Dị Giới Dược Sư

Chương 32: Chương 32: Giải Chú






Mộ Dung Thiên trợn mắt há miệng nhìn mảnh đất lúc nãy vốn chỉ là một bãi đất trống, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã thấy bốn con báo lớn có, nhỏ có không biết từ đâu chui ra. Phần đầu của chúng dẹp như cá mập, hàm răng nhọn hoắc mọc lởm chởm trong chiếc miệng đỏ như máu, móng vuốt của chúng dài hơn hai thước, vừa cứng rắn vừa sắc bén. Sau lưng kéo theo chiếc đuôi to lớn và thô ráp hình măng đá, mặt trên đó lại có đầy những cái móc ngược như những chiếc đinh, xem chừng cũng là một thứ vũ khí mạnh mẽ.

Lăng Đề Tư khẽ quát một tiếng, Liệt Hỏa liền nhún mình phóng vèo ra xa ngoài bảy trượng, rồi nói:

- Bọn chúng là đám Thổ hệ ma thú, có tên gọi là Dã Đạt La. Ngươi hãy cẩn thận.

Nói xong, nàng thoáng vung tay, thanh chủy thủ lập tức bay tới nằm dưới chân Mộ Dung Thiên.

Giống ma thú Dã Đạt La này có trí lực không cao, chúng thấy Lăng Đế Tư đã đi xa thì không chú ý tới nữa, mà chỉ dồn tất cả sự chú ý về phía kẻ lạ đang ở gần chúng hơn là Mộ Dung Thiên. Từng đôi mắt vàng sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm về phía hắn, lộ đầy vẻ thèm khát đối với con mồi. Mộ Dung Thiên nhìn thấy răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng giống như của loài cá mập, và lại thêm cả những chiếc đuôi đầy khủng bố thì đôi chân đã muốn nhũn ra, chứ đừng nói chi tới chiến đấu. Nhìn thấy Lăng Đế Tư đã đi xa và chỉ khoanh tay đứng nhìn, hắn hoảng hốt nói:

- Hê, đừng đùa chứ, ta không được đâu à!

Vừa nói, hắn vừa co chân chạy về hướng Lăng Đế Tư, nhưng đáng tiếc là hắn đã bị bốn con Dã Đạt La bao vây thật chặt.

Khuôn mặt của Lăng Đế Tư vẫn lạnh lùng, không nói một lời, theo nàng phỏng đoán, năng lực chiến đấu của Mộ Dung Thiên dù có thấp đến cỡ nào thì sau khi trải qua “Linh lực phụng hiến” tất cũng có thể dễ dàng giải quyết mấy con Dã Đạt La cấp H này. Nàng đang muốn biết Mộ Dung Thiên phải cần bao nhiêu thời gian để kết thúc trận chiến, có như vậy mới có thể đánh giá hết được thực lực của hắn.

Chó bị ép đến đường cùng tất sẽ nhảy qua tường. Mộ Dung Thiên bị Dã Đạt La vây quanh, không đường chạy thoát, nên dũng khí của loài thú khi cùng đường trong người hắn bỗn bùng dậy, thừa dịp vòng vây Dã Đạt La chưa kịp khép lại, hắn nhanh chóng chụp lấy thanh chủy thủy đang nằm trên mặt đất rồi nhắm lấy một con Dã Đạt La gần đó mà đâm thẳng từ trước ra sau. Đương nhiên, cái chiêu sở trường của hắn là “Hầu tử thâu đào” hoàn toàn không thích hợp để dùng trong trường hợp này. Bởi vì đừng nói là ở trước mặt Lăng Đế Tư vốn không nên sử dụng cái chiêu hạ lưu như thế, mà cho dù có dùng nó thì cũng vô dụng mà thôi, bởi lẽ giống ma thú làm gì có“đào” mà thu? Mà nếu có thì cũng chỉ là "thổ đào", có dùng tay bóp cũng không vỡ được.

“Xuy!” Đất cát văng khắp nơi, Dã Đạt La không né không tránh, bị đâm trúng ngực thủng một lỗ nhỏ, hơn nữa, thanh chủy thủ lại còn dư đà đâm tới khiến cho vết thương mở rộng ra gần bằng cả nắm tay. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì mừng rỡ vô cùng, hắn không thể ngờ được chỉ mới thử một lần mà uy lực lại lớn như thế.

Thế nhưng, khi Lăng Đế Tư nhìn thấy tình hình đó thì biến hẳn sắc mặt, kết quả đó thật là nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng. Thanh chủy thủ của nàng có tên gọi là “Trảm tình”, là một trong những món thần binh lợi khí có danh tiếng của Lam Nguyệt đế quốc, có thể thổi đứt cả tóc. Theo nhận xét của nàng, hiển nhiên là Mộ Dung Thiên đã dùng toàn bộ sức lực của hắn, và tất nhiên con Dã Đạt La kia tuy không thể bị tiêu diệt ngay nhưng ít nhất cũng đã bị đâm thủng ngực, và sẽ mất đi năng lực hoạt động. Nhưng kết quả ở trước mắt đó chỉ là một kết quả nhỏ bé thôi, so với hiệu quả trong tưởng tượng của nàng còn rất xa. Lực công kích đã yếu như vậy thì lực phòng thủ chắc cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lăng Đế Tư biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, đó là đã đánh giá quá cao Mộ Dung Thiên, và sai lầm này có thể sẽ trả giá bằng cả sinh mạng của hắn. Vì vậy trong lúc cấp thiết, nàng lập tức rời khỏi lưng Liệt Hỏa, và dùng toàn lực phóng tới nơi chiến trường đang ở trước mắt kia.

Nhân thấy sức lực của mình không biết mạnh hơn so với lúc còn ở địa cầu bao nhiêu lần, Mộ Dung Thiên đang rất cao hứng thì bỗng nhiên hắn phát hiện con Dã Đạt La phía trước không bị ngã gục. Trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên thì bộ vuốt sắt bén của nó đã chụp đến trước ngực hắn.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của con Dã Đạt La, Mộ Dung Thiên thét lên một tiếng thảm khốc, rồi thân hình không thể khống chế mà liên tiếp thoái lùi về phía sau. Cơn đau thấu tim gan vừa ập đến thì máu huyết cũng phun trào ra ngoài, trên ngực hắn lộ ra vài vết thương sâu hoắm trông thấy cả xương thật là kinh tâm động phách. Thế nhưng quả đúng là họa vô đơn chí, phương hướng mà hắn đang lùi về lại chính là hướng của một con Dã Đạt La khác. Đối với món đại lễ dâng tới tận miệng như vậy thì dĩ nhiên nó không hề khách khí, sẵn sàng đón nhận mà không chút chần chừ. Hai đầu gối của nó gập lại, và đồng thời cũng uốn cong cái đuôi cứng rắn đầy gai nhọn, vặn eo mượn lực rồi quất mạnh vào lưng của Mộ Dung Thiên. Tình huống trông chẳng khác nào như đánh bóng chày vậy. Cú quật đó rất mạnh, hơn mười chiếc móc ở trên cái đuôi của nó quật thẳng vảo lưng Mộ Dung Thiên không chút nương tình, gây ra những cơn đau buốt. Mộ Dung Thiên bị cái đuôi như chiếc lang nha côn đó quật trúng khiến cho cả người bị hất tung lên trời và bay ra xa, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng, trong ngực thấy cực kỳ buồn nôn, rồi nhịn không được liền phun ra một bụm máu tươi, sau đó rơi phịch xuống đất và còn bị trôi dạt ra xa cỡ hơn mười thước nữa thì mới dừng hẳn lại.

Đây là sự tàn khốc trong chiến trận ở Thần Phong đại lục! Mộ Dung Thiên lần đầu tiên cảm nhận mùi vị đó, nên trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh hãi, quả thật là không thể lấy từ ngữ để hình dung. Cái cơn đau thấu cốt này, cái tâm tình tuyệt vọng khi thấy bản thân không còn năng lực phản kích này, tất cả dương như chỉ là một cơn ác mộng - mà tệ hại hơn nữa, đó là cơn ác mộng vẫn còn chưa kết thúc.

Trước mắt tối sầm, ánh sáng tựa như bị vật gì đó che mất, Mộ Dung Thiên ngoái đầu nhìn lại, hắn hoảng sợ phát hiện ra bốn con Dã Đạt La cũng đang phóng đến phía sau lưng hắn, những cái mõm cá sấu há to, răng nanh bén nhọn dài cả thước mà lại mọc lởm chởm, trông rất khủng bố. Đây là kỹ năng săn mồi theo bầy của Dã Đạt La - xé xác. Có một số loại ma thú có kỹ năng săn mồi theo bầy riêng, dưới sự phối hợp nhịp nhàng của từng cá thể, tổng lực công kích trong suốt thời gian quần công sẽ cao hơn cấp bậc bổn thể của chúng, thậm chí còn có thể cao hơn tới hai cấp. Uy lực quần công của bốn con Dã Đạt La có thể xem là tương đương với uy lực của loài ma thú thuộc cấp G, nếu Lăng Đế Tư bị chúng kích trúng thì cũng chưa dám nói là có thể bình yên, chứ huống chi là Mộ Dung Thiên, không cần nói thì cũng biết chắc là hắn sẽ bị xé tan xác rồi. Nhưng vào lúc này đây, hắn căn bản là không thể di động, chỉ đành trơ mắt ra ngó bốn cái mồm như bốn chậu máu đang mở ra càng lúc càng to.

Ngay vào lúc Mộ Dung Thiên sắp bị vồ nát bấy thì chợt có bốn đạo đao khí mang theo nhiệt hỏa cực nóng xé gió lao về hướng bốn con Dã Đạt La. “Phanh phanh phanh phanh” bốn tiếng vang lên, bốn con Dã Đạt La còn cách mặt Mộ Dung Thiên chỉ chừng hai thước liền bị nổ tung, ngoại trừ mấy luồng yêu khí bốc lên cao, còn lại thì chỉ có cát bụi tung bay đầy trời, phủ trùm cả vào mặt và đầu cổ Mộ Dung Thiên.

Thì ra trong lúc ngàn cân treo đầu sợi tóc, Lăng Đế Tư đã đến kịp và nàng vội lấy từ trong túi ra một viên Khôi Phục đơn nhét vào miệng Mộ Dung Thiên, đồng thời lo lắng quan sát tình huống của hắn. Đó không phải là vì nàng yêu thương gì hắn, mà nàng chỉ sợ một khi tên nam nhân đáng ghét này chết đi thì lực chiến đấu của nàng cũng sẽ tiêu tùng ra ma luôn.

Nhất thời, Mộ Dung Thiên cảm thấy có một luồng khí ấm dâng lên từ tận đáy tim, rồi sau đó, thể lực của hắn cũng dần dần được khôi phục, bao nhiêu đau đớn trên người cũng giảm đi không ít, đây chính là tác dụng thần kỳ của Khôi Phục đơn. Thật ra, bị ngoại thương cũng không phải là điều quan trọng, mà điều quan trọng hơn là nếu linh hồn bị yêu khí phá nát thì hậu quả đó mới thật sự không lường được. Tuy nhiên, yêu khí của Dã Đạt La còn chưa mạnh đến độ có thể trong nháy mắt mà phá hư được linh hồn của người ta, do đó, nhìn vết thương bề ngoài của Mộ Dung Thiên thì có vẻ như ghê gớm lắm, nhưng kỳ thật thì không ngiêm trọng như trong tưởng tượng. Song, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh rồi, cả người hắn cứ ngờ ngờ nghệch nghệch, toàn thân cứ run bần bật, còn tay thì nắm chặt thanh chủy thủ "Trảm tình" án ngay trước ngực, dường như hắn đang muốn chống đỡ cái gì vậy, thế nhưng ở trước mặt hắn lại chẳng có gì hết. Trong đầu của hắn đang nhìn thấy một trường ác mộng về cuộc chiến tàn khốc mà hắn không sao thoát ra được, thật đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Lăng Đế Tư thấy thương thế của Mộ Dung Thiên có chuyển biến tốt, liền thở phào nhẹ nhỏm. May mà tối hôm qua nàng đã mua không ít thuốc khôi phục đắt tiền, nếu không thì hậu quả thật không biết đâu mà lường. Song, tâm tình lo lắng vừa qua đi thì nàng lại nghĩ đến một vấn đề trọng yếu khác, nàng thật sự không thể tưởng tượng được chỉ số chiến đấu lúc đầu của tên La Địch này vốn thấp đến đáng thương, nhưng sau khi trải qua “Linh lực phụng hiến” rồi mà vẫn còn yếu kém đến thế. Xem biểu hiện vừa rồi của hắn khi giao đấu với Dã Đạt La, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể là một chiến sĩ cấp thấp mà thôi, không, phải nói là cấp cực thấp kia! Không thể ngờ được bao nhiêu linh lực và sự trinh khiết của mình vậy mà lại giao hết cho một tên gia hỏa như vậy, đã vậy mà hắn vẫn cứ yếu đuối, không có được nửa điểm dũng khí của một chiến sĩ nữa chứ. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên cả người vẫn còn run lẩy bẩy, sợ hãi không ngừng, Lăng Đế Tư chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề mà thôi.

Đột nhiên một tràng âm thanh truyền tới phá tan không khí ảm đạm, tiếp đó là một con thiên mã từ trong rừng bay lên không, ngồi trên lưng nó là một kỵ sĩ với mái tóc vàng phiêu dật tung bay trong gió, kim giáp bạch mâu được ánh nắng mặt trời chiếu vào phát ra hào quang chói lòa. Gã kỵ sĩ đó có khuôn mặt anh tuấn, thân thể cao to uy mãnh, mà người có khí độ như vậy ở tại cái trấn nhỏ này thì chỉ có thể là Lý Ngang - A Nhĩ Pháp mà thôi. Gã nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, động tác rất tiêu sái, gọn gàng mau lẹ, phát huy phong độ tao nhã của một người kỵ sĩ lên đến cực hạn.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Ngang không che dấu được vẻ vui mừng hớn hở, nói:

- Lăng Đế Tư, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng rồi!

Sở dĩ Lý Ngang có thể theo đuổi được Lăng Đế Tư đến tận Cách Lâm trấn này là vì gã đã nhờ một nữ bằng hữu tốt ở Học Viện của nàng mà rải một ít truy tung dược lên người Liệt Hỏa, nhưng hôm qua Lăng Đế Tư đã một mình lên núi tuyết, nên gã không tìm được nàng. Việc Lăng Đế Tư mất tích cả ngày đã khiến cho gã ăn không ngon ngủ không yên, cho đến sáng nay khi vừa thức dậy, chợt thấy côn sủng [1] có phản ứng với truy tung dược, gã tưởng Lăng Đế Tư đang muốn dùng Liệt Hỏa rời khỏi nơi này nên vội vàng đuổi theo tới đây.

Lăng Đế Tư nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lý Ngang, cử chỉ ưu nhã, anh tư tiêu sái, rồi nàng lại nhìn Mộ Dung Thiên bên cạnh, trông giống như một tượng gỗ ngây ngốc mà trong lòng dâng lên nỗi sầu khổ vô tận. Lúc trước nàng vốn không thích nhìn tính cách ngang ngược hống hách của Lý Ngang, chỉ xem gã như ruồi bọ, và không muốn dây dưa đến. Nhưng nếu bây giờ so sánh gã với tên cóc ghẻ La Địch kia thì quả là khác biệt quá xa, đứng bên cạnh họ La thì Lý Ngang trông tựa như một vương tử. Giờ đây Lăng Đế Tư đã bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lúc trước nàng không chấp nhận sự theo đuổi của Lý Ngang chứ? Dưới tác dụng của “Linh lực phụng hiến”, hiện giờ nàng đã là thê tử của người ta, tất cả mọi chuyện đã trởu nên quá muộn rồi.

Ánh mắt bi thiết của Lăng Đế Tư đã đề tỉnh cho Lý Ngang biết là có chuyện không tầm thương đang xảy ra. Lúc này gã mới phát hiện có sự tồn tại của kẻ thứ ba là Mộ Dung Thiên. Toàn thân y phục của hắn bị móng vuốt của ma thú cào rách nát, cả người thì bê bết bùn đất, bộ dáng nhếch nhác không chịu được, nhưng vì sao hắn lại ở chung một chỗ với Lăng Đế Tư chứ? Gã kinh nghi chăm chú nhìn vào hai mắt của Mộ Dung Thiên, một lúc sau không nhịn được mới buột miệng hỏi:

- Lăng Đế Tư, hắn.....hắn là ai vậy?

Những lời nói này đã chạm đến nỗi đau của Lăng Đế Tư, nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không thốt câu nào.

Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, thế nhưng bóng ma của cuộc chiến vừa rồi sẽ theo đuổi hắn suốt đời. Giờ đây, hắn chỉ nghĩ đến việc sẽ an an phận phận làm một vị dược sư mà sống qua ngày, cái gì là chiến đấu chức nghiệp giả chứ, nó chỉ có đưa hắn đến chỗ chết mà thôi! Thật là đáng sợ! Nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, thân thể Mộ Dung Thiên lại run lên bần bật. Lúc này hắn mới phát hiện ra tên Lý Ngang đáng ghét kia không biết đã đến gần từ lúc nào, hơn nữa lại còn nhìn hắn chằm chằm như thế. Mộ Dung Thiên bị ánh mắt sắc bén như mắt ưng ấy nhìn chăm chú vào mình nên cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn cũng không dám nói gì, bởi vì khí thế của Lý Ngang rõ ràng là áp đảo hắn đến cực độ.

Một hồi lâu sau Lý Ngang mới thu hồi ánh mắt, rồi lại chuyển sang Lăng Đế Tư, trong ánh mắt của gã chứa chan khát vọng muốn biết được lời giải đáp của nàng. Có lẽ việc Lăng Đế Tư và người này cùng ở tại nơi rừng rậm này thật không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Ánh mắt của Lăng Đế Tư vẫn u oán như trước và cũng không hề trả lời gã, nàng chỉ cắn chặt môi dưới, cơ hồ như muốn cắn cho rướm máu.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy hai người đầu mày cuối mắt, thì cảm thấy khó chịu, trong lòng nỗi Mộ Dung Thiên nhìn thấy hai người mắt đưa mày liếc thì cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nổi giận mắng thầm: “Hừ, đôi cẩu nam nữ này dám ngang nhiên liếc mắt đưa tình, xem lão tử như là không có ở đây vậy!” Tuy Lăng Đế Tư vì uống phải "Tu nữ dã phong cuồng" nên mới phát sinh quan hệ thân mật với hắn, tuy nhiên, lòng chiếm hữu của nam nhân đã khiến cho Mộ Dung Thiên mê muội, hắn đã coi nàng là nữ nhân của mình, cho nên việc ghen tuông là khó tránh khỏi. Huống chi, tên Lý Ngang kia so với mình thì quả là ưu tú hơn rất nhiều, dù trong lòng không muốn chút nào nhưng hắn vẫn phải thừa nhận cái việc đó.

Sắc mặt Lý Ngang bỗng nhiên đại biến, gã nhìn thẳng vào chiếc cổ trắng ngần của nàng hỏi:

- Lăng Đế Tư, đó...đó....rốt cuộc là cái gì?

Vật mà gã vừa nhìn thấy chính là một cái huyết sắc ấn ký có hình dạng hoa mai rất là bắt mắt, điều đó đã nói lên trên người chủ nhân nó đã có phát sinh chuyện gì rồi.

Lăng Đế Tư theo bản năng, lấy tay che đi cái dấu hiệu sỉ nhục ấy, kinh hoảng nói:

- Không, không có chuyện gì hết!

Ánh mắt Lý Ngang lại chuyển hướng sang Mộ Dung Thiên và bắt gặp một cái ấn ký hình hoa mai giống hệt như của Lăng Đế Tư ở trên cánh tay của hắn, Lý Ngang hầu như muốn ngất lịm, run giọng nói:

- Lăng Đế Tư, chẳng lẽ hắn....hắn đã trải qua “Linh lực phụng hiến” với nàng..... là trượng…trượng phu của nàng?

Khi thối lên hai chữ cuối cùng, Lý Ngang dường như đã phải dùng hết khí lực của mình thì mới có thể bật ra được.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cảm thấy dương dương đắc ý, vô luận tiểu tử nhà ngươi có giỏi đến đâu, thì nàng thủy chung vẫn là nữ nhân của ta, ấn ký này đã nói lên điều đó rất rõ ràng. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ tươi cười hớn hở, chỉ chờ đợi câu trả lời khẳng định mối quan hệ giữa hắn với Lăng Đế Tư để đả kích Lý Ngang một phen.

- Không! Hắn không phải là trượng phu của ta! Hắn chỉ là một tên lưu manh! Là đồ phế vật vô dụng, là một tên bại hoại không có chức nghiệp!

Lăng Đế Tư vừa khóc vừa cự tuyệt việc phải thừa nhận sự thật tàn khốc này!

Gương mặt đang tươi cười của Mộ Dung Thiên chợt cứng đơ, trái tim của hắn giống như vừa bị ngàn đao đâm vào, sắc mặt tái nhợt, so với việc lúc nãy bị Dã Đạt La tấn công thì còn đau đớn hơn.

Lưu manh! Phế vật! Bại hoại!

Bao nhiêu danh từ sỉ nhục, khó nghe nhất đều bị Mộ Dung Thiên coi thường và không quan tâm đến vì hắn đã được nghe rất nhiều từ miệng hàng xóm, thầy giáo, bạn học, nữ nhân của hắn, và thậm chí ngay cả những người xa lạ xem hắn như một tên lưu manh nhìn không thuận mắt....vv....cũng đã chửi đủ hết…Hầu như những ai đã gặp hay quen biết hắn đều cho rằng hắn là một tên lưu manh không hơn không kém, là một tên phế vật bất học vô thuật, là loại người bại hoại chỉ chuyên làm hại xã hội.

Nhưng hiện tại những danh từ ấy lại được thốt ra từ miệng thê tử của hắn, từ người vợ có huyết mạch tương thông với hắn, từ người thân duy nhất của hắn ở tại dị giới, địa cầu, và thậm chí là cả vũ trụ này! Tuy quan hệ giữa hắn và nàng đã phát sinh ngoài ý muốn, nhưng Mộ Dung Thiên rất xem trọng "lần đầu" của mình, nên trong nội tâm của hắn đã sớm xem Lăng Đế Tư là người thân của mình, do đó nên hắn mới theo sát bên cạnh nàng một cách vô sỉ như thế. Song, hắn lại ngàn vạn lần không thể ngờ được, bản thân mình đã bị song thân từ bỏ, bị quê hương địa cầu từ bỏ, và bây giờ lại tiếp tục bị người thân duy nhất từ bỏ. Trên đời còn chuyện gì mỉa mai hơn thế nữa không? Trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy chua xót không nói nên lời.

Lăng Đế Tư cũng nhận thấy bản thân mình trong lúc xúc động nhất thời đã thốt ra lời quá phận, nhưng ở Thần Phong đại lục này, một kẻ không có cống hiến gì cho xã hội quả thật rất đáng xấu hổ, bởi vậy nên nàng cũng không thấy áy náy gì và cũng chả thèm xin lỗi. Huống chi, nàng là một đạo tặc cao cấp, tại sao lại phỉa xin lỗi một tên bình dân hạ đẳng chứ? Thế nhưng lúc này Lăng Đế Tư lại đã quên đi một việc trọng yếu, đó chính là tên bình dân hạ đẳng này lại là trượng phu của nàng.

- Hỡi nữ thần tình yêu Phàm Khắc Lao Địch Á ở trên cao, và nữ thần trung trinh Tô Phỉ Mạt Lạp xin hãy làm chứng cho, ta xin lấy tên mình để lập thệ……”

Đột nhiên, ở ngay tại mảnh rừng hoang dã này lại vang lên một đoạn chú ngữ vừa quen thuộc và cũng vừa xa lạ. Sở dĩ gọi là quen thuộc bởi vì ở trên đại lục này ai ai cũng đều biết nó, còn xa lạ là vì hầu như chưa từng có ai sử dụng đến - đó chính là đoạn chú ngữ để phá giải “Linh lực phụng hiến”.

"Linh lực phụng hiến" tuyệt không phải là không thể giải trừ, chỉ cần thông qua đoạn chú ngữ phá giải và đồng thời hủy diệt đi cái tiêu ký hình hoa mai ở trên cánh tay thì sẽ lập tức tách ly được hai người đang có huyết mạch tương thông với nhau, và giúp họ thoát ly quan hệ. Nhưng người thi triển chú ngữ đó và phải hành động hủy diệt tiêu ký phải do người nam cam tâm tình nguyện thi hành, bất cứ ai khác cũng không thể làm thay, và lại càng không thể bắt buộc người ấy phá giải. Phong ấn thuật chính là một loại pháp thuật rất kỳ lạ, đặc biệt là đối với những linh nữ từ nhỏ đã tiếp nhận "Linh lực cấm cố", nếu không phải là bậc võ giả thuộc thánh cấp trở lên thì sẽ không có cách nào phá hủy tiêu ký được. Song, nam nhân nguyện ý phá giải "Linh lực phụng hiến" vốn chưa hề xuất hiện trên đại lục, bởi lẽ sau khi hoàn tất nghi thức phá giải, ngoài việc thoát ly hôn nhân ra thì bao nhiêu linh lực mà người nam đã thu hoạch được đều sẽ được hoàn trả lại cho người nữ. Đối với một võ giả mà nói, chuyện đó tuyệt đối không thể chấp nhận được. Tại một nơi luôn coi nặng võ lực như Thần Phong đại lục này, có ai lại nguyện ý buông bỏ nguồn lực lượng lớn mạnhn đã vào tay chứ? Điều này cũng tương tự như một kẻ nghèo mạt ở địa cầu lại may mắn trúng độc đắc, có ai lại chịu từ chối món tiền thưởng kếch xù kia đâu chứ? Điều đó thật sự là không bao giờ xảy ra. Cũng bởi vì vậy mà ngay từ đầu, Lăng Đế Tư chưa từng mở miệng yêu cầu Mộ Dung Thiên giải chú cả, đơn giản là vì nàng biết chuyện đó sẽ là không thể nào.

Nhưng mà lúc này, chuyện không có khả năng lại đang xảy ra, nhất thời, Lăng Đế Tư và Lý Ngang đều sững sờ, thậm chí còn quên cả vui mừng nữa.

- ......hãy tiếp nhận lời thỉnh cầu chân thành nhất của ta, lấy máu tươi dẫn lối, giải thoát quan hệ hôn nhân với Lăng Đế Tư - Khải Âm! Phá…

Mộ Dung Thiên thét lớn một tiếng, tay phải xoay “Trảm tình” lại, rồi mũi đao đâm thẳng xuống cái hoa mai ấn ký ở trên cánh tay trái.

“Xuy!” Một âm thanh nhỏ vang lên, thanh Trảm tình sắc bén không hề gặp trở ngại gì mà cắt qua da thịt của Mộ Dung Thiên, sau đó còn cứa sâu vào trong, máu tươi từ đó ứa ra, ấn ký ứng theo lời nguyện được phá bỏ, linh lực cuồn cuộn theo miệng vết thương không ngừng trào ra, hình thành một đạo quang mang màu hồng đẹp mắt và bay về phía Lăng Đế Tư. Trong lúc đó, cái hoa mai ấn ký mà nàng ghét cay ghét đắng ở trên cổ cũng dần dần mờ nhạt đi, và cuối cùng thì biến mất. Giờ đây có thể nói rằng, mối quan hệ hôn nhân của hai người họ do “Linh lực phụng hiến” tạo nên thì nay đã không còn tồn tại nữa, và cũng không còn được huyết mạch tương thông nữa luôn.

Sau khi luồng lực lượng mới kia thoát ra, Mộ Dung Thiên liền như một quả bóng xì hơi, toàn thân cảm thấy rất yếu đuối. Song, trong lòng hắn lại thấy nhẹ nhỏm đi rất nhiều. Hai ngày qua, hắn bị áp lực bởi sắc đẹp và địa vị của Lăng Đế Tư nên đã hết sức nhân nhượng, dưới ánh mắt khinh bỉ và coi thường của nàng, hắn vẫn làm mặt dày theo sát một bên, và hắn chỉ hoài vọng sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ chấp nhận hắn. Nhưng hiện tại, hắn đã biết được niềm hy vọng kia thật là ngây thơ và tức cười. Bản thân hắn và nàng vốn không phải người cùng một thế giới, nên dù có miễn cưỡng thì cũng chẳng đi được đến đâu. Nhớ lại khi còn ở tửu điếm của Tư Ân, thỉnh thoảng đùa giỡn với Lạc Na và Lệ Toa, và lại còn kể chuyện vui dành cho người lớn cho các nàng nghe, rồi thừa cơ ăn chút đậu hủ....vv...Cuộc sống như vậy thật là thong dong khoái hoạt nhiều lắm. Mất đi lực lượng lại càng khiến cho Mộ Dung Thiên vui sướng hơn, bởi vì tâm tình của hắn lại có thể giống như trước kia, không bị câu thúc, thoải mái cởi mở và tha hồ tự do bay lượn.

Mộ Dung Thiên quay nhìn Lăng Đế Tư vốn vẫn đang ngây người ra đó, hắn thản nhiên nói:

- Nàng đã được tự do, từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa, hoàn toàn không liên quan đến nhau nữa!

Dứt lời, hắn quay người bước đi.

- Đứng lại!

Lý Ngang hồi phục lại thần trí trước tiên, tay gã cầm sẵn mâu, dù cho tên gia hỏa mà gã hận thấu xương này đã thoát ly quan hệ với Lăng Đế Tư, nhưng còn sự trinh khiết và “Linh lực phụng hiến” của nàng thì vĩnh viễn không thể vãn hồi. Gã thật sự khó mà nuốt trôi được cục tức đó.

Mộ Dung Thiên đứng yên bất động, hắn không quay đầu lại, mà chỉ cất giọng giễu cợt, nói:

- Lý Ngang kỵ sĩ tôn quý, chẳng lẽ ngươi muốn ở trước mặt mỹ nữ mà đánh mất đi phong độ của mình và định giết chết một kẻ bình dân như ta sao? Ha ha ha....

Lý Ngang nghe vậy thì sửng sốt cả ra, trong tinh thần kỵ sĩ, lấy mạnh hiếp yếu là một hành vi rất đáng xấu hổ. Trong thời gian gã thoáng do dự, Mộ Dung Thiên đã đi thẳng đến bên Liệt Hỏa, rồi xoay người nhảy phóc lên trên lưng nó.

Liệt Hỏa vốn không để một kẻ yếu ớt tựa một con chuột nhắt như hắn vào mắt, mà giờ đây hắn lại vừa cùng chủ nhân thoát ly quan hệ, nên không còn khí tức quen thuộc nữa. Do đó mà nó lại càng khôngg cam tâm để cho hắn cưỡi, nó chỉ hống dài một tiếng và muốn hất hắn rơi xuống đất.

Lúc này Mộ Dung Thiên như một bức tượng gỗ không chút biểu hiện tình cảm nào cả, hắn chỉ lạnh lùng thốt ra một câu:

- Đi!

Chỉ là một chữ đơn giản như vậy, nhưng lại lạnh như băng, tựa như ở bên trong không hề ẩn chứa một chút cảm tình nào của nhân loại vậy. Quả thật có thể làm cho linh hồn đống băng.

Toàn thân Liệt Hỏa bị chấn động, một cảm giác lạnh như băng thấm từ da vào đến tận trong cốt tủy, bất giác nó không chịu được mà run lên bần bật. Trung lập hình ma thú là một loại thú rất mẫn cảm, giờ đây từ óc nó toát ra một dự cảm đáng sợ: nếu không nghe theo mệnh lệnh của người đang ngồi trên lưng nó, thì chắc chắn sau này sẽ phát sinh ra chuyện gì đó rất đáng sợ và cực kỳ khủng bố. Do đó, nó chọn việc cam tâm tình nguyện thần phục, rồi hạ thấp cái đầu kiêu ngạo đang ngẩng cao, trông giống như một con mèo Ba Tư ôn thuận vậy.

- Ta xin thề, một ngày nào đó, thế giới này sẽ bị dẫm nát dưới chân ta!

Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời thốt ra mấy câu. Những lời này tựa như là nói với Lăng Đế Tư, tựa như nói với Lý Ngang, và cũng tựa như là nói với chính bản thân hắn.

- Ta mượn Liệt Hỏa dùng một phen, sau đó sẽ gởi nó lại ở khách điếm tối hôm qua.

Lời đó thì đúng là Mộ Dung Thiên nói với Lăng Đế Tư, sau đó hắn vỗ mạnh vào lưng Liệt Hỏa một cái, bị ăn một cú đau nhưng Liệt Hỏa cũng không dám phát ra một tiếng kêu nào, nó vội cất vó phóng bay ra ngoài rừng. Rồi đột nhiên một đạo ánh sáng loang loáng từ xa xa bắn trở về, cắm xuống mặt đất ngay trước mặt Lăng Đế Tư, đó chính là thanh “Trảm tình” chủy thủ của nàng, thân chủy thủ vẫn còn run lên bần bật.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến cho Lăng Đế Tư cứ như là đang rơi vào giấc mộng vậy, đến khi nàng có phản ứng thì Mộ Dung Thiên đã đi xa. Sau khi mất đi lực lượng, hắn sẽ càng yếu đuối hơn trước, bởi vậy mà Lăng Đế Tư không hiểu được tại sao Liệt Hỏa vốn dĩ cuồng ngạo như vậy mà lại chịu phục tùng và nghe lời một kẻ yếu nhược đáng thương chẳng khác nào con kiến như thế? Cả đến nàng là chủ nhân mà nó cũng không để ý tới? Mà điều lại càng làm cho nàng khó hiểu hơn là tại sao Mộ Dung Thiên lại có thể buông tha cho một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân như nàng, bỏ quả lực lượng hùng hậu đã có trong tay quá dễ dàng, cũng như cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý, được người người kính ngưỡng và lại còn có cơ hội sinh tồn rất lớn khi bị ma thú công kích. Chỉ cần hắn chịu nhẫn nhịn thêm một chút thì với quan hệ của “Linh lực phụng hiến”, bất luận thế nào, sau này thế nào nàng cũng phải chấp nhận hắn. Dưới sự ủng hộ của Khải Âm gia tộc, cho dù thực lực của hắn không được lớn mạnh, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội để xuất đầu lộ diện. Do đó mà những việc làm vừa rồi của Mộ Dung Thiên đã khiến cho nàng bị ngỡ ngàng và rất hoang mang khó hiểu.

Ở tại cái thế giới mà chỉ có thực lực là trên hết này, sức phán đoán của mọi người dù đúng hay sai, trọn vẹn hay không, thì tất cả đều phải có một mức độ tiêu chuẩn nào đó, ngoài thực lực thì cũng chỉ vẫn là thực lực mà không còn nghi ngờ gì nữa. Từ nhỏ Lăng Đế Tư đã sinh trưởng ở Thần Phong đại lục nên tất nhiên nàng cũng không ngoại lệ, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được tại sao ở tại cái nơi luôn luôn mong mỏi vượt lên cao hơn như đại lục này mà Mộ Dung Thiên lại có thể làm ra những việc khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi, thậm chí có thể dùng tới một danh từ có thể sáng tạo ra kỳ tích để mô tả, đó là - tôn nghiêm.

Bóng dáng của Mộ Dung Thiên đã khuất xa dần và chỉ còn là một chấm nhỏ, nhưng lúc này nó ở trong mắt Lăng Đế Tư lại trở nên rất to lớn. Với những lời nói hào hùng khi nãy của tên gia hỏa kỳ quái ấy, so với lực lượng yếu ớt của hắn thì những lời ấy rất đáng cười, nhưng ở bên trong lời nói của hắn lại ẩn chứa một loại tự tin tuyệt đối, Lăng Đế Tư thật khó có thể tin được những lời ấy lại được phát ra từ miệng của La Địch, một nam nhân hèn mọn, khiếp nhược và nhỏ bé đáng khinh kia! Nàng bỗng nhiên nhớ ra từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc đều là do nàng chủ động, đầu tiên là không nghe lời khuyến cáo của hắn mà nuốt đi viên đơn dược khiến cho dục hỏa bốc cao, sau đó mới tìm đến hắn cầu hoan. Mặc dù lúc ấy nàng không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trí nhớ mơ hồ vẫn tồn tại, rõ ràng là hắn không làm gì sai trái cả. Lại nói trong thời khắc hai người thành một ấy, hắn đã mang đến cho nàng một loại cảm giác thần tiên và khoái lạc mê ly như được lên thiên đường vậy, sự cảm thụ kỳ diệu đó đã khắc sâu vào tận đáy lòng của nàng và khó có thể quên được. Nhớ đến đây, khuôn mặt mỹ lệ của Lăng Đế Tư chợt nóng rần lên, và nàng cảm thấy như vừa bị mất đi điều gì đó.

- Nàng không sao chứ?

Lý Ngang nhìn thấy thần tình của Lăng Đế Tư có chút khác thường, nên cất tiếng hỏi. Tâm tình của gã lúc này rất phức tạp. Lăng Đế Tư đã không còn là xử nữ trinh khiết nữa, lại cũng không còn “Linh lực phụng hiến” nên khi vừa nghĩ đến đây thì Lý Ngang lại cảm thấy khó chịu giống như vừa nuốt vào một con chuột vậy. Nhưng khi nghĩ tới thực lực cường đại của Khải Âm gia tộc thì gã vẫn hạ quyết tâm theo đuổi Lăng Đế Tư đến cùng. Hiện tại chính là lúc tình cảm của nàng yếu ớt nhất, nên gã phải thừa cơ hội này mà xâm nhập, tranh thủ lấy lòng giai nhân.

Lăng Đề Tư liếc nhìn Lý Ngang một cái, bỗng nhiên lại cảm thấy gã không còn anh tuấn tiêu sái như vừa rồi nữa, mà bây giờ vẫn là một tên dối trá đáng ghét như trước kia!

Lý Ngang chìa tay ra kéoLăng Đế Tư, nói:

- Chúng ta đi thôi, hãy cùng cưỡi phi mã của ta!

Lăng Đế Tư lập tức lui lại vài bước, tránh bàn tay của Lý Ngang. Mặc dù đã thoát ly sự ước thúc của “Linh lực phụng hiến” với Mộ Dung Thiên, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn không muốn bất kỳ nam nhân nào khác chạm tới mình. Ngay cả nàng cũng phải thầm giật mình đối với cái tâm lý kỳ quái ấy, tuy nhiên, nàng vẫn thừa nhận nó, và chỉ thản nhiên nói:

- Tự ta sẽ trở về.

Nói xong, nàng liền nhún mình lướt vào trong rừng, rồi nhanh chóng mất dạng.

Thế là ở tại hiện trường chỉ còn lại anh chàng bạch ngân kỵ sĩ anh tuấn, tiêu sái, kiêu ngạo và tôn quý, Lý Ngang, với bàn tay đang giơ ra trơ trọi giữa không trung một cách ngượng nghịu.

Hết hồi 32 - hết quyển 2

================================================== ======

Chú thích:

[1] côn sủng: sủng vật côn trùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.