Dị Giới Dược Sư

Chương 276: Chương 276: Đại Giới






Toa Phỉ thất vọng nói:

- Lẽ nào Bối Á Đặc tiên sinh không nể mặt mà chỉ giáo cho thủ hạ của ta một chút sao?

Khí chất của nàng biến đổi thật đột ngột, thần tình và ngôn ngữ cũng đều không ngừng tỏa ra nét u oán sâu đậm, thật giống như một tiểu mỹ nữ nhỏ bé khả ái đang làm nũng vậy, khiến người ta có cảm giác như muốn ôm nàng vào lòng để che chở, chứ không muốn khiến cho nàng bị ủy khuất, và lại càng khó có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng được.

Xưa nay không có một nam nhân nào là có thể kháng cự lại được sự câu dẫn của một nữ tử có mỵ thuật cao thâm và rất biết cách kích thích tình tự của người khác như Toa Phỉ, bởi vì trong bản tính của con người luôn có những nhược điểm khác nhau, thường gặp nhất tất nhiên là "dục", đó là phương thức đơn giản và trực tiếp nhất; tuy nhiên, vừa rồi Toa Phỉ thi triển nó lại không có tác dụng với Mộ Dung Thiên, vì vậy nên nàng ta lập tức chuyển sang "liên", nhưng kế khích tướng của nàng vẫn không thành công. Da mặt của Mộ Dung Thiên dày đến nỗi không gì sánh bằng, hắn cười hì hì rồi trả lời:

- Không cần đâu, Đạt Phần Ni Tư bằng hữu đây nhất định mạnh hơn ta nhiều lắm. Sở dĩ lúc trước ta có thể giết được Phi Đa Lợi chỉ là do nhất thời được may mắn mà thôi, không có gì hay ho đâu.

Lòng tin của Toa Phỉ đối với mỵ thuật của mình lại một lần nữa bị giảm xuống thê thảm, nàng vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên cửa phòng kế bên phòng khách được mở ra, tiếp theo là một nữ tử nhẹ nhàng ung dung bước ra.

Cũng rất mỹ lệ, cũng rất quyến rũ, cũng đều có thể khiến cho vô số nam nhân sập bẫy, hai vưu vật khuynh quốc khuynh thành vừa chạm mặt nhau liền có điện xẹt tá lả ngay. Lúc này Toa Phỉ tạm thời buông tha cho Mộ Dung Thiên, ánh mắt của nàng như bị nam châm hút lấy và dán chặt lên người Đình Đình. Còn nàng Vu nữ khi vừa bước ra phòng khách thì lập tức cũng không nhìn thấy ai, mà trong mắt chỉ còn lại mỗi một mình Toa Phỉ. Ánh mắt của hai người cứ y hệt như hai cực từ trường vậy, cùng lúc thu hút lẫn nhau.

Bởi vì cũng đều là người am hiểu mỵ thuật nên cả hai nàng đều có cảm ứng rất vi diệu, hiển nhiên bọn họ có thể dùng giác quan thứ sáu để nhận định rất chính xác việc đối phương cũng là "đồng đạo" của mình. Trước kia tuy hai người chưa từng gặp nhau, nhưng nay gặp nhau lần đầu thì vẫn có thể xác định rằng đối phương là người am hiểu mỵ thuật. Tuy là Đình Đình đã sửa đổi dung mạo, đồng thời cũng không để lộ chân diện mục, nhưng Toa Phỉ vẫn cảm nhận được trên người Đình Đình đang phát ra một loại mỵ lực rất đặc thù, so với khí chất của mình rất giống nhau.

Bầu không khí thoáng chốc liền trở nên rất kỳ quái, hai nàng mỵ thuật sư nhất thời trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt của nhau. Bọn họ đều nhìn thấy ánh mắt của đối phương rất phức tạp, vào lúc này đây, sự thiên biến vạn hóa của mỵ thuật được chứng minh rõ ràng nhất. Từ biểu hiện bên ngoài của hai người họ, người ta có thể thấy rằng họ rất giống như một đôi tỷ muội thân thiết, một đôi tình lữ hoạn nạn có nhau, là chiến hữu sinh tử chi giao, hoặc là tình địch ghen ghét nhau, là đối thủ thế bất lưỡng lập, là cừu nhân bất cộng đái thiên, vv....Không phải là người ta không thể nhìn ra tình cảm gì trong mắt của hai người họ, mà là những tình cảm thể hiện qua ánh mắt đó biến chuyển quá nhanh và quá mạnh đi, thậm chí còn xung đột lẫn nhau, chính vì vậy nên mới tạo ra cái loại cảm giác đặc biệt quỷ dị đó.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, nhưng kỳ thật cũng chỉ xảy ra trong chốc lát, chỉ là những cảm tình đó biến hóa cực nhanh nên khiến người ta tưởng như nó dài dằng dặc vậy. Khuôn mặt của Toa Phỉ lại một lần nữa lộ ra nét tươi cười kiều mỵ và ngọt ngào:

- Vị muội muội này thật là xinh đẹp!

Lúc này rốt cuộc nàng cũng hiểu được một tên háo sắc như Mộ Dung Thiên tại sao lại không hề bị mỵ thuật của mình làm ảnh hưởng chút nào, thì ra ở sau lưng hắn còn có một mỹ nữ có mỵ thuật không thua gì mình. Hơn nữa ai nấy cũng đều nhìn ra được quan hệ giữa hai người khá là thân mật, chỉ cần nhìn qua nét mặt hồng nhuận tươi tắn, xinh đẹp như hoa anh đào của Đình Đình, hơn nữa nàng lại vừa bước ra từ phòng ngủ, điều đó cho thấy tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng đủ biết rồi.

Toa Phỉ càng khẳng định suy đoán của mình về việc Mộ Dung Thiên là con cờ chủ yếu trong hàng ngũ thuộc hạ của Duy Đa Lợi Á là không sai. Ở trên đại lục có rất ít nữ tử biết được mỵ thuật, mà người tinh thông nó thì lại càng hiếm hơn, vì vậy mà nam nhân có thể thu được một nữ tử như thế ở trong phòng mình thì nhất định là một người không đơn giản chút nào. Thế là trong lòng Toa Phỉ lại càng tăng thêm phần kiêng kỵ.

Mọi người đều cảm thấy rất kỳ dị, với địa vị tôn quý là hội trưởng Kỵ Sĩ công hội kiêm người có đủ tư cách tranh quyền tại Thiên Lý mục trường như Toa Phỉ đây, vậy mà nàng ta lại công nhiên đi xưng hô một nữ tử lạ mặt chưa từng quen biết là tỷ muội, cả danh tính cũng không nhắc tới, quả đúng là một việc cực kỳ hiếm thấy. Mà điều càng kỳ quái hơn là ngay cả Đình Đình cũng không hề khách sáo chút nào, cứ tự nhiên chấp nhận cách xưng hô không thỏa đáng đó, nàng mỉm cười nói:

- Tỷ Tỷ cũng xinh đẹp đến mê người đấy!

Đây là cách thức giao tiếp đặc biệt giữa những người hiểu biết mỵ thuật với nhau, bất luận địa vị tôn ty cao thấp ra sao, tất cả những thứ đó đều không phải là tiêu chuẩn của họ, mà điều quyết định chính là mỵ thuật cao thấp thế nào.

Thì ra vì Đình Đình nghe được thanh âm của Toa Phỉ nên mới rời khỏi giường. Nàng biết tên sắc lang này có ý chí kiên định đến kinh người, lần đầu tiên mê hoặc hắn không thành công, trái lại còn bị hắn bắt được. Lần thứ hai nàng lợi dụng tấm thân xử nữ để thi triển "Hồ hoặc" để làm dao động cõi lòng sắt đá của hắn, thế nhưng nàng chỉ có thể đạt được cấp "Liên" thấp nhất trong "Liên, Ái, Mê, Si, Cuồng" năm cấp của "Hồ hoặc" mà thôi. Tuy nhiên, ý chí của tên sắc lang này cũng rất là kỳ dị. Khi lý trí của hắn tỉnh táo thì ý chí kiên định đến đáng sợ, có thể chống nổi bất cứ môn mỵ thuật nào lợi hại nhất. Nhưng cũng có đôi lúc, chỉ cần là một nữ tử hơi có chút tư sắc, vóc người kha khá một chút nằm ở trên giường và cởi hết đồ ra, ngoắc ngoắc ngón tay kêu hắn tới, nói không chừng hắn sẽ giống như cầm thú tới mùa động dục mà nhảy lên, chuẩn bị giao phối ngay chứ không hề để ý xem kẻ thợ săn có sắp đặt bẫy rập hay không. Hiện tượng vượt quá lẽ thường như thế chỉ có thể khiến cho Đình Đình kết luận rằng, ý chí của người này cũng có cao thấp lồi lõm như một tòa thung lũng vậy, lúc cao lúc thấp, lúc mạnh lúc yếu, chu kỳ chênh lệch nhau khá xa; mà chẳng may, hai lần nàng thi thuật đều gặp phải lúc ý chí của hắn ở vào lúc cực cao, khiến cho nàng cảm thấy mình thật là bi thương.

Bởi vì lo lắng cho ý chí của Mộ Dung Thiên đang đến độ "đê cốc" (thung lũng) chu kỳ, sau khi thấy mỹ nữ thì sẽ không biết phân nặng nhẹ mà chỉ quyết định theo thú tính, hơn nữa đối phương lại là một đại gia về mỵ thuật, vì vậy mà Đình Đình phải vội vàng mặc lại y phục để bước ra ngoài, chuẩn bị tùy thời mà ứng phó. Là người hiểu được mỵ thuật, tất nhiên cũng hiểu được cách phá giải nó. Cũng may là lúc này tên sắc lang đang ở trong chu kỳ "cao phong", nên nàng thở phào một hơi, đỡ mất công phải phí sức một phen.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Đình Đình, Toa Phỉ liền biết ngay mục đích hôm nay của mình sẽ không thành công rồi, chỉ biết thầm hận ở trong lòng mà thôi, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ tươi cười nhhư hoa, rồi nói:

- Xem ra Bối Á Đặc tiên sinh cho rằng thủ hạ của ta không đủ tư cách rồi, thật đáng tiếc vì không được chứng kiến trận tỷ thí này, vậy chúng ta xin cáo từ thôi.

Nàng nháy mắt ra hiệu với bốn kỵ sĩ thủ hạ rồi cùng kéo nhau bỏ đi, Cách Lôi Lâm và Đình Đình thấy vậy thì không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Đạt Phần Ni Tư sau khi được vài bước nhưng vẫn không cam lòng, gã thấp giọng chửi một câu:

- Đồ súc sinh vô giáo dục, thật là hèn!

Nguyên bản đó chỉ là một câu chửi để phát tiết khí giận mà thôi, nhưng nó đã lập tức có hiệu quả ngay.

- Dừng chân!

Đat Phần Ni Tư và đám người của Toa Phỉ cùng quay người lại, nhưng ai nấy đều kinh ngạc nhìn ra khuôn mặt đang trầm hẳn xuống như là giông tố vừa kéo đến của Mộ Dung Thiên.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Mộ Dung Thiên chậm rãi thả từng bước đi tới trước mặt Đạt Phần Ni Tư, hất hàm hỏi với giọng đầy khiêu khích.

Cái loại ngữ khí cùng tư thái của một kẻ tựa như đang đứng ở trên cao mà nhìn xuống này lại khiến cho Đạt Phần Ni Tư cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng gã sẽ không vì một lời phách lối của Mộ Dung Thiên mà tỏ ra yếu kém, nên gã liền đáp trả:

- Ta vừa chửi một loại nam nhân súc sinh không ai nuôi dưỡng, không biết có phải hắn là kẻ thiếu giáo dục hay không?

Mộ Dung Thiên nghe xong liền điềm đạm mỉm cười, nhưng đó chỉ là vẻ cười bên ngoài, chứ trong lòng không cười chút nào:

- Tốt, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi!

Toa Phỉ và Đạt Phần Ni Tư cùng lúc ngẩn người ra, không ngờ khi dùng tới mỵ thuật cao cấp mà lại thất bại, trong khi Đạt Phần Ni Tư chỉ vô ý văng tục một câu thì đã giải quyết xong vấn đề rồi, sớm biết như vậy thì ban đầu đã không cần tốn hơi tốn sức làm gì rồi.

Cách Lôi Lâm và Đình Đình cùng khẩn trương, cả hai không nhịn được mà song song lên tiếng:

- Ngươi....

- Ta đã nói, tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn!

Dáng tươi cười của Mộ Dung Thiên lại một lần nữa biến mất, hắn thốt ra một câu chắc nịnh như đinh đóng cột để cắt ngang lời nói của hai nàng. Thần tình lúc này của hắn khác hẳn so với bộ dáng xuề xòa mọi ngày, thật khiến người ta phải sợ hãi. Ngay cả Đình Đình cũng chưa từng thấy qua thần thái lạnh lùng nghiêm nghị như thế của hắn bao giờ, điều đó khiến nàng ngây cả người, không dám lên tiếng nữa. Còn Cách Lôi Lâm thấy thế thì biết dù có lên tiếng cản trở cũng vô ích, nàng gấp đến độ chỉ muốn mắng cha chửi mẹ người ta lên thôi.

- Đạt Phần Ni Tư kỵ sĩ, chẳng lẽ hiện tại ngươi đã bị khiếp đảm rồi sao?

Nhìn thấy Đạt Phần Ni Tư ngẩn người nói không ra lời, Mộ Dung Thiên liền lên tiếng chế giễu gã.

Nhưng Đạt Phần Ni Tư chỉ là vì thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ của Mộ Dung Thiên làm cho ngạc nhiên mà thôi, giờ nghe được lời nói đó thì lập tức nổi giận nói:

- Lúc nào ta cũng sẵn lòng phụng bồi, thời gian và địa điểm đều do ngươi quyết định.

- Tốt, nếu chỉ là luận kiếm hữu nghị, vậy thì không cần nhiều người biết tới, thời gian là sáng sớm ngày mai, còn địa điểm thì....

Vì biết ngăn cản Mộ Dung Thiên không được, nên Cách Lôi Lâm chỉ có thể tương trợ cho hắn mà thôi, vì vậy mà nàng lập tức dùng Tụ âm thuật để cảnh tỉnh hắn:

- Ngàn vạn lần không nên chọn nơi nào có đất liền, chỉ có những nơi nào không có đất và cát thì thực lực của Đạt Phần Ni Tư sẽ bị giảm đi rất nhiều!

Mộ Dung Thiên tựa hồ như không nghe được lời cảnh cáo của nàng, hắn tiếp tục nói với Đạt Phần Ni Tư:

- Ừm, nghe nói ngươi được người ta gọi là Cuồng Sa kỵ sĩ phải không?

Đạt Phần Ni Tư ngạo nghễ gật đầu:

- Không sai!

Mộ Dung Thiên mỉm cười nói:

- Nói như vậy, nếu gặp được nơi có cát thì ngươi sẽ có thể phát huy được sở trường cực mạnh của mình phải không? Nghe nói ở phía tây của Thiên Lý mục trường có một dải đất được gọi là Sa bạo tuyết thế rất ít người lui tới, vậy thì chọn chỗ đó đi.

Cách Lôi Lâm nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn, hắn chọn nơi đó thì có khác nào là cấp cho đối phương hoàn cảnh chiến đấu tốt nhất đâu?

- Ngươi....

Đạt Phần Ni Tư giận dữ cực độ, ai nấy đều nghe ra được sự miệt thị rõ rệt ở trong lời nói của Mộ Dung Thiên. Khuôn mặt của gã đỏ rần rần, bao nhiêu gân xanh cũng hằn rõ trên mặt, gã giận quá hóa cuồng, liền bật cười thật lớn rồi nói:

- Tốt, vậy cứ quyết định như vậy đi, sáng mai vào lúc mặt trời mọc, không gặp không về!

Nói xong, gã lập tức nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi một mạch, thậm chí cũng chẳng thèm chào hỏi Toa Phỉ, bởi vì với tính cách nóng nảy của gã, nếu còn nán lại thêm chút nào thì không khéo sẽ phải lập tức động thủ ngay cũng chưa biết chừng.

Toa Phỉ cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng làm ra bộ xấu hổ, vội nói:

- Bối Á Đặc tiên sinh, ta thật áy náy với hành vi vô lễ của thủ hạ của ta, Đạt Phần Ni Tư từ trước đến nay là một người rất nhanh mồm nhanh miệng.

Mộ Dung Thiên thản nhiên nói:

- Không sao, Toa Phỉ hội trưởng, nếu như không còn việc gì nữa, vậy sáng mai chúng ta sẽ gặp lại nhé.

Toa Phỉ biết hắn ra lệnh trục khách, nàng thấy mục đích của mình đã thành, còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, nên cũng không muốn ở lại thêm chút nào.

Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Toa Phỉ, Cách Lôi Lâm rốt cuộc không nhịn được mà giậm chân nói:

- Ngươi là một tên ngu ngốc, ngươi có biết hậu quả của việc khiến cho tên Đạt Phần Ni Tư đó tức giận thì sẽ như thế nào hay không? Rất là nghiêm trọng đó.

Mộ Dung Thiên lạnh lùng thốt:

- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ta nghĩ cũng nên nói cho ngươi biết một việc, kẻ nào dám chọc giận ta, vậy thì hậu quả cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng không kém đâu.

Nếu như Đạt Phần Ni Tư nói năng lỗ mãng, đối tượng chửi rủa là song thân của Mộ Dung Thiên thì hắn cũng sẽ không nổi giận như vậy, bởi vì hắn là kết quả của một đôi nam nữ không có trách nhiệm, sau khi hưởng thụ lạc thú thì liền vất bỏ hắn. Nhưng người mà Đạt Phần Ni Tư chửi lại là lão đầu đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ tới lớn, nếu như không có lão nhân khả kính đó thì hắn đã sớm chết rục xương ở đầu đường xó chợ nào rồi. Chính vì vậy, bất luận là kẻ nào dám vũ nhục ông ta thì kẻ đó nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt, không ai có thể ngăn cản được.

Nhìn bóng dáng Đạt Phần Ni Tư đi xa dần, đôi mắt đang mở lớn của Mộ Dung Thiên chợt khép nhỏ lại, sát khí lập tức bắn ra ngùn ngụt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.