Sau khi Mộ Dung Thiên đi rồi, đám người của Nỗ Lạc Duy Nhĩ vẫn lưu lại phòng họp.
Bồi Đinh Mật cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ việc gì, lúc này hai mắt gã rất trong sáng, so với điệu bộ của một kẻ thành thật lúc nãy thì khác biệt một trời một vực.
Bởi vì những người ở đây đều là sư phụ của gã, và ai nấy cũng đều biết rõ tính cách thật sự của gã, nên vốn không cần phải giả bộ nữa.
- Bái Yết La sư phụ, chẳng lẽ Đan Ni Tư đã mất đi lực lượng của hắn rồi sao?
Bồi Đinh Mật đầy nghi hoặc trong lòng, từ lúc bắt đầu gặp lại Mộ Dung Thiên, gã không hề cảm thấy nửa điểm khí tức của cường giả nào trên người hắn, nó có vẻ còn bình thường hơn cả "người thành thật" như gã nữa, đến nỗi trong khi hai người ôm nhau, Bồi Đinh Mật không tự kìm chế được mà cũng thử một chút, chỉ tiếc là không phát hiện được gì cả.
Phải biết rằng một người đã đạt tới cấp bậc cường giả như Mộ Dung Thiên thì vô luận thế nào cũng không hoàn toàn che giấu được khí thế hừng hực của mình, nhất là ở trong khoảng cách gần đến như thế, nhất định sẽ rất dễ bị cao thủ có linh giác nhạy cảm nhận ra. Bởi vậy mà Bồi Đinh Mật mới đầy vẻ mê hoặc như vậy.
- Chẳng lẽ hắn thật sự đã mất đi lực lượng?
- Không!
Bái Yết La lắc đầu, sau đó lại bổ sung:
- Thành thật mà nói, ta cũng không rõ lắm.
Lão nhớ tới việc lực lượng của mình bị Mộ Dung Thiên hấp thu, nhưng ngoài việc đó ra, trên người Mộ Dung Thiên quả thật không có một loại lực lượng có mang theo tính xâm lược nào.
- Ủa, thế à?
Bồi Đinh Mật rất kinh ngạc. Từ lúc bắt đầu theo Bái Yết La học nghệ, gã đương nhiên biết rõ cá tính của vị sư phụ này. Bái Yết La là một người rất có tự tin, đối với bất luận một vấn đề nào, câu trả lời của lão thông thường là "phải" hoặc "không", chứ chưa bao giờ trả lời lấp lửng nửa chừng. Vậy mà hiện giờ lão cũng không dám khẳng định điều đó, vậy thì nó cũng rất đáng để suy đoán.
Lúc này Nỗ Lạc Duy Nhĩ cũng không còn dáng vẻ của một tên mập chậm chạp nữa, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu của y cũng lóe sáng, rồi thốt:
- Bồi Đinh Mật, người này tuyệt đối là kình địch của ngươi, thắng không kiêu, gặp nguy mà không loạn, gặp lúc cùng cực cũng không gấp, bị nhục mà không giận. Vì vậy, sau này mỗi lần gặp hắn thì phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được, bằng không thì kẻ cuối cùng bị ăn lên tới đầu sẽ là ngươi thôi.
- Dạ, Nỗ Lạc Duy Nhĩ sư phụ!
Bồi Đinh Mật dõng dạc đáp. Ở Tát La, Mộ Dung Thiên đáng sợ thế nào thì gã biết rất rõ, tất nhiên ở trên chiến trường cũng không cần phải nhắc tới. Đối phương là thiên tài thống soái, bách chiến bách thắng, danh vọng như mặt trời giữa trưa, có phần áp đảo luôn cả vị thần của các hải quốc là Mạch Khắc Tắc Nhĩ nữa.
Đương nhiên, nếu gã không phải là con cờ quan trọng do phe Tây Bắc cài sẵn ở Tát La nên phải giấu tài, nếu không thì Bồi Đinh Mật tin rằng lúc này gã đã là một trong số các danh tướng của Tát La rồi. Tuy nhiên, gã phải thừa nhận là mình cũng khó có thể đạt được những thành tựu như của Mộ Dung Thiên.
Trên thương trường, một lãnh vực mà gã am hiểu nhất cũng đã bại dưới tay Mộ Dung Thiên, điều đó khiến gã không phục. Nếu như Mộ Dung Thiên không dựa vào ưu thế của "Kim thương bất đảo", lại không may mắn gặp được bậc kỳ tài nhưng phát triển trễ trong thương nghiệp như Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, vậy thì tình huống của hắn đã không như bây giờ rồi.
Nỗ Lạc Duy Nhĩ dường như đã nhìn ra được suy nghĩ ở trong đầu Bồi Đinh Mật, nên thở dài nói:
- Bồi Đinh Mật, thua là thua, thắng là thắng. Vô luận là thương trường hay chiến trường cũng đều giống nhau thôi. Vận khí cũng là một phần thực lực của người ta, ngươi phải tính cả nó nữa. Vả lại, ngươi phải rõ ràng một điểm, cho tới ngày hôm nay, La Địch không chỉ dựa vào mỗi vận khí mà thôi!
- Dạ!
Bồi Đinh Mật lại gật đầu theo quán tính, nhưng trong lòng gã lại càng khó chấp nhận hơn. Ở trên thương trường, gã bị thua cho Mộ Dung Thiên, đó là sự thất bại lớn nhất mà gã bình sinh mới gặp phải, vì vậy nên mới khó có thể tiếp thu nổi. Từ lúc năm tuổi, gã đã theo sư phụ bắt đầu âm thầm thao túng các tầng lớp thương nghiệp của Mạch Gia đế quốc và thậm chí còn có các quốc gia khác nữa, và đã đạt được những thành tích đáng nể. Trong mắt của ba vị sư phụ, gã cũng là một thần đồng mà trăm năm khó gặp.
- Bồi Đinh Mật, về phương diện thống lãnh thuộc hạ và lãnh binh tác chiến, tốt nhất là ngươi nên học tập hắn đi.
Pháp Lan Tây cũng góp lời vào. Lão là người thẳng thắn, nên không biết vòng vo như Bái Yết La và Nỗ Lạc Duy Nhĩ, và không biết sử dụng tới những câu có tính cách vỗ về như "có đôi khi địch nhân cũng chính là thầy của mình" vậy.
Lời Pháp Lan Tây vừa nói chẳng khác nào bảo tài năng thống soái của Mộ Dung Thiên còn cao hơn gã rất nhiều, tuy rằng đó là sự thật, nhưng dù sao cũng làm tổn thương tới lòng tự tôn của gã, mà gã thì lại là một kẻ tâm cao khí ngạo, thử hỏi sao có thể nuốt trôi được.
- Dạ, đúng vậy sư phụ!
Bồi Đinh Mật vẫn đáp lại với sự cung kính, nhưng gã đã bắt đầu cảm thấy đố kỵ. Bái Yết La không thể kết luận mức độ cao thâm của Mộ Dung Thiên, lời cảnh cáo của Nỗ Lạc Duy Nhĩ, và sự giáo dục của Pháp Lan Tây, tất cả nếu không trực tiếp thì đều gián tiếp thừa nhận sự lợi hại của Mộ Dung Thiên. Điều đó khiến cho gã cảm thấy mất mát.
Tuy rằng Bồi Đinh Mật đã khéo che đậy, nhưng Bái Yết La đã nhìn thấy rõ sự đố kỵ trong mắt gã, nên lão chỉ biết thở dài một hơi.
Bồi Đinh Mật quả thật là một thiên tài, từ nhỏ đã được ba vị sư phụ giỏi nhất Tây Bắc cùng nhau tận tình dạy dỗ, khiến cho gã trở thành một kẻ có thành tựu trác việt nhất trong giới thanh niên. Từ nhỏ tới lớn, gã chưa từng gặp thất bại bao giờ, vì vậy mà đã hung đúc nên tâm tính kiêu ngạo của gã. Có thể nói lòng kiêu ngạo của gã quá cao, vì vậy một khi có người giỏi hơn xuất hiện và gây trở ngại cho gã, tất lòng đố kỵ của gã sẽ tăng vọt. Nếu như không thể khắc phục được tâm ma, vậy thì gã sẽ vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được La Địch để đạt tới đẳng cấp cao hơn.
Bái Yết La là người rất am hiểu phương pháp làm sao để đào tạo một nhân tài tốt, vì vậy nên lão cũng hiểu được đây là phương diện mà các vị sư phụ không thể giúp đỡ cho đồ đệ của mình được. Dưới tình huống này, mỗi một người trẻ tuổi đều phải tự mình khắc phục, bằng không thì chỉ có thể dậm chân tại chỗ mà không thể tiến bộ thêm một bước nào.
Giờ đây, Bái Yết La chỉ mong sao Bồi Đinh Mật có thể biến lòng háo thắng thành động lực, nếu gã có thể qua nổi cửa ải này, vậy tất nhiên gã sẽ trở thành một người lão luyện hơn, đồng thời cũng sẽ tiến vào một cảnh giới mới.
Nhìn đôi mắt chuyển động nhanh như chớp của Bồi Đinh Mật, Bái Yết La ho khan hai tiếng, rồi nói:
- Bồi Đinh Mật, vô luận thế nào, hiện tại La Địch là đối tượng hợp tác cực kỳ quan trọng của chúng ta. Tốt nhất là ngươi không nên gây rối.
Bồi Đinh Mật lại gật đầu đáp:
- Dạ!
Tuy nói vậy, nhưng khóe miệng của gã cũng không khỏi lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Nếu chỉ là những cuộc quấy rối nhỏ thì chắc sẽ không sao chứ?
oooOooo
Lúc này Mộ Dung Thiên đã trở lại căn phòng dành cho quý khách của Tạp Lợi Tư Đặc học viện, chứ không phải là công sở của Liên Chức công hội tại Lan Địch Tư.
Học viện là một địa phương an toàn ít gây chú ý cho người ta. Cao thủ ở đây lại đông như mây, tất sẽ không cần lo người ngoài vào đây gây sự, mà thật sự cũng ít có người dám tới học viện để làm mưa làm gió, bằng không thì hắn sẽ trở thành công địch của đế quốc và bị người người thóa mạ.
Mộ Dung Thiên đưa tay gõ cửa mấy lần, nhưng không có ai trả lời. Hắn tưởng Lăng Đế Tư không có ở đây, vì mấy ngày qua bận việc đàm phán, nên hắn không có thời gian để bầu bạn với nàng. Có lẽ vì vậy mà Lăng Đế Tư cảm thấy buồn chán, nhưng cũng may là còn có Đắc Phỉ làm bạn với nàng và đã đưa nàng đi thăm thú các nơi trong thành.
Sau khi về phòng, Mộ Dung Thiên đi thẳng về hướng hồ bơi ở hậu viện. Chỉ mấy phút sau là hắn đã trút bỏ hết y phục và nhảy xuống hồ.
Nước ấm thấm vào người Mộ Dung Thiên, khiến cho cả người hắn run lên. Đó là một loại thoải mái tới cực điểm, phảng phất như lỗ chân lông trên toàn thân hắn đều nở rộng ra và đón nhận sự xoa dịu ôn nhu của Thủy nguyên tố.
- Thật là thoải mái, ài....
Mộ Dung Thiên kìm không được mà bật tiếng rên sảng khoái.
Sau mấy ngày đàm phán đầy gian khổ, giờ được tắm một trận thoải mái thật là sướng như tiên.
Điều duy nhất chưa được hoàn mỹ là không có tỳ nữ hầu hạ tắm rửa thôi. Đó không phải là vì thành Lan Địch Tư keo kiệt đến như vậy, chẳng hề phái tỳ nữ đến hầu hạ quý khách, nhưng mà vì thân phận thật sự của tên sắc lang thật không thể tiết lộ ra ngoài.
Bởi vậy, trong phòng trọ này cũng chỉ có một mình Mộ Dung Thiên, hắn buồn chán đến nỗi chỉ đành tự hát bài Thập Bát Mô để giải buồn:
- "Mạc a mạc, thân thủ mạc tả hung thượng bàng, ta hung hợp liễu ngươi thân trung; thân thủ mạc tả chưởng ba trung, chưởng ba loan loan tại trái phải hai bên; thân thủ mạc tả đầu vú thượng, lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao vô chích dạng..."
Vừa hát được vài câu, tiếng hát của hắn liền bị tắt nghẽn.
Ngày trước hắn đã từng hát bài này trong lúc tắm ở học viện, nhưng hiện tại thì đã lâu rồi không hát. Từ lúc bị Tạp Hy, không, là Khiết Tây Tạp đâm cho một nhát ở pháp trường, một đao đó không lấy được mạng của hắn, nhưng đã khiến cho Mộ Dung Thiên đau nhức tâm can. Ngày trước hắn bị Bồi Đinh Mật bán đứng thì cũng chẳng mấy lưu tâm, nhưng còn Khiết Tây Tạp thì....
Tình bạn giữa hai người khi còn ở học viện là hoàn toàn chân thật, tuyệt không chút giả dối. Mộ Dung Thiên thật tình xem bạn cùng phòng là một trong những người mà hắn tin tưởng nhất. Vì vậy rõ ràng Khiết Tây Tạp đã suy nghĩ cho gia tộc và Lăng Đế Tư nên mới ra tay như thế, do đó mà hắn không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng.
Chẳng trách nào mọi cử chỉ của nàng đều ẻo lả như thế. Chẳng trách nào trong một ngày cuối tuần nọ, khi hắn chạy xộc vào phòng tắm trong lúc Khiết Tây Tạp đang tắm rửa thì nàng lại sợ hãi đến như vậy. Chẳng trách nào mỗi tháng tính tình của nàng lại có vài ngày biến thành gắt gỏng. Chẳng trách nào thỉnh thoảng trong thùng rác của nàng lại có rất nhiều vải bông thấm máu, chẳng trách nào nàng đã ước hẹn ba điều với hắn, và hai trong ba điều là không được xông bừa vào phòng tắm và không được sờ loạn, chẳng trách nào......
Bởi vì nàng là nữ nhi, nên giờ nhớ lại những hành vi cổ quái của nàng đều có thể giải thích được hết.
Lại thêm mỗi lần hắn cười nhạo nàng thiên kim Khiết Tây Tạp có phúc mà không biết hưởng, đã vậy lại còn bỏ trốn khỏi nhà, thì nàng lại trở thành hình dạng nghiến răng nghiến lợi tựa như muốn phát điên lên vậy. Lúc đó Mộ Dung Thiên còn tưởng là "bạn cùng phòng" của mình đã thầm luyến ái Khiết Tây Tạp nữa chứ. Giờ nghĩ lại thật tức cười, nhưng không biết là nên cười nàng hay cười mình đây?
Nhớ lại chuỗi ngày vui vẻ không lo âu đó, Mộ Dung Thiên bất giác nở một nụ cười. Nhưng sau đó hắn liền trở về với hiện thực thì lại cảm thấy bực bội, bởi vì những ngày đó sẽ không trở lại nữa.
Cảm tình càng tha thiết chân thành thì một khi bị vỡ tan, nó sẽ làm người ta đau đớn gấp ngàn lần.
Lúc này Mộ Dung Thiên đã mất đi nhã hứng ca hát Thập Bát Mô, thậm chí cũng mất luôn cả lòng hưởng thụ được ngâm mình trong hồ nước nóng nữa. Hắn vội kỳ cọ qua loa vài cái rồi tính bước lên.
Phình phịch!
Mộ Dung Thiên vừa nghe tiếng động lạ nên nhìn lại, thì ra đã có năm con dơi với đôi mắt màu đỏ tươi và bán trong suốt vừa bay vào phòng tắm.
Sau khi hết kinh ngạc, Mộ Dung Thiên đột nhiên nổi lòng cảnh giác.
Phòng trọ của quý khách đáng lẽ phải được an toàn mười phần, tuy hồ nước này ở ngoài trời, nhưng trên thực tế thì nó đã được bố trí mấy tầng kết giới, ngay cả một con ruồi cũng khó lòng bay lọt vào đây, chứ đừng nói gì tới mấy con dơi lớn như vậy.
Mộ Dung Thiên còn chưa kịp có phản ứng gì thì mắt hắn đã hoa lên, trước mắt hắn không còn là năm con dơi nữa, mà thay vào đó lại là năm nàng mỹ nữ.
Mỹ nữ yêu dị với đôi tròng mắt đỏ tươi và bán trong suốt, quầng mắt lại sâu, đôi môi anh đào màu đen sậm, làn da màu trắng bệch như không còn sắc máu....
Hấp Huyết quỷ!
Lúc này nàng mỹ nữ có chiếc bớt hình khô lâu và đôi khuyên tai có hình đôi liêm đao của Tử thần đan chéo vào nhau, cũng tức là nữ hoàng Hấp Huyết quỷ Chu Lợi Á, bật cười khanh khách rồi nhìn Mộ Dung Thiên ở trong hồ và nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh lắm thôi.