Không khí tại hội trường sớm đã hết sức náo nhiệt, nhưng sự cổ vũ đó của khán giả không dành cho hai vị tuyển thủ đang thi đấu trên đài kia. Tuy rằng thực lực của họ cũng không tệ, nhưng so với trận đấu kế tiếp thì còn kém rất xa, bởi vì đó là trận đấu giữa “Hắc mã” La Địch, người đã tự sáng tạo ra tuyệt kỹ bạo phá siêu cường và Hắc Ám Chi phối giả, người được xưng là “Địa ngục sứ giả” - Mông Na Lâm.
Sau khi đánh bại Lý Ngang, Mộ Dung Thiên liền được đánh giá là nhân vật thứ hai, ngoài Lăng Đế Tư, có khả năng tranh phong cùng Mông Na Lâm trong vòng đấu của các học viên cấp năm, và cũng là ứng cử viên để tranh đoạt giải quán quân trong trận chung kết. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng phải tới thời khắc cuối cùng thì họ mới chạm trán với nhau, nhưng bởi vì sự kiện của Lộ Thiến vào ba ngày trước nên đã dẫn đến biến hóa đầy kịch tính này, và nó đã khiến cho trận chiến long tranh hổ đấu phải diễn ra trước dự đoán. Tuy đây chỉ là một trong những trận đấu của cấp hai, nhưng mọi người vẫn cho rằng mức độ thảm liệt và gây cấn quyết sẽ không thua gì trận tổng chung kết. Cho đến lúc này, Lộ Thiến vẫn chưa hề tỉnh lại, và tin tức này đã truyền đến tai người của cả hai học viện. Với tính cách của Mộ Dung Thiên và biểu hiện cực kỳ yêu thương của hắn đối với Lộ Thiến, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chỉ còn một trận nữa là sẽ tới trận đấu của mình, Mộ Dung Thiên bình tĩnh ngồi trên khán đài, bao nhiêu sự khích động và phẫn nộ của ba ngày trước đều đã biến mất hoàn toàn. Tuy nhiên, hai người Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc đang ngồi cạnh hắn thì lại biết được, giờ phút này hắn tựa như một con sói đói đang rình mồi, quả còn nguy hiểm hơn so với lúc bình thường. Chỉ cần một khi con mồi xuất hiện thì mức độ hung tàn và khát máu sẽ được bộc lộ vượt qua cả sức tưởng tượng của người thường nữa.
Bỗng nhiên từ giữa sân chợt vang lên một tràng pháo tay như sấm dậy, thậm chí còn nhiệt liệt hơn cả khi giới thiệu thánh cấp cường giả nữa. Ngay cả Mộ Dung Thiên cũng bị thu hút sự chú ý.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, tại nơi đó có một người tuổi trung niên được mấy vị Ma võ sĩ hộ tống đi về hướng ghế ngồi dành cho quý tân. Người này có khuôn mặt hình chữ điền vuông vắn, khí độ hiên ngang, ánh mắt sáng ngời, bước đi trầm ổn hữu lực, trông rất có khí thế. Ông ta có dáng vẻ ngạo nghễ, như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Chỉ có điều là trên mép lại có hai hàng râu cá trê nên đã phá hỏng đi toàn bộ hình tượng tổng quát, đồng thời cũng làm tăng thêm vài phần gian hiểm cho ông ta. Đương nhiên, tại Thần Phong đại lục này, nam nhân có vóc dáng như thế đều được coi là rất có phong độ và tràn trề mỵ lực. Thế nhưng đáng tiếc là ở thế giới của Mộ Dung Thiên, loại người có dáng vẻ trang nghiêm đạo mạo như vậy thì lại chính là loại người có dã tâm bừng bừng, là loại kiêu hùng vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Luồng bá khí ở trên người họ lại có chút âm lãnh, đó chính là phản ánh của những gì ẩn sâu trong nội tâm họ. Những cư dân của Thần Phong đại lục quá sức “đơn thuần”, chỉ cần ai đó có vài phần thâm trầm thì đều sẽ không thể thoát khỏi đôi mắt của Mộ Dung Thiên. Hắn rất có lòng tin đối với sự phán đoán của bản thân.
Trong lúc Mộ Dung Thiên đang thắc mắc về lai lịch của người này, không hiểu y là ai mà lại có nhiều Ma võ sĩ hộ vệ như vậy, thì lúc đó Khiết Tây Tạp đã lên tiếng:
- Đó là Hội trưởng Liên Hiệp Công Hội, Cát Tư Mã Lợi Ba Đặc tiên sinh, tức phụ thân của Mông Na Lâm!
Vừa nghe thấy người này có quan hệ với Mông Na Lâm, thì sắc mặt của Mộ Dung Thiên liền trầm xuống. Quả nhiên là cha nào con nấy. Nghe nói Cát Tư là một nhân vật mang nhiều sắc thái truyền kỳ của Lam Nguyệt đế quốc. Nếu chỉ xét về mặt tố chất, thì có thể nói y chỉ nằm ở mức chiến sĩ cấp thấp nhất, thế nhưng thành tựu của y thì vượt xa bất luận một chiến sĩ nào, thậm chí còn hơn cả thánh cấp chiến sĩ nữa. Là một Hội trưởng Liên Hiệp Công Hội của đế quốc, y cơ hồ gián tiếp nắm giữ vận mệnh của vạn dân, quyền khuynh thiên hạ, bất cứ ai cũng không dám đắc tội. Nếu như không có thủ đoạn phi thường thì một chiến sĩ cấp thấp làm thế nào có thể bò lên được địa vị của ngày hôm nay, mà chỉ với một cái dậm chân thì sẽ làm cho toàn bộ đế quốc bị rung động chứ? Ngoài việc đó ra, y còn là người duy nhất không thuộc dòng dõi hoàng thân quốc thích, hoặc danh gia vọng tộc hùng cứ một phương, hoặc là siêu cấp cường giả gì, mà vẫn có thể có được họ tên.
Bởi vì thấy y có thể một tay che trời, nên người nóng nảy như Bích Dạ cũng chỉ có thể bấm bụng nuốt giận đối với cái chết của muội muội mình, bằng không thì chỉ cần Cát Tư khẽ động một ngón tay thôi là cả gia tộc nàng sẽ không thể sống bình yên ở đế quốc này nữa. Thậm chí, nói không chừng toàn tộc còn sẽ bị biến mất trên cõi đời luôn.
Cát Tư có cả thảy ba người con trai, con trưởng Y Phàm có tố chất chiến đấu cũng thấp giống như phụ thân, nên chẳng làm được tích sự gì. Con thứ Ước Sắt Phu có tính cách đơn giản, chuyên ỷ vào quyền thế của cha nên cũng hống hách kiêu ngạo, nhưng gã lại không có được tâm kế sâu sắc như phụ thân, nên cũng trở thành kẻ khiến cho Cát Tư mất mặt nhất và cũng chẳng hề được phụ thân coi trọng. Riêng con út Mông Na Lâm lại có tố chất chiến đấu rất ưu tú, trời sinh đã là Hắc Ám Chi phối giả, hơn nữa tính cách lại âm trầm, nên Cát Tư nhìn thấy được hình bóng thời trai trẻ của mình trên người gã. Lại thêm cả đời y phải ôm hận vì khiên cưỡng luyện tập võ kỹ mà chẳng đi tới đâu, nay thấy được hậu nhân đã bù đắp được điều đó thì âu cũng là chuyện khiến người ta khoái trá. Do đó, Cát Tư rất quan tâm cưng chiều Mông Na Lâm, tùy ý để gã hành động vô pháp vô thiên tại Phật Lạc Lý Tư. Với trận đấu này, y đã bỏ cả trăm công ngàn việc để đích thân tới đây quan chiến, bởi vì y cũng đã nghe đến đại danh của Hắc mã Mộ Dung Thiên, một mầm non mới nổi nhưng lại có khả năng uy hiếp tới nhi tử của mình.
Cát Tư quả thật cũng rất có năng lực, y có gan cải cách và đã có rất nhiều cống hiến trọng đại cho đế quốc. Thế nhưng cái mặt đen tối của phụ tử y vẫn được che giấu rất kỹ, bởi vậy cho tới nay, họ vẫn được mọi người hết lòng yêu mến và ủng hộ. Tràng pháo tay đón chào Cát Tư kéo dài cho tới khi y ngồi xuống mới thôi, tỏ rõ lòng tôn kính và chân thành hoan nghênh sự có mặt của y.
Tiếng còi báo hiệu trận đấu gần bắt đầu vang lên, Mộ Dung Thiên và Mông Na Lâm từ hai bên cánh gà nhảy thoắt lên võ đài, khiến cho toàn trường náo động lên như băng sơn hải liệt. [1]
Cát Tư xuất hiện, tất nhiên nếu khán giả không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, lại thêm mấy hôm trước Mộ Dung Thiên đã làm mất phong độ, nên nhiều người vốn là cổ động viên của hắn thì nay lại chuyển sang ủng hộ cho Mông Na Lâm, do đó mà trong nhất thời, thanh thế của Mông Na Lâm như thủy triều lên cao, không gì cản nổi.
Nhưng Mộ Dung Thiên vẫn bình tĩnh như không, tâm tĩnh như nước. Điều hắn cần không phải là sự hoan hô của mọi người. Dù có được họ hoan hô thì cũng không thể thống khoái bằng việc đánh bại Mông Na Lâm được.
Hai người nhanh chóng thượng đài. Mông Na Lâm lúc này lại bắt đầu biểu diễn đóng kịch:
- La Địch đồng học, Lộ Thiến sư muội có khỏe hơn chút nào không?
Giống như phụ thân mình, gã rất thích vận dụng tâm kế, ép người phải khuất phục trong vô hình. Vừa lên đài thì liền sử dụng thuật công tâm, nhằm gây nhiễu loạn tinh thần của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đa tạ Mông Na Lâm sư huynh quan tâm, Lộ Thiến so với trước đã tốt hơn rất nhiều. Đúng rồi, lần trước vì ta quá lo lắng cho Lộ Thiến nên đã có biểu hiện thiếu lễ độ, bây giờ ta xin chân thành xin lỗi sư huynh. Hy vọng ngươi là đại nhân sẽ không chấp nhất với kẻ tiểu nhân, rộng lượng bỏ qua cho sự lỗ mãng của ta.
Mông Na Lâm thoáng sững người. Gã vốn tưởng Mộ Dung Thiên sẽ nổi trận lôi đình, hoặc là phải tỏ ra bi thương, hay là cố gắng kiềm chế bản thân đến nỗi chỉ có thể trầm mặc không nói gì, nhưng không ngờ hắn lại cười nói tự nhiên và còn xin lỗi mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Chẳng lẽ thương thế của Lộ Thiến đã thật sự có chuyển biến tốt đẹp dưới sự trị liệu của Hội trưởng Thần Quan Công Hội An Cát Lỵ Na rồi sao? Mông Na Lâm rất có tin tưởng đối với chiêu Hắc Ám Triệt Hồn của mình, nhưng lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Mộ Dung Thiên thì niềm tin đã bị dao động. Nếu như tình huống của Lộ Thiến không chuyển biến tốt hơn mà hắn lại tỏ ra như không có chuyện gì và còn xin lỗi mình như vậy, thế thì người này còn thâm trầm hơn cả mình nữa. Vô luận đúng sai thế nào, chung quy thì việc này cũng không phải là chuyện tốt. Nghĩ đến đây, nụ cười của Mông Na Lâm bắt đầu hơi mất tự nhiên:
- La Địch đồng học quá lời rồi.
Tiếng nói của Mộ Dung Thiên đặc biệt lớn, nên khán giả toàn trường đều nghe được. Thì ra mấy hôm trước do Mộ Dung Thiên đánh mất phong độ võ sĩ mà khiến cho những cổ động viên sinh ra ác cảm và đã thay đổi cái nhìn về hắn rất nhiều, giờ nghĩ lại, lúc bấy giờ nữ hài mà hắn yêu thương nhất bị trọng thương, nên xảy ra thất thố cũng là lẽ đương nhiên. Nếu đổi ngược lại là mình, chỉ sợ rằng cũng chẳng khác gì mấy. Con người vốn là như vậy, nhận xét đúng sai, chẳng qua cũng chỉ do một ý niệm mà thôi.
Sắc mặt của Cát Tư vốn bình thản không hề dao động, sau khi nghe xong những lời của Mộ Dung Thiên thì liền “a” lên một tiếng. Ý nghĩ của y ở một mức độ nào đó cũng giống như của tên nhi tử hay làm chuyện xấu của mình vậy. Y đã sớm nghe qua về chuyện của Lộ Thiến, nên dự đoán phản ứng của Mộ Dung Thiên cũng không khác gì Mông Na Lâm, nhưng không ngờ đối thủ của con mình lại có biểu hiện rộng lượng như vậy. Cát Tư là một lão hồ ly đã thành tinh, nên lập tức cảm thấy được tên Mộ Dung Thiên này không hề đơn giản chút nào. Trước kia y đã nghe nói tới “con hắc mã” này rất quỷ dị, nhưng lúc đó y chẳng thèm để tâm. Hôm nay xem ra quả là danh bất hư truyền. Vũ lực không phải là thứ đáng sợ nhất, mà thứ đáng sợ nhất chính là đầu óc. Người đã từng dùng bộ óc để trèo lên chiếc bảo tọa Hội trưởng Liên Hiệp Công Hội như Cát Tư thì đương nhiên lại càng hiểu rõ cái đạo lý này hơn.
Bình luận viên không bỏ qua cơ hội đưa tin, vội lên tiếng:
- Xem ra khúc mắc giữa La Địch đồng học và Mông Na Lâm đồng học đã được xóa bỏ, và cùng tha thứ cho nhau. Đây quả là chuyện tốt. Dù sao chúng ta cũng chỉ muốn nhìn thấy đôi bên tiếp xúc trong tình hữu nghị chứ không phải là oán hận lẫn nhau.
Người bình luận viên có lối bình luận trôi chảy này rất có hảo cảm với Mộ Dung Thiên, thế nhưng y cũng không dám đắc tội với Cát Tư đang có mặt tại đây. Nay thấy đôi bên tỏ vẻ hòa hoãn trở lại thì tất nhiên là rất vui mừng. Thật chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Cùng lúc đó, tiếng còi báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu vang lên. Mông Na Lâm vẫn tỏ ra phong độ như cũ, thốt:
- La Địch đồng học, mời.
Làm sư huynh như gã tất nhiên là cũng ngại ra tay tấn công trước, làm vậy là rất ngu, vì như thế tức là có vẻ bắt nạt sư đệ thuộc cấp thấp hơn. Hơn nữa, gã thật sự cũng không biết trong hồ lô của Mộ Dung Thiên có bán thuốc gì, do đó, trước tiên hãy bình tĩnh quan sát biến hóa mới là tốt nhất.
Mộ Dung Thiên cũng không khách khí, nói:
- Tốt, Mông Na Lâm sư huynh, vậy thì ngươi hãy cẩn thận!
Lời vừa dứt, hắn liền phi thân xông tới, tay phải chỉ rung lên một cái thì đã có một chiếc băng phủ xuất hiện trong tay, cứ thế mà chém về hướng của Mông Na Lâm.
Mông Na Lâm dù có phong độ của một bậc sư huynh nhiều hơn nữa thì cũng không dám đứng yên để cho người khác chém, hắc khí trên tay gã liền toát ra, lập tức có vài tấm thuẫn bài hình bầu dục xuất hiện. Đây chính là nguyên tố thuẫn thuộc Hắc Ám hệ, nếu đối phương không phải là Nghĩ linh sứ như Lộ Thiến, có thể dùng thật nhiều khôi lỗi đồng loạt tấn công từ bốn phương tám hướng thì chỉ dùng nguyên tố thuẫn cũng đủ chống đỡ; còn nếu dùng hộ thể đấu khí thì sẽ bị tiêu hao rất nhiều linh lực, hoàn toàn không có lợi chút nào.
Kết quả thật không có gì ngoài sở liệu, băng phủ gặp phải Hắc Ám nguyên tố thuẫn thì lập tức bị nung chảy ngay, nhưng điều bất ngờ chính là nằm ở hành động tiếp theo của Mộ Dung Thiên. Tay trái của hắn lập tức phóng ra ba thanh hồi lực hỏa đao [2], còn tay phải thì lại sử dụng một cây băng tiên [3] thật dài.
Các khán giả ở đây đều biết rằng sở trường của Mộ Dung Thiên là lối đánh phòng thủ phản kích, tức là trước phòng thủ, sau phản kích, tìm thắng lợi trong hung hiểm mà thôi. Nhất là khi giao chiến với cường giả thì lại càng không ngoại lệ. Nếu là học viên của các cấp cao hơn, dưới tình huống được đối phương nhường ra đòn trước, thì nhiều lắm hắn cũng chỉ tùy tiện dùng linh lực vũ khí để đánh ra mấy đòn, sau khi khách khí quá chiêu thì sẽ lập tức quay về phòng ngự ngay.
Thế nhưng lần này hắn lại áp dụng phương pháp chủ động, mỗi lần ra tay đều là những chiêu số chưa từng để lộ ra ngoài!