Dị Giới Dược Sư

Chương 174: Chương 174: Đạp lãng






Ánh mặt trời đỏ rực từ mặt biển từ từ dâng lên, đem ánh bình minh bao phủ mặt nước. Cả hải dương giống như toàn sóng vàng rực, đẹp đẽ mà tràn ngập sức sống. Hải âu ở phía chân trời bay lượn, vì tìm kiếm thức ăn trong một ngày mà phấn đấu. Gió biển thổi chúng bay càng đẹp, những con cá chuồn lấp lánh năm màu bay vọt ra ngoài mặt nước tới năm mét rồi rơi xuống thẳng tắp, lại chui vào trong biển. Một đám hải sư non đang đạp sóng ngoài khơi, nô đùa đuổi nhau; vô số tê giác biển màu nước biển đang đung đưa cái mông to mà bơi vào bờ, thở phào một hơi, nằm lên bờ cái, phơi cái bụng lớn dưới ánh nắng, thản nhiên tự đắc...

Đây là cảnh vật tại Côn Sa đảo gần một tiểu tứ cấp thành thị trong Tát La ở Đạt Lạp nội hải. Tất cả mọi thứ đều bừng bừng, vạn vật tràn ngập sức sống.

Đột nhiên có tiếng trống trận ầm ầm phá tan hình ảnh yên bình trước mắt. Các loài tiểu động vật chấn kinh, có vẻ hơi lo lắng, ngay cả đám hải sư lớn mật cũng nhanh chóng chui trở về đại dương. Đám tê giác biển cũng càng kinh hoàng thất thố, đồng loạt lao về phía biển. Chỉ có đám hải âu là vẫn tự do bay lượn như cũ, nhưng cũng mở to mắt để chờ đợi khách không mời mà tới.

Tiếng trống trận càng lúc càng gần, càng lúc càng dày đặc, kèm với nó là tiếng kèn kéo dài không dứt. Chẳng bao lâu, một hòn đảo nhỏ tầm trăm trượng ở phía xa đã hiện lên trong tầm mắt.

Nói chính xác một chút thì đây là một loài sinh vật rất lớn - Hải mao. Đây là công cụ giao thông khổng lồ của Thần Phong đại lục, kích thước tới tận trăm trượng, thật sự khiến người ta hoảng sợ.

Trên đài cao phía trước Hải mao có mấy trăm vi Giải nhân (1) đỏ rực, mồ hôi như mưa đang điên cuồng gõ trống làm bằng da Lãng tê. Mà dưới đó còn có hai đài cao nhỏ, đều có hai đội Vưu nhân(2) cầm trong tay chiếc kèn dài nửa thước phồng má mà thổi.

(1): Người cua

(2): Người bạch tuộc.

Trận thế như vậy trừ cuộc săn trên biển ở Tát La ra thì chẳng ai còn nghĩ tới chuyện gì khác được.

Biển rộng mênh mông giống như bị chinh phục dưới chân. Cảnh tượng này mới đồ sộ làm sao. Các dũng sĩ trên người Hải mao nhiệt huyết sôi trào, Mộ Dung Thiên tâm thần kích động. Hắn thấy được khí khái, thấy được sự can đảm. Chẳng trách người Tát La lại dùng cuộc săn trên biển này mà mưu cầu danh lợi. Quả thật đây là một hoạt động đầy nhiệt huyết, tựa như thế vận hội Olimpic kích động lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến đỏ bừng, ôm chặt lấy Mộ Dung Thiên. Ba ngày trước nàng trải qua thời khắc hạnh phúc nhất đời nàng, hoàn toàn biến từ thiếu nữ thành phụ nữ. Tiểu tinh linh trải qua mưa móc càng xinh đẹp động lòng người hơn, da dẻ trắng trẻo hơn, bên ngoài thân thể như có một làn ánh sáng lấp lánh. Trừ Lộ Thiến ra, Lạc Na, Lệ Toa, Hải Luân Na cũng đi theo đội ngũ trong cuộc săn trên biển này, là đội ngũ gia quyến của Mộ Dung Thiên. Đương nhiên họ không thể không tới đây hò hét trợ uy. Mâu Cơ bị long vương gọi về nhà, dù không tình nguyện nhưng trong đại lễ trọng yếu này, nàng vẫn luôn có công việc trong gia tộc cần làm.

Trên trăm con Hải mao, mỗi con có hai tới ba ngàn người, tổng cộng cũng có tới hai ba mươi vạn. Đây quả là một đội ngũ khổng lồ. Ngoài Tát La ra thì còn có hơn mười một hả quốc khác, Vị Ương, Cái Đế Phi, Khẳng Lạp Gia Nội, Bắt Khắc Lặc Tư, Sắc Liệt Đẳng đế quốc. Lại còn rất nhiều dân chúng trên toàn đại lục tới quan chiến nữa.

Địa phương diễn ra cuộc săn trên biển đương nhiên không phải là tiểu đảo vô cùng yên tĩnh tên gọi Côn Sa này, mà là một đảo nhỏ nằm ở giao giới giữa Đạt Lạp nội hải với Nam Á Phỉ đại dương, tên là Atlantis.

Đảo Atlantis này còn rộng hơn thành thị siêu cấp Spark nhưng lại không có bất cứ kẻ nào ở lại. Bởi vì nơi nó còn có tên là Vong hồn đảo, ngoài hải thú vô cùng hung mãnh, thường xuyên lên bờ kiếm ăn ra, khí hậu nơi này lại khắc nghiệt tới cực điểm, sương đông giá lạnh, mưa to, tuyết rơi, cuồng phong lúc nào cũng có thể xuất hiện, uy lực vô cùng kinh khủng, so với ma thú còn vô tình hơn. Phụ cận của Atlantis này còn có những địa phương mà người ta biết tới như Đoạt Mệnh khu, Cốt phệ khu, Chiêu hồn khu, Phục hoạt khu, tạo thành lục mang tinh tử vong nổi danh. Tương truyền nơi này là do đại chiến từ thượng cổ lưu lại, địa phương duy nhất trong tám đại thần chi cấm khu ở trên đại dương, khiến người ta nghe thấy mà biến sắc.

Nhưng cuộc săn trên biển này đúng là diễn ra với tinh thần của loài người muốn khiêu chiến với ma thú từ xa xưa tới nay, thậm chí còn muốn khiêu chiến cả với thiên uy. Đội ngũ đông đảo này mang theo những dũng sĩ đầy tự tin, được chuẩn bị sung túc đi về phía cấm khu.

Trên một vị trí trống trải trên lưng hải mao, Mộ Dung Thiên hưởng thụ làn gió biển mát rượi, tự tin rằng mình đã đạt tới đỉnh cao nhất từ trước tới nay. Nói đại khái thì lòng tin có quan hệ trực tiếp tới thực lực. Bởi linh lực của hắn đã tăng vọt khiến cho Mộ Dung Thiên có được sự tự tin chưa từng có.

Một con Liệt Phong hà như muốn nghiệm chứng thực lực của Mộ Dung Thiên, ở cách hắn bảy thước vọt lên, đôi càng vung lên, phóng ra hai đạo phong tiễn thẳng về phía hắn.

Hải ma cấp thấp như vậy trước kia Mộ Dung Thiên nhất định cũng chẳng coi vào đâu, càng huống chi với thực lực của hắn lúc này, tay phải khẽ nhấc lên, không có chút hỏa diễm hay hàn băng nào bắn ra, cũng không có chút dấu hiệu nào của đấy khí nhưng phong tiễn khí thế hung hăng đang lao tới bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, sau đó Liệt Phong hà ở phía sau cũng như bị giam cầm bởi một lực lượng vô hình, không có cách nào chống đỡ, thoát khỏi lực hấp dẫn mà lơ lửng trong không trung.

Bàn tay Mộ Dung Thiên vỗ mạnh vào nhau. Không gian quanh Liệt Phong hà đột nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị. Chỉ nghe "tinh" một tiếng, giống như thủy tinh va chạm, trong không gian liền xuất hiện một cái khe, sau đó nhanh chóng lan ra vị trí vừa vặn vẹo. Thân thể con hải ma kia bị không gian xé rách thành nhiều mảnh, lập tức mất mạng, trước khi rơi vào biển đã hóa thành yêu khí màu trắng, bị Mộ Dung Thiên hấp thu.

Nếu có người nào nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ rất kinh ngạc, không thể hiểu nổi. Chỉ nghe nói tới ma pháp không gian nhưng chưa từng nghe thấy đấu khí không gian. Hơn nữa ma pháp không gian cũng có tác dụng truyền tống, mang theo vật phẩm, dùng để trực tiếp công kích thực là chưa bao giờ từng nghe.

Nhưng vùng này không có người khác, chỉ có mấy người Lộ Thiến, Lạc Na, Lệ Toa. Các nàng cũng được bố trí ở nơi này, bởi lẽ với tốc độ của hải mao, đến Atlantis ước chừng cũng chỉ mất thời gian ba ngày, coi như là đi một đoạn đường ngắn.

Chuyện hai người kết hợp trong buổi tối sinh nhật Lộ Thiến, linh lực mất khống chế, cuối cùng hai người lâm vào hôn mê. Nhưng khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại bất ngờ lại phát hiện ra linh lực của mình tăng vọt lên tới một giai đoạn mới, sinh ra đấu khí mới. Chuyện đặc dị này cũng xuất hiện trên người Lộ Thiến, chỉ hơi bất đồng mà thôi.

Mộ Dung Thiên cũng từng trải qua chuyện tình ái với không ít nữ tử, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện dị trạng như vậy, nghĩ đủ mọi kiểu cũng không hiểu nổi. Cuối cùng hắn nghĩ tới hai viên đan dược kỳ quái kia, sau khi mình và Lộ Thiến ăn xong, trên người đều xảy ra biến Hóa Thần kỳ khó lường. Buổi tối hôm đó rất có thể là hai loại lực lượng đồng nguyên kia thông qua hai người làm vật dẫn, dẫn dụ nhau phát sinh biến dị.

Đúng như Mộ Dung Thiên nghĩ, yêu khí, ý thức và linh lực của Yêu linh đan ôn thuần vô cùng, nếu bình thường thì nó cũng ngoan ngoãn chịu khống chế với linh lực. Nhưng dưới tình huống đặc thù, giống như đêm đó Lộ Thiến bị lực lượng đồng nguyên khác phái hấp dẫn, lập tức hoạt hóa. Một tình huống khác có thể kích hoạt nó là khi gặp phải nguy cơ sinh tử, phải tự động chống đỡ với ngoại lực. Đó là đấu khí hộ thể đầy linh hoạt của của Mộ Dung Thiên, chính là do bảo vật này sinh ra.

Hoan hảo cùng Lộ Thiến có thể khiến lực lượng gia tăng mãnh liệt, Mộ Dung Thiên vô cùng phấn chấn, đêm thứ hai lại tiếp tục vừa "sung sướng" vừa luyện công. Chỉ tiếc lần này không có tác dụng kinh khủng như lần đầu, nhưng so với ngày thường luyện công cũng tốt hơn không ít. Có thể vui thú trên giường mà vẫn tu luyện được, đối với sắc lang, đối với tất cả nam nhân mà nói đều là chuyện tuyệt không thể tả nổi. Vì vậy Mộ Dung Thiên tranh thủ thời gian trước kia tham gia cuộc săn trên biển, đêm nào cũng vui vẻ, khiến cho Lạc Na, Lệ Toa, Hải Luân Na đang xuân tình manh động, mỗi đêm đều bị dày vò. Chỉ tiếc là thời gian gấp rút, Mộ Dung Thiên nóng lòng luyện công nên các nàng cũng không thể được hưởng thụ như Lộ Thiến.

Loại không gian đấu khí này Mộ Dung Thiên tạm thời còn chưa hoàn toàn tìm hiểu được hết tác dụng. Vừa rồi " không gian toái liệt" là loại kỹ năng hắn tập luyện thuần thục nhất trong thời gian ngắn. Hắn cảm thấy mình đối với loại đấu khí này còn hiểu biết vô cùng nông cạn, giống như một người mới mở được một phần của bảo tàng, còn rất nhiều lợi ích đang đợi hắn khai phá ra.

Lực lượng trong tay, mỹ nữ trong lòng, đây là chuyện vui vẻ biết bao. Tâm tình Mộ Dung Thiên giờ phút này có thể dùng mấy từ để hình dung - Vô cùng hăng hái.

Lộ Thiến lè lưỡi nói:

- La Địch ca ca, huynh hình như mạnh lên không ít đâu.

Không có người khác ở đây, hai người cũng không thích dùng tên giả gọi đối phương.

Mộ Dung Thiên trong lòng vui sướng, vẻ mặt hiện lên một nụ cười dâm đầy uy hiếp:

- Lộ Thiến, muội nói ta mạnh ở chỗ nào nào?

Lộ Thiến đỏ mặt, nhớ lại mỗi đêm hầu như đều cuồng hoan với hắn cho tới sáng, loại dâm đãng tới xấu hổ này, khát vọng này khiến nàng không chịu nổi.

Mộ Dung Thiên biết Lộ Thiến e thẹn, chỉ có buổi tối ở trên giường mới dám buông thả, không đùa với nàng nhiều mà ôm vòng eo tinh tế của nàng, cười dài nói:

- Lộ Thiến, chúng ta trở về thôi!

Lộ Thiến ôn thuận gật đầu, dựa vào trong lòng hắn, chậm rãi đi vào doanh địa, chuẩn bị cho thời khắc của hai người.

Còn chưa trở lại doanh địa trên hải mai, Mộ Dung Thiên đã nghe tiếng mọi người kinh hô. Ít nhất hơn ngàn người chạy ra xem.

Mộ Dung Thiên kỳ quái nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy xa xa có một bóng xanh đang đạp sóng mà đi, giống như thần nữ hướng về phía này lao tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.