Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 18: Q.6 - Chương 18: Uy danh vang xa




Hiện giờ sau hơn một năm, Tiếu Ân đã lại tăng thêm hai cấp, cho dù là khoảng cách ngàn năm truyền kỳ cũng không phải là một bước xa.

Trong tình huống đó, trong lòng vị ma đạo sỹ mới thăng tiến Linnuo cũng có chút suy nghĩ.

Tiếu Ân tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đi thẳng vào vấn đề mời Linnuo gia nhập vào công quốc Louis. Lão ma pháp sư chỉ thoáng chần chừ lập tức đáp ứng luôn.

Một bên Tiffany có vẻ đang ngàn vạn cảm khái âm thầm, ngày xưa khi nàng đề xuất đề nghị này, lúc ấy Linnuo là lục tinh đại ma pháp sư kiên quyết không đồng ý, nhưng bây giờ là Tiếu Ân nói, hắn là ma đạo sỹ cũng đáp ứng luôn.

Biến hóa thực lớn đó khiến lòng nàng dâng lên một tia cảm giác mất mát nặng nề.

Tuy nhiên, nàng cũng rất nhanh khắc chế được cảm giác của mình, cũng nhập vào đám người đang hoan nghênh và chúc mừng.

Đang ăn mừng, Mary đi từ bên ngoài vào: “Sư phụ, hai pháp sư học đồ kia cũng không rời đi, mà đứng ở ba mươi thước trước cửa ma pháp tháp chờ.”

Mọi người cùng nhìn Tiếu Ân, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu: “Không tồi, có nghị lực, cũng khá thông minh.”

David Kirby thở dài: “Hai người kia quả thực là nhân tài, ta cũng động tâm.”

Tiếu Ân cười ha hả: “Hai người này ta động thủ trước, David các hạ, ngài chậm một bước, đi tìm đệ tử mới đi.”

David Kirby lắc đầu ai thán, nhìn Maren, vẻ mặt căm giận bất bình.

Maren chìa hai tay làm ra một bộ dạng bất đắc dĩ. Nếu Tiếu Ân nhúng tay, tất nhiên người khác không có phần.

“Kim, hai người này giao cho ngươi an bài.” Tiếu Ân trầm ngâm một chút rồi nói: “Trước hết nghỉ ngơi một năm rưỡi trong ma pháp tháp, sau khi xem xét tâm tính sẽ quyết định.”

“Được!” Kim vẫn thành thục trả lời.

Mọi người nhìn Maren và Tiếu Ân, sắc mặt vài phần cổ quái, đặc biệt là David Kirby và Kerry Washiton và các ma pháp sư nhất hệ của công quốc Louis đều nhìn về phía Maren với ánh mắt tràn đầy đố kỵ.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, địa vị của hắn dường như đã có biến hóa mới.

Một ý niệm không hẹn mà gặp cũng xuất hiện trong đầu đa số người ở đây: “Vì sao ta không thu được một đệ tử như thế?”

Sau khi hoàng kim đại lục tuyên chiến với đại lục người da đen, ma pháp tổng công hội không thể nghi ngờ là nơi bận rộn nhất trên hoàng kim đại lục.

Mỗi ngày đều có vô số vật tư và con người tới đây, và thông qua ma pháp trận truyền tống siêu cự ly cuồn cuộn không ngừng đưa tới đại lục người da đen.

Phiến đại lục kia như một con thú khổng lồ lòng tham không đáy nuốt vật tư vô cùng vô tận. Không biết ma pháp công hội nói gì với các quốc gia, tóm lại lúc này, cả đại lục đều được động viên hoàn toàn.

Dường như tất cả các quốc gia đều gạt hết thành kiến với nhau sang một bên, tất cả đều hướng tới ma pháp truyền tống trận, còn có vật tư chất như núi.

Rất nhiều ma pháp sư cầm theo vật phẩm trang sức không gian của ma pháp công hội giao cho, nhập các vật tư đó vào, sau đó đưa cho tổng công hội hoặc trực tiếp đem ra biển.

Trong trận chiến có ảnh hưởng đến hướng đi của lịch sử cả đại lục, ngay cả là các nước vẫn ngầm đối nghịch nhau suốt mấy trăm năm, lúc này đây, tuy không có được hợp tác chân thành nhưng ít nhất cũng không công kích nhau. Nếu là bình thường tuyệt đối là chuyện không thể tin nổi.

Khi Tiếu Ân đi tới ma pháp tổng công hội, thành Yamaniya, các ma pháp sư trong thành có vẻ bận rộn hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa, hắn thấy cũng có nhiều ma pháp sư hơn.

Đặc biệt là các ma pháp sư mặc hồng bào, là cấp bậc ma đạo sỹ siêu cao thủ thường ngày khó gặp.

Không tới trước ma pháp tổng công hội, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được trên thế giới này đến tột cùng có bao nhiêu ma pháp sư hùng mạnh. Đương nhiên, đây cũng chỉ có trong thời điểm bùng nổ chiến tranh giữa hai đại lục mới có nhiều ma pháp sư rời nơi ẩn náu tu luyện đi ra, tham gia vào một trận chiến mà Tiếu Ân không thể nhìn ra được ý nghĩa.

Lúc này Tiếu Ân rời ma pháp tháp, chỉ dẫn theo mình Bạch Toàn Phong tới ma pháp tổng công hội.

Còn Juliana và vài đệ tử của hắn đều lựa chọn tiếp tục bế quan tu luyện. Đặc biệt sau lần đầu tiên trải qua chuyến đi tới đại lục người da đen, bọn họ đều hiểu, không có điều kiện tiên quyết là thực lực tự bảo vệ mình, điều bọn họ mang đến cho Tiếu Ân không phải là trợ giúp mà là mệt mỏi và gánh nặng.

Đương nhiên, kích động lớn nhất tới bọn họ chính là việc Linnuo vừa mới xuất quan thăng tiến.

Cuối cùng, một đám người không hẹn mà cùng chọn bế quan. Xem vẻ quyết tâm của họ, có vẻ như trước khi có thể đạt tới thực lực nhất định, bất kể thế nào cũng mặc kệ.

Rơi vào đường cùng, Tiếu Ân cuối cùng để Tyrese lại lâm viên ma pháp ở công quốc Louis. Có cửu cấp á long này và Linnuo vừa thăng tiến ma đạo sỹ, ít nhất cũng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Còn Hoàng Toàn Phong vì phải luôn luôn chiếu cố cho Hắc Toàn Phong vẫn ngủ vùi, cũng đành ủy khuất ở lại trong ma pháp tháp. May sao Hoàng Toàn Phong trước giờ vẫn là thân an phận thủ thường, nếu không thế nào cũng không có khả năng cam tâm tình nguyện ôm Hắc đại ca ngủ ngon.

Cuối cùng, Tiếu Ân chỉ mang theo mỗi Bạch Toàn Phong ra ngoài.

Bạch Toàn Phong có tốc độ cao nhất ở cạnh hắn, hơn nữa lại phối hợp rất ăn ý với hắn, tất nhiên là trợ giúp lớn nhất. Còn cái tên Vô Danh thần bí kia, Tiếu Ân căn bản là không cưỡng cầu, thậm chí trước khi đi cũng không gọi hắn.

Bạch quang chợt lóe giữa không trung, sau đó một đám ma pháp sư xuất hiện bên trong một ma pháp trận đồ thực lớn ở Yamaniya.

Đây là một trong những ma pháp lâu đời nhất trên đảo, tuy bận rộn hơn trước kia rất nhiều, nhưng truyền tống một bộ phận đến từ chính trong đại lục lại rất dễ dàng.

Sau khi bạch quang hiện lên, hơn ba mươi ma pháp sư cùng xuất hiện trong trận đồ.

Vị ma pháp sư chủ trì ma pháp trận đồ là một ngũ tinh đại ma pháp sư tại chức. Ánh mắt thoáng nhìn qua những người này, đang muốn đi như bình thường, bất chợt ánh mắt bắt được một tấm huy chương khắc bảy ngôi sao.

Sắc mặt y lập tức biến đổi, vội vàng thẳng lưng nhìn về phía ma pháp trận đồ nhẹ nhàng khom người.

Động tác của đại ma pháp sư lập tức khuấy lên một đám loạn, một vài người trong ma pháp trận đồ nhìn bốn phía, đều tránh ra, cùng tôn kính thi lễ về một hướng.

Ở nơi đó có ba người, trong đó có một người đeo huy chương thất tinh ma đạo sỹ.

Người này hiển nhiên là Tiếu Ân, hắn khẽ gật đầu với mọi người, ngẩng đầu bước đi theo con đường do đông đảo ma pháp sư nhường lối tạo ra.

Hắn biết, chỉ cần hắn không rời đi, những người này sẽ không chủ động bỏ đi. Đây là cấp bậc của ma pháp công hội rất nghiêm khắc, hơn xa so với nguyên tắc của các ma pháp sư tự do.

Rời khỏi ma pháp trận đồ, đi bộ một đoạn, xác định chắc chắn không có ai theo dõi hoặc nghe trộm, Tiếu Ân đột nhiên xoay người, nhìn người đi cuối cùng như một tòa băng sơn, hỏi: “Vô Danh tiên sinh, ngài tiến vào truyền tống trận khi nào vậy? Dường như ta không thấy ngài?”

Bạch Toàn Phong cũng lạnh lùng nhìn Vô Danh, tuy nhiên trong ánh mắt lạnh như băng có một tia sự hãi không che giấu được.

Khi hai người bọn họ tiến vào trong truyền tống trận và phát động, bên người không có Vô Danh này. Nhưng ngay khi bọn họ ra ngoài truyền tống trận của ma pháp tổng công hội, bên cạnh không hiểu sao đã có thêm người nữa.

Chuyện quỷ dị như thế, chỉ cần là một người bình thường cũng cảm thấy không tin nổi và sợ hãi.

Vô Danh thản nhiên liếc nhìn Tiếu Ân: “Cấm chế.”

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Cái gì?”

“Truyền tống qua ma pháp trận là một loại trận pháp.” Vô Danh nói qua loa.

“Ta biết.” Tiếu Ân gật đầu. Chuyện này ngay cả là ma pháp học đồ cũng biết.

“Trận pháp chính là cầm chế.” Vô Danh một chữ đáng giá ngàn vàng, chỉ sợ lãng phí nửa lời.

Tiểu Ân và Bạch Toàn Phong nhìn nhau không hiểu gì hết. Trận pháp là cấm chế? Cách nói này thực lạ, thực sự khiến người ta khó hiểu.

Bạch Toàn Phong cũng không kìm nổi: “Cho dù là cấm chế thì sao?”

“Cấm chế có thể giải khai.” Vô Danh dứt lời, lim dim hai mắt, có nghĩa hắn không muốn nói thêm gì nữa.

Tiếu Ân cau mày, nhớ lại nửa năm trước hắn có giải khai dấu vết tinh thần phong ấn trên một vật phẩm trang sức không gian viễn cổ, cũng có nói lời như thế.

Hay ý của hắn là, chỉ cần là ma pháp trận sẽ không làm khó đến hắn sao?

Long khẽ động. Trên lục địa người da đen thần bí kia phỏng chừng cũng sẽ có một ma pháp trận không biết sử dụng. Nếu quả thực Vô Danh có thể phá giải tất cả trận đồ trong thiên hạ, như vậy đưa hắn theo cũng không phải là chuyện không tốt.

Sau cánh cửa ma pháp có lẽ có thứ gì đó quý báu, nhưng trong ánh mắt thần bí khó lường của Vô Danh, cũng không nhất định sẽ coi là gì.

Dù sao, giọt nước mà hắn lấy ra lần đó thực sự là rất quỷ dị.

Nhìn Bạch Toàn Phong một cái, nó có vẻ không hiểu tí nào, cũng lập tức buông bỏ không thắc mắc nữa, đi theo sát Tiếu Ân. Trong lòng cũng không phải nó sợ Vô Danh làm gì Tiếu Ân, mà theo bản năng nó chỉ muốn giữ một khoảng cách lớn nhất với Vô Danh. Trong mắt Bạch Toàn Phong, trình độ đáng sợ của Vô Danh đã vượt rất xa cửu tinh cường nhân. Đại khái ngoại trừ chủ nhân cũng không có ai dám kết giao với hắn.

Bước đi đều đều, Tiếu Ân vẫn chỉ đi bộ, hắn cũng không phi hành trên trời.

Dọc đường, hắn vô cùng băn khoăng, ngoài nghĩ đến chuyện Vô Danh, còn có một việc quan trọng, là hắn muốn có được một ít vạn niên quang nguyên (nguồn sáng vạn năm).

Bảy nguồn sáng trong tay hắn đều đã được chế tác thành quyển trục quang minh thần vực. Mặc dù sau khi có mười bốn quyển trục này, năng lực của hắn cao hơn rất nhiều, nhưng thiếu mất thứ vũ khí sắc bén vạn niên quang nguyên này cũng làm trong lòng hắn có chút bất an.

Tuy Tiếu Ân không dung Phong Tường Thuật, nhưng vô tình dùng Khinh Linh Thuật.

Dưới sự trợ giúp của Khinh Linh Thuật, tốc độ đi của hắn tuyệt đối không chậm, thỉnh thoảng lại thoáng một cái. Bạch Toàn Phong tất nhiên không cần nói, nó giống như một làn khói nhẹ, gần như chân không chạm đất, đuổi kịp Tiếu Ân không vấn đề gì. Nhưng Vô Danh mới thực là càng thêm quỷ dị.

Hắn cứ từng bước một đi tới, không nhanh không chậm, trước sau vẫn giữ nguyên tốc độ. Nhưng bất kể là tốc độ của Tiếu Ân thay đổi thế nào, hắn vẫn có thể theo sát ngay đằng sau, khiến Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong, thậm chí cả Nhất Hào cũng rất khó hiểu.

Cuối cùng, sau một quãng đường đi kỳ lạ, bọn họ đã tới trước ma pháp công hội.

Bằng vào huy chương thất tinh ma đạo sỹ trước ngực, Tiếu Ân tất nhiên không bị ngăn trở nào mà tiếp nhập vào bên trong công hội, hơn nữa, đại đa số người xung quanh còn cung kính thi lễ với hắn.

Sau khi vào trong công hội, ánh mắt Tiếu Ân đảo qua đại sảnh, không ngờ không có một người quen.

Người phụ trách tiếp đón ở đây trước kia đã thay đổi hoàn toàn, lúc này các ma pháp sư trong đại sảnh tổng công hội rõ ràng có cấp bậc cao hơn trước kia một bậc. Trong lòng hắn thầm than, đây là hậu quả của việc phát động chiến tranh, tốc độ chuyển động của nhân viên nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa thực lực cất giấu của ma pháp công hội cũng chậm rãi hiển lộ từng chút một.

Nhìn thấy Tiếu Ân đang đứng trong đại sảnh đánh giá, một vị tam tinh ma pháp sư cung kính tiến lên, trang nghiêm hỏi: “Ma đạo sỹ các hạ tôn kính, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?”

Tiếu Ân gật đầu với hắn một cái, trong lòng có hơi khó xử, trong ma pháp công hội mình chỉ quen có hai người.

Nhưng bất kể là Sloppy Burger hay Scar, đều không có khả năng ở trong này, thế mình đi tìm ai đây? Chợt nhớ ra, hắn cười nói: “Ta muốn tìm ma đạo sỹ Slat các hạ. Ngài có ở đây không?”

Người nọ nhìn Tiếu Ân hơi kinh ngạc: “Rất xin lỗi, ma đạo sỹ Salt các hạ một tháng trước đã tới đại lục người da đen.”

Tiếu Ân nhíu mày: “Vậy Jonathan các hạ thì sao?”

Hai người Salt và Jonathan là các pháp sư cường đại phụ trách hắn tiến giai ma đạo sỹ, hai người họn họ tuy còn chưa đạt tới cửu tinh, nhưng là bát tinh ma đạo sỹ hàng thực giá thực, phỏng chừng có khả năng đưa mình đi lấy mấy cái vạn niên quang quyên.

Người nọ do dự một hồi mới nói: “Ma đạo sỹ các hạ, cho phép ta nói, ta có thể giúp ngài thông báo một tiếng.”

Tiếu Ân khẽ mỉm cười: “Được, vậy làm phiền ngươi.”

Người nọ cúi đầu khom người cẩn thận hỏi lại: “Ma đạo sỹ tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài là…”

“Tiếu Ân!”

“Tiếu Ân…” Người nọ chợt ngẩng đầu, nhìn Tiếu Ân với một vẻ không thể tin nổi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tiếu Ân ngẩn ra, thấy biểu hiện của hắn như thế, không khỏi ngạc nhiên, tên mình có vấn đề gì sao?

Tiếng của người kia hơi lớn, tuy không khiến cho cả đại sảnh giật mình, nhưng sáu, bảy chức nghiệp pháp sư của công hội xung quanh đều ngạc nhiên vui mừng nhìn lại.

Thấy được ánh mắt của bọn họ, trong lòng Tiếu Ân lại càng kinh ngạc hơn. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn không đổi, dường như không bị những ánh mắt này ảnh hưởng.

Người nọ lại càng cung kính hơn, khom lưng thực sâu.

Nếu vừa rồi là xuất phát từ tôn kính và lễ phép đối đãi với cao thủ, hắn mới có biểu hiện như vậy, nhưng lúc này là hắn đã biểu đạt tất cả kính ý của mình ra.

Sau đó, hắn dẫn đám người Tiếu Ân bay thẳng đến thang ma pháp đặc biệt của ma pháp công hội.

Không thể tưởng tượng được, chẳng qua chỉ là một cái tên, mà mọi thủ tục thông báo đều được miễn, điều này Tiếu Ân thực không ngờ.

Không lâu sau khi họ rời đại sảnh, cái tin Tiếu Ân đã đến lập tức truyền khắp sảnh, âm âm ỷ ỷ mà truyền đi rất nhanh, cứ như có cánh. Tất cả mọi người trong ma pháp công hội đều biết được chuyện này.

Hiển nhiên là Tiếu Ân không biết duyên cớ trong đó, hắn theo người này lên tầng thứ mười.

Một đại ma pháp sư mặc hồng bào lạnh lùng liếc hắn một cái có vẻ không kiên nhẫn, cho đến khi thấy Tiếu Ân, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là nhảy dựng lên như bị súng bắn.

“Tiếu Ân các hạ, không ngờ ngài đã tới. Thực quá thất lễ.”

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn lại. Nhìn kỹ, đột nhiên nhớ tới một người, Carpenter hồng bào đại ma pháp sư trong lần đầu tiên hắn đi vào ma pháp tổng công hội.

Tuy nhiên, sau một năm đã là người khác.

Năm trước hắn dám ngăn mình, hoa chân múa tay trước mặt Tiếu Ân, thậm chí còn muốn giành Hắc Toàn Phong.

Nhưng lúc này gặp lại, thái độ lại cung kính như thế, khiến Tiếu Ân cũng hơi băn khoăn.

“Carpenter, lâu rồi không gặp, ngươi còn nhận ra ta, thực không ngờ đó.” Tiếu Ân cười ha ha.

Carpenter hơi đỏ mặt: “Ngài còn có thể nhớ được bỉ nhân mới là vinh hạnh vô cùng của bỉ nhân.”

Nói xong, hắn nhìn đến tam tinh ma pháp sư dẫn Tiếu Ân kia, người nọ tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải cung kính lui xuống.

Tuy nhiên, sau khi hắn lui xuống, lại lập tức gia nhập vào đám đồng nghiệp như trời bể đang muốn hỏi thăm.

Carpenter tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Ân các hạ, ngài đến ma pháp công hội là muốn đến địa lục người da đen sao?”

“Phải.” Chần chừ một lát Tiếu Ân nói tiếp: “Tuy nhiên trước khi đi đại lục người da đen, ta muốn thu thập một vài thứ.”

Carpenter vỗ trán: “Thiếu chút nữa quên, Paxton phó hội trưởng các hạ từng phân phó, sau khi người ra khỏi tháp, vật tư trong ma pháp công hội ngài đều có quyền sử dụng.”

Tiếu Ân hơi kinh hãi, trầm ngâm một lát mới hỏi lại: “Là ý của Paxton phó hội trưởng? Vì sao lại làm như vậy?”

Sắc mặt Carpenter vô cùng kính trọng: “Chiến tích âm thầm của ngài ở đại lục người da đen đã truyền khắp đại lục, ngay cả phó hội trưởng Paxton đại nhân cũng thừa hận ngày là đệ nhất cao thủ của đại lục, cũng là người có khả năng tiến giai thành ngàn năm truyền kỳ nhất.”

Tiếu Ân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là cười khổ. Trách không được mấy ma pháp sư dưới kia nghe được tên mình lập tức có phản ứng kỳ lạ như thế. Hóa ra tin tức ở đại lục người da đen đã rơi tới đây.

Tuy nhiên ngẫm lại chiến tích của mình ở nơi đó, những người này có biểu tình như vậy cũng không kỳ quái. Lấy sức một người, đánh mười ma đạo sỹ, trong đó có hai người là cửu tinh, chiến tích đó cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Hơi vung tay lên, Tiếu Ân nói: “Được rồi, ta muốn gặp Jonathan các hạ một lần. Ông ra có rảnh không?”

“Ngài muốn gặp ai, khẳng định đều rảnh.” Carpenter hơi khom người, đưa Tiếu Ân đi tới thang ma pháp mà chỉ có cấp bậc ma đạo sỹ mới có thể sử dụng.

Loại thang ma pháp này kém hơn thang máy ở kiếp trước, chẳng qua là dùng ma pháp làm động lực, từ đó có thể thấy được, trên thế giới nào cũng không thiếu người thông minh.

Đương nhiên, vì tài liệu và chế tác khó khăn, thứ này cũng không thông dụng.

Tiếu Ân mới thấy thứ này ở hai tòa ma pháp tháp.

Một cái tất nhiên là ở ma pháp tháp lớn nhất đại lục ở ma pháp tổng công hội, một cái còn lại là ở trong Công quốc Louis, trong ma pháp tháp của chính hắn.

Rất nhanh, hai người đi ra tầng thứ mười hai. Không cần Carpenter tiếp tục dẫn đường, Jonathan cũng đã chủ động xuất hiện bên trong.

Từ tầng mười một trở lên, cho dù là Carpenter cũng không thể ở lại thêm, hắn khom người thi lễ với Tiếu Ân và Jonathan, khúm núm theo đường cũ đi xuống.

- Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh tới ma pháp công hội.

Jonathan tươi cười

– Không ngờ đầu tiên là ngài đến gặp ta. Thật sự là làm cho ta cao hứng quá.

Tiếu Ân thầm cười khổ, nếu không phải đám người Sloppy Burger không ở đây, hắn thế nào cũng sẽ không nhớ đến Jonathan vốn không nhiều giao tình này.

Tuy nhiên, miệng hắn vẫn rất khách khí:

- Jonathan các hạ, ngài và Salt các hạ là nhân chứng khi ta tiến giai ma đạo sĩ, điều này đương nhiên ta sẽ không quên.

Hai mắt Jonathan hơi sáng lên:

- Đúng vậy, vinh quang này, ta cũng trọn đời khó quên.

Tiếu Ân nhìn bốn phía, cười hỏi:

- Dường như ngài đã biết trước là ta sẽ tới đây?

- Đúng vậy, cái tin ngài đến tìm ta đã được thông tri tới ta từ trước. Hơn nữa còn thông tri cho cả Paxton phó hội trưởng đại nhân. Chờ một lát nữa tự ngài ấy sẽ tới gặp ngài.

- Paxton phó hội trưởng?

Tiếu Ân kinh ngạc.

Hắn cũng không có quan hệ gì với phó hội trưởng. Hơn nữa, theo trí nhớ của hắn, khi đó dường như vị phó hội trưởng các hạ này và Sloppy Burger và Scar còn có một ít mâu thuẫn. Không rõ hắn muốn gặp mình làm gì?

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, đã vào đến trong phòng Jonathan.

Là một ma đạo sĩ, hắn được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.

Sự lộng lẫy trong phòng tuy không thể so sánh với sự tinh xảo khéo léo của các Tinh linh, nhưng lại cảm thấy một sự cổ kính, so với ma pháp tháp của Tiếu Ân không kém chút nào.

Jonathan nhìn thoáng qua Vô Danh bên cạnh Tiếu Ân, thầm cảm thấy vài phần kinh ngạc.

Ma lực dập dờn quanh người Bạch Toàn Phong không cần nói đến, cảm giác cường đại sâu thẳm như đại dương này, khiến bất cứ kẻ nào cũng không dám có nửa phần ý nghĩ khinh thường hắn trong đầu.

Nhưng Vô Danh không giống như thế, cảm giác sự tồn tại của hắn hoàn toàn tương phản với Bạch Toàn Phong, quả thực có thể nói là gần như không thấy.

Bình thường, người không hề có ma pháp dao động trên người như thế, bất kể thế nào cũng không có khả năng đặt chân lên tầng mười một trở lên của ma pháp tháp tổng công hội.

Nhưng hôm nay, mọi người thấy Tiếu Ân đưa hắn tới, đều làm như không thấy. Cái này cũng chứng tỏ, quy định của ma pháp công hội kỳ thật cũng có trường hợp đặc biệt, trước mặt cường nhân, chỉ là để trang trí thôi.

- Jonathan các hạ, tình hình chiến đấu hiện tại của chúng ta và đại lục người da đen thế nào rồi?

Tiếu Ân vừa ngồi xuống đã hỏi ngay chính sự.

Jonathan sang sảng cười:

- Tiếu Ân các hạ, ngài hoàn toàn có thể yên tâm, Hoàng Kim đại lục chúng ta và ma pháp sư đại lục phía nam liên quân đã vững vàng áp chế các pháp sư da đen.

Trên mảnh đất năm trăm ki lô mét vuông ngoài vùng duyên hải, chỉ cần chờ tháng sau chiến hạm xuất phát, có thể đưa quân đội sang đó cuồn cuộn không ngừng.

Lòng Tiếu Ân cả kinh:

- Đại lục phía nam cũng tham gia?

- Đúng vậy, ở đại lục phía Nam, ngoài Á long, Nhân loại, thú nhân, còn có người lùn đều đã được động viên toàn bộ. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ phái quân đội bình thường tiến hành vượt biển đổ bộ tham chiến.

Tiếu Ân hơi nhíu mày, nghe được tin này, tâm tình hắn thực ra chả phấn chấn chút nào, thậm chí ngược lại còn thấy khủng hoảng.

Hắn mơ hồ cảm thấy, trong chuyện này có gì đó tồn tại mà hắn nhìn không ra. Sau lưng ba đại lục, khẳng định sẽ có một hoặc nhiều đôi tay ở phía sau thúc đẩy tất cả.

Tuy nhiên, tất cả những điều này cũng chẳng có quan hệ quá lớn với mình, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, ngàn vạn lần không bị cuốn thật sâu vào cơn lốc chiến tranh này là được.

Nói chuyện một lúc nữa, Tiếu Ân cuối cùng cũng hiểu toàn bộ tình hình hiện tại.

Đám người Slopp Burger quả nhiên không làm cho người ta thất vọng. Dưới sự cố gắng của bọn họ, phạm vi thế lực đã mở rộng đến tám trăm ki lô mét vuông quanh khe sâu, lại đả thông vài tuyến đường biển.

Tuy nhiên, càng an toàn hơn là trong phạm vi gần năm trăm ki lô mét vuông đó, tất cả người dân da đen bình thường đều đã rút lui, để lại một mảnh đất hoang vu.

Mà ngày chiến hạm xuất phát đã quyết định là vào tháng tới.

Tuy Jonathan nói thoải mái, nhưng những dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết khẳng định suốt quá trình đó đã phải chiến đấu rất gian khổ, có thể chỉ trong nửa năm thời gian mở ra được phạm vi an toàn lớn như thế tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Jonathan cũng có chút hâm mộ đám người Salt có thể tới đại lục người da đen chiến đấu, và nói với Tiếu Ân, tháng sau hắn cũng sẽ theo thuyền đi cùng, là một trong các pháp sư hộ tống.

Nghe được giọng nói phấn khích của hắn, Tiếu Ân thật sự không hiểu vì sao hắn lại có hứng thú với trận chiến tranh vô nghĩa này đến thế. Chẳng lẽ không sợ nguy hiểm sao?

Đang lúc hắn muốn hỏi vấn đề khó hiểu này, ngoài cửa có một cỗ năng lượng dao động cường đại.

Năng lượng này cũng không có chút ác ý, chẳng qua là một hành động tìm hiểu trước khi hỏi ý tứ thôi.

Tiếu Ân và Jonathan nhìn nhau, lập tức hiểu Paxton phó hội trưởng các hạ đã thân chinh đến đây.

Paxton chỉ đến một mình. Khi hắn vào đến phòng này, cũng không phóng thích khí tức mãnh liệt gì, chỉ có điều trên hai con mắt sáng như hai viên đá quý khảm trên mặt ấy, ẩn chứa biết bao nhiêu sắc thái như biển xanh bao la.

Tiếp xúc với ánh mắt này, dường như có thể bị hắn nhìn thấu hết thảy.

Khóe mắt Tiếu Ân hơi giương lên, tất nhiên hắn có thể nhìn ra, đây không phải là ma pháp gì của Paxton phóng thích ra, mà là có biến hóa tự nhiên nào đó sinh ra trong cơ thể hắn, nên mới khiến ánh mắt có được sắc thái thần kỳ đến vậy.

Có biến hóa này có lẽ vì ma pháp đặc biệt nào đó hắn tu luyện, cũng có thể do hắn dùng dược phẩm ma pháp thần kỳ nào đó.

Tóm lại, trong thế giới ma pháp, có nhiều khả năng mà đoán lắm.

Paxton vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, dường như không biết hậu bối Godwin của mình và Tiếu Ân có mâu thuẫn một chút nào.

Thực ra điều này không đáng gì, bởi vì cho tới bây giờ Tiếu Ân cũng không thèm đặt gã ma đạo sĩ công tử bột kia vào mắt.

Bây giờ, ngoài Cửu tinh ma đạo sĩ hắn còn có tâm kiêng kỵ, còn lại quả thật cũng không cần e dè bao nhiêu người.

- Tiếu Ân các hạ, chào mừng vào ma pháp công hội.

Paxton đi thẳng vào vấn đề chính, lấy ra một thứ đồ gì đó đưa cho hắn

– Cái huy chương này vốn đã nên sớm đưa cho ngài, nhưng ngài vẫn bế quan không ra, Tyrese đại nhân thậm chí còn không cho bất cứ kẻ nào đến gần được ma pháp tháp. Cho nên chỉ có chờ ngài xuất quan chúng ta mới đổi được.

Tiếu Ân cúi đầu nhìn, thì ra là một huy chương Cửu tinh ma đạo sĩ.

Hắn khẽ mỉm cười, gỡ huy chương Thất tinh trên người xuống, một lần nữa đeo lên tấm huy chương màu vàng đại biểu cho ma pháp sư mạnh nhất Hoàng Kim đại lục.

Đối với á long Tyrese và Bạch Toàn Phong, thứ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Cao thủ cửu tinh của bọn chúng cũng không phải dựa vào huy chương mà phân chia mạnh yếu. Thân là ma thú, bọn chúng đương nhiên là căn cứ vào khí tức và năng lượng dao động để phán đoán cấp bậc thực lực của nhau.

Huy chương của ma pháp công hội trong mắt chúng chỉ là một thứ đạo cụ ma pháp bình thường không dễ hỏng thôi.

Quả thật, từ khi thăng tiến, mỗi ma đạo sĩ đều nhận được một huy chương màu vàng. Huy chương này không chỉ để phân biệt thân phận, còn có một tác dụng phi thường quan trọng, là phong ấn ma pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.