Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 40: Q.8 - Chương 40: Pháp tắc thời gian.




Trên không trung đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, hơn nữa trong nháy mắt đã ngưng thật.

Sau khi thân ảnh này xuất hiện, lập tức lóe lên vài cái đã biến mất bên trong đoàn khí lưu, mà đoàn khí lưu này giống như là đang yểm trợ cho thân ảnh, trong nháy mắt đã cách ly thân ảnh với địa điểm vừa mới xuất hiện.

Nếu như giờ phút này có một vị thần linh nào xuất hiện từ điểm đó, như vậy nghênh đón hắn khẳng định chính là đoàn khí lưu di động này, hơn nữa thuộc tính trong đoàn khí lưu này còn có năng lực phong ấn cực kì hiếm thấy.

Sau khi rời xa điểm kia, thân ảnh này mới xem như dừng lại, hắn đúng là Tiếu Ân vừa mới tránh thoát sự truy kích của các chủ thần phân thân. Quay lại nhìn thoáng qua phía sau, trong lòng hắn vẫn còn một tia khiếp sợ mơ hồ chưa tiêu tan.

Thần linh cấp bậc chủ thần quả nhiên là danh bất hư truyền, sự hùng mạnh của thần lực và lực lượng thần tính mà họ nắm giữ, tuyệt đối không phải một thần linh bậc trung có thể bằng được.

Cho dù những chủ thần này chẳng qua chỉ là phân thân mà thôi, kết quả cũng không khác gì.

Đặc biệt là vị thần linh sử dụng pháp tắc thanh âm kia, sự hùng mạnh của hắn quả thực đã đạt tới trình độ không thể tin nổi.

Ngay khi Tiếu Ân đã phát động kỹ năng thuấn gian truyền tống (truyền tống trong nháy mắt), không ngờ còn có thể bằng vào lực lượng của thanh âm khiến Tiếu Ân trở về chỗ cũ theo bản năng.

Khi vị thần linh kia nói ra những lời này, Tiếu Ân không ngờ không chút do dự đã lựa chọn tin tưởng, hắn thậm chí còn lập tức đình chỉ truyền tống, ý niệm duy nhất trong đầu, chính là đợi những thần linh sẽ không thương tổn hắn kia đuổi tới.

Chẳng qua, loại trạng thái mơ hồ này cũng không thể duy trì bao lâu, bởi vì ngay sau đó Tiếu Ân đã tỉnh lại.

Chỉ là bởi vì đã bị loại thanh âm mê hoặc này ảnh hưởng, cho nên hắn không ngờ không thể điều động thần lực trong cơ thể.

Ở dưới loại tình huống này, Tiếu Ân quyết định thật nhanh, đang muốn dung hợp cùng với Nhất Hào tiến vào trong cảnh giới thời gian đình chỉ, nhưng ngay tại giờ phút đó, vị thần linh lôi điện hệ kia lại đưa tới một phần đại lễ.

Sau khi cảm nhận được năng lượng lôi điện hùng mạnh phía sau kia, Tiếu Ân lập tức từ bỏ ý tưởng sử dụng năng lực đáy hòm này, mà để tia chớp kia tùy ý đánh lên người hắn, đồng thời do đó đã kích hoạt thần lực gần như đọng lại trong cơ thể, thành công truyền tống trong nháy mắt.

Pháp tắc lôi điện tuyệt đối là một pháp tắc thuộc vài pháp tắc sắc bén nhất trong tất cả các pháp tắc, nếu như bị lực lượng lôi điện đánh trúng, như vậy thương tổn đối với thần thể sẽ là vô cùng lớn.

Nhưng Tiếu Ân lại là một trong vài thần linh không sợ hãi lực lượng lôi điện chút nào.

Bởi vì bên trong thần tính của hắn, đã có lôi điện màu tím cấp bậc tổ tông cao cấp nhất trong tất cả pháp tắc lôi điện.

Lôi điện màu tím là lực lượng hủy diệt chân chính, cũng trở thành tồn tại cấm chú trong thần linh. Uy năng của loại năng lượng này nắm giữ tuyệt đối không phải lôi điện bình thường có thể bằng được, cho dù là lực lượng lôi điện của cấp bậc chủ thần cũng đồng dạng không thể.

Kỳ thật ở bên trong toàn bộ thần giới, có thể khống chế lực lượng của lôi điện màu tím cũng chỉ có huynh đệ trận đồ kia của Vô Danh mà thôi, về phần tam đại tối cổ lão thần vương trong thần giới có lẽ có liên hệ thần bí với trận đồ kia, mà mượn dùng một chút lôi điện màu tím bên ngoài cũng chưa từng có vị thần linh nào có thể vận dụng cỗ năng lượng này.

Cho nên những thần linh này căn bản không có khả năng đoán được Tiếu Ân không ngờ lại có loại thần tính lôi điện màu tím siêu cấp hùng mạnh này.

Nước sông hồ chảy vào trong biển rộng, có thể trở thành năng lượng của biển rộng, mà lôi điện còn lại khi đánh trúng Tiếu Ân có được thần tính lôi điện màu tím, cũng giống như cho hắn ăn đại bổ hoàn, ngược lại khiến cho thực lực của hắn đạt được đề cao nhất định.

Ở bên trong đoàn khí lưu này, Tiếu Ân cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Mặc dù vừa mới thoát khỏi cuộc truy đuổi vượt ngoài dự đoán ban đầu của hắn, chẳng qua kết quả còn tương đối hài lòng, ít nhất khi không có mấy thủ đoạn bảo mệnh đã có thể bảo vệ mạng nhỏ, đó tuyệt đối là một chuyện vô cùng may mắn.

Cảm ứng điểm không gian vừa thoát ra kia, cho tới bây giờ còn không có một thần linh nào xuất hiện từ nơi đó, Tiếu Ân lập tức hiểu được, những người kia sợ khi tiến hành truyền tống không gian có gì sai sót, cho nên không ngờ không có ai đuổi theo quỹ tích chạy trốn của hắn.

Trong lòng Tiếu Ân thầm than một tiếng, lúc này sau khi thân thể đã ẩn nấp bên trong đoàn khí lưu, kiêng kị của hắn đối với các thần linh phân thân này đã ít đi rất nhiều.

Với mật độ của đoàn khí lưu trong khu vực này, đoàn khí lưu Tiếu Ân có thể điều khiển đâu chỉ có mấy vạn, đoàn khí lưu nhiều như vậy gần như đã hình thành một thành lũy thật lớn, trách không được những thần linh này lại không dám tùy tiện tiến vào.

Hắn thu hồi lại ánh mắt. Nếu những thần linh này không thông qua phương thức truyền tống mạo hiểm tiến vào, như vậy Tiếu Ân liền tạm thời ném chuyện của những thần linh này ra khỏi đầu.

Ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía trước. Thông qua cảm ứng của thần niệm, hắn biết, phân thân của mình đã ở ngay bên trong khu vực kế tiếp, mà ở trong khu vực kế tiếp, mật độ của đoàn khí lưu đã đạt tới mức độ không thể tin nổi.

Dường như toàn bộ đoàn khí lưu trong thời không hồng lưu đều tập trung tới nơi đó, số lượng nhiều vượt ngoài tưởng tượng của hắn, mà hắn đột nhiên phát hiện, ở bên trong những đoàn khí lưu này có không ít thần linh.

Những thần linh này đều là đại thần cấp bậc chủ thần, bọn họ cũng không tụ tập cùng một chỗ, mà túm năm tụ ba phối hợp với nhau. Trên tay mỗi một thần linh đều có một thủ đoạn có thể tránh né hoặc giam cầm đoàn khí lưu, chẳng qua nhìn qua để phóng thích thủ đoạn như vậy phi thường khó khăn, nhưng bọn họ lại thủy chung duy trì một cân bằng tinh tế.

Tiếu Ân thậm chí còn có một loại cảm giác, đó chính là những thần linh này dường như đang tìm kiếm cái gì trong đoàn khí lưu, trừ phi là thần lực của bọn họ khô kiệt, nếu không tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nhưng trông chờ thần lực của bọn họ khô kiệt sao...

Chỉ cần nghĩ lại đánh chết một phân thân của thần linh bậc trung đều có thể đạt được mười vạn thần lực kết tinh, như vậy trời mới biết ở trong những thần linh cấp bậc chủ thần này, sẽ mang theo bao nhiêu thần lực kết tinh đây?

Ít nhất, Tiếu Ân cũng sẽ không nghĩ đến ở trong khoảng thời gian ngắn những thần linh này có khả năng xuất hiện tình huống thần lực khô kiệt.

Thần niệm của hắn tiếp tục thăm dò, cuối cùng ở một địa phương ở khu vực kế tiếp đã cảm ứng được một cỗ khí tức cực kỳ quen thuộc.

Những cỗ khí tức này sở dĩ quen thuộc, đương nhiên là bởi vì đó chính là phân thân của hắn.

Sau khi tiến vào thời không hồng lưu, hắn cuối cùng đã phát hiện phân thân của mình.

Nhưng khiến hắn cảm thấy quỷ dị chính là, phân thân của hắn cũng không cảm ứng được sự xuất hiện của hắn, cho dù là ở trong khoảng cách này, lại vẫn như trước duy trì một loại trạng thái hôn mê.

Chẳng qua đáng mừng chính là, phân thân của Tiếu Ân cũng không đứng yên ở một chỗ, mà là đang di chuyển trong đoàn khí lưu vòng quanh. Chính là bởi vì lưu động của đoàn khí lưu và di chuyển của phân thân, cho nên mặc dù thần linh cấp bậc chủ thần ở trong khu vực này nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không có ai có thể chân chính tìm thấy phân thân của Tiếu Ân.

Thoáng liên hệ một chút, Tiếu Ân lập tức hiểu được, đây toàn bộ đều là công lao của Tứ Hào do Nhất Hào phục chế ra phân phối cho phân thân.

Chính vì có thêm thể phục chế với năng lực tính toán vô cùng hùng mạnh này, cho nên mới có thể ở trong trường hợp quỷ dị này không ngừng điều động đoàn khí lưu và di chuyển của phân thân.

Trong khi tâm niệm khẽ động, Tiếu Ân đã tiến vào trong đoàn khí lưu dường như là vô cùng vô tận kia.

Rất nhanh, hắn đã xuyên qua một mảnh khu vực đoàn khí lưu không dày, đã chân chính tiến vào trung tâm.

Ở khu vực chân chính tràn đầy đoàn khí lưu, hành động của Tiếu Ân ngược lại trở nên thoải mái.

Bởi vì thần linh còn lại không thể phóng thích thần niệm và thần vực của bọn họ ở trong này, cho nên bọn họ căn bản không có khả năng phát hiện sự tồn tại của Tiếu Ân, có thể nói bọn họ ở trong này chẳng qua là đang tiến hành tìm kiếm mù quáng mà thôi.

Nhưng Tiếu Ân lại hoàn toàn bất đồng, hắn có thể dựa vào che phủ của vô số đoàn khí lưu nghe và nhìn thấy đầy đủ.

Rất nhanh, Tiếu Ân đã thuận lợi đi tới bên cạnh phân thân.

Sau khi nhìn thấy bộ dáng của phân thân, ngay cả Tiếu Ân cũng hoảng sợ.

Mặc dù bộ dạng của phân thân cũng không có biến hóa gì, nhưng năng lượng trong cơ thể phân thân nắm giữ lại hùng mạnh tới trình độ khiến người ta khó có thể lý giải.

Năng lượng khổng lồ như thế, tuyệt đối không có khả năng là phân thân Tiếu Ân chính mình tu luyện ra.

Do dự một chút, Tiếu Ân hướng Nhất Hào hạ lệnh cho Tứ Hào tiếp nhận công tác, rất nhanh, sự di động của vô số đoàn khí lưu trong này và bên ngoài đã bắt đầu tuân theo chỉ huy của Nhất Hào.

So sánh ra, kinh nghiệm của Nhất Hào phải hơn xa Tứ Hào, có lẽ cho dù là về mặt năng lực tính toán Nhất Hào cũng phải cao hơn một bậc.

Rất nhanh, những chủ thần ở trong đoàn khí lưu đều cảm ứng được rõ ràng, đoàn khí lưu mà bọn họ phải ứng phó dường như đột nhiên trở nên nhanh hơn rất nhiều, cũng khiến bọn họ ứng phó thêm khó khăn hơn rất nhiều.

Trong đó chán ghét nhất chính là đoàn khí lưu ẩn hình, ở trong khoảng cách ngắn, bọn họ căn bản là không thể phán đoán được trong đó có đoàn khí lưu ẩn hình tồn tại. Nếu là trước kia, chỉ cần là có địa phương rõ ràng trống không, như vậy sau khi phóng thích năng lượng, liền khẳng định sẽ xua đi khói khí ẩn hình.

Nhưng lúc này dường như không giống như vậy, những đoàn khí lưu ẩn hình này đã không còn bố trí đầy mỗi một chỗ trống, thường thường bọn họ phóng thích mấy lần năng lượng vào chỗ trống, có đôi khi mới có thể may mắn phá tan một đoàn khí ẩn hình.

Nhất Hào làm những chuyện này vô cùng đơn giản, đó chính là hư thật kết hợp, tích tụ đoàn khí lưu ẩn hình trên mỗi một chỗ trống đều không hề cố định.

Mặc dù một biến hóa cực nhỏ này, nhưng đối với những thần linh bị vây khốn trong đoàn khí lưu không thể thoát ra mà nói chính là một việc vô cùng khó ứng phó.

Mà sau khi giao tất cả công tác phòng ngự cho Nhất Hào, Tiếu Ân đã không còn lo lắng vấn đề an toàn của nơi này nữa.

Với năng lực tính toán siêu cấp của Nhất Hào, nếu còn có thể để những thần linh này chiếm được tiện nghi, vậy hắn cũng sẽ không xứng được xưng là máy tính siêu cấp.

Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Tiếu Ân đều tập trung tới trên phân thân, hắn yên lặng cảm ứng năng lượng dao động mãnh liệt đến từ trên phân thân.

Cỗ năng lượng dao động hùng mạnh này, cho dù là bản thể của Tiếu Ân cũng không có khả năng chịu đựng, nhưng vấn đề là, phân thân của Tiếu Ân sau khi hội tụ năng lượng như thế, không ngờ chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, ngay cả một chút bộ dạng tự bạo cũng không có.

Đứng ở trước mặt phân thân, Tiếu Ân cũng do dự không quyết.

Loại tình huống này bất kể đổi lại là vị thần linh nào chỉ sợ đều cùng phiền não, năng lượng của phân thân hút lấy không ngờ vượt xa khả năng dung nạp cực hạn của bản thể, mà càng khiến người ta kinh ngạc chính là, phân thân còn không vì vậy mà nổ tung.

Tiếu Ân căn bản là không rõ đây đại biểu cho cái gì, chẳng lẽ tương lai mà hắn nhìn thấy ở trong đầu kia lại không thể thay đổi được sao?

Mắt nhìn đoàn khí lưu xung quanh, Tiếu Ân nhíu mày, thử liên hệ với linh hồn của phân thân, nhưng cho hắn cảm giác lại vẫn giống như trước căn bản là không thể liên hệ, giống như là một người ngủ say không tỉnh, bất kể gọi như thế nào đều không tỉnh dậy.

Chẳng qua dựa theo suy đoán của Tiếu Ân, có lẽ đây là nguyên nhân duy nhất khiến phân thân cho đến nay vẫn chưa tự bạo, nếu như thực sự làm cho linh hồn thanh tỉnh lại, đồng thời cảm ứng được hàm lượng năng lượng trong cơ thể, như vậy có lẽ phân thân đã sớm tự bạo.

Cùng lúc đó, Nhất Hào cũng đã hoàn toàn tiếp nhận tất cả ghi chép của Tứ Hào, sau đó một vài hình ảnh tái hiện trong đầu Tiếu Ân.

Lúc này hắn mới hiểu được, thì ra ngay từ đầu nơi này cũng không có nhiều đoàn khí lưu như vậy, hơn nữa thần linh cấp bậc chủ thần xuất hiện ở nơi này cũng chỉ có năm người mà thôi. Nhưng sau khi phân thân triệu tập ra càng nhiều đoàn khí lưu, lại khiến cho tình hình lâm vào tình cảnh không thể khống chế.

Không chỉ triệu tập đến đâv vô số đoàn khí lưu, đồng thời còn triệu tập đến đây vô số thần linh cấp bậc chủ thần như hổ rình mồi. Những thần linh này có người tìm kiếm ở trong đó, có người chờ ở bên ngoài, nhưng bất kể là ai, cũng không muốn từ bỏ lòng hiếu kỳ đối với nơi này.

Tiếu Ân thầm than một tiếng, thật không biết những chủ thần này đang làm trò quỷ gì, vì sao lòng hiếu kỳ đối với nơi này lại lớn như thế.

Thần thái trong mắt Tiếu Ân không ngừng biến hóa, nhìn phân thân trước mắt, còn có cường độ năng lượng không ngừng gia tăng, mặc dù cường độ gia tăng hiện giờ đã tới mức độ cực kỳ nhỏ bé, gần như là không có khả năng phát giác ra, nhưng Tiếu Ân lại biết, loại cường độ này còn đang không ngừng gia tăng.

Cho đến một ngày nào đó, khi khối thần khu này của hắn rốt cuộc chống đỡ không được, sẽ dẫn đến một vụ nổ lớn thổi quét toàn bộ thời không hồng lưu, và cuối cùng hình thành kiếp nạn cực lớn lan đến một phần tư thần giới.

Đang lúc Tiếu Ân do dự, thanh âm của Nhất Hào chợt truyền đến.

- Chủ nhân, căn cứ suy đoán của ta, nếu như ngài muốn nhận cỗ lực lượng này, xác suất thành công là tám phần mười trở lên.

Tiếu Ân hơi hoảng sợ, hồ nghi hỏi:

- Ngươi không có tính toán sai chứ?

- Đương nhiên, nhưng năng lượng này và thần thể của ngài vô cùng ăn khớp, gần như không có khả năng bài xích, hơn nữa càng quan trọng chính là, phân thân của ngài cũng có khả năng ở dưới tình huống chống đỡ loại năng lượng này mà bình yên vô sự, bản thể của ngài càng có khả năng.

Nhất Hào nói thao thao bất tuyệt.

Trong lòng của Tiếu Ân khẽ động, đúng vậy, việc ngay cả phân thân cũng có thể làm được, bản thể không có khả năng không thành công.

Cắn chặt răng, hắn dường như lại một lần nữa cảm ứng được một cỗ năng lượng thân thiết, loại năng lượng này giống như nước suối ấm áp, không ngừng tấn công tâm linh của hắn.

Đây là lực lượng đến từ toàn bộ thời không hồng lưu, có lẽ đại gia hỏa chưa sản sinh ra thần trí này cũng hiểu được nguy cơ lúc này, hơn nữa càng hiểu, cơ hội có thể hóa giải nguy cơ cũng chỉ có một lần mà thôi.

Cảm thụ loại năng lượng kỳ dị này, Tiếu Ân chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn cứ như vậy bình thường ngồi ờ trước mặt phân thân, nếu giờ phút này có ai nhìn thấy hai người này, như vậy khẳng định sẽ nghĩ đến ở giữa bọn họ có một mặt gương, mà bọn họ chính là bên trong và ngoài gương.

Thần niệm của Tiếu Ân chậm rãi thu liễm lại, mà tinh thần của hắn lại tập trung cao độ, cổ tay vừa lật, thần cách thấp kém giống như không cần tiền từ trong thần thể của hắn ào ào hiện ra.

Nếu giờ phút này có vị thần linh nào đó nhìn thấy thần cách thấp kém giống như chất đống trước mặt Tiếu Ân, như vậy bọn họ sẽ không từ thủ đoạn tới gần, đồng thời muốn những thứ này làm của riêng.

Ở trong mấy năm nay, bản thể của Tiếu Ân vẫn lưu lại ở trong thần quốc, cũng không có thời gian tiêu hao, thần cách thấp kém đã được hắn ngưng luyện ra rất nhiều, hơn nữa những thần cách này đều được ngưng luyện qua, nếu như dung hợp vào bản thân, gần như có thể dung hợp thành công trăm phần trăm.

Dù sao, những thần cách này đều là cơ thể hắn sản sinh ra.

Mặc dù Tiếu Ân phát hiện, cho tới bây giờ, thần cách hắn có thể ngưng luyện ra nhiều nhất cũng chỉ có thần cách thấp kém mà thôi nhưng điều này đối với hắn mà nói cũng đã đủ rồi.

Với thực lực thần linh bậc trung của hắn, cho dù thực sự ngưng luyện ra thần cách thuộc về thần linh bậc trung không hao tổn gì, hắn cũng không dám trực tiếp ngưng luyện.

Để mấy thứ này tới địa phương tay có thể với tới, Tiếu Ân lại lần nữa lấy ra hơn mười cái vật phẩm trang sức không gian.

Để ở trong này đều là thần lực kết tinh tinh túy nhất của Tiếu Ân tinh luyện.

Chẳng qua thần linh có không gian thuộc về chính mình, đã hoàn toàn có thể không cần dùng vật phẩm trang sức không gian gì nữa, nhưng Tiếu Ân lại vẫn như trước đem đại đa số thần lực kết tinh đều để vào bên trong vật phẩm trang sức không gian.

Có lẽ, đây là bởi vì thời gian hắn thành thần quá ngắn, còn không hoàn toàn thích ứng phương pháp xử sự của thần linh.

Rốt cuộc, khi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, tâm của Tiếu Ân cũng tiến vào một loại lạnh nhạt tuyệt đối.

Vứt bỏ toàn bộ tình cảm trong trạng thái.

Đương nhiên, có thể làm được điều này, công của Nhất Hào cũng không thể không có.

Chậm rãi duỗi một bàn tay, tay của Tiếu Ân chậm rãi đặt lên trán của phân thân.

Hắn làm vô cùng cẩn thận, cũng không lập tức hút toàn bộ năng lượng trong phân thân qua, mà chỉ lấy ra một chút.

Một chút năng lượng này dọc theo một ngón tay tiếp xúc giữa hai người tiến vào trong cơ thể Tiếu Ân, đồng thời coi đây là cơ hội, năng lượng vô cùng khổng lồ mà lại thâm trầm ổn trọng trong cơ thể phân thân kia bắt đầu dần dần theo thông đạo này chậm rãi chảy qua.

Ở trong cơ thể phân thân Tiếu Ân, chính là tràn ngập năng lượng vô cùng vô tận, nếu như một mực duy trì trạng thái này, như vậy tất cả không còn vấn đề gì.

Nhưng nếu có địa phương tiết lộ một chút, thì lập tức có xu thế giống như biển gầm.

Càng ngày càng nhiều năng lượng theo thông đạo này càng lúc càng nhanh tiến vào trong cơ thể Tiếu Ân, lúc mới đầu còn ở trong phạm vi chịu đựng của Tiếu Ân, nhưng rất nhanh, năng lượng khổng lồ cũng đã tiếp cận khả năng tiếp nhận cực hạn của hắn.

Nhưng dưới tình huống như vậy, Tiếu Ân cũng đã không còn đường lui.

Mặc dù đang ở dưới tình huống tiến vào thời gian đình chỉ, hắn có thể dễ dàng tách khỏi phân thân, nhưng làm như vậy cái giá phải trả chính là, phân thân sẽ bị năng lượng nhiều loạn nổ thành tro bụi tuyệt đối là loại ngay cả chút da thịt cũng không thể nhìn thấy.

Bất kể như thế nào, Tiếu Ân cũng không hy vọng thu được kết cục như vậy.

Duỗi một bàn tay khác ra, nhẹ nhàng điểm lên một thần cách thấp kém xung quanh người, mảnh thần cách kia lập tức tiến vào trong cơ thể Tiếu Ân.

Mảnh thần cách này vừa mới tiến vào bên trong cơ thể, lập tức bị rất nhiều năng lượng vây quanh, hơn nữa ở dưới sự trùng kích của vô số thần lực, chậm rãi biến nhuyễn và bắt đầu chậm rãi dung hợp với thần thể.

Toàn bộ tâm thần và thể xác của Tiếu Ân chú ý hết thảy những điều này, đây là cách duy nhất hắn có nắm chắc hấp thu năng lượng của phân thân.

Cũng may nắm giữ năng lượng khổng lồ này là phân thân của Tiếu Ân, cho nên thuộc tính năng lượng giữa hai bên không sai biệt một chút nào, nếu không cho dù đổi lại là Cự Ma Thần và Day Ville, Tiếu Ân cũng không dám hấp thu một chút năng lượng trong người bọn họ.

Ở trong cơ thể của Tiếu Ân, năng lượng không ngừng chuyển hóa thành thần lực, đồng thời rất nhiều rất nhiều năng lượng đó bị thần cách thấp kém hấp thu.

Quá trình này nhìn như đơn giản, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu không có năng lực tính toán và điều tiết của Nhất Hào, Tiếu Ân đồng dạng là không dám có loại ý tưởng quái dị

Đương nhiên, ngoài ra nếu không phải phân thân của Tiếu Ân đi tới trong thời không hồng lưu, chiếm được sự tán thành của toàn bộ thời không hồng lưu, đã hấp thu năng lượng không biết tích lũy trong hồng lưu bao nhiêu năm, trở thành một thể năng lượng siêu cấp hoàn toàn, đồng thời còn không nổ tung, cũng không có khả năng làm cho Tiếu Ân đạt được cơ hội nâng cao thực lực khó có được như vậy.

Những điều này có thể nói là vô số trùng hợp tổ hợp mà thành. Nhưng có thể nói đây chính là con đường tất yếu phải đi khi linh hồn của Tiếu Ân từ trong một tinh bích xuyên qua đến đây.

Một mảnh thời không hồng lưu này rốt cuộc là đã tạo ra Tiếu Ân, hay là mang đến cho hắn hủy diệt, trước khi có kết quả của lần hấp thu năng lượng này, bất kể là ai cũng không thể khẳng định.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh...

Theo đống thần cách thấp kém kia không ngừng giảm bớt, thần thể của Tiếu Ân đã bắt đầu hơi run rẩy.

Năng lượng từ trong cơ thể phân thân truyền ra càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, mà tốc độ hòa tan thần cách thấp kém cũng đồng dạng nhanh hơn.

Nhưng thần thể và linh hồn của Tiếu Ân lại đi tới bên bờ tan vỡ.

Tiến giai của thần linh là quá trình dung hợp thần cách, thần tính và thần thể, cho dù là thần cách nhiều hơn nữa, cũng không có khả năng lập tức hoàn toàn dung hợp vào trong thần thể, trong đó nhất định cần phải có một quá trình, hơn nữa thời gian của quá trình này còn không thể quá ngắn.

Mặc dù lúc này ở bên trong phân thân có được thần lực quá mức hùng mạnh, có thể không ngừng tấn công thần cách, đồng thời khiến hắn cùng dung hợp, cho dù là thần tính ở dưới tấn công của thần lực khổng lồ, cũng đã đạt được tiến bộ nhảy vọt tương xứng. Nhưng thần thể và linh hồn căn bản lại không thể thích ứng loại tăng trưởng trình độ này, giống như là một hồ chứa nước chỉ có thể chứa đầy một vạn tấn, bất chợt phải mở rộng để có thể chứa đầy mười vạn tấn, đó gần như đã là một việc gần như không có khả năng.

Áp lực quá mức trầm trọng, khẳng định sẽ tạo thành kết quả sụp đổ, điểm này ở trong thần giới đã sớm trở thành một nhận thức chung.

Nhưng giờ phút này, Tiếu Ân vẫn bình tĩnh như trước làm người khác phải sợ hãi cũng không có chút bối rối, dường như lâm vào bên trong tuyệt cảnh cũng không phải bản thân hắn, mà là một tiểu nhân vật không quan trọng với hắn.

Tay hắn hơi vung lên, bên người đã nhiều hơn một linh hồn thể, chính là đạo cụ ma pháp có thể chuyển hóa thần cách thành thần phách lực.

Bản thể của đạo cụ này là một u linh cấp bậc ngụy thần, từ sau khi Tiếu Ân đánh chết hắn và luyện chế thành đạo cụ ma pháp, nó chính là một trong mấy bảo vật trọng yếu nhất trên người Tiếu Ẩn. Trên một loại trình độ nào đó mà nói, ý nghĩa tồn tại của nó cũng không thấp hơn Tiếu Ân có thể trực tiếp ngưng luyện thần cách thấp kém.

Trong ánh mắt của Tiếu Ân không có nửa điểm biểu tình, dường như tất cả trong mắt hắn đều mờ mịt như vậy.

Đã có thể như thế này, động tác trên tay hắn cũng không do dự chút nào, cứ như vậy cầm lên một thần cách thấp kém để vào bên trong u linh thể.

Năng lượng hùng mạnh ở trong u linh thể tăng lên nhanh chóng, một mảnh vỡ linh hồn vốn đã ẩn nấp trong u linh thể nhanh chóng trưởng thành.

Đây là mai phục cuối cùng của Tiếu Ân cất dấu trong u linh thể, nhưng giờ phút này lại trở thành bảo đảm duy nhất của hắn tự cứu mình.

Khi một mảnh linh hồn này giống như nguyện vọng trưởng thành đến tương đương một phần tư linh hồn của Tiếu Ân, hắn nhẹ nhàng vỗ lên linh hồn thể, linh hồn bên trong lập tức phân thành hai bộ phận.

Một bộ phận trong đó chỉ có một chút mảnh vỡ linh hồn, vẫn như trước lưu lại bên trong linh hồn thể, mà một bộ phận còn lại không ngờ cứ như vậy bị Tiếu Ân cầm trong tay, đồng thời miết nhẹ trên vật phẩm trang sức không gian chứa đầy thần lực kết tinh.

Dường như là có thêm vô số hào quang lóe ra, năng lượng khổng lồ bị linh hồn hấp thu, đã hình thành một năng lượng thể đặc thù.

Sau đó, Tiếu Ân vung tay lên, năng lượng thể kia lập tức tiến vào trong cơ thể Tiếu Ân.

Thần thể vốn đã tiếp cận cực hạn, và linh hồn của hắn dường như phải nhận áp lực không chịu nổi mà bất cứ lúc nào cũng lâm vào ngủ say giống như phân thân đều đồng thời chấn động.

Trên người Tiếu Ân tản ra hào quang màu vàng cực lớn, những hào quang này giống như có mặt khắp nơi, chúng nó xuyên qua phong tỏa của đoàn khí lưu xung quanh, phát tán ra bên ngoài.

Không lâu sau, tất cả thần linh cấp bậc chủ thần ở trong khu vực này đều cảm nhận được hào quang màu vàng này.

Ở trong cảm ứng của bọn họ, cường độ năng lượng của hào quang màu vàng này cũng thường thôi nhưng không thể tin nổi chính là, hào quang này rốt cuộc làm sao xuyên qua vô số đoàn khí lưu kia mà đi tới trước mặt mình.

Ngoại trừ số rất ít chủ thần quan hệ thân thiết với German Sa, đồng thời thu được một bộ phận tin tức, các chủ thần còn lại hoàn toàn không biết gì cả đối với điều này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới lòng ham muốn của bọn họ đối với đạo hào quang này.

Càng ngày càng nhiều thần linh muốn tìm được chỗ phát ra đạo hào quang màu vàng ở bên trong đoàn khí lưu chết tiệt này. Nhưng đáng tiếc chính là, ở trong khu vực này căn bản là không thể vận dụng thần niệm và thần lực, hơn nữa bị vô số đoàn khí lưu lưu động phân cắt giống như mê cung, cho nên muốn tìm ra nơi Tiếu Ân dừng lại, đó giống như mò kim đáy biển.

Nếu nhất định phải nói có cái gì phân biệt, thì chính là kim ở dưới đáy biển cũng không di động, mà Tiếu Ân và phân thân của hắn dưới sự khống chế của Nhất Hào, sẽ bám vào lực lượng khí tràng của đoàn khí lưu xung quanh mà chậm rãi di động.

Mà khi Tiếu Ân sử dụng lực lượng của linh hồn, ngay khi đám thần linh kia còn cách hắn ba ngày lộ trình, hắn đã có một loại cảm ứng kỳ dị.

Day Ville và Cự Ma Thần liền không cần phải nói bọn họ đã sớm đi tới bên trong thần điện của Tiếu Ân, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phương xa. Mặc dù bọn họ cũng không biết ở trên người của Tiếu Ân đã phát sinh chuyện gì, nhưng bọn họ đang có cảm giác là: giờ phút này Tiếu Ân đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng.

Về phẩn Hắc Long Vương, đã sớm không ngừng nguyền rủa hai tên này thừa dịp khi Tiếu Ân không có ở đây, chiếm lấy thần điện Thiên Không trong thần quốc của Tiếu Ân.

Rất hiển nhiên, hắn còn không thể tưởng tượng được quan hệ giữa Tiếu Ân và đám người Cự Ma Thần.

Chẳng qua vào lúc này, hắn cũng cảm nhận được biến hóa thần kỳ trong khế ước linh hồn kia, khi đồng dạng không hiểu đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Hắc Long Vương cũng nhìn về phương xa, hung hăng nói:

- Tiếu Ân, ngươi nhất định không được ngã xuống đấy...

Tiếu Ân hiện giờ, sau khi chiếm được năng lượng bổ sung cuồn cuộn không ngừng sản sinh trong linh hồn thể, thần thể của hắn không ngừng tăng mạnh, linh hồn cũng ổn định xuống.

Đương nhiên, qua một lát sau, thần thể tăng mạnh kia dường như lại có dấu hiệu sụp đổ, đồng thời đại lượng linh hồn dưới sự dung hợp với thần thể và thần cách mà dần dần tiêu hao.

Mỗi khi tới tình trạng này, Tiếu Ân sẽ không chút do dự sử dụng linh hồn thể, dùng thần cách bồi dưỡng ra linh hồn mang theo đại lượng thần lực kết tinh tới bù lại tiêu hao này, làm cho càng nhiều thần cách thành công dung nhập vào cơ thể của hắn.

Đây là một đường tắt, cũng là một vòng tuần hoàn, là một vòng tuần hoàn căn bản không thể phục chế.

Phân thân của Tiếu Ân có thể hội tụ năng lượng khổng lồ như vậy, đây tuyệt đối là bất kể người nào muốn làm cũng không thể làm được.

Có lẽ chính là bởi vì vô tâm, cho nên mới có thể hội tụ năng lượng khổng lồ như vậy mà không tự bạo, nếu như cố ý lâm vào, đừng nói là phân thân, ngay cả bản thân thần thể của Tiếu Ân cũng tuyệt đối không có khả năng dung nạp thần lực khổng lồ như thế.

Đương nhiên, nếu trong tay Tiếu Ân không có vô số thần cách thấp kém và u linh thể thần kỳ, thì hắn cũng không có khả năng có một kỳ ngộ như vậy.

Mặc dù đại lượng thần lực tấn công khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng trong hai mắt hắn lại dần dần xuất hiện một chút hào quang mơ hồ, vẻ mặt cứng nhắc giống như người máy kia cũng có chút mềm đi. Bởi vì sau khi hấp thu thời gian dài như vậy, Tiếu Ân đã có một loại cảm giác, đó chính là hắn có thể tiến giai.

Sau khi tấn thăng thành thần linh bậc trung, hắn hạ mục tiêu cho mình là trải qua thời gian vạn năm mới có thể tấn công cảnh giới thần linh bậc cao.

Nhưng bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng được, ở trong thần giới không ngờ có thể có địa phương thần kỳ như thời không hồng lưu, mà địa phương đó lại mang đến cho hắn cảm giác ấm áp giống như về nhà. Lúc này, ở trong nhà này, hắn càng có khả năng đột phá cực hạn, trở thành đệ nhất truyền thuyết ở trong trăm năm tấn thăng thành thần linh bậc cao.

Không ai chú ý tới, ở trong thời không hồng lưu, thời gian nổi lên chút biến hóa.

Có lẽ là bởi vì đã bị ảnh hưởng của vô sô đoàn khí lưu di động, có lẽ là bởi vì có quá nhiều thần linh đã tiến vào khu vực này. Tóm lại ở trong phạm vi thuộc thần linh cấp bậc chủ thần tiến vào, thời gian từng chút từng chút nhanh hơn.

Toàn bộ thời không hồng lưu dường như là phân thành hai bộ phận, một bộ phận bên ngoài vẫn như trước, nhưng bên trong đã biến thành một không gian độc lập, ở trong không gian này, thời gian đang trôi qua với tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần.

Đương nhiên, đối với những thần linh này mà nói, chỉ cần bọn họ có được đầy đủ thần lực, đừng nói là thời gian gấp trăm lần, cho dù là thời gian gấp ngàn lần, bọn họ cũng sẽ không để ý.

Mỗi một phân thân thần linh cấp bậc chủ thần khi xuất ngoại (đi ra ngoài), đều mang theo rất nhiều thần lực kết tinh, ngay cả là lâm vào trong đại trận của đoàn khí lưu, bọn họ cũng có đủ thần lực kết tinh cung cấp năng lượng hùng mạnh cho mình.

Nhưng khi trong cảm giác của bọn họ đã trôi qua cả trăm năm, lại vẫn như trước không thể tìm ra ngọn nguồn của hào quang màu vàng không ngừng tản ra ở trong đoàn khí lưu.

Phần đông thần linh bị bức bách rời khỏi một mảnh khu vực đoàn khí lưu dày đặc nhất, thu hoạch trong trăm năm, lại lãng phí rất nhiều thần lực kết tinh, tự nhiên là khiến cho chúng thần không thể vui vẻ.

Những thần linh này cuối cùng bắt đầu liên hệ với ngoại giới. Nếu là thần linh bình thường, ở địa phương xa xôi như thế muốn liên hệ được với bản thể, nhất định phải sử dụng linh hồn truyền tống thuật. Nhưng những chủ thần này không ai không phải là người siêu cấp trác tuyệt, cho nên phương pháp sử dụng cũng thiên kỳ bách quái chẳng qua đều có thể liên hệ được với bản thể ở vô cùng xa.

Nhưng tình huống lúc này cỏ vẻ vô cùng không ổn, bọn họ rất nhanh đã phát hiện, phương thức trăm lần đều thành công của dĩ vãng không mất tác dụng, thần niệm của bọn họ căn bản là không thể truyền ra khỏi thời không hồng lưu, dường như ở bên cạnh có một loại lực lượng hùng mạnh, ngăn chặn tất cả năng lượng dao động có thể liên hệ với ngoại giới.

Biến hóa kỳ dị lập tức dẫn tới chủ ý của vô số thần linh. Những cường giả này sau khi đã sử dụng đủ loại thủ đoạn lại vẫn như trước không thể đột phá phong tỏa của loại năng lượng này, không khỏi mơ hồ cảm thấy một tia không ổn, có mấy người lập tức rời khỏi khu vực khiến bọn họ bị vây cả trăm năm đi ra bên ngoài.

Khi bọn họ ra tới bên ngoài mới phát hiện ở giữa khu vực thần linh bậc cao và khu vực chủ thần có một tầng quang quyển trong suốt. Đúng là ở dưới tác dụng của tầng quang quyển này mới làm cho năng lượng của bọn họ không thể xuyên qua. Hơn nữa càng quan trọng chính là, ánh mắt của bọn họ cũng không thể xuyên qua tầng quang quyển này mà quan sát cảnh tượng bên ngoài.

Đến lúc này, những thần linh này mới phát hiện, thời gian đã trôi qua trăm năm, lại không có một bản thể chủ thần đến hỏi thăm tin tức.

Mặc dù thời gian trăm năm đối với những thần linh này mà nói chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi nhưng mục đích đến đây của họ lại không tầm thường, trong thời gian trăm năm, nhiều bản thể chủ thần như vậy đều không có một lần liên hệ, đây tuyệt đối không bình thường.

Không có vị thần linh nào dưới tình huống như vậy dễ dàng đụng chạm vào tầng quang quyển không biết tác dụng này. Chẳng qua những thần linh này cuối cùng liên hợp lại, sau khi đặc biệt thương nghị, trong ba hệ chủ thần đều đề cử một vị phân thân thần linh hùng mạnh đồng loạt phá vây mà ra.

Vượt ngoài dự đoán của tất cả chủ thần, tầng quang quyển dường như mang theo năng lượng khổng lồ này có cảm giác uy hiếp trí mạng đối với bọn họ, không ngờ không có một chút trở ngại đã để cho ba vị phân thán thần linh rời khỏi.

Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, nhưng chỉ đợi một lát, ba vị phân thân thân linh này một lần nữa tiến vào trong đó với sắc mặt khó coi.

Sau khi rời khỏi phong tỏa của quang quyển, bọn họ lập tức lấy được liên hệ với bản thể thần linh, lúc này mới biết thời gian xuất hiện tầng quang quyển này chẳng qua chỉ có một năm mà thôi.

Đến lúc này, thời gian của bên trong và ngoài quang quyển cuối cùng đã tra ra manh mối, mà tất cả thần linh đều hiểu được một chuyện, đó chính là ở bên trong thời không hồng lưu khẳng định có một việc khiến chúng thần không thể lý giải, mà tiếp cận nhất với việc này, không thể nghi ngờ chính là hào quang màu vàng tán phát ra từ trong đoàn khí lưu.

Lần lượt có phân thân chủ thần rời khỏi trong quang quyển, nhưng bọn họ cũng không phải bỏ đi, mà sau khi ở bên ngoài bổ sung đầy đủ thần lực kết tinh, lại một lần nữa quay về trong đoàn khí lưu trung tâm nhất.

Gần như tất cả phân thân chủ thần đều thề trong lòng, phải nắm được bí mật trong đó.

Nhưng bọn họ cũng không phải đợi lâu, trung tâm của đoàn khí lưu kia lập tức tuôn ra hào quang màu vàng càng hùng mạnh hơn, đồng thời sinh ra một vị cường giả siêu cấp khiến phần đông chúng thần đều run sợ.

Lực lượng khổng lồ kia, áp lực giống như trời long đất lở, không có lúc nào là không điên cuồng khởi động trên người Tiếu Ân.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, tóm lại trong cảm giác của Tiếu Ân dường như đã trôi qua vô số thế kỷ.

Nhưng trong lòng hắn lại không có nửa điểm sa sút, ngược lại tràn đầy vui sướng và sức sống.

Ở trên người hắn, một đám thần cách không tổn hao gì lóe sáng, cuối cùng ngưng tụ thành một viên bảo thạch cực lớn rực rỡ giống như bóng đèn lkw.

Tiếu Ân mặc dù không gặp qua thứ này, nhưng ít nhiều cũng từng nghe nói qua, biết đây là thần cách bảo thạch thuộc về thần linh bậc cao.

Một mảnh vỡ thần cách có thể thành thần, mười hai mảnh vỡ thần cách có thể hình thành thần cách thấp kém, tấn thăng thần linh sơ cấp, mười hai thần cách thấp kém tạo thành một thần cách không tổn hao gì, tấn thăng thành thần linh bậc trung.

Như vậy suy ra, muốn tấn thăng thành thần linh bậc cao, tự nhiên là cần mười hai thần cách không tổn hao gì rồi.

Mặc dù số lượng thần cách này đối với Tiếu Ân mà nói dường như cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng muốn hòa bình hấp thu hơn nữa cùng thần thể rèn luyện thành công, vậy cũng không phải chuyện dễ.

Đồng dạng, đối với thần linh bậc trung còn lại mà nói muốn thu thập mười hai thần cách cùng hệ không tổn hao gì, hơn nữa còn phải thần tính tương xứng, cũng chẳng khác gì chuyện khó hơn lên trời.

Thần linh và ma pháp sư của hạ giới giống nhau, càng đi lên cao, ở trên bậc trung, có thể đạt được thần cách cùng bậc cùng thuộc tính cùng thần tính, tuyệt đối là ít ỏi không có mấy.

Nguyên nhân chính là như thế, cho nên vị tử linh pháp sư và đồng bọn của hắn ngày xưa, mới có thề lấy lực của mười người đã khuấy đảo thần giới trời long đất lở. Nguyên nhân lớn nhất trong đó, còn không phải bởi vì bọn họ có được thần cách có thể tự động trưởng thành, không cần mưu cầu thần cách của thần linh khác là có thể không ngừng tấn thăng.

Có được điều kiện tiên quyết này, chỉ cần không đánh giết được bọn họ từ lúc ban đầu, thì không bao giờ có thể nhổ tận gốc bọn họ nữa.

Mặc dù hiện giờ, thần cách của Tiếu Ân có được cũng không phải có tính chủ động trưởng thành gì, nhưng hắn lại có thể chuyển hóa tín ngưỡng lực thành thần cách, từ phương diện này mà nói so với tiền bối của hắn, thậm chí hắn còn muốn cao hơn một bậc.

Sau khi ngồi đối diện với phân thân mười năm ở thời không hồng lưu, Tiếu Ân cũng đã bất tri bất giác lấy đi một bộ phận nhỏ năng lượng trong cơ thể phân thân. Nhưng chỉ một bộ phận năng lượng nhỏ này cũng đã làm cho Tiếu Ân đạt được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng, khiến hắn rút ngắn được thời gian vô số năm, mạnh mẽ dung luyện trên trăm thần cách thấp kém vào bên trong thần thể, và thần cách trước kia hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng sẽ trở thành thần cách không tổn hao gì của thần linh bậc cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.