Dị Giới Dược Sư

Chương 370: Chương 370: Giao Dịch




Không ngờ người có Tu La đấu khí ngự dụng của Tử thần, đồng thời một mình chống lại tứ đại thánh cấp cường giả của Lam Nguyệt mà không bị thua sút, lại thêm kỹ năng mạnh hơn cả ma pháp cấm chú và đã tàn sát gần hết toàn bộ thành Phật Lạc Lý Tư. Một người đã đạt tới cảnh giới thần cấp cao thủ đầu tiên của đại lục thì ra lại chính là gã nam tử ở trước mặt đây.

Nam nhân đó đã một tay giết chết hơn mười vạn người!

Kiếp nạn của Phật Lạc Lý Tư vào mấy ngày trước đã được truyền đi khắp cả đại lục, hầu như mỗi một người dân của mỗi một quốc gia ở trên đại lục đều thảo luận về gã nam tử giống hệt như ác ma và có tên là "La Địch" này.

Ngoài danh hiệu thống soái Rạng Đông ra, Mộ Dung Thiên còn có một ngoại hiệu khác - Tử thần.

Rốt cuộc Đắc Phỉ cũng hiểu được nguyên nhân tại sao "Tước nhược" của mình lại bị bắn ngược trở lại. Thì ra Tu La ảo cảnh chính là kỹ năng thủy tổ của các loại ảo thuật, do đó mà nó có thể bắn ngược lại tất cả tác dụng của các loại ảo thuật khác. Tuy sau khi Mộ Dung Thiên khắc phục được việc bị ma hóa và lực lượng của hắn vẫn đang bị giảm đi không ngừng, vì vậy mà Tu La ảo cảnh cũng ngủ yên trở lại; thế nhưng khi Đắc Phỉ thi triển "Tước nhược" thì hiệu quả của nó vẫn hiển lộ ra như thường.

Lúc này Đắc Phỉ cảm thấy mình rất may mắn vì nàng vẫn còn sống. Tu La ảo cảnh đáng sợ thế nào thì nàng biết rất rõ. Môn tuyệt kỹ chí cao và cũng là cấm kỳ của ảo thuật này đã được ghi lại trong ảo thuật bảo điển và nó luôn được cung phụng ở trên thánh đàn của các ảo thuật sư.

Nếu như đối phương mà xuất thủ, vậy thì mọi người có mặt tại đây đã biến thành tử thi hết rồi.

Thậm chí tất cả thành viên của dong binh đoàn đều không dám nhìn vào hai mắt của Mộ Dung Thiên nữa, vì họ sợ sẽ bị chết dưới kỹ năng tà dị Tu La ảo cảnh.

Ngay cả Ca Đô cũng thầm mắng mình trong lòng vì đã lắm mồm.

Từ sau khi đồ sát toàn thành xong, La Địch đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, nhưng ngày hôm nay hắn lại xuất hiện dưới chân núi của A Nhĩ Ty Tư.

Một trong hai nữ tử đi cùng với hắn hiển nhiên là Lăng Đế Tư rồi. Có lẽ vì để tránh bị truy sát, nàng đã thay đổi dung mạo qua loa. Nhìn hình dạng nàng suy yếu vô lực như vậy, chắc là những phong ấn cấm chế ở trên người trước lúc bị hành quyết vẫn chưa được phá giải.

Tuy rằng không hề bị luồng áp lực mạnh mẽ như trong tưởng tượng bức tới, nhưng các thành viên của Liệt Hỏa dong binh đoàn đều cảm thấy mình hít thở tương đối khó khăn, bởi vì họ đang đối mặt với một kẻ không phải là người.

Thể xác là con người, nhưng trong người hắn lại ẩn tàng lực lượng của thần.

Đợi một lúc sau, khi Đắc Phỉ đã trấn định tinh thần xong, lúc này nàng ta mới cần giọng tôn kính, nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, để ta lập tức đưa ngài đi gặp Sa Lạc thành chủ.

Nàng vốn không thể phản kháng, mà cũng chẳng dám phản kháng, bởi vì thành Thiện Ba Lý không có đông cường giả như Phật Lạc Lý Tư.

Đương nhiên, Đắc Phỉ cũng không biết rằng lực lượng của Mộ Dung Thiên đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa mấy ngày qua vẫn tiếp tục giảm thêm không ngừng.

Không biết là vì lần đầu sử dụng Tu La đấu khí, hay là do tác dụng phụ của "Khoảnh khắc thiên đường", hoặc giả cũng có thể là do hậu quả để lại của Thuấn gian di động. Ngày trước, khi tặng bí kíp Thuấn gian di động cho Mộ Dung Thiên, Bì Ai Nhĩ đã từng cảnh cáo hắn, tuyệt đối không thể sử dụng Thuấn gian di động một cách bừa bãi được, nếu không thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Vô luận thế nào, lúc này lực lượng của Mộ Dung Thiên vẫn không ngừng thất tán, thậm chí còn thấp hơn cả thời gian trước khi bị ma hóa nữa. Đây chính là nguyên nhân mà các thành viên của Liệt Hỏa dong binh đoàn không cảm thấy áp lực quá lớn được phát ra từ người hắn vậy.

oooOooo

Thành Thiện Ba Lý là một tòa thành cấp hai khá ưu nhã. Ở trong thành có rất nhiều cây cao chọc trời, hoa tươi rực rỡ, nếu như đứng ở trên đỉnh của tòa kiến trúc cao nhất trong thành, người ta sẽ có thể thấy được toàn thành đều bị bao phủ bởi một màu xanh biếc, ngay cả đại đa số các tòa kiến trúc ở đây cũng đều mang màu xanh, thậm chí có nhiều nơi còn do các loại dây leo tạo nên, và cũng nhờ vậy mà đã tạo thành một chỉnh thể rất khắng khít. Thỉnh thoảng ở trong mớ dây leo hỗn loạn đó lại có vài bông hoa màu hồng hoặc lam, giống hệt như họa long điểm nhãn vậy, cứ một khúc dài lại có vài điểm sáng lấp lánh thật đẹp mắt.

Bởi vì được lục hóa quá xuất sắc như thế, bầu không khí ở trong thành thật chẳng thua dã ngoại là bao, và cũng nhờ vậy mà thành Thiện Ba Lý mới có danh xưng là "Nguyên dã thành thị".

Tòa thành tràn ngập phong vị nguyên thủy này không hề bị hủy diệt bởi chiến tranh, mà trái lại, nó vẫn duy trì được diện mạo ban đầu của mình, thậm chí còn có vẻ đẹp hơn lúc trước một tí nữa. Thật ra, người Tây Bắc không hề căm hận mảnh đất xinh đẹp này, mà họ chỉ căm hận những người chiếm giữ nó, tức là người Lam Nguyệt thôi.

Sa Lạc là vị thành chủ đương nhiệm của tòa Nguyên dã thành thị này. Hiện tại y đang ở trên Vô Nhai lâu mà ôm ấp hai nàng mỹ nữ và uống rượu tìm vui.

Trên thực tế, Sa Lạc không phải là hạng người mê đắm tửu sắc, bởi vì những ai đã được phái đi trong chuyến xâm lược Lam Nguyệt đầu tiên đều là những người không tầm thường chút nào.

Lam Nguyệt đế quốc đã tạo sức ép rất ngột ngạt đối với những người Tây Bắc đang trú đóng ở trong lãnh thổ của họ, nhưng từ sau khi đường giao thông đi ngang qua Mễ Kỳ Tư được mở rộng thì đã khích lệ cho họ rất nhiều. Tuy rằng chưa thể vận chuyển hàng loạt số lượng lớn vật tư và nhân lực, nhưng Tát La đã đồng ý việc này trước tiên là để tự bảo vệ mình, kế đến là có thể dễ dàng chặn đánh hải quân của Lam Nguyệt.

Tuy nhiên, dù số lượng tiếp tế có nhỏ tới đâu đi nữa thì ít ra điều đó cũng có thể khiến cho những toán quân đang trú đóng tại Lam Nguyệt cũng thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì họ không còn nằm trong hoàn cảnh tứ cố vô thân nữa, mà đã có thể giữ đường liên lạc chặt chẽ với quê hương của mình.

Do đó mà mấy ngày nay, Sa Lạc mới có được đôi chút thời gian rảnh rỗi. Huống chi, vài hôm trước đã có một sự kiện oanh động toàn bộ đại lục xảy ra và nó đã khiến cho y cực kỳ thống khoái. Chính vì vậy mà y mới đến Vô Nhai lâu để hưởng lạc một phen.

Sa Lạc đang nằm trên chiếc trường kỷ, lắng nghe tiếng hát tuyệt vời của nàng ca thủ Mỵ Âm tộc, đôi mắt thì không ngừng lướt đi trên người nàng.

Ài, đã có bao lâu mình không được hưởng thụ niềm lạc thú bên mỹ nữ rồi nhỉ?

Từ sau ngày tiếp thụ trọng trách trong kế hoạch Lạc Nguyệt, y vừa đón nhận được rất nhiều vinh dự và lòng tôn kính của quốc dân, và đồng thời cũng đã mất đi lạc thú của mình.

Nhớ năm xưa, mình nổi danh là một trong những mỹ nam tử của Mạch Gia đế quốc, phong lưu biết bao. Bằng vào mỵ lực thành thục của mình, Sa Lạc đã từng chinh phục rất nhiều mỹ phụ và dâm nữ lẳng lơ của đế quốc, còn hôm nay thì........

Sa Lạc vuốt vuốt bộ râu cằm rậm rạp rồi tự cười nhạo mình. Nếu là năm xưa, trên cằm của y chắc chắn là đã không có xuất hiện bộ râu làm mất hình tượng này đâu.

Sa Lạc có yêu cầu rất hà khắc đối với nghi biểu bề ngoài của mình, bởi vì y cho đó là một trong những điều kiện giúp cho mình được thuận lợi trên tình trường.

Cũng may hiện tại áp lực đã giảm đi nhiều, Sa Lạc mừng rỡ phát hiện ra hứng thú của mình vẫn chưa mất hết, tiếng hát du dương và những điệu vũ uyển chuyển của các nàng ca thủ vẫn khêu lên dục niệm của y như trước.

Trong lúc y đang suy nghĩ tìm cách để đưa nàng danh ca băng lãnh kia lên giường thì bỗng nhiên thủ hạ đến báo - có người cầu kiến.

Sa Lạc cảm thấy rất mất hứng, là tên bại hoại nào dám đến quấy rầy nhã hứng của y đây? Thật là đáng ghét mà.

Thế rồi y lại nghĩ đến thân phận của kẻ mới đến này, rất có thể là sứ giả của Mễ Kỳ Tư, vì vậy mà Sa Lạc miễn cưỡng đứng dậy rồi đi xuống lầu.

Sau khi trở lại khách thất của phủ thành chủ, Sa Lạc chỉ thấy một nam tử đang đứng đưa lưng ra cửa.

Thấy nam tử đó, Sa Lạc cảm thấy rất ngạc nhiên, vì nhìn dáng lưng của đối phương, trông hắn không có vẻ là một thành viên quan trọng trong thành, và cũng không phải là vị sứ giả mà y vẫn thường gặp.

- Sa Lạc thành chủ, ta bị Lam Nguyệt truy sát, trên đường chạy trốn đã đi ngang quý địa, e rằng sẽ phải làm phiền đến sự giúp đỡ của thành chủ rồi.

Nói xong, nam tử kia chợt xoay người lại. Sau khi vừa nhìn thấy mặt đối phương, bao nhiêu sự bất mãn của Sa Lạc đều bay biến đi hết, đôi ngươi của y chợt co rút lại giống hệt các thành viên của Liệt Hỏa dong binh đoàn lúc trước vậy, thậm chí y còn bất giác thoái lui vài bước và thốt lên:

- La......La Địch?

Đối phương chính là nguyên nhân đã khiến cho tâm tình của y được cực kỳ thống khoái trong mấy ngày nay, nhưng khi nhìn thấy hắn thì trong lòng Sa Lạc lại chỉ thấy sợ hãi mà thôi.

Nhân vật chính trong vụ thảm sát hơn mười vạn người ở Phật Lạc Lý Tư, một sự kiện đã làm oanh động toàn bộ đại lục, không ngờ lại có thể xuất hiện ở tại thành Thiện Ba Lý này.

Sa Lạc vừa kính vừa sợ đối với thanh niên Nhân tộc ở trước mắt đây, tự nhiên y cảm thấy hai tay của mình rất dư thừa, chẳng biết phải để vào đâu mới ổn.

Nếu La Địch đến đây vào mười ngày trước, có lẽ y sẽ tìm mọi cách để bí mật giết phăng hắn đi ngừa hậu hoạ. Bởi vì hắn từng là một công thần ngăn cản thế công của Lam Nguyệt đế quốc.

Nhưng hiện tại nguyên khí của phe Đông Nam đã bị tổn thương trầm trọng, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để phản công, nhưng chỉ vì phải e ngại Tát La mà họ chỉ có thể án binh bất động mà thôi.

Thứ nhất là họ phải lo lắng tới Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, thứ hai là Mộ Dung Thiên, bởi vì hắn là vô địch thống soái và có sức ảnh hưởng rất lớn ở trên chiến trường, thậm chí còn có phần lấn lướt Long vương nữa.

Tuy nhiên, hiện tại thì Sa Lạc lại không dám có một chút sát ý nào, bởi vì nếu y dám có ý đồ đen tối với người được mệnh danh là Tử thần này, vậy thì nói không chừng toàn bộ thành Thiện Ba Lý sẽ gặp phải kiếp nạn huyết tẩy giống như Phật Lạc Lý Tư ngay.

Hành động thảm sát của Mộ Dung Thiên trong mấy ngày trước quả thật là rất chấn động, hầu như nó đã làm cho Sa Lạc khẩn trương đến nỗi quên luôn cả việc nếu La Địch đã đạt tới trình độ thần cấp, vậy thì sao lại còn cần mình giúp đỡ nữa chứ.

Y gần như trả lời ngay mà không cần suy nghĩ gì:

- Đan Ni Tư đại nhân ta....ta chắc chắn sẽ hộ tống ngài về Tát....Tát La!

- Không cần, mong các hạ hãy hộ tống ta đến tây bắc. Ta biết các người có một giao lộ bí mật để trở về đó!

- Úy?

Lời của Mộ Dung Thiên khiến cho Sa Lạc ngẩn người ra, không phải y ngạc nhiên vì Mộ Dung Thiên biết được giao lộ bí mật kia, bởi vì hắn là hạt ngoại thành chủ, tất nhiên cũng biết được điều đó, mà Tát La cũng mắt nhắm mắt mở với việc này, nên cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc; trái lại, hiển nhiên Tát La cũng mong nhờ nó mà phe Tây Bắc sẽ có thể ngăn chặn được Lam Nguyệt.

Thế nhưng nguyên nhân khiến cho Sa Lạc phải kinh ngạc là tại sao Mộ Dung Thiên không muốn quay về Tát La, mà lại muốn lên Tây Bắc.

- Bởi vì ta muốn làm một chuyến giao dịch với các người. Đó là một chuyến giao dịch chỉ có lợi mà không có hại đối với song phương.

Ở Tát La, cho dù tài năng thống lĩnh của Mộ Dung Thiên có thể đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, xoay chuyển càn khôn, vv....nhưng tới cuối cùng thì hắn cũng chỉ có thể làm một điểm tựa để duy trì cán cân thăng bằng mà thôi. Vì với thế lực và lập trường có hạn, các nước trung lập vốn không thể trở thành diễn viên chính trong cuộc chiến này được.

Do đó, Mộ Dung Thiên phải tìm một khối đá lớn hơn để làm bàn đạp cho mình!

Chỉ khi nào hắn có thể đứng ở trên vị trí cao nhất của đại lục, làm chúa tể tất cả, vậy thì thảm kịch của Tật Phong mới sẽ không xảy ra lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.