Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 37: Q.5 - Chương 37: Vong linh thần tượng của dị đại lục




Lăng Bạch Thạch trầm giọng hỏi:

- Pohl Walde ngươi có thể chữa trị không?

Vu yêu quân vương lập tức lắc đầu, nói:

- Không được, ta không có nắm chắc.

- Thật sự không thể chữa trị sao?

Yidikalun chau mày, nói:

- Nếu ngay cả ma pháp truyền tống trận cũng không dùng được, ngươi để Dida bọn họ tới đây như thế nào, chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn bọn họ bay tới đây sao?

Vu yêu quân vương và U linh quân vương lập tức trầm mặc. Đây quả thật là một vấn đề, hơn nữa còn là một vấn đề rất lớn.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Tuy nhiên lúc này hắn lại không có khả năng như Mao Toại tự đề cử mình (1). Hắn tốt xấu gì cũng là một vị ma đạo sĩ, bị người ta khinh thường một lần cũng đã là quá đủ rồi.

Ánh mắt của Lăng Bạch Thạch cuối cùng chuyển qua người Tiếu Ân. Có lẽ năm tháng trở thành âm hồn đã quá lâu, cho nên khiến hắn trở nên chết lặng, ngay cả sự tồn tại của Tiếu Ân cũng suýt chút nữa quên mất.

- Tiếu Ân các hạ. Ngài vừa rồi nói có thể chữa trị hệ thống phòng ngự của toàn bộ đảo. Như vậy có thể sửa chữa ma pháp trận không.

Pohl Walde hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lăng Bạch Thạch, ngươi trước tiên xem tuổi của hắn rồi nói sau.

Lăng Bạch Thạch có chút ngẩn người. Trên người U linh quân vương lập tức xuất hiện một đạo hào quang màu xanh. Đạo hào quang này vòng quanh người Tiếu Ân một vòng, khi Tiếu Ân còn chưa có cảm giác gì đã rụt trở lại.

Trong lòng Tiếu Ân rùng mình, những vong linh này quả nhiên là không thể khinh thường. Năng lượng của bọn họ sử dụng không ngờ khiến hắn không thể cảm ứng.

Một U linh quân vương cũng đã có năng lực cường hãn như vậy. Vậy Vu yêu quân vương được xưng là đứng đầu mười hai quân vương khẳng định là đã sớm sử dụng qua loại năng lực tương tự.

- A! Tiếu Ân các… Ngươi không ngờ còn chưa qua năm mươi tuổi sao?

Thanh âm ngạc nhiên và thán phục của Lăng Bạch Thạch truyền đến. Hắn gật đầu nói:

- Ngươi quả thật là một vị tu luyện thiên tài. Ừ. Thiên tài trong nhân loại quả nhiên là nhiều nhất trong tất cả các chủng tộc.

Sau khi nói những lời này, hắn không còn đề cập đến chuyện để Tiếu Ân đi sửa chữa truyền tống trận nữa.

Bất đắc dĩ gãi gãi đầu, Tiếu Ân rốt cuộc có chút hiểu được tâm tư của hai vị quân vương này.

Đối với nhân loại mà nói, không đến năm mươi tuổi có thể đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, đã là một chuyện vô cùng tài ba. Tuy nhiên ngay cả là nắm giữ ma pháp thiên phú trong thiên hạ không người sánh kịp, như vậy cũng nhất định cần phải đem toàn bộ tinh lực đều tập trung vào trong đó mới có thể đạt được.

Mà nếu đem toàn bộ tinh lực đều tập trung vào tu luyện, tự nhiên là không có khả năng phân tâm làm chuyện khác.

Cho nên khi mọi người biết tuổi của Tiếu Ân thì ngay cả Yidikalun cũng không tin tưởng hắn còn sở trường về chế tạo và bố trí ma pháp trận.

Ánh mắt chuyển động ở trên người mấy người bọn họ một lúc, Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bên trong đảo.

Sắc mặt của Yidikalun khẽ biến, vội vàng hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, ngươi muốn đi đâu?

Tiếu Ân cũng không quay đầu lại nói:

- Trong đảo không phải có hắc quỷ pháp sư sao. Ta có oán thù với bọn chúng, tìm bọn chúng tính toán.

Thân mình Lăng Bạch Thạch phất phơ một cái, lấy một loại phương thức giống như bị gió lay động đi tới bên người Tiếu Ân. Một đóa u hỏa bích lục từ trên người hắn phân ra, điểm u hỏa ấy chậm rãi bay về phía Tiếu Ân.

Tiếu Ân lạnh lùng nhìn điểm u hỏa ấy, cũng không có ý tứ ngăn cản.

Quả nhiên, điểm u hỏa này sau khi bay tới vai của Tiếu Ân thì dừng lại, Lăng Bạch Thạch chậm rãi nói:

- Cường giả trẻ tuổi trong nhân loại. Đây là tín vật của ta, ở trên Vong Linh đảo tất cả vong linh đều sẽ trở thành bằng hữu của ngươi, cho ngươi ở trong này không có trở ngại.

Trên mặt Tiếu Ân rốt cuộc lộ vẻ tươi cười. Có thứ này trên người, ít nhất hắn không cần lo lắng nguy hiểm đến từ các vong linh.

Về phần Tiếu Ân có đánh chủ ý với các vong linh hay không, đó lại là một chuyện khác.

Hướng về phía Yidikalun khẽ phất tay, Tiếu Ân bước nhanh hơn, trong phút chốc đã đi vào trong đảo.

- Người thanh niên này, thật sự là sứ giả của Dida sao?

Pohl Walde sau khi nhìn Tiếu Ân biến mất không khỏi dò hỏi.

- Đúng. Quan hệ của hắn và Dida rất tốt, tuy nhiên…

Yidikalun cười khổ:

- Hắn là một quái thai, mấy năm trước khi gặp hắn. Hắn mới là một tên nhất tinh ma pháp sư. Nhưng không đến mười năm, hắn không ngờ đã tiến giai đến ma đạo sĩ, thật sự là không thể tin nổi.

- Mười năm?

Hai vong linh gần như đồng thời kêu lên kinh hãi. Bọn họ mặc dù là vong linh, nhưng cũng là tồn tại đứng đầu trong vong linh, nắm giữ trí tuệ cũng không kém hơn nhân loại chút nào, tự nhiên hiểu được trong vòng mười năm trở thành ma đạo sĩ rốt cuộc đại biểu cái gì.

- Hoàng kim vương giả. Ngài không có nhớ nhầm chứ?

Lăng Bạch Thạch khó có thể tin hỏi.

Yidikalun cũng không để ý đối với sự hoài nghi của hắn, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không thể tin được:

- Ta hy vọng là ta đã nhớ lầm. Nhưng lý trí của ta nói cho ta biết, đây hết thảy đều là sự thật.

Ánh mắt của Pohl Walde đột nhiên sáng lên:

- Thực lực của hắn tăng lên nhanh như vậy. Chẳng lẽ ở trong cơ thể hắn có huyết mạch của thần?

Yidikalun do dự một lát, nói:

- Ta cũng không biết trong cơ thể hắn có tồn tại huyết mạch của thần hay không. Tuy nhiên hắn từ địa phương kia đi ra.

- Địa phương nào?

Lăng Bạch Thạch kinh ngạc hỏi.

Yidikalun chậm rãi mở miệng phun ra bốn chữ (chính là – vùng đất tử vong).

Pohl Walde và Lăng Bạch Thạch rốt cuộc biến sắc. Bọn họ nhìn về phía Tiếu Ân rời đi. Trong lòng hai vị vong linh quân vương ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Tiếu Ân cũng không để ý đến những chuyện xảy ra phía sau hắn. Nếu mấy người được gọi là thập nhị quân vương thấy hắn chướng mắt. Như vậy Tiếu Ân vừa lúc tách khỏi bọn họ. Dù sao đối với Tiếu Ân mà nói, mục đích chủ yếu đến nơi này chính là gặp cốt long. Đương nhiên, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với bảo vật thần bí trong lời của cốt long. Thực không biết là dạng bảo vật gì lại khiến cốt long cũng bị động dung.

Nhiều nhất trên Vong Linh đảo, khẳng định là vong linh. Hơn nữa những vong linh này cổ quái hiếm thấy này khác nhau rất lớn so với sự tưởng tượng của Tiếu Ân. Các loại u linh, khô lâu, cương thi, hắc võ sĩ, vong linh kỵ sĩ, vu yêu không phải là ít.

Những vong linh này có chung sống hòa thuận, lại có chinh phạt lẫn nhau. Chẳng qua khi Tiếu Ân xuất hiện ở trước mặt bọn chúng, cũng không có một vong linh nào dám tới gần hắn.

Mặc dù một nhân loại ở trong mắt những vong linh này rõ ràng không thể nghi ngờ là một bữa ăn ngon miệng. Nhưng một khi tiếp cận Tiếu Ân trong vòng mười thước, những vong linh này có thể cảm ứng được rõ ràng uy nghiêm của quân vương tản ra từ trên người Tiếu Ân.

Ở dưới áp bách của khí thế uy nghiêm này, tất cả những vong linh này căn bản không dám tới gần Tiếu Ân, càng không cần nói đi lên thương tổn hắn.

Đến lúc này, Tiếu Ân mới xem như yên tâm xuống, có một chút tin tưởng đối với lời nói của vị quân vương kia.

Tuy nhiên, sau khi thả lỏng tính cảnh giác, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, mình không ngờ có một chút cảm giác ghê rợn. Dù sao hắn cũng là một nhân loại, đột nhiên tiến vào trong thế giới nơi nơi đều là vong linh, khẳng định sẽ không quá thích ứng.

Mặc dù hắn biết đây là một thế giới ma pháp, nhưng bất kể đổi lại là ai nhìn thấy cảnh vong linh đầy đất, có lẽ đều có cảm giác như hắn.

Đây cũng không liên quan tới dũng khí, mà có liên hệ nhất định với thẩm mỹ quan của nhân loại.

Đặc biệt khi nhìn đến một số cương thi thiếu chân cụt tay, thân thể thối rữa đang tập tễnh di động, thì cái loại cảm giác gần như muốn nôn mửa càng nồng đậm hơn.

Càng xâm nhập sâu vào Vong Linh đảo loại cảm giác này càng gia tăng. Khi ở bên ngoài Vong Linh đảo, hắn còn có thể chịu được. Nhưng sau khi càng xâm nhập vào sâu, đặc biệt khi hắn một mình một chỗ, sẽ rất khó khống chế biến hóa tâm lý của mình.

Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, trong không khí nơi này cũng tràn đầy một loại hương vị của tử thi, gần như khiến hắn phun ra tại chỗ.

Vội vàng gia trì cho mình một ma pháp vòng phòng hộ, lúc này mới cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Ma pháp vòng phòng hộ quả thật là công cụ tốt nhất của ma pháp sư. Ma pháp sư sử dụng ma pháp này, chẳng những có thể chịu được áp lực ở chỗ sâu trong biển rộng, đẩy nước biển ra hai bên người, ngay cả không khí hư thối vừa rồi kia dường như đều có thể xua đuổi ra bên ngoài.

Do dự một chút, Tiếu Ân cũng không nghĩ đi dạo ở trong cái xác rùa này, bởi vì thứ này thật sự là rất chọc người chú mục.

Trong lúc đó tâm niệm khẽ động, một cỗ năng lượng trong nháy mắt tiến vào trong não hải của hắn, cùng tinh thần ý thức hợp thành một thể.

- Nhất Hào, bắt đầu nén ép.

Theo mệnh lệnh của Tiếu Ân, ma pháp vòng phòng hộ quanh người hắn nhanh chóng thu hẹp, đến lúc cách người hắn ba thước mới ngừng lại.

Không chỉ như vậy, ánh sáng của vòng phòng hộ cũng trở nên ảm đạm, ngay cả chú ý quan sát cũng rất khó phát hiện ra manh mối gì.

Khóe miệng Tiếu Ân lộ ra một tia mỉm cười. Sau khi hắn và Nhất Hào hợp thể, cũng thành thục năng lực nén ép ma pháp nguyên tố hơn. Ma pháp vòng phòng hộ trên người nhìn như rút nhỏ lại. Nhưng thực tế năng lực phòng hộ của nó lại đề cao mấy lần. Nếu lúc này hắn gặp lại Griffin và lọt vào vòng tấn công của hơn trăm viên hỏa cầu nén ép kia, như vậy Tiếu Ân thậm chí căn bản còn không cần để ý tới. Bởi vì hắn có lòng tin mãnh liệt, viên hỏa cầu nén ép kia tuyệt đối không thể công phá vòng phòng hộ nén ép trên người hắn.

Sau khi giải quyết vấn đề này, tâm tình của Tiếu Ân lập tức rất là sảng khoái.

Khi hắn đang muốn thông qua đồng hưởng của linh hồn liên hệ với cốt long, đột nhiên cảm ứng được hai đạo năng lượng dao động rất nhỏ từ phía xa truyền đến.

Đạo năng lượng dao động này cực kỳ mịt mờ, nếu chỉ có một mình Tiếu Ân chỉ sợ còn chưa chắc có thể phát hiện. Nhưng lúc này có Nhất Hào hợp thể. Bất kể là năng lượng dao động nhỏ nào chỉ cần xuất hiện qua, thì khẳng định không thể tránh được sự phân hình của nó. Cho nên Tiếu Ân lập tức đã phát giác.

Ánh mắt của hắn sáng lên. Ma pháp vòng phòng hộ trên người thu liễm tốt hơn. Đồng thời, thân hình hắn khẽ động, đi tới phía sau một cự thạch, khí tức trên người trong nháy mắt cũng đã biến mất.

Ẩn nặc thuật, đây mới là ẩn nặc thuật chân chính. Kế thừa ẩn nặc thuật siêu cấp của cốt long, chỉ cần hắn bảo trì ở trạng thái yên lặng thì không có khả năng bị người phát hiện.

Hết thảy trước mắt dường như là có chút mơ hồ. Nhưng trình độ của loại mơ hồ này cũng tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên thi triển siêu cấp ẩn nặc thuật, ít nhất không có mất cảm giác chân thật.

Tiếu Ân biết, đây là bởi vì liên quan với thực lực tăng vọt của hắn. Nếu có một ngày, thực lực của hắn có thể đạt tới ngàn năm truyền kỳ. Như vậy khi hắn thi triển siêu cấp ẩn nặc thuật này, thậm chí còn có thể di động thân hình.

Một lát sau, hai người lặng yên vô tức đi tới. Nhìn màu da trên người bọn họ, chính là hắc quỷ pháp sư đi lên Vong Linh đảo.

Hai hắc quỷ pháp sư này trên đường đi thật cẩn thận, giống như đang tìm vật gì đó.

Hơn nữa ở trên người bọn họ có một loại vòng năng lượng phòng hộ thần kỳ màu đen. Chính là bởi vì dưới sự bảo hộ của loại vòng phòng hộ này, cho nên các vong linh khắp nơi không ngờ vẫn chưa công kích bọn họ.

Trên mặt Tiếu Ân lộ ra một chút ánh sáng khác thường. Hắn đã nhìn ra, uy lực của vòng phòng hộ năng lượng này mặc dù không lớn, nhưng lại có một loại công hiệu đặc biệt. Phàm là sinh vật ở trong vòng phòng hộ đều có một tầng màu sắc bảo vệ, ở trong mắt những vong linh này, những người có vòng phòng hộ hắc sắc này chính là đồng bạn của chúng.

Loại thủ đoạn có thể tránh né vong linh này phải cao minh hơn so với người bình thường. Mặc dù còn chưa đạt tới công hiệu cường đại như tín vật của vong linh quân chủ, nhưng ở trên Vong Linh đảo đã không thể nghi ngờ là một đạo bùa hộ mệnh cường đại.

Mắt nhìn hai hắc quỷ pháp sư này, Tiếu Ân đã biết tu vi của bọn họ. Hai người này chỉ là nhất, nhị tinh ma pháp sư bình thường mà thôi.

Bọn họ có thể đi lại trên Vong Linh đảo, xem ra chính là nhờ vòng năng lượng phòng hộ hắc sắc thần kỳ này.

Trong lòng hắn một ý niệm chuyển động nhanh chóng, nếu có thể học được loại thủ đoạn chuyên môn đối phó vong linh này, cũng là một chuyện vô cùng tốt.

Thân hình hắn khẽ động đã xuất hiện ở phía sau hai hắc quỷ pháp sư này.

Động tác của hắn nhẹ nhàng không tiếng động, ngay cả một chút gió cũng không có. Hai hắc quỷ pháp sư này căn bản là không có cảm giác gì.

Tiếu Ân cũng không khách khí với bọn chúng, vươn hai tay ra, nhẹ nhàng vỗ một cái vào gáy của bọn họ. Hai hắc quỷ pháp sư này lập tức hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Thủ đoạn đối phó ma pháp sư tốt nhất, thực ra cũng không phải là ma pháp, mà là vật lý đả kích.

Tuy nhiên đây cũng chỉ là biện pháp đối phó với ma pháp sư cấp thấp. Nếu tu vi đạt tới trình độ như Tiếu Ân, làm sao có khả năng bị người đến ngay bên người mà không phát giác chứ.

Hơn nữa tất cả ma pháp sư cao cấp đều có mấy thủ pháp thuấn phát chuyên môn đối phó với thủ đoạn công kích vật lý. Cho dù là muốn đánh lén, trên cơ bản cũng quyết không có khả năng.

Kéo hai hắc quỷ pháp sư này tới một bên, Tiếu Ân lục tìm trên người bọn họ, lập tức tìm được hai cái quyển trục nho nhỏ dán trên ống tay áo của bọn họ.

Kiểu dáng của loại quyển trục này nhỏ hơn rất nhiều so với quyển trục bình thường. Cường độ năng lượng trên mặt cùng không cường đại, nhưng bên trong cấu tạo vô cùng cao minh, ngay cả lấy thực lực trước mắt của Tiếu Ân cũng nhìn không ra.

Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không nóng nảy. Tinh thần ý thức của hắn đắm chìm trong hai quyển trục này, ghi chép lại toàn bộ tuyến lộ đồ trên mặt.

Cấu tạo của những tuyến lộ đồ này là kiểu lập thể (giống bản vẽ 3D), kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp. Nếu đổi lại là một ma pháp sư khác, cho dù là cường giả giống như Dida, cũng đừng mơ tưởng nhìn ra chút manh mối nào. Nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, kết cấu đồ phức tạp hơn nữa hắn cũng sẽ không đặt trong mắt.

Ngay cả tuyến lộ kết cấu đồ của thuấn gian truyền tống có liên quan tới không gian và thời gian mà Nhất Hào đều có thể thôi diễn ra, thì càng không phải nói tới một điểm khó khăn này.

Đương nhiên, đây cũng là do Tiếu Ân nắm giữ ma pháp vong linh hệ. Nếu hắn một khiếu không thông đối với ma pháp vong linh hệ, như vậy cho dù bản lĩnh của Nhất Hào có lớn hơn nữa, cũng đừng hòng giải khai đáp án trong đó.

Khẽ nhắm hai mắt lại, để Nhất Hào lấy tiềm ý thức ký lục pháp ghi chép lại lộ tuyến đồ trong đó.

Nếu như trước kia, hắn dù sao cũng phải tiến vào Nhất Hào không gian mới có thể hoàn thành việc này. Nhưng sau khi tấn thăng ma đạo sĩ, công năng của Nhất Hào tăng cường trên diện rộng, đã có thể trực tiếp hư cấu ra một không gian nhỏ trong đầu Tiếu Ân, về phần tiềm ý thức độc thủ pháp càng không cần phải nói.

Sau khi hoàn thành việc này, Tiếu Ân mở hai mắt, nhìn hai kẻ đáng thương hôn mê trên đất, không khỏi có chút do dự.

Lúc này quyển trục trên người bọn họ đã bị Tiếu Ân lấy. Nếu như thả bọn họ, khẳng định sẽ lọt vào vây công của vong linh xung quanh. Với tu vi của bọn họ xuất hiện ở trong này, như vậy khẳng định là kết cục thập tử vô sinh.

Than nhẹ một tiếng, nếu là thế lực đối địch, vậy cũng không thể nói gì hơn rồi.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, hai người này thực lực kém cỏi như vậy, nhưng vì sao phải mạo hiểm đến Vong Linh đảo chứ?

Chẳng lẽ chỉ bằng hai quyển trục thần bí này đã đủ làm cho bọn họ yên tâm như vậy. Hơn nữa bọn họ dọc theo đường đi đều cẩn thận từng chút một, dường như đang tìm kiếm cái gì…

Trong lúc tâm niệm chuyển động, Tiếu Ân ma xui quỷ khiến cứu tỉnh một người trong đó.

Tên hắn quỷ pháp sư kia vừa mới tỉnh lại, lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, trong thanh âm tràn đầy hoảng sợ. Mắt hắn nhìn bốn phía, xí xố nói mấy câu.

Tiếu Ân nhíu mày, tên này rốt cuộc nói cái gì đây, hắn nghe nhưng không hiểu.

Tuy rằng sau khi tấn thăng ma đạo sĩ, đã có một loại phương pháp để hắn sử dụng lực lượng tinh thần làm cầu nối tới giao lưu. Nhưng đáng tiếc chính là, hắn vừa mới tấn thăng thành công không bao lâu cũng không có cố ý đi học tập loại pháp thuật này.

Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, Tiếu Ân lấy từ trong vòng cổ không gian lấy ra một sợi dài kỳ dị.

Đây là sợi tóc mà pháp sư Lâm Mai trong bộ tộc American tặng cho hắn. Trên mặt có diệu dụng thần kỳ, ma pháp sư cấp thấp có thể thông qua nó tiến hành câu thông trên phương diện tinh thần.

Buộc một đầu sợi tóc lên người tên hắc quỷ pháp sư mới tỉnh lại, Tiếu Ân cầm lấy đầu kia.

Hắn vừa mới cầm lấy đã nghe được thanh âm căm giận của đối phương truyền đến:

- Ngươi đánh lén, không công bằng.

Tiếu Ân đột nhiên bật cười, không nghĩ tới hắc quỷ pháp sư này lại giống với những pháp sư học viện phái của đại lục trung tâm. Ngay cả là ở trên chiến trường, vẫn như trước coi trọng cái gì chủ nghĩa công bằng.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, ném ra một cái Tù Cấm thuật.

Bởi vì thực lực của hai bên thật sự cách nhau quá xa. Cho nên một khi thi triển ma pháp này, tên hắc quỷ pháp sư này đừng nói là không thể cử động mà ngay cả ma lực toàn thân dường như đều đọng lại.

Lần này, sắc mặt của hắc quỷ pháp sư lập tức đại biến, trong ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân tràn đầy sợ hãi.

Làm một gã ma pháp sư, hắn đương nhiên hiểu được làm như vậy cần thực lực cường đại như thế nào. Hắn rốt cuộc hiểu được, Tiếu Ân cho dù không đánh lén cũng có thể dễ dàng bắt hai người bọn họ lại

Cảm ứng được vẻ kiêu ngạo của đối phương trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Ức hiếp tiểu nhân vật như vậy, đối với hắn mà nói, cũng không có gì đáng đắc ý.

- Ngừng nói, các ngươi đến nơi này muốn làm gì?

Tiếu Ân hỏi thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt của hắc quỷ pháp sư lóe ra vẻ thất kinh, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện cổ quái như vậy. Trong tay hai người đều có một sợi dây, mà thông qua sợi dây này không ngờ có thể cảm ứng được suy nghĩ trong lòng đối phương. Loại thủ đoạn này, chẳng phải là đã biến thành ác ma.

Thực ra đây cũng là do thực lực của hắc quỷ pháp sư này quá mức kém cỏi. Nếu đổi lại là ma đạo sĩ, thì tuyệt đối sẽ không có loại suy nghĩ này.

Tuy nhiên chính là vì thực lực của hắn quá yếu, cho nên mới để Tiếu Ân cảm ứng được suy nghĩ trong đầu hắn.

Một vài hình ảnh thông qua sợi tóc truyền tới trong đầu Tiếu Ân.

Một toàn cung điện thật lớn, gần như che lấp mặt trời đứng ở bên trong một sơn cốc u ám.

Cả dãy núi dường như đều hòa hợp nhất thể với tòa cung điện lớn này. Tầm mắt không ngừng tiến về phía trước. Rất nhanh, một tượng đá đồng dạng rất lớn, quả thực chính là điêu khắc toàn bộ trên vách núi xuất hiện ở trước mắt Tiếu Ân.

Đây là một tượng đá tràn đầy uy nghiêm.

Đúng vậy, mặc dù chỉ là một đoạn trí nhớ ngắn, mặc dù chỉ là một bức thần tượng không có sinh mạng. Nhưng sự trùng kích nó tạo ra đối với Tiếu Ân vẫn như trước cường đại không gì sánh được.

Đặc biệt ở trong trí nhớ khi Tiếu Ân nhìn thấy cặp mắt vĩ đại của thần tượng kia, trong lòng lập tức khó chịu giống như bị cự chùy vạn cân đập qua.

Hắn nhanh chóng buông sợi tóc trong tay ra, tinh thần ý thức gần như đồng thời tách khỏi hắc quỷ pháp sư.

Tiếu Ân thở dốc từng ngụm từng ngụm, rốt cuộc bất chấp mùi hư thối bao trùm nơi này. Nếu như so sánh với tấn công vừa lọt vào thì mùi không khí của nơi này quả thực đúng là chuyện nhỏ không đáng kể.

Tên hắc quỷ pháp sư kia nhìn Tiếu Ân không hiểu ra sao. Hắn làm sao cũng không hiểu, người này vì sao lại có hành động cổ quái như vậy.

Một lát sau, Tiếu Ân rốt cuộc bình tĩnh lại. Sắc mặt hắn âm tình bất định, trong lòng vô cùng vui mừng, may mắn mình không đánh chết tên kia, nếu không thật đúng là đã bỏ lỡ đoạn tin tức trọng yếu này.

Từ việc vừa mới trải qua, cùng với tượng đá xuất hiện trong đầu của hắc quỷ pháp sư, Tiếu Ân đã thu được một tin tức cực kỳ rung động.

Vong linh ma pháp ở trên tinh cầu này thực ra cũng không phổ biến. Bởi vì người có được vong linh thiên phú thật sự là rất hiếm thấy, ngay cả là so với ma pháp sư không gian hệ cũng phải ít hơn một chút. Nhưng ở bên kia biển rộng, trên một đại lục toàn da đen, không ngờ lại phát hiện một tòa cung điện vong linh. Mà càng khiến người khác kinh hãi chính là, tòa cung điện này không ngờ vẫn phát huy tác dụng thần ân như trước.

Nói cách khác, Tiếu Ân vừa rồi thông qua trí nhớ của hắc quỷ pháp sư nhìn thấy lại là thần tượng. Thần tượng chân chính, hơn nữa thần lực trên thần tượng còn chưa biến mất.

Tên hắc quỷ pháp sư kia mặc dù trực tiếp nhìn thấy thần tượng. Nhưng bởi vì tu vi của hắn thực sự quá kém, cho nên chỉ có thể cảm ứng được sự cường đại của thần tượng, nhưng lại không biết thần tượng này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Cho nên sự trùng kích hắn chịu thậm chí còn kém xa Tiếu Ân chỉ gián tiếp nhìn thấy thần tượng.

Trong lúc nhất thời, tâm của Tiếu Ân lập tức trầm xuống.

Nếu như để hắc quỷ đại lục tiếp tục phát triển thần tượng. Như vậy uy hiếp thực sự quá lớn đối với phiến đại lục của hắn.

Chẳng qua nói thật, loại chuyện này dường như cũng không phải Tiếu Ân có thể quan tâm. Cho dù là trời sụp xuống, cũng sẽ có người gánh, còn không tới phiên hắn lo lắng vì tương lai của phiến đại lục này.

Bình định tâm tình một chút, Tiếu Ân một lần nữa cầm sợi tóc lên, tiếp tục cảm ứng.

Lúc này hắc quỷ pháp sư đã bình tĩnh rất nhiều, suy nghĩ của hắn không còn chuyển tới chỗ thần tượng kia. Tuy nhiên dần dần, lại để Tiếu Ân biết được mục đích tới đây của bọn họ.

Ở hơn mười năm trước, trên hắc quỷ đại lục đã phát hiện vong linh cung điện. Sau đó, đại lượng cao thủ trên đại lục đều tiến vào trong đó, đồng thời tiến hành nghiên cứu. Một năm trước, cao thủ đệ nhất trên đại lục đột nhiên hạ lệnh tiến quân Vong Linh đảo.

Đương nhiên, nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải tấn công Vong Linh đảo, mà là muốn bắt những vong linh sinh vật cao cấp trên Vong Linh đảo.

Có rất nhiều tinh cấp hắc quỷ pháp sư bình thường như hai tên này đều tiến vào Vong Linh đảo. Bọn họ cũng không phải là lực lượng chiến đấu chính, mà chỉ là làm thăm dò, truyền tin tức, cùng với thu thập tàn cục hoặc làm bia đỡ đạn.

Chẳng qua ngược lại, những thứ bọn họ đạt được cũng tuyệt đối không ít, đã đủ để những pháp sư cấp thấp này chấp nhận mạo hiểm thật lớn tiến vào nơi này tìm kiếm con mồi.

Một khi bọn họ phát hiện sinh vật vong linh cấp cao sẽ sử dụng phương thức đặc thù thông tri đến cao thủ phía sau. Về phần săn bắt chân chính đương nhiên là do những cao thủ đến hoàn thành.

Thu hồi sợi tóc trong tay người kia, trong mắt Tiếu Ân lộ vẻ kinh ngạc.

Thật sự là không nghĩ ra, mục đích của những hắc quỷ pháp sư cao cấp này không tiếc trả giá đắt cũng muốn thu thập cao cấp vong linh sinh vật để làm gì.

Mơ hồ, Tiếu Ân biết khẳng định có liên quan với thần tượng mới phát hiện. Nhưng rốt cuộc có quan hệ gì, vậy đã không phải hắn có thể đoán được. Về phần hai hắc quỷ pháp sư trước mắt này, căn bản chính là bia đỡ đạn cấp thấp nhất, đương nhiên càng không có khả năng biết bí ẩn trong đó.

Đột nhiên, Tiếu Ân khẽ nghiêng đầu một chút. Hắn lại lần nữa cảm ứng được, ở phía hai hắc quỷ pháp sư này tới dường như lại có một số người lại đây.

Ở trên Vong Linh đảo, Tiếu Ân cũng không dám tùy tiện phóng ra tinh thần ý thức mà không hề giữ lại.

Nếu hắn làm như vậy, tất nhiên có thể quan sát tình huống trong phạm vị trăm dặm. Nhưng ngược lại, hắn cũng sẽ bị các pháp sư cao cấp cảm ứng được phương vị của hắn. Lúc này trên Vong Linh đảo dường như có không ít hắc quỷ pháp sư cao cấp. Ngay cả là Lăng Bạch Thạch là vong linh quân chủ cũng không dám làm như vậy, càng không cần phải nói Tiếu Ân. Hơn nữa cảm ứng toàn bộ động tĩnh trong phạm vi trăm dặm thật sự là một việc cực kỳ hao phí lực lượng tinh thần. Ở dưới tình huống như hiện nay, cũng không có người nào làm như vậy.

Cho nên mãi đến khi những người này gần tới nơi, Tiếu Ân mới tách bọn họ và vong linh sinh vật xung quanh ra.

Tiếu Ân vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn một cái trên cổ của tên hắc quỷ pháp sư thanh tỉnh kia, tên kia lập tức hôn mê đi. Tiếu Ân đem hai người này để sau tảng đá lớn, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, một hắc quỷ pháp sư gầy gò chậm rãi đi tới.

Tên hắc quỷ pháp sư này không ngờ đã có tu vi đại ma pháp sư, đại khái tương đương với Lewis. Tuy nhiên nó về hình thể thì phải kém quá xa.

Sau khi đi tới phía sau tảng đá lớn, đầu tiên mắt hắn nhìn thấy hai hắc quỷ pháp sư dưới chân của Tiếu Ân.

Người này lập tức đại biến sắc mặt. Trên người hắn chợt xuất hiện một ma pháp vòng phòng hộ thực chất, sau đó một đạo ma pháp quang tuyến ẩn chứa năng lượng cường đại đánh tới Tiếu Ân.

Tiếu Ân cười lạnh một tiếng. Hắn căn bản là không có di động chút nào, mặc cho đạo ma pháp quang tuyến này đánh lên trên người hắn.

Ma pháp vòng phòng hộ gần như dán sát làn da kia chợt sáng lên một chút. Hơn nữa chỉ có chỗ bị bắn trúng mới sáng lên trong nháy mắt mà thôi, cũng đã tiêu hao năng lượng của ma pháp quang tuyến kia gần như không còn.

Nhìn thấy một cảnh tượng kinh người này, tên hắc quỷ pháp sư này lập tức sắc mặt xám như tro tàn.

Chỉ có ở dưới tình huống thực lực chênh lệch không thể bù lại mới xuất hiện kết quả như vậy. Tên hắc quỷ pháp sư này không cần nghĩ ngợi lại một lần nữa phát động một đạo ma pháp quang tuyến.

Mặc dù đạo ma pháp quang tuyến này cũng không phải công kích tới Tiếu Ân, mà là nhanh chóng biến mất trong không gian mờ mịt, căn bản là không có làm nên bất cứ năng lượng dao động gì.

Trên mặt Tiếu Ân rốt cuộc lộ ra một tia tươi cười mãn ý. Hắn đương nhiên biết, tên hắc quỷ pháp sư này đang kêu gọi viện quân, hoặc là gọi nhân vật càng lợi hại hơn tới đây cứu mạng.

Khẽ gật đầu một cái, Tiếu Ân cũng không quản đối phương có nghe hiểu hay không. Hắn nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã gọi người rồi, như vậy nhiệm vụ của ngươi cũng đã hoàn thành, lưu lại cho ta đi.

Nhẹ nhành vung tay lên, ma pháp nguyên tố xung quanh lập tức nổi lên biến hóa cực kỳ mãnh liệt.

Cường độ và tốc độ của loại biến hóa này đều vượt quá phạm vi thừa nhận của tên hắc quỷ pháp sư kia. Hắn thậm chí căn bản là không thể cảm ứng được tình huống chân chính cũng đã bị cỗ năng lượng dao động cường đại đến cực điểm này dọa cho khiếp đảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.