Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 10: Q.6 - Chương 10: Trảm thảo trừ căn!




Đối diện với bầu trời hư vô, Tiếu Ân thở dài một tiếng.

Đối với lựa chọn cuối cùng của lão ma pháp sư da đen kia, trong lòng Tiếu Ân thực sự khâm phục, sử dụng quyển trục Quang Minh thần vực duy nhất coi như là xứng đôi với sự khẳng khái hy sinh vì đại nghĩa của lão nhân kia.

Mặc dù đại đa số các ma pháp sư da đen trong lúc nguy cấp vẫn lựa chọn chạy trốn một mình, nhưng khi biết đã hết hy vọng lại có những cường giả tình nguyện hy sinh.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng trên không trung, cảm ứng năng lượng mặc dù tiêu tan nhưng vẫn còn sót lại một chút.

Trận chiến hôm nay đối với hắn mà nói thật sự là thu hoạch rất lớn, chẳng những khiến hắn có một hiểu biết hoàn toàn mới đối với thực lực cực hạn của bản thân, hơn nữa càng khiến hắn nắm giữ phương pháp chủ động tiến vào cảnh giới thời gian đình chỉ.

Điều này đối với hắn mới là quan trọng nhất.

- Chủ nhân, tất cả đều đã kết thúc.

Thanh âm của Nhất Hào vang lên trong đầu hắn.

Tinh thần của Tiếu Ân rung lên, thì thào nói:

- Kết thúc rồi sao?

- Đúng vậy, ngài đã thành công đánh chết ma đạo sĩ kia.

Trong thanh âm của Nhất Hào đột nhiên có chút cổ quái, trí tuệ thể được xây dựng trên cơ sở số liệu này dường như đột nhiên nhiều hơn một chút cảm tình:

- Chủ nhân, ta có một chuyện nghĩ không ra, cũng tính không ra, có thể xin ngài giải đáp không?

Tiếu Ân nao nao, bật cười khanh khách:

- Có chuyện mà ngay cả ngươi cũng không tính ra sao?

- Phải.

- Có liên quan với ta?

- Phải.

Tiếu Ân do dự một lát, hỏi:

- Chuyện gì?

- Vừa rồi khi vị ma đạo sĩ da đen kia rơi xuống, dựa theo tính toán của ta, khả năng ngài đi xuống ngăn cản lão không đủ một phần trăm, nhưng cuối cùng ngài lại lựa chọn đi xuống, vì sao?

Tiếu Ân nhếch nhếch miệng, sắc mặt của hắn có chút cổ quái, thật lâu sau, hắn dường như lầu bầu nói:

- Ta không biết, có lẽ là bởi vì trong lòng ta nắm chắc tuyệt đối có thể một mình rời đi.

Thanh âm của Nhất Hào lại một lần nữa vang lên:

- Chủ nhân, nếu ngài không nắm giữ kỹ năng truyền tống trong nháy mắt thì ngài có thể đi xuống sao?

Tiếu Ân lập tức im lặng không nói, hắn cũng không trả lời vấn đề này của Nhất Hào, mà chậm rãi chuyển đề tài:

- Nhất Hào, chuyện này còn chưa chấm dứt đâu.

Ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, Bạch Toàn Phong cũng lẳng lặng chăm chú nhìn về phía đó, bởi vì hai người còn lại trong mười vị ma đạo sĩ da đen chính là chạy trốn về phía đó.

Mọi người trong ma pháp trận đồ bắt đầu nói chuyện khe khẽ, mặc dù bọn họ bị chấn động bởi năng lượng khổng lồ vừa rồi, đồng thời cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với người có chút ngẩn người trên bầu trời, nhưng bọn họ cũng đã chậm rãi khôi phục bình thường.

Ánh mắt của Tiếu Ân nhìn về phía dưới. Đối với ma pháp sư mà nói, Ưng Nhãn Thuật thực ra là một ma pháp vô cùng đơn giản, mặc dù cách xa nhau khá xa, nhưng gần như tất cả các ma pháp sư chính thức đều có thể nhìn rõ mặt nhau.

Mà hễ là người tiếp xúc với ánh mắt của Tiếu Ân lại đều thân bất do kỷ (không tự chủ được) tránh đi, đồng thời có chút khom lưng cúi đầu.

Đối với vị chí cường giả có được thực lực hùng mạnh này, mỗi người đều có tôn kính phát ra từ đáy lòng, ngay cả vị ma đạo sĩ phụ trách kiến thiết nơi đây cũng không ngoại lệ.

Ở trong thế giới cường giả vi tôn (tôn sùng kẻ mạnh), đây chính là đãi ngộ mà cường giả nên được.

Cuối cùng ánh mắt của Tiếu Ân dừng lại trên người Betty, nhìn lão bằng hữu (cô bạn cũ) sắc mặt có chút tái nhưng không bị thương tổn gì, trên mặt Tiếu Ân rốt cuộc lộ ra tươi cười chân thành.

Betty hướng về phía Tiếu Ân khẽ gật đầu, trên mặt của nàng cũng lộ vẻ tươi cười vui mừng.

Đột nhiên, đầu của Tiếu Ân hơi nghiêng, dường như đã cảm ứng được cái gì, hắn hơi vẫy vẫy tay với Betty, cùng Bạch Toàn Phong hóa thành một đạo hào quang màu lam bay về phía hẻm núi như gió.

Nhìn hào quang trên bầu trời chậm rãi biến mất, trong lòng mọi người đều chỉ có một cảm khái.

Lai khứ vô tung, tùy tâm sở dục. (Đi về không dấu vết, làm mọi việc theo ý mình)

Đây mới là cường giả chân chính!

Tốc độ của Bạch Toàn Phong cực nhanh, lúc này ngay cả là Sloppy Burger chỉ sợ cũng phải cam bái hạ phong (chịu thua).

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, Tiếu Ân đã gặp bốn người Sloppy Burger ở giữa đường.

Lúc này, đừng nói là Sloppy Burger và Tyrese, ngay cả Orwell và Benoit thái độ đối đãi với Tiếu Ân đều có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trước khi xuất phát, bọn họ bốn vị ma đạo sĩ cửu tinh nhận được tin tức, ở bên ngoài căn cứ mới có mười tên ma đạo sĩ da đen, trong đó có hai vị là chí cường giả cửu tinh.

Nhưng đợi khi bọn họ lần đầu tiên tới căn cứ mới, lại chỉ nhìn thấy một vị trong đó đã sử dụng Lục Huyết Đằng, mà thân thể của vị cường giả cửu tinh này đã xảy ra biến dị, ngoại trừ người này không ngờ lại không thấy một ma pháp sư da đen nào khác.

Bất kể những người này bị Tiếu Ân đuổi đi, hay là bị Tiếu Ân giết chết, đều là một việc đủ để chấn động thiên hạ nếu truyền ra.

Lấy một đánh mười, để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ không ai dám nói mình có thể làm được.

Hơn nữa ở khoảnh khắc cuối cùng, Tiếu Ân đang ở bên cạnh bọn họ không hiểu vì sao lại biến mất, đồng thời căn cứ phía dưới phát ra hào quang tử vong dường như vô cùng vô tận kia, đều khiến bọn họ hiểu rõ một việc, đó chính là tuyệt đối không thể đoán được thực lực chân chính của Tiếu Ân.

Lúc này, ở trước mặt Tiếu Ân, mấy vị cường giả cấp bậc cửu tinh này thậm chí còn có chút cảm giác bó tay bó chân. Đây là phản ứng tự nhiên khi đối mặt với người càng hùng mạnh hơn mình.

Đến lúc này, cho dù là mấy vị ma đạo sĩ cao ngạo này cũng không thể không thừa nhận từ đáy lòng, bọn họ quả thực đã không phải đối thủ của Tiếu Ân.

Sloppy Burger nhìn vị đệ tử cách đại truyền thừa này trong lòng vô cùng cảm khái. Trong lòng lão mơ hồ đoán người thần bí năm giữ kết giới thuộc tính không gian ngày xưa có lẽ chính là người thanh niên trước mắt này, tuy nhiên đối với chuyện này, lão đã hoàn toàn không còn khúc mắc gì.

Bởi vì lúc này khi lão đứng trước mặt Tiếu Ân thậm chí còn có loại cảm giác như khi đối mặt hội trưởng đại nhân. Đó là một loại tình cảm phức tạp dung hợp kính nể, kính phục và lấy hắn làm mục tiêu mà phấn đấu.

Trong bốn người, chỉ có trong lòng của á long Tyrese là thoải mái nhất, trong khoảnh khắc khi hắn xác định thân phận “Chân long” của Tiếu Ân thì trong lòng hắn đã có tin tưởng Tiếu Ân là thiên hạ vô địch. Mặc dù lúc này biểu hiện của Tiếu Ân đích xác có chút khoa trương, nhưng lại phù hợp với sự kỳ vọng trong lòng Tyrese, cho nên hắn lại là người vui mừng và bình tĩnh nhất.

- Đại nhân, ngài đã trở lại.

Tyrese cung kính nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua trên người bốn người bọn họ, nói:

- Căn cứ mới bị hao tổn không lớn, hoàn toàn có thể tiếp tục kiến thiết, ta đoán chừng, ở trong thời gian ngắn, phụ cận đã không còn lực lượng gì có thể uy hiếp đến sự kiến thiết của căn cứ mới.

Bị ánh mắt của Tiếu Ân đảo qua, trong lòng bốn người bọn họ đều căng thẳng.

Tiếu Ân ở trước trận chiến này tuyệt đối không khiến bọn họ cảm giác như vậy, thế nhưng cùng là một người, cùng một động tác, sau khi địa vị của người này trong cảm nhận của bọn họ đã xảy ra biến hóa thì sẽ dẫn tới cảm xúc khác nhau.

- Tiếu Ân, mười tên ma đạo sĩ kia thế nào rồi?

Sloppy Burger do dự một chút hỏi.

- Bọn họ hả…

Tiếu Ân thuận miệng nói:

- Đã chết tám, còn có hai tên đã chạy trốn.

Mọi người mặc dù đã mơ hồ đoán được loại kết quả này, nhưng khi Tiếu Ân nói ra vẫn bị dọa sốc một trận.

Nếu nói đã chết hai, chạy thoát tám cũng đã khiến người ta khó có thể tin rồi, mà kết quả hiện giờ không ngờ lại ngược lại, đó không chỉ là nghe rợn cả người có thể hình dung.

Trong lúc nhất thời, địa vị của Tiếu Ân trong cảm nhận của bọn họ lại được nâng cao một lần nữa, bọn họ đều đã quyết định chủ ý, về sau bất kể như thế nào cũng không thể trêu chọc sát tinh này.

Tiếu Ân hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, nói:

- Sloppy Burger đại nhân, lưu lại hai ma pháp sư kia cũng là một tai họa, ta muốn đi thử xem có thể giải quyết bọn họ hay không.

Đám người Sloppy Burger đồng thời bị dọa sốc một trận, không nghĩ tới Tiếu Ân sau khi giết chết tám người còn không đủ, cũng không chịu buông tha hai người khác.

Sloppy Burger chần chừ một chút, nói:

- Tiếu Ân, bọn họ khẳng định là đã chạy trốn vào bên trong đại lục, ngươi nếu muốn đuổi giết bọn chúng, chỉ sợ vô cùng nguy hiểm.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:

- Ngài yên tâm, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Sloppy Burger liếc mắt nhìn Bạch Toàn Phong một cái không khỏi ngượng ngùng gật đầu, lão nghĩ đến thủ đoạn lôi đình của Tiếu Ân và tốc độ siêu cấp của Bạch Toàn Phong, tổ hợp nhân sủng (người và sủng vật) như vậy còn có thể gặp phải nguy hiểm sao?

Benoit ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ngài đương nhiên sẽ không để những ma pháp sư da đen này vào trong mắt, chẳng qua cấp bậc của hai người kia dù sao cũng đều là ma đạo sĩ, bọn họ đã chạy trốn thời gian dài như vậy, khả năng tìm được hành tung của bọn họ đã cực kỳ xa vời, cho nên ngài có lẽ buông tha đi.

Tiếu Ân nhướng mày, nói:

- Benoit các hạ, ở bên trong đế quốc Nặc Khả Đa của chúng ta có một câu tục ngữ mọi người đều biết, gọi là nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Nếu hai người kia là tai họa của tương lai, như vậy chỉ cần có một tia hy vọng ta cũng phải đi thử vận may.

Sloppy Burger hồ nghi nháy nháy hai mắt, thầm nghĩ ta sinh sống ở đế quốc Nặc Khả Đa ba bốn trăm năm, làm sao lại chưa từng nghe thấy câu tục ngữ này nhỉ?

Chẳng lẽ sau khi ta gia nhập ma pháp công hội mới lưu hành sao? Nhưng những lời này nhìn thế nào cũng không giống những học viện phái ma pháp sư có thể nghĩ ra.

Đám người Benoit trong lòng đều rùng mình, sát khí của những lời này thực sự là rất lớn, xem ra những người đế quốc Nặc Khả Đa gia hương của Tiếu Ân đều là những nhân vật thủ đoạn độc ác, đằng đằng sát khí, cho dù so sánh với các chủng tộc hung hãn như á long và thú nhân cũng không thua kém chút nào.

Nếu Sloppy Burger biết suy nghĩ trong lòng mấy người này khẳng định là cảm thấy vô cùng oan uổng, người của đế quốc Nặc Khả Đa làm sao có khả năng khát máu như thế.

Nhìn thấy bốn người trầm mặc không nói, Tiếu Ân có chút tỉnh ngộ, hắn không khỏi cười ha hả, nói:

- Các vị, thời gian cấp bách, truy kích sớm một chút có lẽ thành công sẽ lớn hơn một phần, cáo từ.

Dứt lời, hắn vỗ Bạch Toàn Phong, hóa thành một đạo lam quang bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Bốn người Sloppy Burger nhìn theo phía hắn rời đi, trong lòng trĩu nặng, dường như lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Một lúc sau, Orwell đột nhiên hỏi:

- Phương hướng đuổi theo của Tiếu Ân các hạ đã sai rồi.

Mọi người lúc này mới như tỉnh mộng, Tiếu Ân bay về phía hẻm núi, ở phương hướng này làm sao có khả năng sẽ có ma pháp sư da đen chạy trốn chứ.

Bọn họ nhìn nhau cười khổ, đều cảm thấy người thanh niên này làm việc thật sự là sâu xa khó hiểu, khó có thể suy đoán.

Đương nhiên, nếu đổi lại là trước lần xuất thủ này của Tiếu Ân, như vậy bọn họ khẳng định sẽ đánh giá tuổi trẻ vô mao, hành động lỗ mãng.

Bên trong tòa nhà tạm thời, đám người Juliana đang lo lắng đợi tin tức đến từ tiền tuyến.

Sara và Arnezeder không biết từ khi nào cũng đã đi tới bên trong chỗ ở tạm thời của Tiếu Ân, mà việc đám người Tyrese đi tiếp viện cho căn cứ mới tự nhiên là từ miệng của họ truyền ra.

Mặc dù Juliana và đám người Kim đều có một loại tin tưởng gần như là mù quáng đối với Tiếu Ân, nhưng vấn đề là vừa rồi đám người Sloppy Burger vô cùng chật vật vội vàng bay trở về, sau đó không nói câu nào đã lập tức xoay người mà đi.

Từ trên mặt của bốn người bọn họ có thể nhìn thấy vẻ kinh hãi rõ ràng.

Với thân phận và thực lực của bọn họ không ngờ cũng có vẻ mặt như vậy, chuyện này tuyệt đối đã vượt ngoài ý liệu của mọi người.

Bao gồm cả Scar một đám cao thủ cửu tinh ngơ ngác nhìn nhau, không biết ở nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên thực tế, nếu không tận mắt nhìn thấy và cảm nhận được uy lực của quyển trục Quang Minh thần vực bạo phát ra thì tuyệt đối không có khả năng lý giải tâm tình của đám người Sloppy Burger lúc đó.

Đó chính là cảm giác giống như trực tiếp đối mặt với tử vong, đừng nói là ma đạo sĩ cấp bậc cửu tinh, cho dù là ngàn năm truyền kỳ chân chính khi đối mặt với loại lực lượng này cũng chỉ có thể nhượng bộ lùi bước.

Ở dưới sự áp bách của loại lực lượng kia, trong lòng đám người Sloppy Burger lúc ấy chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là chạy, chạy được bao xa thì chạy, đây là lẽ thường của con người mà thôi.

Nếu không, chỉ là một quyển trục làm sao có thể được đánh giá là bảo vật cực phẩm, hơn nữa có thể đổi được một phần Tái Sinh Nguyên Dịch hoặc là nhánh cây Thế Giới Thụ chứ.

Tiểu hồ ly cau mày, đi ra ngoài cửa, lấy một chiếc ghế dựa, cứ như vậy ngồi ở cửa. Sau khi đám người Sloppy Burger trở về một chuyến thì nàng vẫn duy trì tư thế này.

Mấy người Kim, còn có Hắc Toàn Phong muốn chạy đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Juliana ngăn cản lại.

Lời nói của tiểu hồ ly vô cùng đơn giản, nếu là tình huống mà ngay cả Tiếu Ân và bốn vị ma đạo sĩ cửu tinh cũng không thể đối phó, như vậy bọn họ có đi cũng không phải là hỗ trợ, mà là trói buộc khiến cho Tiếu Ân phân tâm.

Juliana mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng quan hệ của nàng và Tiếu Ân thì mọi người đều biết, ngay cả đại quái vật Hắc Toàn Phong ở trước mặt tiểu hồ ly cũng không dám làm càn, cho nên sau khi nàng ra cửa không để ý hình tượng ngồi xuống thì không còn ai dám nhắc lại chuyện này, càng không ai dám lén trốn đi.

Chỉ có điều không có ai chú ý tới, Juliana ngồi trên ghế nhìn như bình tĩnh, nhưng nắm tay nhỏ của nàng ở trong ống tay áo đã nắm chặt lại, trên khớp xương là một mảnh trắng dị thường đã phản ánh tâm tình chân chính của nàng.

Ở trên đầu của nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy một đám sương mù nhàn nhạt, đúng là linh vật thủ hộ của nàng Thập Vĩ Thiên Hồ, chẳng qua thiên hồ lúc này chỉ có năm cái đuôi, còn rất xa mới đạt tới cảnh giới đại thành.

Lúc này, tinh thần của Juliana và linh vật thiên hồ đang giao lưu chặt chẽ. Nàng muốn đạt được tin tức về Tiếu Ân từ trong năng lực tiên đoán của bản thân thiên hồ nắm giữ.

Nhưng tin tức mà nàng thu được lại là một mảnh ánh sáng, một mảnh hào quang nhìn qua vô biên vô hạn, loại hào quang này tràn ngập khắp không gian, không còn có màu sắc gì khác.

Loại tình huống này chính là lần đầu tiên nàng gặp phải, trong bất tri bất giác, trong lòng nàng quả thật là lo lắng không yên.

Đột nhiên, Hắc Toàn Phong ở phía sau bay lên trời, nó không để dặn bảo của Juliana trước đó, hóa thành một đạo thiểm điện màu đen bay về phía xa.

Juliana đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười như trút được gánh nặng.

Đúng lúc này, một đạo điện quang màu xanh da trời vẽ ngang bầu trời, bay lại đây với tốc độ càng nhanh hơn so với Hắc Toàn Phong.

Hai đạo hào quang một xanh một đen dây dưa một chút trên không thì đột nhiên rơi xuống. Hai chân Tiếu Ân chưa chạm đất đã thấy tiểu hồ ly lao như bay đến.

Hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại giống như không xương kia, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Juliana đã trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào?

Hành động của Hắc Toàn Phong lập tức kinh động đám người Kim, bọn họ gần như đồng thời đi ra, bao gồm cả Sara và Arnezeder cũng là vẻ mặt vui mừng, chẳng qua trong lòng tất cả mọi người đều hiếu kỳ, rất muốn biết lúc trước ở căn cứ mới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếu Ân ôm nàng trong lòng, khẽ nói bên tai nàng:

- Juliana, ta muốn đuổi theo hai người, trở về sẽ trò chuyện.

Juliana ngẩng đầu, nghiêm túc và trang trọng hỏi:

- Nguy hiểm không?

- Không, không có gì nguy hiểm.

Tiếu Ân nói không chút do dự.

Nhìn ánh mắt bình thản của Tiếu Ân, Juliana rốt cục bật cười, gật đầu thật mạnh một cái, rời khỏi vòng tay khiến nàng cảm thấy ấm áp này.

Tiếu Ân hướng về phía mọi người gật đầu một cái, sau đó nhíu mày, hỏi:

- Thi Thụy Đức đâu?

Đám người Kim ngơ ngác nhìn nhau, Liệt Duy và Thi Thụy Đức mặc dù cùng bọn họ đến nơi đây, nhưng thân phận của hai người bọn họ dù sao cũng không thể đánh đồng với mọi người, cho nên bị Sloppy Burger phái đi xây dựng ma pháp phụ cận.

- Sư phụ, ngài chờ một lát, ta đi tìm bọn họ đến.

Kim vội vàng nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, Kim lập tức nhanh chóng rời đi.

Sara đi tới bên cạnh Juliana, hai người đứng sóng vai, hai bông hoa mỹ lệ mỗi người mỗi vẻ, sặc sỡ lóa mắt, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng có chút không dời được mắt.

- Tiếu Ân, tình huống của chỗ đó thế nào rồi?

Arnezeder dò hỏi.

Tiếu Ân ung dung cười, thuận miệng nói:

- Không có gì, có mấy ma đạo sĩ đến đó, đã chết mấy người, chạy thoát hai người, chẳng qua hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ bị phá hổng gần như không còn.

Khi Tiếu Ân nói chuyện đã sử dụng một chút kỹ xảo, cũng không có nói cho mọi người hệ thống phòng ngự của ma pháp trận đồ thực ra là hủy ở trong tay hắn. Nếu không phải hắn ở phía dưới xé rách quyển trục Quang Minh thần vực, như vậy cũng không có khả năng làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.