Lại thêm một người nữa bị chỉ số siêu khủng của Mộ Dung Thiên dọa cho mất vía. Đó là người thợ rèn Ải nhân râu ria xồm xoàm, chuyên ngành của gã chính là chế tạo và phân phát huy chương. Ải nhân trời sinh giỏi về kim loại và nghề rèn nên thường nhận chức Thiết Tượng. [1]
Tên Ải nhân ấy cảm thán nói:
- Cừ thật, La Địch tiên sinh quả nhiên là một nhân tài hiếm thấy!
Người này rất hào sảng, không giống nữ tử Mã Nhã tộc và Nộ Nộ trắc thí sư mà Mộ Dung Thiên đã gặp trước đó. Gã hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi hãy chờ một chút, để ta lập tức chế tạo cho ngươi một cái huy chương.
Huy chương vốn không phải là có sẵn, bởi vì khi chế tạo huy chương cần phải trích huyết nhận chủ mới được.
Mộ Dung Thiên sau khi trích hai giọt máu vào trong cái bình bạch ngọc giống như ống nghiệm, gã thợ rèn liền cầm lấy khối thạch anh trong suốt bỏ vào lò lửa, đợi bên ngoài đỏ rực lên thì sau đó lại dùng cái kiềm lấy ra, kế đến lại cầm lấy cái tiểu đồng chuy thường sử dụng trong công việc mà đập gõ “đinh đinh đang đang” một chập. Thạch anh được nung nóng với nhiệt độ cao nên liền bị mềm đi, ở bên dưới tiểu đồng chuy, nó trông chẳng khác nào chiếc kẹo đường bị ngâm nước nhiều lần rồi nảy sinh biến hóa. Không bao lâu sau thì một phiến huy chương hình lá cây xuất hiện, trên bề mặt có rất nhiều đường vân rất rõ nét, thậm chí còn có thể thấy được từng ly từng tý của nó nữa. Kỹ thuật của Ải nhân quả thật rất tinh vi, đúng là trái ngược với vẻ ngoài thô kệch của họ.
Lá cây chính là ký hiệu nhập môn của dược sư, Mộ Dung Thiên tuy có tố chất siêu quần trác việt, nhưng lại chưa trải qua quá trình tôi luyện cao cấp, nên hắn vẫn phải được đối xử bình đẳng.
Người thợ rèn cầm lọ bạch ngọc đựng tiên huyết để trên mặt, khối thạch anh kia cũng rất thần kỳ, rõ ràng là đang ở tình trạng thể rắn chắc, nhưng giọt máu kia lại tựa như bọt biển chậm rãi thẩm thấu vào bên trong, so với sủng vật nở trứng thì cũng chẳng khác bao nhiêu.
Ải nhân cầm cái huy chương đưa cho Mộ Dung Thiên rồi nói:
- Được rồi, ngươi xem thử đi.
Mộ Dung Thiên cầm chiếc huy chương vào tay, nó tức thì toát ra một luồng bạch quang nhàn nhạt, đó là do trải qua việc dùng máu tẩy luyện đặc tính, ngoại trừ chủ nhân ra, còn những người khác khi cầm nó trong tay thì sẽ không xảy ra hiện tượng này.
Hà, rốt cuộc cũng có chỗ đứng danh chính ngôn thuận tại đại lục này rồi. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ gánh nặng trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được thả xuống đất, trước đây không có huy chương chức nghiệp nên hắn luôn có cảm giác như mình đang ở lậu vậy, vì thế nên cao hứng nói với người thợ rèn:
- Thác Mễ Á tiên sinh, ngươi quả là một người thợ tài ba, huy chương này rất đẹp, ta thích lắm!
Ải nhân và Trư nhân giống nhau ở chỗ rất thích được nghe người ta tán dương, ngay trong suy nghĩ thì họ cũng không khiêm nhường chút nào. Thác Mễ Á vừa nghe khen thì lập tức ngoác miệng ra cười thật tươi, gã thầm nghĩ những người đến đây lấy huy chương, sau khi có được nó rồi thì chỉ xem lại ý nghĩa của huy chương rồi bỏ đi thẳng chứ không hề chú ý đến tay nghề xuất chúng của gã, không ai lại giống như cái vị La Địch tiên sinh này, biết phân biệt hàng tốt xấu. Do đó mà gã nhất thời cao hứng đáp liền:
- La Địch, địa chỉ của ngươi ở đâu thế, để lúc nào rảnh rỗi thì ta sẽ đi tìm ngươi uống rượu, ta mời khách!
Cách thức biểu hiện lòng mến khách thường thấy nhất của Ải nhân là mời rượu. Sau khi họ đã xem ai đó là bằng hữu thì sẽ gọi thẳng tên của người đó. Hai điều này khá giống với cánh nam nhân ở địa cầu.
Mộ Dung Thiên thấy Thác Mễ Á hào sảng như vậy nên rất có hảo cảm, hắn cười đáp:
- Tốt lắm! Nhưng mà ta vừa đến Phật Lạc Lý Tư thôi, tạm thời còn chưa có chỗ ở, khi nào có rồi thì sẽ báo cho ngươi biết nhé.
Thác Mễ Á gật đầu đồng ý, vừa vặn lúc này lại có người khác tới làm huy chương nên gã tiếc nuối nói với Mộ Dung Thiên:
- La Địch, cứ tiếp tục đến lầu 83, khu 4 phòng 5 để điều sắc [2] đi thôi. An Ny nữ sĩ làm việc với ngươi.
Mộ Dung Thiên nói:
- Được!
Khi hắn sắp bước ra cửa, đột nhiên Thác Mễ Á hô:
- La Địch, đừng quên đấy, khi nào có địa chỉ thì nhớ cho ta biết nhé!
Tính tình của Ải nhân quả là rất hào sảng, chỉ cần nói chuyện hợp ý thì đã xem nhau như là bằng hữu tâm giao từ nhiều năm vậy.
Điều sắc là một công việc rất đơn giản, điều sắc sư An Ny cầm huy chương bỏ vào một lọ nước màu xanh lục, đợi đến khi tất cả chất lỏng ở bên trong bị hấp thu hoàn toàn, thì chiếc huy chương hình lá cây đang có màu trong suốt sẽ lập tức biến thành xanh thẫm, bên trong phảng phất như có dịch thể lưu động. Điều này cũng có chút tương tự với các món hàng tinh phẩm ở địa cầu. Tuy cùng là dược sư huy chương, nhưng tiêu ký “diệp tử” của Mộ Dung Thiên hơi khác một chút, bởi lẽ màu xanh lục là biểu thị đẳng cấp của hắn tuy thấp nhưng lại có tố chất cực cao. Thông thường thì chỉ có ai có những chỉ số trên 2000 thì mới có được màu xanh lục này. Sau khi thêm màu sắc, cho dù cấp bậc chức nghiệp của Mộ Dung Thiên chỉ là mới nhập môn, nhưng mọi người cũng không dám khinh thường và thất lễ, bởi vì biết đâu sau này hắn sẽ có thể trở thành tông sư, hay thậm chí có khi còn là đại nhân vật thánh cấp cũng chưa biết chừng. Do đó mà bây giờ người ta đối đãi với hắn cũng tương đương với cấp tượng sư rồi.
Kế đến thì hắn lại phải chạy qua mười mấy khâu và thông qua một loạt trình tự tương tự như thế, sau hai, ba giờ, tất cả mọi việc trong Tổng Bộ Dược Sư công hội đã được xử lý vẹn toàn. Hắn phải đi khắp các nơi, thủ tục cũng có chút phiền hà, nhưng cuối cùng cũng đến được bộ phận có thể nói là quan trọng nhất với những người đi làm chứng nhận - Bộ phân phối và đãi ngộ.
Khác với những tiểu viên chức ở những khâu khác, các nhân viên làm việc tại đây đều phải phụ trách công việc có tầm mức quan trọng như việc điều phối này thì hẳn phải là những người thuộc tầng lớp cao cấp của công hội đảm nhiệm rồi. Sau khi biết được Mộ DungThiên có tố chất cực cao, người phụ trách có tên là Bố Luân Đặc cũng hết sức bất ngờ, tiếp theo đó thì y lập tức có sự biểu hiện rất nhiệt tình, chẳng những thế mà còn đích thân rót cho hắn một tách trà nữa.
Mộ Dung Thiên hỏi thăm dò:
- Bố Luân Đặc tiên sinh, ta muốn về Uy Nhĩ thành nhậm chức, không biết có được không?
Bố Luân Đặc vừa nghe thế thì liền đáp:
- La Địch tiên sinh, Uy Nhĩ thành chỉ là một địa phương nhỏ bé, mà ngài thì lại có tiềm năng như vậy, đúng lý ra thì nên ở lại Phật Lạc Lý Tư mà giang cánh hùng ưng, đại triển thần oai mới phải. Hơn nữa, ta nghe nói công tác phòng ngự ma thú công thành của Uy Nhĩ thành cũng không được tốt lắm, lần trước còn suýt nữa là bị công phá. Nếu như sau này lại phát sinh sự việc như thế, vậy thì nhân tài như ngài sẽ gặp phải rủi ro ngoài ý muốn, thế thì bổn quốc sẽ bị tổn thất rất lớn. Lẽ tất nhiên là ta chỉ ví dụ như vậy thôi. Mà chúng ta ở Phật Lạc Lý Tư, thì từ ngày thành lập cho đến nay vẫn chưa bao giờ bị uy hiếp đến tính mạng, và tất nhiên là sẽ có khả năng bảo hộ La Địch tiên sinh được an toàn rồi.
Mộ Dung Thiên vốn không ôm nhiều hy vọng, giờ đây nghe Bố Luân Đặc nói thế thì lại càng biết là không được, nên chỉ đành nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ ở lại Phật Lạc Lý Tư.
Tuy nói thế, nhưng hắn cũng không biết có cách nào để đưa được bọn Tư Ân cùng đến đây, điều đó quả thật là một nan đề. Phật Lạc Lý Tư là nơi mà các đại chức nghiệp công hội và các Liên minh công hội tồn tại, sức phòng ngự của nó đương nhiên là rất vững chắc, mà đằng sau lại là đế đô, còn sự an toàn của dân cư ở đế đô trong thời gian ma thú công thành cũng được đảm bảo tối đa, thậm chí có thể nói là không hề bị uy hiếp chút nào. Bởi vậy mà có rất nhiều người muốn di cư đến Phật Lạc Lý Tư, nhưng diện tích thành thị lại cố định, do đó mà họ cũng phải khống chế sự tăng trưởng về mặt nhân khẩu. Hiện nay tòa thành này đang dần dần có xu hướng quá tải, vì thế, muốn trở thành cư dân của Phật Lạc Lý Tư hẳn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bố Luân Đặc là một lão già sành đời, chỉ cần một cái liếc mắt thì đã nhìn ra được Mộ Dung Thiên không lưu luyến chốn thành thị lớn ắt hẳn là có nguyên nhân, vì thế mà lão mỉm cười nói:
- Nếu như ngài lo lắng cho thân nhân của mình, vậy thì ngài cũng có thể tùy thời mà đưa họ đến Phật Lạc Lý Tư. Chuyện này sẽ do công hội chúng ta đứng ra giải quyết, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Tuy Bố Luân Đặc nói “hẳn là”, nhưng kỳ thật thì giọng điệu lại rất tư tin, so với “khẳng định” cũng không khác là bao. Đáng lý ra thì phải đạt đến cấp bậc tượng sư thì mới có thể đem theo người nhà vào thành, cả gà chó hay sủng vật cũng được mang theo [2]. Xem ra, có thể nói là Bố Luân Đặc đặc biệt chiếu cố đến Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên nghe thế thì rất vui mừng, nói:
- Đa tạ Bố Luân Đặc tiên sinh!
Tuy nhiên, hắn cũng chưa dám đưa ra yêu cầu ngay, vì dù sao thì Tư Ân, Lạc Na và Lệ Toa cũng không có quan hệ huyết thống chính thức với hắn. Do đó hắn thầm hạ quyết tâm, đợi đến lúc có dịp thì hắn nhất định sẽ tạo ra nhiều thành tích để được công hội giúp đỡ nhiều hơn nữa, chỉ có như vậy thì việc đưa mấy người vào thành cũng dễ dàng hơn. Nghĩ như vậy rồi tâm tình của Mộ Dung Thiên cảm thấy rất khoái trá, hắn nói tiếp:
- Bố Luân Đặc tiên sinh, xin hỏi lúc nào thì ta có thể bắt đầu nhận chức vậy? Và ta sẽ làm việc ở đâu?
Bố Luân Đặc cười nói:
- La Địch tiên sinh, chỉ cần ngươi nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Về phần địa điểm công tác thì cũng có thể tùy ý chọn bất cứ nơi nào ngươi muốn.
- A! Thật nơi nào cũng được sao?
Mộ Dung Thiên có chút mơ hồ, câu nói trước của Bố Luân Đặc thì hắn còn nghe hiểu được, nhưng câu sau thì lại không rõ chút nào.
Bố Luân Đặc đành giải thích:
- Dược sư chúng ta vốn có thể yêu cầu một địa điểm cố định để luyện chế đan dược, nhưng chẳng qua đó chỉ là những việc lao động chân tay, còn đối với những thiên tài có trị số ngoài 1800, tỷ như La Địch tiên sinh đây thì cần nghiên cứu các loại thảo dược mới hoặc đề cao hiệu lực dược phẩm cũ là đủ rồi. Nếu như bọn ta ràng buộc ngài thì vô hình chung sẽ làm hạn chế khả năng sáng tạo và dũng khí thực nghiệm thí nghiệm của ngài, như vậy thì ngài sẽ không được phát triển tốt. Bởi vậy, nên ngài hoàn toàn được tự do lựa chọn môi trường làm việc. Mỗi tháng còn được lãnh mức lương là một trăm thủy tinh tệ, rồi tùy theo đẳng cấp mà tăng dần lên. Nếu như ngài có thành quả tốt trong việc nghiên cứu dược vật thì sẽ còn có thể nhận được thêm một phần tiền thưởng. Ngoài ra, tất cả mọi chi phí nghiên cứu đều sẽ do công hội chi trả.
Kỳ thật công việc của Mộ Dung Thiên cũng giống như các khoa học gia tại địa cầu. Họ được cấp trên cho phép nghiên cứu đủ thứ trên trời dưới đất, ngoài ra, nếu có thành quả tốt thì còn được thưởng thêm. Còn nếu không làm được gì cả thì vẫn lãnh tiền lương đều đặn mỗi tháng. Ở tại Thần Phong đại lục này thì tố chất sẽ quyết định cho số phận của một người, và điều đó cũng không hẳn là có chỗ không tốt. Cho dù bây giờ Mộ Dung Thiên có ăn không ngồi rồi cả ngày trời, chỉ lêu lõng ăn chơi thì mỗi tháng vẫn có thể lãnh một trăm thủy tinh tệ, chỉ là sẽ không được tăng lương mà thôi. Do đó mà lúc này trong lòng hắn như đang nở hoa, hớn hở vô cùng. Trước kia hắn vẫn luôn lo lắng không biết sau khi nhậm chức dược sư rồi sẽ ở một nơi nào đó, làm một loại công việc lặp đi lặp lại hết ngày này qua ngày ngày khác, sống một cuộc sống bình bình và không có gì thay đổi như thế thì hắn sẽ buồn chết đi được. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là hắn tuyệt không thể để công việc bận rộn trói buộc hắn, bởi vì hắn còn có dã tâm cao xa hơn. Hắn quyết sẽ không quên việc đó. Giờ đây, hắn chỉ còn chờ đợi cơ hội nữa mà thôi. Tuy nhiên, công việc chủ yếu hiện nay là hắn phải đứng vững ở Thần Phong đại lục này trước đã.
- Phải rồi, ta từ nơi xa xôi đến đây, trong nhà cũng không hề giàu có, mà trên người cũng không có tiền. Không biết công hội có thể tạm ứng trước cho ta một ít tiền lương....
Ngón tay cái của Mộ Dung Thiên không ngừng xoa xoa vào ngón trỏ, còn trên mặt thì lộ ra bộ dáng tham quan đang đòi tiền, quả là ti tiện bỉ ổi quá sức.
Bố Luân Đặc cười nói:
- Yên tâm đi, La Địch tiên sinh, đối với nhân tài có tiềm lực cao thì chúng ta tuyệt không tiếc rẻ ky bo chút nào đâu. Chỉ cần là dược sư có chỉ số ngoài 1800, sau khi hoàn thành công việc chứng nhận thì sẽ lập tức thu được ba nghìn thủy tinh tệ.
- Ba nghìn thủy tinh tệ? Cũng có nghĩa là ba vạn kim tệ?
Mộ Dung Thiên nuốt nhanh một ngụm nước miếng xuống, nhưng hắn còn chưa hết kinh ngạc thì Bố Luân Đặc lại nói tiếp:
- Ngoài ra, những nhân tài như thế sẽ còn được nhận thêm một căn biệt thự xa hoa ở khu phố Hoàng Kim tại thành nữa.....
oooOooo
Mộ Dung Thiên vừa ung dung cất bước rời khỏi cửa Dược Sư công hội vừa ngân nga:
- Thịt quay có và rượu ngon cũng có, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rạng ngời, cuộc sống thật tươi đẹp. Khủng long đã tuyệt chủng, mỹ nữ lại như mây, phim cấp ba dâm đãng, diễm ngộ tới tuỳ thời.….
Hắn còn chưa kịp hát xong thì trước mặt lập tức sáng ngời, một nữ tử tóc dài như mây chợt bước đến gần, dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, vóc người như ma quỷ, da thịt trắng như tuyết, song nhũ cao vút, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông tròn lẳn và cặp đùi đẹp vừa thon vừa dài.....
Mộ Dung Thiên tâm tình phi thường sảng khoái, vừa định huýt sáo một tiếng để trêu chọc nàng, thì mỹ nữ ấy cũng đã đến gần và đứng thẳng tắp trước mặt hắn rồi hỏi:
- Xin hỏi, ngài có phải là La Địch tiên sinh không?
Mộ Dung Thiên dụi dụi mắt như không thể tin vào mắt mình được nữa, không ngờ lại có một đại mỹ nữ chủ động đến tìm mình, quả là chuyện lạ, trước nay chưa từng xảy ra. Diễm ngộ lúc nào cũng tới, chẳng lẽ thật có chuyện không hẹn mà gặp sao?
Hết hồi 62
===================================
Chú thích
[1] Thiết tượng: thợ rèn.
[2]Nguyên văn đầy đủ: 一 人得道.鸡犬升天
“Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên”: một người đắc đạo thì cả gà chó cũng được lên trời. Tương đương với câu “một người làm quan, cả họ được nhờ.”