Sau khi cảm ứng được loại lực lượng khó hiểu này, trong mắt họ đều có phần sầu lo. Đây là phải đối mặt với đối thủ biết rõ không thể chiến thắng. Loại cảm giác bất đắc dĩ này, bọn họ lo lắng thật sâu cho tương lai đại lục của mình.
Tiếu Ân do dự một chút, hỏi:
- Scar các hạ, đến tột cùng là ai đưa ra kế hoạch trăm vạn đại quân xâm lược? Ta xem hay là nên bỏ đi.
Scar cười khổ:
- Tiếu Ân các hạ, kết quả thương nghị của chúng ta và mấy trưởng lão là mang theo một ít lực lượng các nước vùng duyên hải bất ngờ đánh đại lục người da đen, chỉ cần có được thần tượng lập tức lui binh. Ừm, chỉ cần lực lượng của ma pháp công hội và các quý tộc này có thể rời đi là được.
Tiếu Ân âm thầm lắc đầu. Mấy người trong ma pháp công hội tính kế thật hay. Không ngờ đem quân đội các nước vùng duyên hải ra làm bia đỡ. Tuy nhiên, trong mắt những người này, sinh mạng những con người bình thường cũng giống như những con kiến.
Scar không chú ý đến sự bất mãn trong mắt Tiếu Ân, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, sau khi kế hoạch của chúng ta được nói với hội trưởng, lão nhân gia hạ lệnh, tổng động viên toàn bộ đại lục xâm lấn đại lục người da đen.
- Là lệnh của hội trưởng thần bí kia?
Scar trịnh trọng gật đầu, trên mặt hắn cười cay đắng:
- Nếu không có mệnh lệnh của hội trưởng, làm sao có thể khiến cho cả ma pháp công hội không một câu oán hận đứng lên toàn bộ đâu.
Trong lòng Tiếu Ân kinh ngạc không hiểu, không thể tin được mệnh lệnh này lại là của lão hội trưởng thần bí chưa bao giờ thò đầu ra trước ma pháp công hội, hơn nữa, càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn, là đối với ma pháp công hội, lời nói của lão đã trở thành nhất ngôn cửu đỉnh.
Chỉ cần lão nói một câu, con quái vật lớn ma pháp công hội này sẽ bất kể hết thảy vì mục tiêu của lão.
Nhân vật như thế, xét trên khắp cả Hoàng Kim đại lục mà nói, thật sự là một kẻ rất đáng sợ.
Arnezeder nhìn ra xa xa, dường như dừng lại ở một nơi nào đó, tiếng nói của bà cũng hơi hư ảo và sâu xa:
- Bộ tộc Nguyệt Tinh linh chúng ta phụng ý chỉ của nữ thần bệ hạ, cái giá phải trả để được giữ nhánh thế giới thụ, cùng nhiều bộ tộc Tinh linh khác đạt thành hiệp nghị cùng nhau thảo phạt đại lục người da đen. Còn về vì sao phải làm như thế thì ngay cả Sara cũng không biết.
Ánh mắt Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ cổ quái:
- Đây thực sự là ý chỉ của nữ thần Ánh Trăng?
- Phải.
Arnezeder cúi đầu, mệt mỏi:
- Ý chỉ của nữ thần bệ hạ, không tiếc tất cả giá phải trả, bỏ đi tượng thần đen, thanh tẩy toàn bộ tín đồ ở đại lục màu đen, một cũng không trừ.
Nghe những lời này, Tiếu Ân cảm thấy lạnh lẽo, hắn phát hiện, lời nói của Hắc Long Vương khi đó dường như cũng không phải có thể tin. Bởi vì hai vị thần bé nhỏ không đáng kể theo như lời lão nói, dường như lại là nguyên nhân chân chính cho cuộc chiến tranh của hai đại lục.
Thần linh này, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chờ đợi là việc buồn chán nhất, nhưng lúc này tâm tình Tiếu Ân cũng rất phức tạp.
Hắn hy vọng gã hắc quỷ pháp sư kia vĩnh viễn không cần xuất hiện, để cho bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng đáy lòng hắn lại có một loại ý tưởng không thể nói ra.
Thậm chí hắn còn hy vọng, lúc này đây, nhiệm vụ thất bại hoàn toàn.
Bởi vì hắn không biết, một khi nhiệm vụ hoàn thành, sau khi phần lớn ma pháp sư của ma pháp công hội tới đại lục người da đen sẽ có những phản ứng dây chuyền đáng sợ gì xảy ra.
Một khi ổn định được vị trí lô cốt đầu tiên trên đại lục người da đen, thì chiến hạm to lớn từ Hoàng Kim đại lục có thể cuồn cuộn không ngừng đổ bộ đến.
Cuộc chiến tranh giữa hai đại lục khi đó đã chính thức bắt đầu, mà cái vai bọn họ đang sắm, chính là mở ra cái hộp Pandora, đưa giết chóc và chiến tranh đến với hai đại lục.
Vì ý chỉ của hội trưởng ma pháp công hội và nữ thần Ánh Trăng? Trận chiến này trong mắt Tiếu Ân là một trận chiến vô nghĩa! Không biết đến tột cùng có chính xác không?
Hắn không giống Scar, tràn ngập sùng bái hội trưởng ma pháp công hội, chỉ cần là lời nói của vị hội trưởng thần bí kia, không cần nghĩ ngợi chỉ cấn hoàn toàn chấp nhận.
Hắn cũng không giống Arnezeder kia, có một trái tim thành kính điên cuồng vớinữ thần Ánh Trăng. Vì ý chỉ của nữ thần, thậm chí bà con không ngần ngại dùng các nhánh của thế giới thụ liên lạc với đại bộ phận các bộ tộc tinh linh.
Ngay thời khắc này, lòng Tiếu Ân mịt mờ mê man.
Đến tột cùng hắn không thể hiểu vì sao vì trận chiến không rõ nguyên nhân này, tất cả mọi người đều điên cuồng.
Cũng không biết sau bao lâu, từ phương xa cuối cùng cũng truyền đến một đạo tinh thần dao động.
- Đến đây.
Scar nghiêm giọng
– Căn cứ kinh nghiệm trước kia, trong vòng hai tới năm giờ tới, ngũ quỷ pháp sư khẳng định sẽ xuất hiện. Hiện giờ đã qua sáu giờ, vận khí chúng ta coi như không tồi.
Tiếu Ân như người mới tỉnh từ trong mộng gật đầu.
Bởi vì có ma pháp trận ẩn nấp, bọn họ có thể kéo dài được hai giờ, mà hắc quỷ pháp sư đuổi tới đây, lại mất tới bốn giờ, vận khí của bọn họ quả thật không tồi.
Một hắc quỷ pháp sư tuổi còn trẻ xuất hiện trên quang kính của khe sâu, người này rõ ràng là một vật hy sinh, vì thực lực của hắn chỉ dừng lại ở Nhị tinh ma pháp sư. Là người đầu tiên tới đây phỏng chừng vì hắn gần nơi này nhất.
Ba người Tiếu Ân tự nhiên sẽ không để ý tới người kia. Một Nhị tinh ma pháp sư, chẳng sợ hắn toàn lực tiến công cũng đừng mơ tưởng đột phá nơi phòng ngự trận pháp này.
Qua quang kính có thể thấy người ma pháp sư da đen trẻ tuổi này có vẻ rất bối rối, rõ ràng hắn cảm ứng được ở nơi đây có khí tức ma pháp nồng đậm, nhưng vấn đề là hắn không thể tìm được phương vị chính xác. Cái này có vẻ có chút không tin nổi.
Nhìn hắn bay loạn trên trời như ruồi bò, ngay cả ba người Tiếu Ân cũng cảm thấy thương hại cho tình cảnh thê thảm vô cùng của hắn. Hiển nhiên rồi, ngươi là một kẻ ngu ngốc dốt đặc cán mai về ma pháp trận đồ.
Nửa giờ sau, cùng với một vài khí tức từ phương xa đang lục tục truyền đến, thời gian trôi qua, các ma pháp sư da đen hội tụ về đây dường như càng lúc càng nhiều.
Tiếu Ân nhíu mày hỏi:
- Scar các hạ, bọn họ liên hệ bằng cách nào? Dường như sau khi ở một nơi xảy ra chuyện, các ma pháp sư xung quanh sẽ tự động tới.
Scar mờ mịt nói:
- Không biết, nghiên cứu của chúng ta về đại lục người da đen thật sự là quá ít.
Quả thật, trong mắt người Hoàng Kim đại lục, đại lục người da đen là đại diện cho sự ngu muội, đê tiện, thậm chí còn hung tàn và thô tục.
Không ai muốn đi nghiên cứu cái gì ở đám người còn chưa tiến hóa hết ấy, cho dù là ma pháp công hội, cũng không hứng thú với việc này.
Nếu lúc này không phải vì muốn xâm lược với quy mô lớn, bọn họ có lẽ vĩnh viện cũng không đặt chân lên đại lục này.
Một đạo ma pháp hỏa cầu cự đại giáng xuống, nhưng cách quang kính mấy thước, đã có một vòng tròn bảo hộ hình vòm xuất hiện, bắn hỏa cầu này ra.
Khuôn mặt các ma pháp sư da đen trên trời đều ngưng trọng. Bọn họ mới phát hiện, thì ra trong này không ngờ có một trận pháp phòng ngự có vẻ phi thường lợi hại.
Bất chợt, một đạo khí tức ma pháp khá mạnh mẽ bay tới từ xa xa. Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên vạm vỡ đã tới đây.
Căn cứ vào khí tức ma pháp trên người gã, hẳn là một vị đại ma pháp sư. Gã đến, một đám ma pháp sư bình thường có được chỗ dựa, một đám nói ra phát hiện của mình.
Người đàn ông trung niên kia do dự một lát, tay bắn ra một ma pháp tùy ý xuống dưới, kết quả tự nhiên có một cái lồng phòng ngự, khiến công kích của gã hóa thành vô dụng.
Nhíu mày, hiển nhiên gã cũng nhìn không ra bố trí của ma pháp trận đồ này đến tột cùng là như thế nào. Tuy nhiên, coi như là một kẻ thông minh, gã chia mọi người ra làm mấy khu vực phân biệt phóng ma pháp tới, cầu tiêu hao sạch sẽ năng lượng vòng bảo hộ ma pháp.
Thấy được hành động của bọn họ, trên mặt ba người Tiếu Ân đều có vẻ trào phúng.
Giờ bọn họ ở đây, đừng nói đến khả năng không nhiều lắm, nhưng số lượng năng lượng tinh thạch cũng tuyệt đối dư xài.
Chỉ cần những người này không đến mức một lần oanh sụp cả ma pháp trận đồ, thì trong một ngày đừng nghĩ đến chuyện đột phá trận đồ phòng ngự này.
Số lượng các pháp sư người da đen không ngừng tăng lên, hơn nữa, càng vê sau các ma pháp sư đẳng cấp cao cũng dâng xuất hiện. Tuy trước mắt, cao cấp nhất là khoảng đại ma pháp sư lục tinh, nhưng việc ma đạo sĩ xuất hiện cũng là chuyện sớm muộn.
Mắt thấy các ma pháp sư cũng đã gần trăm, hơn nữa cái lồng phòng ngự trên cao không chịu được ma pháp công kích liên tiếp điên cuồng, Tiếu Ân đứng lên, nói:
- Ta đi ra ngoài chơi một chút.
Hai người Scar khẽ gật đầu, đương nhiên hai lão nhân gia họ có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Tuy lúc này ma pháp trận phòng ngự chưa đến nỗi tới cực hạn, nhưng lúc này đi ra ngoài lại có thể che giấu được cái lồng phòng ngự đã sắp không kiên trì được nữa. Chỉ cần khiến các ma pháp sư da đen đó đánh giá sai năng lực của vòng bảo vệ, bọn họ còn có đường sống quay về thật lớn.
Tiếu Ân tuy trẻ tuổi nhưng làm việc đã khá cay độc, khiến cho hai người bọn họ cảm thấy thật yên tâm. Liên thủ với người như vậy quả thực rât thoải mái.
Thân hình khẽ động, Tiếu Ân đã xuyên qua quang kính, như đạn pháo lao lên cùng với tiếng gào lớn.
Đám ma pháp sư cu li bên ngoài bị tiếng gào này làm cho giật mình, không hẹn mà cùng dừng phóng ma pháp, một đám quay đầu nhìn lại, ánh mắt cũng mang theo sự kinh hãi.
Tiếu Ân nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên một cái cười lạnh khinh thường, khí tức cường đại trên người hắn dần dần tỏa ra.
Loại khí tức này cũng không phải bộc phát, mà chỉ ngưng tụ rồi phóng ra một chút một như luộc ếch.
Khiến cho các pháp sư da đen này vừa nghĩ thực lực của hắn chỉ đến thế là cùng, lại đột nhiên thấy khí tức quanh hắn tự nhiên lại không ngừng đề cao. Cứ như một ngọn núi ẩn giấu trong mây, bọn họ vừa mới thấy được một chút, nghĩ rằng đỉnh núi là đây, tầng mây lại đột nhiên tiêu tan, lại lộ ra ngọn núi cao hơn rất nhiều.
Phóng khí thế thong thả như thế này tuy không thể lấy được hiệu quả dọa người ngay lập tức, nhưng đối với tuyệt đại đa số ma pháp sư bậc thấp, cảm giác lại càng khó khăn hơn đột nhiên đối mặt với ma đạo sĩ.
Một lát sau, khi Tiếu Ân dừng phóng năng lực ở cảnh giới Thất tinh ma đạo sĩ, toàn bộ gần trăm tên ma pháp sư giữa không trung đã nơm nớp lo sợ. Cho dù là hai vị lục tinh đại ma pháp sư cao nhất kia cũng không dám khiêu khích Tiếu Ân
Quả thật, cấp bậc ma pháp thể hiện thực lực chênh lệch. Các pháp sư người da đen tuy rất đông nhưng muốn quyết chiến với một ma đạo sĩ, không nghi ngờ là người si nói mộng.
Có lẽ, khi số lượng của họ nhiều gấp bội lần hiện giờ coi như có đủ dũng khí chiến một trận với ma đạo sĩ. Nhưng lúc này, chỉ cần nhìn những thân thể đang phát run lên kia cũng biết, dũng khí của họ đã hết, chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Tiếu Ân cũng không hạ sát thủ. Có lẽ, đối với hắn mà nói, muốn giết những người này không khó, nhưng hắn không muốn làm một đồ tể.
Hơn nữa, từ nơi sâu kín nhất trong đáy lòng hắn, thật ra từ trong đáy lòng hắn cũng đã có tâm bài xích kế hoạch này, cho nên hắn tận lực khống chế tình hình, tận lực không để cho tay mình dính máu tanh. Tránh cho ngày sau muốn rút tay ra cũng không được.
Khí thế hùng mạnh đè lên mỗi người pháp sư da đen. Dường như bọn họ bị những đoàn áp lực vô hình bao vây, không chỉ tim đập nhanh hơn, thậm chí trong đáy lòng cũng trào dâng một cảm giác tuyệt vọng.
Đột nhiên Tiếu Ân thu lại khí thế ấy, khí tức quanh hắn khi áp khi phóng, âm thanh như sấm sét nổ vang dội khắp không gian.
- Cút!
Gần như theo bản năng, đại đa số các pháp sư da đen đều run run, không cần nghĩ ngợi, bị Tiếu Ân đuổi đã quay đầu chạy thật xa không ngoái lại.
Trong lòng bọn họ lúc này chỉ còn lại một tiếng cuối cùng của Tiếu Ân:
- Cút!
Cho tới khi một thân ma lực của họ tiêu hao gần hết mới có thể dừng lại. Không nói về sau này chuyện này sẽ lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa như một chướng ngại vật cản trở họ tiếp tục đề cao thực lực. Cho dù là có khôi phục được ma lực rồi, trong một ngày cũng đừng mơ tưởng lại một lần nữa tham chiến.
Chỉ mất chút công phu ngăn ngủi, gần như một trăm pháp sư da đen chỉ còn lại mười người.
Nhưng mười người này tuyệt đối là tinh anh, trừ năm đại ma pháp sư không ngờ còn có bốn gã Nhị, Tam tinh ma pháp sư, mà trong đó, đáng chú ý nhất là một Nhất tinh ma pháp sư da đen trẻ tuổi.
Ánh mắt Tiếu Ân lướt qua bọn họ, trong lòng đã rõ.
Năm đại ma pháp sư kia có thể ngăn cản sự công kích của sóng ma pháp, thực ra cũng là điều không ngờ. Nhưng còn năm ma pháp sư trẻ tuổi này mới thật đáng khen. Bọn họ đều là những ma pháp sư nổi bật, có niền tin kiên cường và tinh thần bất khuất. Sau này tiền đồ khẳng định sẽ không giới hạn.
Đặc biệt là ma pháp sư da đen có ma lực dao động thấp kém dường như vừa mới tiến giai thành Nhất tinh ma pháp sư được một năm, có được ý chí phẩm chất kiên định như thế đủ để khiến cho phần lớn người xấu hổ.
Từ trong ánh mắt kiên định của hắn, Tiếu Ân thậm chí còn có một dự cảm, nếu tiếp tục cho pháp sư trẻ tuổi này thời gian để phát triển, đến cuối cùng khẳng định cũng có thể trở thành nhân vật cường đại cấp bậc Cửu tinh. Thậm chí có thể đột phá cực hạn trở thành ngàn năm truyền kỳ cũng không phải là không thể.
Thở dài thật sâu, nơi nào cũng đều có thiên tài, ngay cả đại lục da đen cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên, mười cột ánh sáng chói lòa bung ra từ dưới mặt ngọn núi.
Mười cột sáng bất ngờ này giống như tia laser, mang theo hương vị tử vong nồng đậm.
Năm đại ma pháp sư kia phản ứng rất nhanh, gần như cùng một lúc khi bên kia phát ra, đã mở ma pháp vòng bảo hộ. Từ động tác thuần thục này, có thể thấy phản ứng của bọn họ không kém hơn chiến tranh pháp sư trên Hoàng Kim đại lục chút nào.
Còn năm pháp sư da đen từ Nhất tới Tam tinh kia không được may mắn như thế.
Tuy bọn họ phản ứng cũng rất nhanh, nhưng so với năm vị tiền bối rõ ràng còn kém một bậc.
Chỉ có vị Nhất tinh ma pháp sư trẻ tuổi nhất kia dường như có một giác quan trời sinh, cho nên mới có thể chỉ trong nháy mắt cột sáng xuất hiện đã né ra ngoài. Còn lại bốn người tuy cũng có hành động như thế, nhưng rõ ràng còn chậm một bước.
Bốn tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp không trung. Sau đó bốn người này đã trở thành thi thể không còn sinh mạng, từ trên cao rơi thẳng xuống.
Ánh mắt Tiếu Ân gắt gao bám theo gã Nhất tinh ma pháp sư trẻ tuổi nhất kia. Trong nháy mắt này, hắn rõ ràng thấy được khuôn mặt gã có sự chấn động, oán độc và giống như thù hận sâu đậm.
Tiếu Ân nhẹ nhàng hít thật sâu, giơ tay chỉ, một tia quang điện chợt phát ra đánh vào gã Nhất tinh ma pháp sư may mắn trốn thoát.
Gã Nhất tinh ma pháp sư trẻ tuổi có tương lai vô hạn thậm chí còn không kịp hự một tiếng, hai mắt nhắm vĩnh viễn rơi xuống bên cạnh bốn đồng tộc.
Tuy không biết đến tột cùng là người nào dưới kia kích phát cột sáng năng lượng, nhưng Tiếu Ân biết dụng ý của họ.
Các ma pháp sư vừa rồi có thể ở lại khẳng định là trụ cột tương lai của pháp sư da đen. Người như vậy, tốt nhất là gặp một giết một, nếu không, chờ tới khi họ trưởng thành sẽ đến lượt chính mình xui xẻo.
Còn nhóm những kẻ bị Tiếu Ân dọa chạy mất, bọn họ cũng không có hứng đuổi giết, vì họ có thể khẳng định, những người này đã cạn dũng khí, không đủ khiến cho mình sợ hãi.
Tuy Tiếu Ân cũng không muốn đại khai sát giới, nhưng nếu gặp nhân vật có tiềm lực vô hạn như vậy, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Vấn đề mấu chốt này hắn hiểu. Dù sao hắn cũng là một ma pháp sư đến từ Hoàng Kim đại lục.
Một gầm rú phẫn nộ của một hắc quỷ đại ma pháp sư, rất hiển nhiên, người này có vài quan hệ thân thiết nào đó với gã ma pháp sư trẻ tuổi kia.
Ma pháp sư có mái tóc đã điểm hoa râm kia là một ma pháp sư cấp Ngũ tinh đại ma pháp sư, ông ta căm hận nhìn Tiếu Ân chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiếu Ân đã bị lăng trì.
Mặt ông ta vốn đã đen, giờ lại là đen pha hồng, con ngươi hung bạo muốn lọt khỏi tròng mắt, lông mày lông mi dựng thẳng đứng như thể muốn ăn tươi Tiếu Ân.
Bất kể là ai đủ can đảm thưởng thức biểu tình này của hắn, chỉ sợ đến tối ngủ sẽ mơ thấy ác mộng.
Thoáng nhìn theo hướng ma pháp sư vừa rơi xuống, ông ta lại ngẩng đầu lên, dường như trong nháy mắt trở nên già nua đi nhiều. Trên khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô sâu và đen. Ngoài hai con mắt tràn ngập cừu hận thấu xương, dường như không còn có lưu luyến gì với cuộc sống nữa.
Đột nhiên, từ trên người lão ma pháp sư ấy cháy lên một ngọn lửa màu xanh da trời.
Ngay một khắc khi ngọn lửa này xuất hiện, bất kể là Tiếu Ân hay pháp sư da đen còn lại đều sửng sốt vô cùng.
Gần như trong chốc lát, mấy đại ma pháp sư da đen còn lại đều bay ra xa. Bọn họ có thể kiên cường trụ vững dưới sóng ma pháp của Tiếu Ân nhưng lại lùi bước trước ma pháp vong mệnh của đồng đội.
Nhìn những bóng dáng đang chạy xa khỏi mình, trong ánh mắt lão ma pháp sư có vài phần khinh miệt và thương cảm. Nhưng khi vừa quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Đó là một sự điên cuồng liều lĩnh, ánh mắt điên cuồng ấy dường như có thể đốt cháy tất cả những gì trước mặt.
- Tiếu Ân các hạ, cẩn thận. Đây là đốt cháy sinh mạng. Hắn đã quyết tâm đồng quy vu tận.
Tiếng Scar từ dưới mặt đất truyền lên, mang theo sự ngưng trọng và khâm phục.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, đương nhiên hắn biết ma pháp vong mệnh nổi danh ở thế giới ma pháp này.
Thú nhân tát mãn có một loại thuốc nước có thể kích pháp sinh mạng lực (sức mạnh sinh mạng), nhưng loại thuốc nước này so với ma pháp kia chẳng là cái gì.
Thiêu đốt sinh mạng là thiêu đốt hoàn toàn ma lực, sinh mạng lực của mình, thậm chí ngay cả linh hồn, là một pháp thuật đồng quy vu tận cấm kỵ.
Nếu là pháp thuật bị cấm hiển nhiên có uy lực cường đại không gì sánh kịp. Ngọn lửa màu xanh trên người ông ta được xưng là có thể đốt cháy hết mọi thứ trên đời, chỉ cần bị tới gần, cho dù là ma đạo sĩ cũng mất mạng không sai.
Tuy nhiên, loại pháp thuật này cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể thi triển. Muốn thi triển ma pháp này, đầu tiên phải đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, sau đó phải có ý chí và quyết tâm mãnh liệt không gì sánh được.
Một khi đã đốt lên ma pháp này, không còn có đường thu lại. Hơn nữa, sau khi đốt lên, lập tức lực lượng linh hồn cũng sẽ bị tiêu hao hầu như không còn. Cũng tức là, người này sẽ thực sự tiêu tan khỏi thế giới này, ngay cả cơ hội luân hồi cũng hoàn toàn tan biến.
Hơn nữa, sau khi đốt lên được ma pháp này, người đó sẽ phải chịu đựng cảm giác thống khổ bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu cháy.
Không chỉ có thân thể bị đốt chaý, ngay cả linh hồn cũng phải chịu đựng thống khổ vô cùng khi bị lửa địa ngục đốt cháy.
Đối với người bình thường mà nói, một khi phát động ma pháp này, lập tức sẽ không thể chịu được sự tra tấn thống khổ mãnh liệt của nó mà mất đi thần trí, trở thành một tên ác ma.
Đồng đội của vị ma pháp sư già này vừa thấy ông ta phát động ma pháp này đã lập tức chạy trốn, chính là vì sợ ông ta chịu đựng không nổi thống khổ này mà đánh mất thần trí, đánh luôn cả họ, nên mới quay lưng bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhìn lão nhân vẻ mặt cao ngạo mà trong ánh mắt lại tràn đầy thanh tỉnh này, trong lòng Tiếu Ân cũng dâng lên một sự khâm phục.
Nếu là mình, chỉ sợ chính mình cũng sẽ không chịu nổi thống khổ tới mức này mà buông bỏ thần trí.
Nhưng vị lão nhân này lại kiên trì chiến đấu, bởi vì nỗi đau trong lòng ông ta còn lớn hơn nhiều nỗi khổ của linh hồn.
Rú lên một tiếng, ông ta lao tới, nhìn hai tay ông ta giang rộng, rõ ràng là đã ôm một quyết định đồng quy vu tận.
Chỉ có điều Tiếu Ân cũng không muốn phối hợp với ý tưởng đó. Trong nháy mắt hắn phóng ra năm ma pháp, nhưng tất cả ma pháp nguyên tố sau khi tiếp xúc với ngọn lửa màu lam trên mình ông ta đều biến mất không còn, thậm chí còn biến thành nhiên liệu, khiến ngọn lửa còn mạnh hơn vài phần.
Sắc mặt hơi đổi, lúc này Tiếu Ân mới cảm nhận được sự đáng sợ của ngọn lửa này.
Khi một người đã quyết định từ bỏ cả tính mạng của mình, tự nhiên có thể bộc phát ra được sức mạnh cường đại bình thường không thể lường được. Huống chi người này thân là Ngũ tinh đại ma pháp sư, nên sức mạnh bùng phát lại càng mạnh hơn.
Nguyên tố năng lượng quanh người Tiếu Ân nháy mắt đều dâng lên, trong lúc một áp một phóng đó sinh ra đại lượng năng lượng, giúp cho hắn có thể bắn ra xa trong nháy mắt.
Vị lão nhân kia tuy đã xuyên qua tàn ảnh của Tiếu Ân, nên cũng không khiến hắn thương tổn thực sự gì.
Ngay giờ phút này, từ phương xa truyền đến một cỗ năng lượng ma pháp dao động. Cảm ứng được năng lượng dao động tới mức này, đám người Tiếu Ân thầm rùng mình.
Ma đạo sĩ đứng đầu đại lục da đen cuối cùng đã xuất hiện.
Một hắc ma đạo sĩ râu quai nón, mặt vàng vàng (BTV - da đen mà lại mặt vàng, lão Bạch Hạc tả kiểu gì thế nhỉ ???), dung mạo thường thường xuất hiện.
Nháy mắt vừa xuất hiện đã bị một cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Là ma đạo sĩ đầu tiên đuổi đến đây, theo lý mà nói, hẳn ông ta có thể thấy được một đám người vây đánh một truyền tống trận mới đúng. Nhưng những gì trước mắt lại là lão nhân trong một ngọn lửa màu lam nguy hiểm đang liều mạng đuổi theo một pháp sư trẻ tuổi của đại lục khác.
Chỉ có điều gã pháp sư trẻ tuổi ở đại lục khác ấy, khí tức ma pháp trên thân hắn tuyệt đối không kém, thậm chí còn không dưới mình.
Mà càng nghẹn họng trân trối hơn, là, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là ma pháp truyền tống trận, ngay cả một nơi bày trận cũng không thấy. Nếu không phải có thể cảm ứng rõ ràng được năng lượng dao động đặc biệt của truyền tống trận siêu cấp chưa được kích hoạt kia ở đây, hẳn ông ta đã có điểm hoài nghi không biết có phải mình tìm nhầm đường không nữa.
Ánh mắt ngưng lại, khuôn mặt đen chợt đại biến, vì cuối cùng ông ta cũng nhận ra lai lịch của lão nhân giữa ngọn lửa màu lam kia, cũng hiểu vì sao gã pháp sư dị đại lục trẻ tuổi kia lại phải kiêng kỵ vị lão nhân này đến vậy.
Ánh mắt lập tức biến hóa cực kỳ tinh tế, thế nào ông ta cũng nghĩ không ra vì sao lão nhân này phải xuất ra ma pháp thiêu đốt sinh mạng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đó dường như ông ta vẫn duy trì được thần trí, chưa bị phát điên.
Tuy rằng thế, nhưng ma đạo sĩ da đen này cũng như lâm đại địch, căn bản là không dám đến gần một mảy may.
Con mắt khẽ chuyển, đột nhiên ông ta kêu khẽ vài câu.
Lão nhân ma pháp sư kia lập tức dừng đuổi theo Tiếu Ân, oán hận nhìn hắn một cái, rồi phóng xuống dưới chân núi.
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, ngọn núi này là ngọn núi giả. Tuy có thể chống lại được công kích của ma pháp lực lượng cường đại, nhưng đối với ngọn lửa lam thiêu đốt linh hồn này chưa chắc đã có thể trụ được.
Tâm niệm khẽ động, Tiếu Ân lập tức hiểu, hết thảy là do ma đạo sĩ mới tới kia.
Hừ lạnh một tiếng, hắn vung tay lên, một luống ma pháp năng lượng lập tức bùng lên ngay trước mặt. Loại năng lượng như có như không này nháy mắt đánh vào ngọn lửa mãnh liệt màu lam bao trùm lão nhân.
Dưới sự thiêu đốt năng lượng sinh mạng, có lẽ trừ năng lượng ma pháp cấp cấm chú, ma pháp nguyên tố gì khác cũng không thể chịu đựng được dưới ngọn lửa màu lam của sự tuyệt vọng kia.
Nhưng, lúc này Tiếu Ân kích phát ma pháp năng lượng cũng không tiếp xúc với ngọn lửa xanh này, chẳng qua nó chỉ tạo thành một vòng tròn ma pháp cực lớn xung quanh lão nhân này thôi.
Động tác lão nhân kia lập tức dừng lại một chút. Dường như hơi do dự, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ gắt gao nhìn vị ma đạo sĩ da đen kia.
Cảm nhận được phần oán độc ẩn chứa trong đó, vị ma đạo sĩ ấy thầm giật mình, mơ hồ có một cảm giác không quá diệu.
Quả nhiên, không chờ ông ta kịp có phản ứng xem ở đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lão nhân này đột nhiên tăng tốc phóng thẳng tới.
Ma đạo sĩ kia hoảng sợ bay vội vàng như chạy trốn, nhưng bất kể né tránh thế này, lão ma pháp sư cũng đã rất chính xác nhắm hắn, chết cũng không chịu dừng lại một chút.
Vị ma đạo sĩ da đen này miệng oa oa kêu loạn, dường như đã hiểu được cái gì, ma pháp trong tay không ngừng kích hoạt, nhưng trừ việc khiến cho ngọn lửa màu lam mạng hơn một chút cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt Tiếu Ân lạnh như băng, thân hình hơi lay động xuất hiện trên đường bay của hắc quỷ ma đạo sĩ. Từng đạo Tử Vong Xạ Tuyến từ tay hắn kích phát ra, bay tới hắc quỷ ma đạo sĩ.
Ma pháp cấp bảy Tử Vong Xạ Tuyến, đối với ma đạo sĩ mà nói, không hề là pháp thuật trí mạng, nhưng khi muốn quấy nhiễu kẻ thù, lại có thể có tác dụng lớn không ngờ.
Hắc quỷ ma đạo sĩ kia gầm lên một tiếng, ở đằng sau là lão nhân bám đuổi sát theo sau như cái đuôi, buộc phải phát ra tiềm lực hùng mạnh.
Vô số vòng năng lượng dao động dập dờn trên người hắn, ngay cả giữa hư không cũng có thể thấy được từng vòng mở rộng dần ra. Tử Vong Xạ Tuyến do Tiếu Ân phóng ra bị vòng năng lượng đó hất văng ra. Không ngờ một tia nhỏ năng lượng cũng không rớt trên người hắn
Nhưng, ngay khi ma đạo sĩ này thoát được vòng vây ma pháp cấp bảy của Tiếu Ân, đột nhiên, nguyên tố ma pháp quanh thân hắn chợt đông cứng lại.
Một cỗ năng lượng giam cầm cường đại trói chặt thân thể hắn lại.
Lúc này vừa lúc vòng năng lượng tan hết. Đối với năng lượng giam cầm bất thình lình này, ngay lập tức lúc đó, không nghi ngờ không có cách gì thoát được.