Mộ Dung Thiên quả thật rất kinh ngạc, hơn nữa không phải kinh ngạc bình thường, có thể khiến Duy Đa Lợi Á lặn lội đi xa để tiến hành đàm phán về giao dịch giữa lúc thân thể phụ thân còn đang yếu ớt, số ngày tại thế có thể đếm trên đầu ngón tay, ắt hẳn người đó phải không đơn giản, thế nhưng hắn không thể ngờ lai lịch lại lớn đến vậy. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Duy Đa Lợi Á nói tiếp:
- Bọn họ dự định thực hiện một vụ mua bán lớn kinh người, hơn nữa, xem tình huống thì đó là chuyện nhất quyết phải thực hiện, điều kiện đưa ra cũng rất hậu hĩnh, nhưng vì một nguyên nhân mà rốt cuộc ta không thể tiếp nhận.
Mộ Dung Thiên không nhịn được, vội hỏi:
- Vì sao?
Đối với bất cứ một thương nhân nào cũng đều thích làm ăn lớn, huống gì điều kiện còn hậu hĩnh đến vậy. Với một nước giàu mạnh như Lam Nguyệt đế quốc thì không thể có vấn đề về tiền bạc, thêm vào đó, một nước to lớn như vậy cũng không thể thất tín, nên căn bản là không lo bị lừa. Tính trước tính sau đó vẫn là một món hời, lãi là chắc chắn, nói chính xác hơn là một vụ làm ăn cực lời, Mộ Dung Thiên thật không hiểu nổi vì sao Duy Đa Lợi Á lại từ bỏ.
- Từ góc độ của một thương nhân, ta không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt, vậy nên ngươi nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái. Đừng nói là ta, chỉ cần một thương nhân có chút đầu óc thì nhất định sẽ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này mới phải. Thế nhưng......
Duy Đa Lợi Á nói tới đó đột nhiên đổi giọng:
- Một quốc gia trên đất liền đột nhiên cần nhiều hải thú như vậy để làm gì?
Câu nói của Duy Đa Lợi Á khiến Mộ Dung Thiên mơ hồ nắm được điều gì đó, nhưng ý nghĩ đó vẫn chưa rõ rệt.
- Theo như bọn họ giải thích, trong đợt ma thú công thành lần trước, những thành thị ven biển vì thiếu thốn hải thú mà suýt chút nữa đã thất thủ, vì vậy nên lần này họ mới phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy. Chỉ có điều theo ta được biết, bọn họ đang nói dối, bởi vì trong tay ta vừa khéo lại có danh sách hàng hóa tiêu thụ của nơi gần Lam Nguyệt nhất – mục trường trên nước Tạp Nhĩ Tư. Lam Nguyệt đế quốc là khách hàng quen thuộc của bọn họ, hầu như năm nào cũng đều do Tạp Nhĩ Tư cung cấp hải thú cho họ. Theo danh sách có được, số lượng hải thú mà Lam Nguyệt cần thu mua mỗi năm ít hơn rất nhiều so với đề xuất lần này, thậm chí còn chưa đến 1%. Cho dù có tổn thất toàn bộ hải thú, họ cũng không cần thu mua một số lượng khổng lồ đến như vậy, điều đó chứng tỏ, họ không phải chỉ muốn lợi dụng hải thú để phòng thủ những thành thị gần biển, mà còn có ý đồ khác.
Trong đầu Mộ Dung Thiên chợt lóe lên một tia sáng:
- Chiến tranh?
Duy Đa Lợi Á cười đáp:
- Nói chuyện với người thông minh thật tiện lợi.
Mộ Dung Thiên trầm ngâm:
- Làm sao ngươi lại có danh sách tiêu thụ của Tạp Nhĩ Tư?
Thứ đó thuộc về cơ mật thương nghiệp nên Mộ Dung Thiên mới hỏi vậy.
Duy Đa Lợi Á thoáng chút do dự rồi đáp:
- Thật ra, Tạp Nhĩ Tư đã bị Thiên Lý mục trường của chúng ta thu mua từ năm ngoái, bởi vì đế quốc sở tại là Bạch Đa Áo Lan từ trước tới giờ có thói quen bài ngoại trong những ngành kinh tế chủ chốt, nên chúng ta không tiện trực tiếp nhúng tay vào, bởi vậy mà mọi công tác thu mua đều được âm thầm tiến hành, cũng có thể coi đó là một bí mật không mấy ai biết. Thân là thành viên cấp dưới, danh sách của họ dĩ nhiên phải cho chúng ta xem qua.
Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, bởi hắn phát hiện ra sự tình phức tạp hơn rất nhiều chứ không phải chỉ tranh đấu quyền lực thông thường như dự tưởng, thậm chí đó là ngòi nổ cho sự phá vỡ thế cân bằng trên đại lục hiện nay. Không ngờ mình lại may mắn gặp phải, thật giống như ý trời vậy. Bởi ma thú bạo động đã sắp sửa phát sinh, hầu như quốc gia nào cũng đang chuẩn bị cho công tác phòng thủ, nếu như nhân loại tàn sát lẫn nhau thì sẽ chỉ có ma thú đắc lợi, vì vậy nên không một ai nghĩ đến việc chiến tranh. Nhưng có rất nhiều dấu hiệu dường như đều chứng minh, Lam Nguyệt đang chuẩn bị một cuộc chiến tranh, hơn nữa mục tiêu không phải là liên quân Tây Bắc mà là các hải quốc trung lập, một vị trí tranh giành tất yếu, còn thời gian phát động rất có thể sẽ là sau khi ma thú bạo động.
Sau mỗi lần ma thú bạo động, lực lượng của các quốc gia trên đại lục đều khó tránh khỏi bị suy yếu ít nhiều, mà các hải quốc với số lượng thành viên ít ỏi thì mức độ tổn hại rõ ràng sẽ nghiêm trọng hơn cả. Trước kia bọn họ còn có thể dựa vào tình hữu nghị với Lam Nguyệt và các nước láng giềng xung quanh, nhưng tình huống hiện giờ đã thay đổi, sau khi ma thú bạo động, sức phòng ngự của họ sẽ giảm xuống đến mức chưa từng thấy, nếu lúc đó Lam Nguyệt lại nhân cơ hội ném đá xuống giếng, vậy thì bọn họ thật sự sẽ lâm vào bước đường cùng. Hơn nữa, có lẽ không ai ngờ được ngay khi ma thú bạo động vừa kết thúc, Lam Nguyệt đế quốc lại sử dụng vũ lực với các nước vốn luôn duy trì quan hệ hữu hảo.
Còn về phía liên quân Tây Bắc, vì bọn họ vừa xâm chiếm phía đông nam không lâu, nên còn xa lạ với việc ma thú xuất hiện, do thiếu thốn kinh nghiệm nên tổn thất to lớn là không thể tránh khỏi, còn viện quân vì hai bờ xa cách mà không thể đến kịp, đến lúc đó, sức mạnh phòng thủ cũng không lạc quan. Trong một thời gian, họ chỉ có đủ binh lực thủ thành mà không thể cản trở kế hoạch của Lam Nguyệt đế quốc. Trước kia, các quốc gia trung lập có thể thoải mái tự do, nguyên nhân chủ yếu là bởi thế lực hai bờ kìm chế lẫn nhau, bên nào cũng phải cố kỵ không dám ra tay, chỉ đành giương mắt chờ đợi thời cơ. Hiện giờ thời cơ của Lam Nguyệt đã đến, tác hại do ma thú công thành gây ra sẽ khiến cán cân sức mạnh vốn đang cân bằng sẽ bị chênh lệch khá lớn, bất kể thiên thời hay địa lợi đều là thời cơ tuyệt diệu, một khi chiếm được các quốc gia trung lập, cách ly hoàn toàn liên quân Tây Bắc giữa hai bờ; đến lúc đó, nội ngoại giáp công, lấy lại vùng đất bị mất chỉ là việc ngày một ngày hai, thậm chí có thể lấy các quốc gia trung lập làm bàn đạp mà phản khách vi chủ, tấn công lại quân Tây Bắc, đó là một nước cờ vô cùng quan trọng, vì vậy nên không khó để tưởng tượng ra vì sao Lam Nguyệt đế quốc lại thu mua hải thú với số lượng lớn như thế, bởi lẽ đó là công cụ không thể thiếu nếu họ muốn chiến đấu trên biển.
Còn bọn hải tặc Hắc Khô Lâu, nếu đoán không lầm thì rất có thể đã cùng một vài nhóm hải tặc bị chiêu an khác đã có thỏa thuận với Lam Nguyệt, chúng sẽ ra mặt hành sự thay cho Lam Nguyệt trong những việc mà họ không thể công khai ra tay nếu như không muốn để lại tai tiếng, tỷ như việc truy sát Duy Đa Lợi Á lần này chính là một trong số đó. Do đó, với một chỗ dựa vững chắc sau lưng, bọn chúng mới dám ngang nhiên hoành hành trong vùng biển này, đồng thời còn thay đổi phong cách đuổi tận giết tuyệt trước kia, như vậy có thể thông qua những người còn sống mà truyền tin, chủ mưu ám sát Duy Đa Lợi Á lần này là đám hải tặc thèm khát của cải, chứ sẽ không ai hoài nghi tới Lam Nguyệt đế quốc nữa. Sau khi Duy Đa Lợi Á thất tung, người thừa kế Thiên Lý mục trường dĩ nhiên sẽ là Toa Phỉ vốn dễ dàng bị khống chế, lúc đó mục đích của họ sẽ thuận lợi hoàn thành.
Duy Đa Lợi Á lại thở dài:
- Lam Nguyệt đế quốc thay đổi rồi, trước kia nó cực kỳ hùng mạnh, chiếu cố và trợ giúp cho những quốc gia huynh đệ tựa như một người anh cả mà không đòi hỏi gì. Hiện giờ tuy vẫn hùng mạnh nhưng lại hung hăng ngang tàng, hoành hành độc đoán, thường xuyên can thiệp vào nội bộ của các nước, lại còn không từ thủ đoạn nào. Thậm chí có lúc ta còn cảm thấy Mạch Gia đế quốc bên phía liên quân Tây Bắc còn tốt hơn, dù sao việc thời gian sinh trưởng của cây trồng kéo dài quả là cú đánh nặng nề với một nơi thiếu thốn tài nguyên như vậy, họ vì sự sinh tồn mà phải làm vậy thì còn có thể cảm thông.
Mộ Dung Thiên cũng rất đồng cảm, bởi lẽ hiện giờ tại Lam Nguyệt đế quốc, sự chuyên quyền cá nhân mạnh mẽ chưa từng thấy, mặc dù Cát Tư còn chưa có quyền sinh sát tuyệt đối trong tay như vua chúa thời cổ đại trên Địa cầu, song với việc thành công loại bỏ tất cả những thế lực chống đối mình, có thể nói y đã một tay che cả bầu trời, mà y lại là kẻ có dã tâm nhất trên đại lục, vì vậy nên muốn lợi dụng địa vị bá chủ của mình để xâm chiếm Thần Phong thì cũng chẳng có gì là lạ. Hiện giờ mối nguy lớn nhất trên đại lục không phải là ma thú, mà chính là ham muốn quyền lực của nhân loại.
- Bối Á Đặc tiên sinh, chuyện còn lại, ta nghĩ ngài cũng biết rồi.
Là vật cản quan trọng nhất trên bước đường nhòm ngó ngôi vị bá chủ đại lục, dĩ nhiên việc Lam Nguyệt đế quốc phải làm chính là nghĩ mọi biện pháp để loại trừ Duy Đa Lợi Á. Mộ Dung Thiên hiểu rất rõ, hắn nhíu mày suy nghĩ, vốn cho rằng đã thành công thoát khỏi Đạt Văn Đa Khách nhưng hiện giờ xem ra chặng đường còn rất dài. Với tính trọng yếu của Thiên Lý mục trường đối với Lam Nguyệt, bọn họ không thể nào để Duy Đa Lợi Á sống sót trở về Thủy Đô, còn nữa, bọn hải tặc Hắc Khô Lâu có nhân tài đông như lá mùa thu, chẳng lẽ lại chỉ phái có ba đại tướng Phi Đa Lợi, Mịch La và Đạt Văn Đa Khách đi mà thôi, những kẻ còn lại đâu?
Dường như để chứng minh cho sự lo lắng của Mộ Dung Thiên, một tiếng kèn hiệu đột nhiên vang lên, nói vừa vội vàng vừa cấp bách, đó là tín hiệu đã phát hiện ra địch nhân, cùng với đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu thét không thể kiềm nén của mọi người truyền tới tai hai người thông qua Cách âm kết giới. Mộ Dung Thiên và Duy Đa Lợi Á nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy về phía cửa phòng.
Thời tiết trên biển thay đổi tựa như khuôn mặt nữ nhân, ngoài kia không biết mưa gió đã nổi lên từ lúc nào, gió lớn mang theo những hạt mưa to bằng hạt đậu táp rát cả mặt, bầu trời một phiến đen xì nối liền với mặt nước phía xa xa, không thể nhận ra đâu là trời, đâu là biển. Tình huống rất gay go, những con sóng khổng lồ khiến Lam ngu lắc lư dữ dội, những xoáy nước lớn nhỏ xoay tít nuốt chửng những bọt sóng một cách vô tình.
Có rất nhiều Tang Môn Ngư, một loại cá đại biểu cho điềm xấu xuất hiện trên mặt biển, giữa thời tiết tồi tệ mà nhân loại căm ghét, song chúng lại thích nhất. Chúng khoe những chiếc bụng trắng ởn và phát ra tiếng kêu còn khó nghe hơn cả tiếng quạ, âm thanh tựa như tiếng nhạc đưa đám tới từ chốn U minh. Tang Môn Ngư là một loại hải ma kỳ lạ, chúng gần như không có năng lực tấn công nào mà chỉ sống dựa vào việc ăn xác chết, tuy nhiên chúng lại là một trong những loài hải ma mà con người sợ hãi nhất, bởi lẽ Tang Môn Ngư đại biểu cho tử vong, số lượng bọn chúng xuất hiện sẽ tương ứng với số sinh mạng sẽ mất đi, chỉ cần là người dân hải quốc thì ai nấy cũng đều tin tưởng sâu sắc vào lời đồn đó, mà lúc này đây, mọi người lại được tự thân kiểm chứng điều này, phía xa xa là vô số những lá cờ đầu lâu xương sọ đại biểu cho tử vong giống như Tang Môn Ngư vậy.
Phất Cơ Khắc mặt xám như tro, lẩm bẩm:
- Xong rồi, xong rồi.....
Mộ Dung Thiên vội vàng chạy tới cạnh y, hỏi:
- Thuyền trưởng, trinh sát có báo cáo gì?
Phất Cơ Khắc tựa như không nhìn và không nghe thấy Mộ Dung Thiên hỏi, cứ tiếp tục lẩm bẩm một mình, nhắc đi nhắc lại một câu:
- Xong rồi, xong rồi......
Có thể khiến cho một vị thuyền trưởng từng trải bao bão táp mưa sa mất hồn mất vía, hoàn toàn mất đi khát vọng sống dường này, điều đó cho thấy tính nghiêm trọng của sự việc. Mộ Dung Thiên liền giương tay lên, rồi không chút do dự mà tát liên tiếp mấy cái lên mặt Phất Cơ Khắc, mặt không chút biểu tình:
- Thuyền trưởng, ta cần báo cáo trinh sát. Chưa đến giờ phút cuối cùng, không ai dám nói kết quả.
Có lẽ mấy bạt tai của Mộ Dung Thiên đã thức tỉnh Phất Cơ Khắc, cũng có lẽ sự bình tĩnh của hắn đã khiến vị thuyền trưởng đáng thương kia khôi phục lại chút lòng tin, Phất Cơ Khắc cố lấy chút tinh thần trả lời:
- Là phó đoàn trưởng của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn - Hắc Ám kỵ sĩ Cổ Linh, một trong tam đại sứ giả - Nghĩ Linh sứ Cách Lạp Phù, còn có bát quỷ tướng Thực Nhân Quỷ Đáp Ác, ma pháp sư Tứ Tinh, Ác Quỷ Thiên Nhân Trảm Yết Giao cùng phụ thân là Quỷ Ảnh Tử, thích khách - sở trường theo dấu - Điển...Điển Nại.
Phất Cơ Khắc nói ra một loạt cái tên chỉ nghe đã phải biến sắc, càng về sau thanh âm càng thêm run rẩy, cuối cùng dùng hết sức lực mới nói được một câu cuối cùng:
- Ngoài ra, số thành viên còn lại còn gấp ba số lượng mà chúng ta đã gặp lúc trước.
Mộ Dung Thiên hít một hơi khí lạnh, hắn có thể hiểu được vì sao Phất Cơ Khắc lại mất bình tĩnh đến vậy, trận thế của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn lần này còn “hào hoa” hơn lần trước rất, rất nhiều, còn bên mình chỉ còn lại một nhúm tàn binh. Trận chiến này cơ hội thắng có nói là con số không thì cũng chẳng có gì lạ. Hành khách và thuyền viên hầu như đã hoàn toàn mất đi dũng khí trốn chạy, họ chỉ biết đứng nhìn những lá cờ đầu lâu xương chéo hung tợn đang càng lúc càng rõ rệt.
- Không sót một ai!
Một giọng nói bình tĩnh đến vô tình xuyên qua sóng to gió lớn vang vọng truyền lại, phó đoàn trưởng Cổ Linh của Hắc Khô Lâu đã ra lệnh đồ sát, sự thất bại của Đạt Văn Đa Khách khiến bọn chúng quyết sử dụng một biện pháp ổn thỏa hơn.
Sắc mặt của Khiết Tây Tạp trở nên trắng bệch, một người gan to bằng trời như nàng cũng bị trận thế trước mặt làm cho kinh sợ, hơn nữa trên trời còn có hai con Cuồng Tuyết Điêu, loại sủng vật cao cấp Phi hành hệ biết dùng kỹ năng của Băng hệ. Mặc dù không sánh được với Lam Quang điểu sáu cánh nhưng Băng phong ma pháp của chúng cũng rất phiền hà, nó làm hạn chế khả năng hành động của đối thủ rất nhiều, nếu như ở trên đó còn có hai cao thủ nữa, vậy thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Lúc trước, Khiết Tây Tạp còn ỷ mình có Lam Quang điểu mà không biết sợ, nhưng giờ đây nàng cũng không có chút lòng tin với việc thoát thân, nói tóm lại một câu, tính mạng của nàng hiện giờ cũng như những hành khách khác, không có bất kỳ một ưu thế nào, không ai có thể đối mặt với cái chết mà dửng dưng được, và Khiết Tây Tạp cũng không ngoại lệ. Nàng chưa từng nghĩ tới, chuyến mạo hiểm đầu tiên trong đời lại không tuyệt diệu như trong tưởng tượng, mà nó còn có thể là chuyến đi xuống địa ngục nữa.
Đình Đình không khuyên nhủ Mộ Dung Thiên bỏ thuyền nữa, bởi vì nàng biết rõ làm vậy cũng vô ích, sắc mặt của Duy Đa Lợi Á cực kỳ khó coi, nàng dùng truyền âm thuật nói với Mộ Dung Thiên:
- Xin lỗi Bối Á Đặc tiên sinh, ta đã làm liên lụy tới mọi người rồi.
Mộ Dung Thiên trầm mặc không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào những sứ giả gọi hồn đang càng lúc càng tới gần kia, chỉ tiếc là, dù hắn có nghĩ nát óc thì cũng không tìm ra được kế sách nào có nửa phần cơ hội. Xạ thủ và ma pháp sư, những người chuyên đánh tầm xa đã sẵn sàng, chỉ đợi địch nhân vào tầm bắn, trong trận chiến lần trước, Lam ngu đã mất đi tất cả kết giới phòng ngự, chỉ riêng đợt công kích chưa phải chủ lực này đã đủ khiến cho hầu hết mọi người phải mất đi tính mạng rồi.
Cổ Linh ngạo nghễ đứng trên đầu thuyền chính nhìn chiếc Lam ngu tả tơi cùng đám người run lẩy bẩy vì sợ hãi kia, ánh mắt của gã như nhìn một đống thi thể, gã tràn đầy lòng tin, cho dù đối phương có cứu viện tới kịp thì cũng không thể thay đổi số phận làm mồi cho cá của chiếc thuyền này, cùng lắm chỉ khiến số lượng thi thể tăng thêm mà thôi. Thậm chí, phe cứu viện khi thăm dò được lực lượng bên mình, nói không chừng đã sợ vỡ mậtt mà cao bay xa chạy rồi. Vừa nghĩ đến đó, khóe miệng của gã bất chợt hé một nụ cười nhạt, chuyến quay lại cố hương lần này khiến tâm tình của gã rất tốt.
Thế nhưng, mọi diễn biến vẫn luôn phát sinh ngoài ý muốn, đột nhiên lúc này lại có người không biết điều chợt xuất hiện. Đó là một chiếc thuyền nhỏ, không sai, một chiếc thuyền nhỏ, trên đó còn có một người. Dù lênh đênh giữa sóng to gió lớn, người ngoài nhìn vào cũng thấy thót tim, nhưng rốt cuộc nó vẫn không bị chìm.