn đã thừa nhận cách nghĩ của Tiếu Ân, nếu như không thể trong nháy mắt thuấn phát ra ma pháp thì không thể tính là học xong được.
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: "Sư phụ, miễn cưỡng thì xem như là được."
Tính từ lúc Maren giao ma pháp lục thư cho Tiếu Ân tới nay đã được hai tháng, trong hai tháng náy Tiếu Ân cố ý gia tăng thời gian luyện tập ma pháp trong không gian hư cấu, đối với bốn nhị cấp ma pháp này đã có thể trong vòng một giây thuấn phát thành công một trăm phần trăm.
Đương nhiên tốc độ này xem như là đã nhanh rồi nhưng so với những ma pháp khác mà hắn luyện tập trong vòng hai năm thì vẫn có sự khác biệt lớn.
Nếu như không ngưng thần tập trung thì Tiếu Ân không thể cam đoan bản thân mình có thể thuấn phát được bốn nhị cấp ma pháp này nhưng đối với mấy nhất cấp ma pháp còn lại cho dù dưới tình trạng không tập trung, hắn vẫn có thể thuấn phát ra, bởi vì mấy ma pháp kia đã trở thành bản năng rồi, tâm động là có thể thuấn phát ra.
Ánh mắt Maren nhìn hai vị đệ tử trước mắt, sau đó nói: "Benson, con thi triển Phong Nhận cho ta xem."
Benson vừa rồi mặc dù bị Maren giáo huấn nhưng xác thực không bị thương gì cả, nghe Maren phân phó, hắn cao giọng nói: "Vâng ạ."
Trong nháy mắt, vẻ mặt Benson lập tức thay đổi, trong mắt hắn ánh lên vẻ nghiêm túc, sau đó năm ngón tay hắn mở ra, vung lên phía trước.
Ba giây, chỉ mất thời gian ba giây, Benson thi triển thành công Phong Nhận Thuật.
Một đạo ánh sáng màu xanh nhạt bay với tốc độ mắt thường không thể thấy kịp về phía Maren, cho đến khi ánh sáng xoẹt qua mới nghe được tiếng gió rít dội lại.
Phong Nhận bắn tới thì trên người Maren lập tức xuất hiện một đạo bạch quang, đem công kích của Benson cản lại.
Tiếu Ân nhướng mày, hắn nhận ra Maren sử dụng cũng chỉ là một nhị cấp ma pháp phòng hộ - Ma Pháp Thuẫn Bài mà thôi.
Ma pháp này tiêu hao lực lượng tinh thần không nhiều cũng chỉ tương đương với nhất cấp ma pháp bình thường, nhưng muốn duy trì ma pháp thuẫn bài tồn tại, thì lực lượng tinh thần liên tục bị tiêu hao. Nhưng khi chiến đấu cùng địch nhân, ma pháp này hết sức hữu dụng, nếu sử dụng hợp lý thì hiệu quả đạt được lớn hơn nhiều so với sự tiêu hao lực lượng tinh thần.
Nhưng điều làm cho Tiếu Ân giật mình đó là, trong nháy mắt Maren thuấn phát ra ma pháp. Do đó có thể thấy được so về trình độ thuần thục, bản thân mình vẫn còn kém xa so với Maren.
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm Maren, trong lòng Tiếu Ân có chút khâm phục. Phải biết rằng, Maren không giống mình có sự trợ giúp của Nhất Hào, hắn chính là dựa vào sự khổ tu của bản thân mới có thể đạt tới trình độ như thế. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của ma pháp sư chính thức là vô cùng kinh khủng, tuyệt đối bản thân mình hiện tại không thể so sánh.
Maren nhìn Benson, gật đầu hài lòng, bát cấp ma pháp học đồ có thể trong vòng ba giây phát ra nhị cấp ma pháp là một thành tích không tồi, hơn nữa Benson mới chỉ học tập ma pháp có mười năm, tương lai thành tựu nhất định sẽ lớn hơn.
Nhưng khi ánh mắt Maren chuyển qua Tiếu Ân, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Nếu như nói Benson học tập ma pháp mười năm mới có thể làm được như thế, đã không tồi rồi. Nhưng Tiếu Ân thì sao? Còn chưa đến ba năm đã học nhị cấp ma pháp rồi.
Hắn rốt cục tu luyện như thế nào chứ?
Than nhẹ một tiếng, Maren nói: "Tiếu Ân, con cũng thi triển ra cho ta xem."
"Vâng!" Tiếu Ân hít sâu một hơi, trong tức khắc trước người hắn xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh nhạt, hình cánh quạt bắn về phía Maren.
Benson trợn tròn mắt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đạo ánh sáng màu xanh vừa mới biến mất, trong hư không vẫn còn xót lại một vài tia sáng còn dư lại.
"Đây, đây…" Benson lắp bắp hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là Phong Nhận Thuật mà." Tiếu Ân có lòng tốt nhắc nhở nói.
"Ta biết, a, ta không biết." Benson ảo não lắc đầu nói: "Tiếu Ân, ta biết đây là Phong Nhận Thuật, nhưng ta không rõ đệ thực hiện nó như thế nào?"
Maren khẽ lắc đầu, mặc dù hắn công khai giới thiệu Tiếu Ân với mấy vị đệ tử nhưng hắn cũng không ngu tới nỗi đem tiêu chuẩn của Tiếu Ân nói lại cho đám Benson biết.
Bởi vì lão ma pháp sư biết, tiêu chuẩn này tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn thích hợp để phổ biến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Quả nhiên, Benson mặc dù đã học tập ma pháp mười năm sau khi biết được điều này liền trợn mắt há hốc mồm, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Bình thường là một kẻ thông tuệ, hiện tại thần kinh lại có xu thế bấn loạn. Bởi thế mình che dấu sự thật quả nhiên là hành động sáng suốt.
Tiếu Ân nghiêng đấu, hai mắt mở to nói: "Rất đơn giản, chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được?"
"Luyện tập nhiều hơn?"
Maren cùng Benson đồng thời mắt mở to ra, đây không phải nói nhảm sao? Kẻ ngu cũng biết luyện tập nhiều mới có thể chính thức nắm giữ được ma pháp nhưng với giới hạn tinh thần lực, một bát cấp học đồ cho dù có liều mạng học tập cũng không cách nào làm được.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Tiếu Ân, Benson cuối cùng cũng hiểu được tại sao sư phụ Maren lại coi trọng vị đệ tử này.