- Bích Dạ tỷ tỷ, sao tỷ lại để La Địch ca ca đi làm cái chuyện như thế?
Bích Dạ vẫn tỉnh queo, nói:
- Ta rất muốn tự tay giết hắn, nhưng vì e ngại cho gia tộc nên mới không thể công khai hạ thủ với hắn được; thế nhưng trong thời gian sắp tới, học viện của các ngươi sẽ thi đấu với nhau, và đó chính là cơ hội tốt nhất, bởi vì đến lúc đó mà hắn bị kẻ khác lỡ tay giết chết thì cũng không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào.
Lộ Thiến nghe vậy thì còn lo lắng hơn cả Mộ Dung Thiên, nàng vội hỏi:
- Như vậy cũng đâu được, cái gã Mông Na Lâm kia là học viên năm thứ năm của học viện chúng ta, thực lực rất mạnh!
Vừa nói xong, nàng lại cảm thấy nói như vậy thì gần như là có ý xem thường Mộ Dung Thiên, nên liền bổ sung thêm một câu:
- Ý muội là lỡ như La Địch ca ca đánh hắn quá mạnh tay thôi mà.
Mộ Dung Thiên cũng chắp hai tay lại, nói với giọng khó xử:
- Bích Dạ tiểu thư, xin thứ cho ta không thể đáp ứng lời thỉnh cầu của ngươi. Thứ nhất, theo như lời của tiểu Lộ, phần thắng của ta chẳng lạc quan chút nào. Thứ hai, cho dù ta có được năng lực đó đi nữa, thì ta cũng không thể tùy tiện giết người được!
Khuôn mặt ngọc của Bích Dạ bỗng nhiên giãn ra, rồi cười khì một tiếng. Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến nhìn thấy Bích Dạ lúc đầu thì tràn ngập thù hận, nhưng chỉ trong nháy mắt thì đã thay đổi khác hẳn, điều này khiến cả hai đều cảm thấy rất thắc mắc, không thể lý giải được.
Bích Dạ ngưng cười rồi nói:
- Ngươi còn tưởng rằng ta muốn ngươi đi giết hắn à? Yên tâm đi, ta không phải là người không biết điều như vậy đâu.
Ngay khi Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến cùng thở phào một hơi, thì giọng Bích Dạ hơi đanh lại:
- Tuy nhiên, La Địch tiên sinh, nếu như có cơ hội, vậy thì ngươi có thể mượn dịp đó để sỉ nhục hắn một phen hay không?
Mộ Dung Thiên thoáng xấu hổ, nói:
- Bích Dạ tiểu thư, không phải là ta không muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của ngươi, hay là đề cao chí khí của kẻ khác mà dập tắt uy phong của mình, nhưng ta quả thật không phải là đối thủ của hắn. Nói cho cùng, hắn sẽ thi đấu với các học viên của cấp năm, còn ta có vượt tới được cửa ải đó hay không thì vẫn còn là một vấn đề rất lớn.
Bích Dạ thản nhiên nói:
- Vừa rồi, sở dĩ ta phải che giấu thân phận của mình là vì muốn kiểm tra thực lực của ngươi mà thôi. La Địch tiên sinh, thực lực của ngươi còn vượt quá sức tưởng tượng của ta rất nhiều.
Nàng nói đến đây, thì cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi tiếp:
- Nhưng trên thực tế thì linh lực của ngươi lại quá thấp, vậy mà cũng có thể vận dụng chúng đến mức này, đúng là không thể ngờ được. Ta dám cam đoan rằng, chỉ cần người có cường độ linh lực tương đương với ngươi, thì người đó tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi.
Mộ Dung Thiên cũng tin lời nói đó của nàng không phải là cố ý nịnh hót, bởi vì Bố Luân Đặc cũng đã từng nói như thế, tuy nhiên hắn vẫn cười gượng:
- So với linh lực của Mông Na Lâm thì ta còn kém nhiều lắm, tuy rằng chưa từng giao thủ qua, nhưng mỗi một học viên của cấp năm đều là cường giả cả; hơn nữa, Mông Na Lâm lại còn là một người rất nổi tiếng ở Tát Á Da Lộ nữa.
Bích Dạ bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, ta cũng biết thế, nhưng với cường độ linh lực hiện tại của ngươi mà có thể đạt tới trình độ thực chiến cao như thế, thì đó đã là một kỳ tích rồi. Biết đâu ngươi còn có thể sáng tạo ra một kỳ tích khác nữa thì sao? Vả lại, hiện nay Mông Na Lâm đang trong học kỳ cuối của năm thứ năm và sắp sửa tốt nghiệp. Cuộc thi đua năm nay sẽ là lần cuối cùng hắn tham gia, và đó cũng sẽ là cơ hội cuối cùng để công khai hạ nhục hắn. Hắn là một kẻ rất cao ngạo, nếu như trong buổi thi đấu có thể khiến cho hắn bị mất hết thể diện, vậy thì điều dó sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với hắn. Còn với ta thì điều đó còn thống khoái hơn cả việc trả thù nữa!
Lộ Thiến thắc mắc:
- Bích Dạ tỷ tỷ, thật ra tỷ và người xấu kia có thù oán gì mà lại căm hận hắn như vậy?
Bích Dạ không trả lời nàng, mà chỉ nhìn Mộ Dung Thiên rồi sau đó mới chuyển ánh mắt sang Lộ Thiến. Mộ Dung Thiên hiểu ý nàng ta, nên liền bịa ra một lời nói dối:
- Tiểu Lộ, không có chuyện gì đâu, Bích Dạ tỷ tỷ của muội chỉ có chút xích mích với Mông Na Lâm mà thôi, những lời vừa rồi đều là nói đùa, muội yên tâm đi. À, thôi được rồi, muội đi nấu cơm trước nhé, Bích Dạ tỷ tỷ đã đến đây thì chúng ta không thể tiếp đón sơ sài được, như vậy rất vô phép, đúng không?
Mộ Dung Thiên vừa gạt vừa dụ Lộ Thiến lúc này đang bán tín bán nghi và đẩy nàng vào nhà bếp, sau đó hắn mới quay trở lại phòng khách.
Bích Dạ tiếp tục nói:
- Hai năm nay ta vẫn luôn chờ đợi nhân tài xuất hiện tại An Cách La Hy. Cho dù phải trả bất cứ giá nào, ta đều muốn hắn giúp ta báo mối thù này! Nhưng đáng tiếc là trong mấy năm gần đây, học viện đó rất khan hiếm nhân tài, cuối cùng ta chỉ đành phải đi tìm ngươi!
Mộ Dung Thiên cười gượng:
- Ngươi nói như vậy, thì việc tìm đến ta tựa như là một sự ủy khuất của ngươi vậy.
Bích Dạ cười nói:
- La Địch tiên sinh, là Bích Dạ nói sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng, xin đừng để trong lòng nha.
Mộ Dung Thiên cũng không phải là người hẹp lượng, tuy nhiên, hắn vẫn có điểm khó hiểu, nên hỏi:
- Bích Dạ tiểu thư, sao ngươi lại biết rõ ta có thực lực không tồi mà tìm tới tận cửa thế?
Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì mỗi lần tu luyện, hắn đều tiến hành rất bí mật, ngoại trừ Bố Luân Đặc ra thì không thể có người thứ ba nào biết được mới phải.
Bích Dạ chớp chớp mắt vài cái rồi nói:
- Đây là trực giác của ta mà.
Kỳ thật, lúc trước, khi nàng tận mắt chứng kiến Mộ Dung Thiên trong lúc cứu Lộ Thiến đã từng phát ra băng cầu, mà Băng hệ ma pháp sư với Băng hệ ma võ sĩ đều phải là cường giả, bởi vì nếu như Thủy hệ ma pháp hay Thủy hệ đấu khí mà không đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ không thể phát ra kỹ năng thuộc Băng hệ được. Nhưng mà nàng lại ngàn vạn lần không nghĩ tới việc linh lực của Mộ Dung Thiên lại kém như vậy. Đương nhiên, so với lúc trước thì hắn đã tiến bộ rất nhiều, chỉ là linh lực của hắn so với Băng hệ pháp sư hoặc ma võ sĩ thuộc cấp thấp nhất cũng còn cách khá xa.
Mộ Dung Thiên cũng không biết có nên tin lời nàng hay không, nhưng nghe nói trực giác của nữ nhân rất sắc bén.
Bích Dạ thở dài:
- Tất nhiên rồi, La Địch tiên sinh, đây chỉ là khẩn cầu của Bích Dạ mà thôi, ngươi vẫn có quyền cự tuyệt.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, mặc dù thực lực của mình đã tăng mạnh, và ngay cả Bố Luân Đặc cũng đã khẳng định thêm điều đó, nhưng nếu muốn một bước lên trời, thi đấu một mạch đến tận ngưỡng cửa của cấp năm thì phỏng chừng khả năng không cao. Đến lúc đó chỉ sợ là sẽ không có cơ hội giao thủ với Mông Na Lâm thôi. Chi bằng bây giờ cứ đáp ứng với Bích Dạ để an ủi nàng trước, đến khi đó mà mình không thực hiện được thì nàng cũng chẳng cho là lạ chút nào. Nghĩ vậy rồi, nên hắn liền nói:
- Thôi được rồi, Bích Dạ tiểu thư, ta đáp ứng với ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức thôi đấy nhé.
Bích Dạ nghe vậy thì vui mừng hớn hở, nói:
- Đa tạ ngươi, La Địch tiên sinh!
Tuy nàng cũng biết cơ hội thành công rất xa vời, nhưng đó cũng là một điều tốt. Bởi vì sau lần thi đấu này thì có lẽ vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Mộ Dung Thiên cũng cười đáp lại:
- Bất tất phải đa tạ!
Bích Dạ nói:
- La Địch tiên sinh, nếu như ngươi có thể làm được điều đó, thì bất cứ điều gì ngươi muốn, miễn là nằm trong khả năng của Bích Dạ, ta cũng sẽ hết lòng đền đáp.
Vừa nói xong, nàng lại khẽ cắn môi dưới, không biết là đang lo lắng điều gì mà phải qua một lúc lâu sau mới nói tiếp với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Kể luôn cả bản thân ta, hoặc thậm chí là Khải Sắt Lâm, ta cũng đều có thể khuyên nhủ nàng ta phục vụ ngươi một lần.
Ý tứ trong lời này của nàng rõ ràng là muốn lấy thân để báo đáp, vì Bích Dạ cũng biết rõ bản tính háo sắc của Mộ Dung Thiên, nếu hứa hẹn cho hắn "phần thưởng" lớn như vậy thì chắc chắn là hắn sẽ có động lực chiến đấu và phần thắng sẽ tăng nhiều hơn. Mà nàng vẫn cho rằng bản thân Mộ Dung Thiên rất có hứng thú với những nữ tử nóng bỏng nhưng thiếu hụt chuyện gối chăn, vì vậy nên nàng lôi luôn cả Khải Sắt Lâm vào cuộc để tăng thêm phần hấp dẫn.
Nhớ lại vừa rồi ở trong bồn tắm say sưa triền miên, tim của Mộ Dung Thiên đập thình thịch không ngớt. Thành thật mà nói, Bích Dạ quả đúng là một vưu vật hiếm có trên đời, ngoài dáng người bốc lửa ra, một nụ cười hay một cái nhíu mày của nàng đều mang theo sức mê hoặc dễ khiến người ta phạm tội. Huống chi, lại còn có tình nhân của nàng là nữ ca sĩ Khải Sắt Lâm xinh đẹp kia nữa. Nghĩ đến cảnh một đôi mỹ nữ quốc sắc thiên hương cùng ở trước mặt mình an ủi cho nhau, và sự hầu hạ dịu dàng đầy hương vị dâm đãng ấy, tên sắc lang khó khăn lắm mới nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi nói:
- Chà, Bích Dạ tiểu thư nói quá lời rồi, ta đâu phải là loại người như vậy được?
Bích Dạ thấy hắn nhìn chăm chú vào bộ ngực cao ngất của mình, ánh mắt gian tà mê đắm như muốn nhìn thấu qua lớp y phục, liền thầm nghĩ nếu như ngươi không phải loại người như vậy, thì tên họ của lão nương sẽ đọc đảo ngược lại ngay.
- Được rồi, La Địch tiên sinh, vì để tăng cường năng lực thực chiến của ngươi đến mức cao nhất, trong khoảng thời gian này, Bích Dạ sẽ ngày ngày đối luyện với ngươi, hết lòng giúp đỡ ngươi.
oooOooo
Cuộc thi đấu sắp tới sẽ được bắt đầu sau gần mười ngày nữa, Bích Dạ thực hiện đúng lời hứa của mình, tận tình huấn luyện Mộ Dung Thiên theo một kiểu gần như là ngược đãi vậy. Sau khi nàng khôi phục thân phận cung tiễn thủ thì thực lực của nàng so với lúc tập kích hôm đó hoàn toàn không thể so sánh. Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu được cái gì gọi là "cân quắc anh thư", hắn bị đánh đến nỗi không còn sức để hoàn thủ nữa. Bích Dạ dùng một loại kỹ năng của cung tiễn thủ gọi là Phá Linh Tiễn, đấu khí được phổ vào đó cũng không nhiều, nên không tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhưng mà khi trúng chiêu thì sẽ đau đớn giống như bị kim châm vậy. Mộ Dung Thiên quả thật là thống khổ đến chết đi sống lại, hết sống rồi lại chết. Vậy mà lòng của Bích Dạ vẫn cứ như sắt đá, nàng bất chấp tất cả và cứ ép hắn phải đánh, ngay cả chút cơ hội để hít thở cũng không có. Gã sắc lang này bị đối đãi không chút tình người nữa, nên đã bắt đầu thầm hối hận vì sao lại đi đáp ứng thỉnh cầu của Bích Dạ, để rồi tự chuốc lấy khổ thế này; mà đồng thời hắn cũng phát thệ, nếu thật có thể may mắn hạ gục Mông Na Lâm, thì hắn nhất định sẽ "lột sạch trơn da dê" [1] để báo đáp, phải khiến cho Bích Dạ chết đi sống lại, sống tiếp rồi lại đi tìm chết ở ngay trên giường mới được, nếu không thì hắn quả là thua lỗ nhiều lắm.
Thời gian chỉ còn cách cuộc thi đấu đúng một ngày, cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng được giải thoát, bởi lẽ Bích Dạ hiểu rất rõ, huấn luyện theo cách thức "địa ngục" lâu như vậy, thì một đêm trước khi chiến đấu, tất phải cho tinh thần và thân thể hắn được nghỉ ngơi đầy đủ mới được.
Khi Mộ Dung Thiên ủ rũ lê tấm thân đầy thương tích cùng với tâm linh đã chịu đủ mọi giày vò trở về ký túc xá, Khiết Tây Tạp thấy vậy thì kinh ngạc hỏi:
- La Địch, phải ngươi không đó, chỉ còn một ngày nữa thôi mà vẫn còn ráng sức tới nông nỗi này à?
Khuôn mặt của Mộ Dung Thiên dài thượt như đưa đám, nói:
- Đừng nói nữa, lão tử bị một nữ nhân SM [2] đấy!
Nói xong, hắn lại đi cà nhắc lết về phòng của mình.
Khiết Tây Tạp thắc mắc không hiểu, SM??? Là cái gì vậy nhỉ, chẳng lẽ đây là danh từ mới được lưu hành trong thời gian gần đây của giới sắc lang sao?