Dị Giới Dược Sư

Chương 115: Chương 115: Hàng Giai (Giáng cấp)






Chẳng lẽ số phận lại an bài trớ trêu như thế sao? Đối thủ đầu tiên của mình trong đợt thi đấu với các học viên cấp hai, lại chính là oan gia đối đầu, có thể nói, gã chính là người đầu tiên mà mình biết được khi vừa đến Thần Phong đại lục này. Đối với Lý Ngang, Mộ Dung Thiên cũng không thù ghét gã nhiều lắm, nhưng gã lại là nguyên nhân đã thúc đẩy cho việc hắn buộc phải giải trừ Linh lực phụng hiến với Lăng Đế Tư, đồng thời, gã cũng là nhân chứng duy nhất mục kích được hết toàn bộ quá trình mình bị khuất nhục thế nào. Chỉ với điểm này thôi thì Mộ Dung Thiên cũng không thể nào bỏ qua được.

Khiết Tây Tạp thấy sắc mặt của Mộ Dung Thiên đại biến thì liền hiếu kỳ nhìn sang mảnh giấy của hắn, khi vừa thấy cái tên ở trên đó thì nàng hiểu ngay tại sao sắc mặt của hắn trở thành cổ quái như vậy, nàng cười hì hì, nói:

- La Địch, mỗi lần ngươi rút thăm hầu như đều rất kỳ dị, nhưng lần này thật đúng là gặp vận may rồi. Đối phương chính là một tên hoàng kim kỵ sĩ đấy.

Mộ Dung Thiên khôi phục lại sắc mặt bình thường rất nhanh, hắn không nói gì nữa, nhưng trong lòng thì lại cười thầm: hoàng kim kỵ sĩ thì sao? Tốt, tốt lắm!

Khiết Tây Tạp cũng chẳng buồn lo lắng cho hắn, bởi vì đối với một kẻ lạ kỳ như hắn thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, có lẽ người nên lo lắng phải là Lý Ngang mới đúng.

Trong giai đoạn hai của tổng chung kết, các cấp sẽ không cùng lúc tiến hành song song với nhau, mà thời gian sẽ được an bài trước sau không đồng đều. Đầu tiên là cấp hai sẽ thi trước, tất cả sẽ do ba mươi người được tuyển từ cấp một sẽ cùng đấu chung với một trăm năm mươi học viên của cấp hai. Lần này không phải là thi đấu theo kiểu đào thải, mà mỗi một người sẽ có ba đấu thủ để giao chiến, nếu bị thua hết cả ba lần thì mới mất tư cách lọt vào vòng trong, và đây cũng có nghĩa là các học viên đều có ba lần cơ hội. Đến cuối cùng, khi chỉ còn lại ba mươi người thì mới tiến vào vòng trong để tiếp tục đấu với cấp ba, ba mươi người này cũng sẽ đấu với một trăm năm mươi học viên thuộc cấp ba, và cứ thế mà tiếp tục thi đấu cho tới thêm hai cấp nữa.

Trận đấu sắp tới của Mộ Dung Thiên và Lý Ngang liền nhanh chóng được truyền đi khắp cả hai học viện và trở thành đề tài tranh luận rất sôi nổi của mọi người. Một bên là siêu cấp hắc mã, đến từ cấp thấp nhất, và chỉ là một tiểu nhân vật mà trước kia không có chút danh tiếng nào. Đấu pháp đê tiện và hèn hạ của hắn chính là biểu hiện tốt nhất của hắn. Còn một bên khác thì là Lý Ngang, thiếu chủ của A Nhĩ Pháp gia tộc, hiện đang tiến vào giai đoạn hoàng kim kỵ sĩ, và gã cũng chính là một trong những ứng cử viên đứng đầu để giật giải quán quân lần này. Luận về thực lực, Lý Ngang dường như có bản lĩnh cao hơn một bậc, nhưng không có một ai lại dám khẳng định là gã sẽ thắng trận, bởi vì chỉ cần là người đã xem qua đấu pháp như thiên mã hành không của Mộ Dung Thiên một lần, thì tất sẽ không thể nắm bắt được sự nông sâu của hắn. Trên thực tế, hắn đã có nhiều lần lâm vào tình huống mà người ngoài nhìn vào có thể đoan chắc là hắn sẽ bại, vậy mà gã hắc mã này vẫn có thể xoay chuyển được thế cuộc như thường. Do đó, các học viên chuyên nghiệp và lớn tuổi trong hai học viện bình thường vốn rất thích bình luận các sự kiện nóng bỏng thì bây giờ ai nấy cũng đều im hơi lặng tiếng, không dám buông lời phán đoán bừa bãi.

Và nếu nhìn từ khía cạnh của các cổ động viên thì song phương đều ngang tài ngang sức. Có thể nói, Mộ Dung Thiên là thần tượng của giới bình dân, là điển hình của quạ đen biến thành phượng hoàng. Hơn nữa, đấu pháp của hắn lại hợp ý của đa số nam nhân, nên được hoan nghênh rất nhiệt liệt; huống chi, hắn lại còn thắng lợi rất suông sẻ, đánh thẳng một hơi vào tới vòng thi đấu của đám học viên cấp hai, nổi danh là nam nhân khắc tinh của Nữ bạo long Mai Thụy Địch Tư, người mà lâu nay chưa biết sợ là gì. Tiếng tăm của hắn quả là đang lên như diều gặp gió, lừng lẫy khắp cả hai học viện.

Còn Lý Ngang thì ngay năm cấp một đã trở thành thần tượng của công chúng rồi. Trước tiên là gã có gia thế hiển hách khiến nhiều người hâm mộ, kế đến là có tố chất rất ưu tú, rồi cũng trong năm đó, gã mang danh tân sinh đã đánh thẳng tới vòng đấu của các học viên cấp ba thì mới thất bại, chiến tích đó thật đáng kiêu hãnh, nó đã mang về tiếng tăm lẫy lừng cho gã. Chỉ đáng tiếc là tâm tính của gã quá ngạo mạn, nên có rất nhiều người của giới bình dân và các học viên thuộc cấp thấp đều không ưa thích, vì vậy mà họ chọn ủng hộ cho một người không hề tự cao tự đại là Mộ Dung Thiên. Tuy nhiên, Lý Ngang từ nhỏ đến khi trưởng thành vốn đã rất anh tuấn, tựa như ngọc thụ lâm phong, rất ư là phong độ, vì thế mà có rất nhiều nữ sinh của cả hai học viện đều ái mộ gã, lẽ tất nhiên là họ ủng hộ gã hết mình. Nói trở lại, nếu Lý Ngang chỉ là một nam nhân xấu xí, thì đám nữ sinh kia chắc cũng chẳng thèm ủng hộ cho một kẻ công địch của giới nữ lưu, với đấu pháp vô sỉ hèn hạ như Mộ Dung Thiên được. Bọn họ ai nấy cũng đều hận không thể nhìn thấy hắn bị đánh ngã trên đài sớm một chút, nhưng đáng tiếc, điều làm cho các nàng thất vọng nhất chính là sinh mệnh lực và ý chí chiến đấu của tên hỗn đản này lại quá mạnh, mãi cho đến hôm nay mà hắn vẫn tỏ ra dư sức thừa lực, dù là một giờ hay nửa khắc thì cũng chẳng thấy hắn có chút dấu hiệu đuối sức nào cả.

Một ngày trước vòng đấu vượt cấp với các học viên cấp hai, tuy không phải là ngày cuối tuần, nhưng học viện vẫn cho nghỉ học vì đó chính là thông lệ từ lâu. Trước khi bước vào một giai đoạn mới của cuộc thi vượt cấp, các tuyển thủ đều được nghỉ ngơi một ngày để dưỡng sức. Trước cuộc đấu của hai danh thủ La Địch và Lý Ngang, các ủng hộ viên của đôi bên đã chính thức khai chiến với nhau, họ không ngừng khẩu chiến đến sùi cả bọt mép, thậm chí còn muốn quyết chiến một phen, khí thế hừng hực, nhất thời đã trở thành đầu đề nóng bỏng nhất của mọi người.

Nhưng đột nhiên vào lúc này, một tin tức động trời khác truyền tới: Hắc ám chi phối giả của cấp năm là Mông Na Lâm bỗng nhiên tự hạ cấp để tham dự vòng đấu của cấp hai.

Học viên cấp năm tự động xin phép được giáng cấp để thi đấu với các cấp thấp hơn là điều hợp lệ và cả hai học viện đều cho phép. Bất kể thắng thua, các học viên cấp cao cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến điểm của các học viên cấp thấp, nhiều lắm thì chỉ có thể nói là người tình nguyện giáng cấp tạo cơ hội cho các học viên cấp thấp gặp một đối thủ mạnh hơn mà thôi. Do đó, học viện không bao giờ phản đối học viên tình nguyện giáng cấp, mà trái lại, họ còn rất khuyến khích nữa. Tuy nhiên, trong quá khứ, có rất ít học viên cấp năm tình nguyện giáng cấp để thi đấu, vì khi thắng, họ cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, nhưng lỡ đụng phải một thiên tài nào đó trong hàng ngũ của các học viên cấp thấp và bị bại trận, vậy thì thật là mất mặt.

Về phần các tuyển thủ, làm sao để chạm trán với học viên tình nguyện giáng cấp, một là tùy ý rút thăm để chọn ra mười người, hai là do Mông Na Lâm đích thân chỉ định, nhưng như vậy thì chỉ được chọn một. Trong số mười người được rút thăm trúng tuyển, nếu họ cảm thấy thực lực giữa mình và đối thủ còn cách quá xa thì vẫn có thể từ chối không đấu, và tất nhiên việc đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến tư cách thi đấu của họ. Nếu là người được tuyển chọn để thi đấu và may mắn thắng được kẻ giáng cấp, vậy thì người đó sẽ được nhảy thẳng lên vòng thi đấu với cấp bốn. Có thể nói, đây chính là cơ hội ngàn vàn để thăng tiến nhanh.

Không một ai lại nghĩ đến việc Mông Na Lâm tình nguyện xin giáng cấp để trở thành đối tượng khiêu chiến của các học viên cấp hai, bọn họ ai nấy cũng đều vừa vui vừa lo, có thêm một cơ hội tất nhiên là việc tốt, nhưng thực lực kinh khủng của Mông Na Lâm thì ai cũng biết. Hầu hết các các học viên đều tốt nghiệp sau năm thứ tư, còn các học viên cấp năm đều là những cường giả. Chỉ cần tùy tiện chọn ra một người trong số họ để giáng cấp thì cũng đều rất khó đối phó rồi, chứ đừng nói là một người có đẳng cấp hàng đầu trong đám học viên cấp năm và cũng là một quán quân của giới thượng lưu như Mông Na Lâm.

Bích Dạ chau mày, thắc mắc hỏi:

- Ngươi nói xem, rốt cuộc là hắn muốn làm gì thế?

Tâm tình của nàng cũng giống như các học viên cấp hai, vừa mừng vừa lo, mừng là vì cơ hội báo thù đang ở ngay trước mắt. Đương nhiên, rút thăm để chọn mười người trong số một trăm thí sinh thì tỷ lệ trúng tuyển rất thấp, nhưng đó cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội. Còn nàng lo là vì Mộ Dung Thiên vẫn chưa được tôi luyện đầy đủ, vì nếu hắn cứ "quá ngũ quan, trảm lục tướng" [1] mà đánh dần từ cấp thấp đến cao, gặp cao thủ cũng mạnh dần theo cấp bậc thì nói không chừng, khi vào đến vòng đấu của cấp năm thì hắn còn có cơ hội để thắng. Còn như đụng trận vào lúc này thì phần thắng chẳng có chút lạc quan nào, thậm chí còn có thể xem là nắm chắc phần bại vào tay nữa.

Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, cá tính của Mông Na Lâm cao ngạo như vậy, sao lại đi làm cái chuyện vô bổ này chứ. Hắn lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm.

Khải Sắt Lâm cũng có mặt tại đó, việc này quan hệ đến người mà Bích Dạ thống hận nhất đời, nên dù thế nào nàng cũng muốn biểu lộ sự quan tâm đối với tình nhân của mình, bèn nói:

- Ta nghĩ chắc việc đó không phải là vì muốn làm náo động một trận đâu. Nghe nói Mông Na Lâm là một người rất thâm trầm ấy chứ.

Bích Dạ hừ một tiếng rồi nói:

- Nói trở lại, nếu lúc đầu ta không nhìn lầm hắn thì đã không cho phép Bích Nguyệt giao du với hắn rồi.

Khi nghĩ tới muội muội luôn được đùm bọc trong sự yêu thương, rồi sau đó vì không chịu đựng được sự đau khổ và tuyệt vọng mà phải kết thúc sinh mạng, Bích Dạ lòng đau như thắt.

Khải Sắt Lâm an ủi nàng:

- Bích Dạ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, hạng người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một kết cục xứng đáng với hắn mà thôi.

Bích Dạ thở dài một hơi, tạm ném hết bao nhiêu bi thương sang một bên. Nàng trầm ngâm một lát rồi thốt:

- La Địch tiên sinh, nếu Mông Na Lâm khiêu chiến với ngươi, vậy thì ngươi cứ từ chối đi.

Mộ Dung Thiên không hiểu ý tứ của nàng, liền hỏi:

- Tại sao?

Bích Dạ nói với giọng tiếc rẻ:

- Việc này......La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngươi nên đấu dần từ thấp tới cao, cứ theo trình tự mà thăng tiến từ từ và trải nghiệm từng cấp một là hơn. Hiện tại, kinh nghiệm thực chiến của ngươi với cường giả chân chính còn chưa được nhiều lắm, đã khiếm khuyết về mặt kinh nghiệm mà còn đi đấu với Mông Na Lâm thì chỉ sợ rất khó thắng được, và điều đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn với lòng tin của ngươi.

Kỳ thật, Bích Dạ cũng rất mâu thuẫn, rõ ràng là không ai có thể phán đoán chính xác được thực lực của Mộ Dung Thiên, ngoài đấu pháp quỷ dị ra thì linh lực của hắn cũng rất kỳ lạ, ngay cả Bích Dạ cũng không thể nói rõ được nguyên cớ, cho nên rất có thể hắn cũng có khả năng thắng được Mông Na Lâm cũng không chừng. Tuy nhiên, vì thận trọng, Bích Dạ đã đưa ra một quyết định sáng suốt. Nhằm tránh gặp phải trở ngại được thăng tiến trong vòng đấu của cấp hai, hoặc thậm chí rất có thể sẽ còn lưu lại nỗi ám ảnh về mặt tâm lý vì cuộc đấu này, nên biện pháp duy nhất là tạm thời tránh né; bằng không, nói không chừng, dù sau này có vượt qua được cấp ba, cấp bốn, rồi lại chạm trán với Mông Na Lâm ở cấp năm, thì Mộ Dung Thiên chắc chắn sẽ bị thảm bại thôi.

Mộ Dung Thiên suy nghĩ chốc lát rồi nói:

- Được rồi, Bích Dạ tiểu thư nói sao thì làm vậy đi, huống chi, người đông như vậy, chưa chắc là sẽ chọn trúng ta.

Lúc này, Lộ Thiến bưng ra một dĩa đồ ăn từ nhà bếp, nàng cười nói:

- La Địch ca ca, Bích Dạ, Khải Sắt Lâm tỷ tỷ, các người đang nói chuyện gì thế, tới đây dùng cơm đi.

Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy Lộ Thiến thì trong lòng khẽ động, hắn nhớ tới hình dáng ngày trước của Mông Na Lâm, khi gã ở trước cửa Tát Á Da Lộ học viện ân cần tặng hoa cho Lộ Thiến, lúc đó gã bị cự tuyệt và phải ly khai mà không cam lòng chút nào. Chẳng lẽ gã tự giáng cấp để thi đấu với cấp hai là muốn ở trước mặt Lộ Thiến, thậm chí là trước mặt người của cả hai học viện mà công khai hạ nhục mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.